Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Dương cau mày, kẹp chiếc cúc vào hai đầu ngón tay. Chỉ nghe một tiếng động khẽ, chiếc cúc bị bóp vỡ vụn. Cùng lúc này, tòa nhà bằng kính trong biển hoa đột nhiên phát ra một tiếng sắc nhọn, tất cả những tấm kính vỡ tan tành. Tiếng động không hề mạnh mà đanh sắc như tiếng tô vít chọc vào tường, khiến đám Dương Dương nhăn mặt.

Dương Dương đang nhíu mày, tai phải đột nhiên bị che kín. Hắn liền quay người nhìn về phía sau, thấy Trịnh Sảng một tay che tai mình, một tay che tai hắn. Cô nói khẽ: "Bịt vào, nếu không tai sẽ bị tổn thương đó". Đây là chấn rung, mắt thường có thể thấy không nghiêm trọng nhưng là thứ vũ khí giết người vô hình.

Hai tay Trịnh Sảng không thể che hết tai của cả hai người, Dương Dương bất động trong giây lát rồi giơ tay che bên tai còn lại của Trịnh Sảng. Trịnh Sảng lắc đầu bất lực, người đàn ông trước mặt đến giờ phút này vẫn còn muốn giữ thể diện.

Cô "hừm" một tiếng, kéo tay Dương Dương bịt tai mình, còn cô giơ cả hai tay che tai hắn. Nếu để lão đại hắc đạo bị điếc, sẽ là một chuyện cười đáng sợ vô cùng. Hồng Ưng và Hoàng Ưng đứng bên cạnh cũng vội vàng đưa tay lên bịt kín tai mình.

Tiếng động sắc nhọn dần biến mất. Trịnh Sảng bỏ tay khỏi tai Dương Dương, quay đầu lại nhìn. Tòa nhà kính không còn tồn tại, chỉ còn lại một núi bột thủy tinh. Cô lắc đầu thán phục: "Lợi hại quá. Đáng tiếc tôi không biết làm". Công nghệ này quá tiên tiến, không phải người như cô có thể làm ra nổi.

Hồng Ưng và Hoàng Ưng lập tức quay về phía ngôi nhà, chỉ nhìn thấy những người ở lại trong nhà không tử vong cũng đang hấp hối dưới đống thủy tinh. Hoàng Ưng từ từ mở miệng: "Xem ra, người phụ nữ này là phúc tinh của chúng ta".

Hồng Ưng lắc đầu nhìn Dương Dương và Trịnh Sảng vừa đi vừa nói chuyện: "Cô ấy là phúc tinh của lão đại".

Nghe thấy câu nói của Hồng Ưng, Dương Dương bất giác đưa mắt về phía Trịnh Sảng. Hắn đột nhiên sờ tay lên chiếc hoa tai của Trịnh Sảng: "Đây là thứ gì?". Người của Dương Gia đã rà soát kỹ lưỡng bên trong và bên ngoài ngôi nhà. Dương Dương tin tưởng thuộc hạ của hắn không bao giờ làm việc bất cẩn. Thứ mà người của Dương Gia không tìm thấy, chỉ có Trịnh Sảng phát hiện ra nhất định là đồ công nghệ cao. Nhưng bây giờ trên người cô không có bất cứ thứ gì, ngoài đôi hoa tai.

Trịnh Sảng liền dùng tay che hai tai: "Đây là đồ của tôi". Vừa nói cô vừa lùi ra phía sau.

Dương Dương chỉ nhìn cô chăm chú, không liên tiếng cũng không tịch thu đôi hoa tai của Trịnh Sảng. Hắn quay về phía Hồng Ưng: "Ở đây giao cho chú giải quyết, đừng bỏ sót người nào".

Trịnh Sảng liếc gương mặt lạnh lùng của Dương Dương, cô ngửa cổ lên trời thở dài: "Nhiều kẻ thù quá".Nhìn bộ dạng đầy vẻ bi tráng của Trịnh Sảng, Dương Dương trầm mặc: "Cô muốn làm nghề đó? Cô định làm thế nào?"

Trịnh Sảng phất tay: "Anh tự giải quyết đi. Tôi không có hứng thú động chân vào. Nhưng tôi cũng chẳng để tâm nếu anh chia lợi nhuận cho tôi. Đúng rồi, bọn họ muốn làm gì mà anh lại cắt phéng con đường kiếm tiền của họ?" Chặn đường kiếm cơm của người khác là một việc làm vô đạo đức. Thảo nào hắn liên tục bị người đuổi giết.

Dương Dương dõi mắt về phía biển hoa: "Thuốc phiện".

"Thuốc phiện ư?" Trịnh Sảng liền mở to mắt nhìn những bông hoa đẹp lộng lẫy. Hóa ra đây là đặc sản vùng Đông Nam Á, hoa anh túc. Lần đầu tiên Trịnh Sảng cảm thấy Dương Dương hợp ý cô. Cô khoanh tay trước ngực nhìn Dương Dương: "Nghề này có thể mang lại lợi nhuận vô cùng lớn".

Thấy Trịnh Sảng lộ vẻ tán thưởng hiếm hoi với mình, Dương Dương liền giơ tay ôm eo Trịnh Sảng, đưa cô đi về phía trước. Vừa đi hắn vừa giải thích: "Tôi là người buôn bán vũ khí, không phải buôn bán ma túy". Hôm nay hắn đến đây chỉ để thông báo không cho phép bất cứ cuộc giao dịch ma túy nào trên địa bàn của hắn. Ma túy tuy là nghề làm ăn lớn nhưng cũng không thể lớn hơn vũ khí, hắn không có hứng thú.

Đứng ở lối ra, Trịnh Sảng thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên trời, một mùi nồng nặc xông vào mũi cô. Từ xa xa, ánh lửa hồng chiếu sáng một vùng. Biển hoa đẹp đẽ dần biến thành biển lửa. Sắc hoa trong ánh lửa càng trở nên diễm lệ. Những đóa hoa anh túc từ từ hóa thành tro bụi trong biển lửa.

Trịnh Sảng bất giác sờ cằm: "Anh đúng là vừa nói đã ra tay liền. Hành động của anh cắt đứt con đường kiếm tiền của không biết bao nhiêu người. Thảo nào ở đây chẳng ai nhìn anh thuận mắt. Tôi từng nghĩ, đường đường là một lão đại hắc đạo, đi đến đâu cũng bị truy sát thì mất thể diện quá, hóa ra là vì chuyện này. Bây giờ, anh trở thành kẻ thù của cả vùng Đông Nam Á rồi". Trịnh Sảng vừa nói vừa tươi cười nhìn Dương Dương.

Đôi mắt Dương Dương toàn một màu đỏ do ngọn lửa phản chiếu. Hắn nhếch môi cất giọng ngông cuồng: "Việc tôi làm, không ai có thể ngăn cản".

Trịnh Sảng nhíu mày, ngạo mạn quá. Có điều, cô tán đồng hành động này của hắn, thuốc phiện chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Cô cười cười: "Vâng, địa bàn của anh, anh có thể làm chủ". Ở một hướng khác phía xa xa lại bốc lên luồng khói đen, Trịnh Sảng liền hỏi: "Chuyện gì vậy? Hôm nay là ngày đốt lửa?"

Dương Dương cất giọng lạnh lùng: "Tất cả thuốc phiện sẽ biến mất trên địa bàn của tôi trong ngày hôm nay".

Nghe Dương Dương nói vậy, Trịnh Sảng sờ tay lên trán, vụ này lớn quá. Mặc dù cô không thuộc giới hắc đạo nhưng cũng từng nghe qua, Đông Nam Á là một trong những nơi sản sinh thuốc phiện lớn nhất. Dương Dương thực sự hủy bỏ toàn bộ thuốc phiện trên địa bàn của hắn trong một ngày. Nhờ thắng Lam Bang trong cuộc đua xe, hắn đã chiếm tới hai phần ba địa bàn Đông Nam Á. Việc làm này chắc chắn sẽ là một đả kích lớn đối với giới buôn bán ma túy. Dương Dương đúng là quá ngông cuồng, quá hống hách, nhưng đáng chết là, hành động của hắn quá tuyệt vời.

Trịnh Sảng bất giác cười lớn: "Có khí chất, không hổ danh bá chủ hắc đạo".

Dương Dương không nói một câu nào, quay người đi ra cổng về phía chiếc xe ô tô. Trịnh Sảng cũng bước theo hắn với tâm trạng vui vẻ. Nhưng mới đi hai bước, gương mặt cô đột nhiên sa sầm. Dương Dương làm vậy không sai, tuy nhiên hắn đã đắc tội với giới ma túy của cả khu vực Đông Nam Á. Những ngày tháng tiếp theo của cô chắc sẽ không thể thiếu màn bom rơi đạn nổ. Nghĩ đến đây, Trịnh Sảng không khỏi nhăn mặt nhíu mày.

Nói tào tháo là tào tháo đến ngay. Trịnh Sảng và Dương Dương còn chưa đi đến cửa xe ô tô, đột nhiên có tiếng súng nổ ầm ầm. Đám thuộc hạ của Dương Dương thấy có kẻ đánh úp lập tức chia thành hai nhóm. Một nhóm nổ súng yểm hộ Dương Dương và Trịnh Sảng, một nhóm xông về nơi bắn đạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro