Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng Ưng mỉm cười giải thích: "Cô tưởng chúng tôi là kẻ thống trị trên địa cầu này chắc? Thấy ai không vừa ý là tiêu diệt người đó? Nếu tôi không hài lòng người lãnh đạo một đất nước nào, tôi sẽ dùng vũ khí loại trừ ông ta? Cô đừng nghĩ như vậy rồi sau này gây chuyện đấy". Hồng Ưng vừa dứt lời, Trịnh Nghiệp Thành và Hoàng Ưng liền cười ha hả.

Trịnh Sảng trợn mắt nhìn Dương Dương, Dương Dương nói chậm rãi: "Nếu chướng mắt tôi, dù hắn là người đứng đầu một nước nào đó, tôi cũng giải quyết hắn".

Trịnh Sảng hết nói nổi. Với tính cách của Dương Dương, có người gây chuyện với hắn, hắn dám tiêu diệt người đó lắm chứ. Trịnh Sảng hiểu ý của Hồng Ưng. Dương Dương là lão đại, hắn muốn làm gì thì làm. Còn cô chỉ là tài xế kiêm đầy tớ của lão đại, dù tức giận cũng không có bản lĩnh hủy diệt người khác. Vì vậy, cô chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

Mafia Ý là bang phái có lịch sử lâu đời và nổi tiếng trên thế giới. Lúc này, Trịnh Sảng đi theo Dương Dương tới một tòa lâu đài nguy nga. Tòa lâu đài toát ra không khí nho nhã, uy nghiêm.

"Lâu rồi không gặp, Dương". Vừa đến cửa lâu đài, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh tươi cười bước ra chào đón. Người đàn ông trông đẹp trai vô cùng.

Dương Dương vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng khi người ông giang rộng hai cánh tay đến bên hắn: " Giáo Văn". Giọng nói hắn lãnh đạm, chứa hàm ý cảnh cáo.

Giáo Văn lúc này ở ngay trước mặt Dương Dương, nhún vai nói với vẻ không hài lòng: "Dương chẳng có tình người gì cả. Bạn bè lâu rồi không gặp mà không nhiệt tình chút nào".

Nghe câu này, Trịnh Sảng bất giác nhíu mày. Dương Dương cũng có bạn? Đây là chuyện quá bất bình thường. Cô liền đưa mắt quan sát người đàn ông tên Giáo Văn.

Giáo Văn ngay từ đầu đã phát hiện ra cô gái đi cùng Dương Dương. Lúc này, anh ta nhìn Trịnh Sảng bằng ánh mắt hiếu kỳ. Giáo Văn liếc qua Dương Dương rồi đi về phía Trịnh Sảng: "Người đẹp ở đâu ra vậy?". Vừa nói, anh ta vừa giơ hai tay chuẩn bị ôm Trịnh Sảng theo phép lịch sự.

Thấy Giáo Văn có vẻ nhiệt tình, gương mặt lại rất đẹp trai, Trịnh Sảng cũng giơ tay định đáp lễ anh ta. Dương Dương thấy vậy tối sầm mặt, kéo mạnh Trịnh Sảng về bên mình rồi đi thẳng vào trong tòa lâu đài. Trịnh Sảng đã quen với cử chỉ này của Dương Dương, cô liền bước theo hắn mà không có bất cứ phản ứng nào.

Hành động của Dương Dương khiến Giáo Văn vô cùng kinh ngạc. Anh ta sững sờ nhìn Dương Dương ôm eo Trịnh Sảng bước đi. Quay sang Hồng Ưng vừa đi tới, Giáo Văn hỏi nhỏ: "Tôi có phải bị hoa mắt không?"

Hồng Ưng mỉm cười: "Văn lão đại, thị lực của anh rất tốt". Vừa nói, Hồng Ưng cùng Hoàng Ưng đi theo Dương Dương.

Giáo Văn đứng ở cửa lâu đài nhìn theo bóng Dương Dương một lúc mới định thần trở lại. Anh ta ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó lắc đầu lẩm bẩm: "Dù đao kiếm bay từ trên trời xuống cũng không kinh ngạc bằng cảnh mình vừa nhìn thấy. Oh my god!"

Ngồi ở phòng khách rộng lớn trang hoàng lộng lẫy, Trịnh Sảng chăm chú quan sát Giáo Văn. Anh ta cũng không rời mắt khỏi cô, ánh mắt vẫn chưa hết ngạc nhiên. Lão đại của Mafia Italy vang danh thiên hạ lại là một người đàn ông đẹp trai nhiệt tình, trông có vẻ giống playboy hơn. Thế nào hình như lại thay đổi rồi, anh chàng Giáo Văn này không hề giống lão đại hắc bang, đúng là chẳng có sức thuyết phục một chút nào.

" Giáo Văn, tôi không bận tâm đến việc móc mắt anh đâu đấy". Thấy Giáo Văn cứ nhìn Trịnh Sảng mãi, Dương Dương lên tiếng cảnh cáo.

Giáo Văn cười ha hả rồi đảo mắt về phía Dương Dương. Anh ta tựa người vào ghế sofa một cách thoải mái: "Dương, cô gái nhỏ của anh cũng đang nhìn tôi đấy".

Bàn tay Dương Dương ôm eo Trịnh Sảng lập tức siết mạnh. Trịnh Sảng liền quay sang Dương Dương. Dương Dương cất giọng vô cảm: "Cô ấy nghi ngờ thân phận của anh". Không cần nhìn, Dương Dương cũng biết ánh mắt Trịnh Sảng quan sát Giáo Văn có ý nghĩa như thế nào.

Giáo Văn lạnh lùng trừng mắt với Dương Dương: "Dương, chỉ có anh mới dám nói thẳng như vậy".

Giáo Văn có diện mạo tuấn tú dịu dàng, trông giống một công tử nhà giàu điển hình và hoàn toàn không có khí chất của trùm hắc bang. Nói anh ta là công tử giàu có chắc ai cũng sẽ tin. Nếu nói anh ta là lão đại của tổ chức Mafia Italy, thì mười người nghe đến mười một người sẽ không tin. Tất nhiên là đối với những người biết rõ lai lịch của Giáo Văn như đám Dương Dương, Giáo Văn không phải là loài cừu hiền lành mà là loài sói thâm hiểm và tàn độc nhất.

Do đó khi nghe Dương Dương giải thích, Giáo Văn không tỏ ra tức giận, mà nhìn Trịnh Sảng bằng ánh mắt thách thức. Trịnh Sảng thấy vậy liền nhíu mày, không lên tiếng cũng không thèm để ý đến Giáo Văn. Cô vừa quan sát phòng khách bài trí sang trọng vừa nhấm nháp bánh ngọt và hoa quả trên bàn. Đói chết đi được, đi từ Đông Nam Á đến châu Âu không được ăn uống tử tế, bụng Trịnh Sảng kêu gào từ lâu. Ăn uống quan trọng hơn ông trời, ai thèm để ý cừu hay sói ở trước mặt.

Thấy Trịnh Sảng không để ý đến mình mà chỉ tập trung ăn đồ của cô, thần sắc bình thường như không thể bình thường hơn, giống như cô đang ở vườn hoa sau nhà, Giáo Văn hơi cau mày. Trịnh Sảng đúng là to gan thật, đât là lần đầu tiên Giáo Văn gặp người tùy ý như vậy ở trên lãnh địa của anh ta.

Dương Dương buông tay khỏi người Trịnh Sảng, để mặc Trịnh Sảng ăn bánh và hoa quả. Đồ ăn này không có hại cho sức khỏe, ăn nhiều một chút cũng không sao. Dương Dương quay sang Giáo Văn, cất giọng lạnh lùng: "Có chuyện gì gọi tôi đến đây? Anh không thể xử lý?". Việc Giáo Văn không thể giải quyết, có thể tưởng tượng khó khăn đến mức nào.

Ánh mắt Giáo Văn lộ vẻ khác lạ khi thấy Dương Dương đi thẳng vào vấn đề ngay trước mặt Trịnh Sảng. Anh ta trầm ngâm nhìn chiếc đồng hồ cát: "Không phải không thể xử lý, mà là tôi không tiện ra mặt".

Dương Dương im lặng đợi Giáo Văn nói tiếp. Giáo Văn hắng một tiếng: "Ba ngày trước, lô vũ khí chúng tôi chuẩn bị đưa đi Trung Đông xảy ra chuyện, bị người khác tráo đổi. Hiện tại, phía Trung Đông đang cần gấp, mà trong kho của tôi bây giờ chỉ còn lại hàng loại hai".

Dương Dương trầm ngâm tựa người vào ghế sofa, vắt chéo hai chân rồi cầm ly rượu xoay xoay. Hắn chậm rãi nhả từng chữ một: "Là người nào?"

"Feiyusi Madam, cũng chính là mẫu thân đại nhân của tôi" - Giáo Văn nhếch mép cười. Hắn nói với Dương Dương bằng một ngữ điệu vô cùng băng giá: "Trong ngày hôm nay, chúng tôi buộc phải xuất hàng đi Trung Đông. Lô hàng trước đó tôi hoàn toàn không có manh mối. Mẹ tôi làm vụ này tương đối đẹp".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro