Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Sảng giảm tốc độ, đi từ từ để thưởng thức trò vui. Quả nhiên nghe cô nhắc nhở, có kẻ thông minh quay về lấy xe. Trịnh Sảng lắc đầu đầy thất vọng. Xem ra trò vui sắp kết thúc rồi, cô quay đầu lại chuẩn bị tăng tốc độ.

Đúng lúc này, xe Trịnh Sảng đi ngang qua hai người đàn ông bỏ chạy. Trong khi cô chưa kịp nhấn ga, một người đàn ông thuận tay nắm lấy cửa xe cô bay người nhảy trong rồi kéo người còn lại leo lên xe.

"Mau tăng tốc đi, nếu cô không muốn bị liên lụy thì lái xe nhanh lên". Một tràng tiếng anh lưu loát từ phía sau vọng đến.

Trịnh Sảng không thèm quay đầu, cô vẫn từ tốn lái xe. Qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hai người đàn ông ngồi đằng sau. Một người phương Đông tóc đen, trông giống con lai, máu không ngừng chảy từ trên trán xuống. Người đàn ông mắt xanh tóc vàng còn lại càng thảm thương hơn. Mặt anh ta bê bết máu, nhìn không rõ diện mạo.

Lúc này, người mắt xanh thấy Trịnh Sảng vẫn lái xe chầm chậm, tuy nhanh hơn người chạy bộ nhưng chắc chắn sẽ bị mấy chiếc xe đuổi theo bắt kịp ngay. Anh ta vội vàng huých người bên cạnh: "Cậu kéo cô ấy đi, để tớ lái cho".

Người đàn ông tóc đen nhíu mày, đột nhiên mở miệng nói với Trịnh Sảng: "Làm phiền cô, chúng tôi bây giờ cần cắt đuôi những người ở phía sau. Nếu cô không thể phóng nhanh, thì để chúng tôi lái xe. Cô yên tâm, sau khi mọi chuyện kết thúc chúng tôi sẽ bồi thường cho cô".

Trịnh Sảng nghe người này nói với cô bằng tiếng Trung nói với cô, liền nhếch mép: "Tôi không thích người khác lái xe của tôi".

"Shit, vậy cô mau lái nhanh lên". Người đàn ông mắt xanh nghe Trịnh Sảng đáp lời, vừa cuống cuồng nhìn về phía sau vừa nói câu tiếng Trung khá chuẩn.

"Con bé kia, mau dừng xe lại, nghe thấy gì chưa?"

"Đồ khốn khiếp, tôi mà tóm được, cô sẽ chết trong tay tôi. Dám cho chúng nó lên xe".

Trịnh Sảng còn chưa kịp trả lời người mắt xanh, từ phía sau vọng đến tiếng chửi mắng của đám người đuổi theo. Gương mặt Trịnh Sảng bỗng trở nên lạnh lùng, cô liếc nhìn vào gương chiếu hậu: "Bám chắc vào". Trịnh Sảng nhấn ga, chiếc xe màu rượu đỏ phi như bay trên con đường bờ biển.

"Phía trước là có cua dốc, làn đường sẽ thay đổi, cô hãy chú ý". Nghe những lời thuật ngữ đua xe chuyên nghiệp từ miệng người mắt xanh, Trịnh Sảng bất giác mỉm cười.

"Mẹ nó chứ, để tao xem chúng mày chạy đi đâu", kẻ đuổi theo tỏ thái độ hết sức hung hăng. Kỹ thuật lái xe và tốc độ của bọn chúng cũng không tồi.

Trịnh Sảng vừa nghe thấy, miệng cô nở nụ cười hưng phấn. Cô vẫn tiếp tục phóng xe với tốc độ hai trăm cây số một giờ.

"Cô điên rồi sao, mau giảm tốc độ đi. Có phải cô muốn bị rơi xuống biển làm mồi cho cá không. Mau giảm tốc độ!". Người đàn ông mắt xanh hoảng hốt khi thấy Trịnh Sảng không những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc sau lời nhắc nhở của anh ta. Anh ta hét lớn, cặp mắt vằn lên tia máu. Trịnh Sảng quan sát tình hình phía sau qua kính chiếu hậu, cô quát: "Im miệng". Người đàn ông tóc đen nãy giờ không lên tiếng kéo áo người đàn ông mắt xanh lắc đầu. Tuy nhiên, khi nhìn về khung cảnh trời biển ở phía trước, mặt anh ta cũng trở nên tái nhợt.

Đường cua dốc ngay ở phía trước mặt. Đội xe phía sau tích cực gia tăng tốc độ. Bọn chúng quả nhiên rất tức giận. Vì vậy khi thấy Trịnh Sảng tăng tốc, chúng cũng tăng tốc theo. Quan sát tình hình qua gương chiếu hậu, Trịnh Sảng bất giác nở nụ cười lạnh lùng.

Gạt cần, đánh bánh lái, phanh kít, chiếc xe Ferrari quay một trăm tám mươi độ đổi đường ngay trong giây lát, bánh xe ma sát trên mặt đường phát tiếng kêu kin kít. Ngay đến đầu đoạn cua, Trịnh Sảng đã bất ngờ quay đầu xe sang làn đường đi ngược lại.

Cùng lúc đó, đám xe đuổi theo xảy ra vụ va chạm. Không ngờ đến hành động quay xe của Trịnh Sảng, chiếc xe đi đầu theo quán tính phanh gấp, khiến những chiếc xe đang phóng tốc độ rất cao ở đằng sau đâm mạnh vào đuôi xe phía trước. Mấy chiếc xe sang trọng bẹp dúm trong chốc lát, may mà bọn chúng đều là tay đua không tệ nên mới tránh khỏi tình trạng thương vong.

"Hahaha, chúc chúng mày gặp may mắn". Nhìn thấy đám người nhảy ra từ những chiếc xe bị hỏng, người đàn ông mắt xanh vừa cất tiếng cười ha hả vừa giơ ngón giữa về phía bọn chúng.

Qua đó một đoạn, Trịnh Sảng lại giảm tốc độ đi thong thả, một tay cô cầm bánh lái, một tay cô vắt lên cửa xe. Chúng phải trả giá vì dám chửi mắng cô. Coi như đây là bài học giành cho kẻ không tôn trọng người khác.

"Giỏi thật, giỏi thật đấy, không ngờ kỹ thuật của cô tốt như vậy, gần bằng tôi rồi. À đúng rồi, tên tiếng Trung của tôi là Tiêu Chiến, còn cậu ấy tên là Ngô Lỗi". Người đàn ông mắt xanh, à không, Tiêu Chiến lúc này nhảy lên phía trước, ngồi xuống ghế phụ bên cạnh Trịnh Sảng, nhìn cô bằng ánh mắt đầy hưng phấn.

Trịnh Sảng nhếch môi: "Xuống xe". Nói xong cô đạp phanh dừng xe lại. Cô còn phải đi mua xì dầu nữa.

Tiêu Chiến trợn mắt nhìn Trịnh Sảng. Ở đây là đường bờ biển không một bóng người. Nếu đi bộ quay về thành phố không biết một ngày có tới nơi? Anh ta có cảm giác người phụ nữ bên cạnh tính tình phóng khoáng, không ngờ định bỏ rơi anh ta ở nơi này. Cô nàng không nhìn thấy anh và Ngô Lỗi đang bị thương sao?

Tiêu Chiến vừa định lên tiếng, Ngô Lỗi ngồi sau liền kéo anh ta xuống xe. Ngô Lỗi đặt một tấm danh thiếp vào xe Trịnh Sảng: "Cám ơn cô, đây là số điện thoại của tôi. Sau này cô cần giúp gì thì cứ mở miệng. Việc chúng tôi có thể giúp, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức".

Trịnh Sảng ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông, thấy hai người có vẻ mặt thành khẩn. Anh chàng tóc đen nói một tràng giang đại hải mà chẳng đúng trọng tâm gì cả, Trịnh Sảng đành giơ tay: "Trả tiền cho tôi, một ngàn".

Ngô Lỗi và Tiêu Chiến ngắn mặt. Lẽ nào cô gái lái xe cao cấp như vậy lại đòi họ tiền quá giang. Hơn nữa, một lời hứa của họ lẽ nào không đáng giá một ngàn. Tiêu Chiến lầm lì rút ví tiền, lấy toàn bộ tiền mặt trong ví đưa cho Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng giơ tay kẹp lấy tờ một ngàn, rồi trả lại tấm danh thiếp. Cô không nói một lời nào, rồ ga phóng đi mất, để mặc hai người đàn ông máu me be bét nhìn nhau lắc đầu.

"Ôi, đói bụng quá" - Trịnh Sảng nhăn mặt xách cái túi đi vào nhà. Đói chết đi được, cô phải đảo một vòng quanh San Francisco mới mua được chai xì dầu của quê hương.

Vừa vào nhà, nhìn những người ngồi ở phòng khách, Trịnh Sảng không khỏi cảm thán thế giới này quả là nhỏ bé. Ngoài anh chàng điển trai tên Lâm Nhất, trong phòng khách xuất hiện thêm hai người đàn ông băng bó đầy đầu, chính là hai người cô gặp trên đường.

Dương Mịch thấy Trịnh Sảng về, liền đi ra đỡ túi đồ trên tay Trịnh Sảng: "Sao em về muộn thế? Bây giờ mấy giờ rồi? Bữa trưa qua từ đời nào rồi"

Trịnh Sảng nói với giọng mệt mỏi: "Chị có biết xì dầu khó mua lắm không?"

Dương Mịch hơi sững người: "Chị quên không nói cho em biết ở đâu có bán".

Trịnh Sảng khóc dở mếu dở. Nếu không phải Dương Mịch nấu ăn rất ngon, cô sẽ dọn ra khỏi nhà ngay. Tuy nhiên, dạ dày của Trịnh Sảng không có sức đề kháng với mấy thứ gọi là mỹ vị. Ai bảo đường đi vào trái tim người đàn ông thông qua dạ dày, câu nói này cũng có tác dụng tương tự với đàn bà.

"Hi! Người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi". Tiêu Chiến nằm trên ghế sofa vừa ăn hoa quả vừa huýt sáo cười tươi với Trịnh Sảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro