Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiêu diệt mọi thế lực cho tôi. Kể cả những người có mặt ngày hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ một ai". Dương Dương mở miệng bằng một giọng lạnh lẽo không mang bất cứ sắc thái tình cảm nào. Hắn vừa đặt chân đến Đông Nam Á, có kẻ dám tặng hắn liền hai món quà, hắn phải trả lại chúng gấp đôi.

"Vâng ạ" - Hoàng Ưng lập tức trả lời. Nếu không nay không có Trịnh Sảng, bọn họ và gia chủ chắc gì còn sống sót. Dù những người tham gia hội nghị hôm nay không có liên quan hay không, họ đều đáng chết. Là đại ca trong giới xã hội đen Đông Nam Á mà để xảy ra sơ suất lớn như vậy, họ sống cũng vô dụng.

Chiếc xe sang trọng phóng nhanh trên đường phố, rời khỏi khu vực trung tâm, hướng về khu vực ngoại ô thành phố.

Ôi, toàn thân nhức mỏi quá, Trịnh Sảng nhíu mày rồi mở mắt. Lúc nãy, cô nghĩ ngợi một hồi rồi thiếp đi lúc nào không biết. Tên Dương Dương đáng chết không biết ném cô vào xó nào mà toàn thân như bị một vật nặng đè xuống, vô cùng đau nhức. Tên này đúng là đồ keo kiệt.

Suỵt! Một ngón tay đưa lên môi làm động tác ra hiệu im lặng, khiến Trịnh Sảng vừa tỉnh giấc giật bắn mình. Cô nhướng mày về phía Hoàng Ưng đứng bên ngoài xe ô tô quay người nhìn cô. Hắn ra hiệu Trịnh Sảng đừng lên tiếng, đưa ánh mắt kỳ lạ về phía sau lưng cô rồi lập tức quay đi chỗ khác.

Trịnh Sảng mở to mắt, người vẫn giữ nguyên tư thế. Cô liếc nhìn vật nặng trên vai mình. Trời ạ, hóa ra Dương Dương tựa vào vai cô nhắm mắt ngủ. Lúc này vẫn có thể ngủ được, Trịnh Sảng không khỏi khâm phục Dương Dương, làm lão đại thoải mái thật đấy.

Thảo nào cô có cảm giác bị một vật nặng đè trĩu vai. Hóa ra Dương Dương coi cô như chiếc gối ngủ. Mặc dù hắn chỉ dựa đầu vào vai cô nhưng lực đè không phải nhẹ. Trịnh Sảng bất giác thu lại ánh mắt, ở tư thế này không dễ quan sát. Cô chỉ sợ tiếp tục nhìn hắn, nước mắt sẽ chảy ra.

Trịnh Sảng đưa mắt ra ngoài cửa xe, thấy xe đỗ trước cổng một ngôi biệt thự, xung quanh đứng đầy hộ vệ. Hồng Ưng và một người đàn ông lạ mặt đứng ở bên trái và bên phải cửa xe, quay lưng lại chiếc xe. Trịnh Sảng chửi thầm trong lòng, khoa trương quá đi. Mỗi việc Dương Dương chợp mắt mà có bao nhiêu người canh chừng, đúng là lão đại có khác.

Vai đau, lưng mỏi, bụng đói. Trịnh Sảng nhẫn nhịn đúng mười phút, cô chuẩn bị quay sang đánh thức Dương Dương, liền thấy hắn ngẩng đầu. Đôi mắt hắn không hề tỏ ra vừa ngủ say, mà vô cùng tỉnh táo.

Trịnh Sảng cau mày: "Anh giả vờ ngủ?". Nói xong, cô bất giác á khẩu. Dương Dương giả bộ ngủ, dù là chuyện vô lý cũng thành có lý.

"Lão đại". Hoàng Ưng thấy Dương Dương mở mắt liền quay đầu cung kính.

Dương Dương quan sát Trịnh Sảng đang nhăn nhó xoa bóp vai, hắn cúi đầu hỏi: "Đói rồi à?"

Trịnh Sảng hơi sững người nhìn gương mặt vô cảm của Dương Dương. Hắn hỏi câu đó không phải kỳ lạ ở mức bình thường. Tuy nhiên, hiện thực chiến thắng tất cả, bụng đói là bụng đói, chuyện gì cũng dễ nói. Cô liền gật đầu tuôn một tràng: "Cải trắng xào dấm, Gan ngỗng rán, sườn xào chua ngọt, vịt om tương, canh phỉ thúy".Vừa dứt lời, Trịnh Sảng cảm thấy mình coi như xong. Dương lão đại sẽ nghe lời cô sao? Mặc kệ, cô cũng chẳng đòi hỏi nữa, cho ăn gì thì ăn nấy. Nhưng mà Dương lão đại đã nói muốn ăn cơm đâu nhỉ? Trịnh Sảng đột nhiên cảm thấy rất tủi thân. Cô chỉ ăn trộm một miếng ngọc thôi mà, có đáng không?

Hai người ngồi vào bàn ăn. Đầu bếp như có phép thuật chỉ vài phút sau dọn lên tất cả các món Trịnh Sảng yêu cầu. Trịnh Sảng chỉ cần ngửi thôi cũng biết, các món ăn này có hương vị rất chuẩn.

"Phần thưởng ngày hôm nay".

Trịnh Sảng quay sang nhìn Dương Dương đang ăn bít tết. Cô bất giác tối sầm mặt, cứu mạng hắn chỉ đổi có một bữa cơm thôi sao. Trịnh Sảng trề môi: "Rẻ quá".

Dương Dương liền đưa ánh mắt lạnh lẽo về phía cô. Trịnh Sảng lập tức cúi đầu không dám nhìn Dương Dương. Cô nhanh chóng cầm đũa gắp thức ăn lia lịa. Ăn thì ăn, có phần thưởng dù sao vẫn hơn không có. Kiểu gì cô cũng không thể nói lại hắn, không thể cãi lại hắn, đánh nhau càng không. Người nào lâm vào hoàn cảnh này chắc cũng chỉ còn cách cúi đầu.

Cả bữa ăn không ai nói với ai một câu nào. Dương Dương vẫn giữ bộ mặt nghiêm nghị. Về phần Trịnh Sảng, trước các món ăn ngon, cô bất chấp tất cả. Anh nghiêm nghị là việc của anh, tôi ăn cơm vui vẻ là chuyện của tôi. Vì vậy, không khí trên bàn ăn vô cùng quái dị. Một đầu là tiết trời băng giá của tháng chạp, một đầu là tiết xuân tháng ba ấm áp.

Căng da bụng trùng da mắt. Sau khi trải qua một ngày kích thích nhất trong cuộc đời, Trịnh Sảng rất tự giác xin Dương Dương cho cô về phòng đi ngủ.

"Tắm rửa sạch sẽ đi". Khi một chiếc khăn tắm bay đến, Trịnh Sảng theo phản xạ giơ tay ra bắt. Cô đứng ở cửa cau mày nhìn Dương Dương đang ở trong phòng. Chuyện này là thế nào? Chẳng phải họ bảo căn phòng này là của cô hay sao? Tại sao Dương Dương lại xuất hiện ở đây?

"Dương lão đại, đây là phòng của tôi". Trừng mắt nhìn Dương Dương một hồi, thấy hắn không có ý bỏ đi, Trịnh Sảng đành mở miệng nhắc nhở.

Dương Dương vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không nói một lời nào. Hắn bước tới nắm lấy cổ áo Trịnh Sảng, lôi xềnh xệch đến cửa nhà tắm rồi ném cô vào trong.

Ở trong nhà tắm, Trịnh Sảng không hề hối hận là cô không giãy giụa. Bởi vì Trịnh Sảng biết chống cự Dương Dương sẽ có hậu quả hết sức nghiêm trọng. Có điều, bây giờ hắn muốn gì?

Trịnh Sảng nghĩ mãi cũng không hiểu rõ ý định của Dương Dương. Cô tắm vội tắm vàng rồi mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài. Dương Dương đang ngồi tựa vào thành giường, cất giọng lạnh lẽo: "Lại đây".

Trịnh Sảng nhìn thẳng vào Dương Dương: "Dương lão đại, tôi chỉ nhận lời làm người hầu của anh, chứ không nhận lời làm công cụ ấm giường của anh". Không cần biết Dương Dương có ý gì, chỉ nhìn bộ dạng của hắn cũng có thể đoán chuyện gì sẽ xảy ra. Dương Dương tỏ thái độ nghiêm túc chưa từng có.

Dương Dương cất giọng trầm trầm: "Tôi không bao giờ nói lại lần thứ hai".

Mặc dù ánh mắt của Dương Dương không lộ rõ sát khí nhưng người đối diện không khỏi toát mồ hôi lạnh. Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng đó, niềm kiêu hãnh từ trong xương tủy Trịnh Sảng đột nhiên bộc phát. Cô có thể chấp nhận làm đầy tớ vì dù sao mình cũng là kẻ yếu thế. Nhưng làm công cụ ấm giường, hắn đừng có mơ.

Nghĩ đến đây, Trịnh Sảng chẳng còn kiêng nể ai hết: "Nếu Dương lão đại muốn sử dụng căn phòng này, tôi sẽ đổi sang chỗ khác. Anh muốn mỹ nhân ấm giường, tôi sẽ đi thông báo cho Hồng Ưng. Xin cáo từ". Trịnh Sảng vừa nói vừa lùi bước rồi quay người đi ra ngoài.

"Cô to gan thật".

Một giọng nói đầy tức giận vang bên tai Trịnh Sảng. Cô còn chưa kịp phản ứng, cổ cô bị một lực kéo mạnh và quăng về phía sau. Cả người Trịnh Sảng bay đi, nằm sõng soài lên chiếc giường lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro