Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Sảng tươi cười nhìn Dương Dương. Trên người cô vẫn mặc bộ đồ cái bang tua rua rách nát. Lúc mới thấy Trịnh Sảng khi cô từ trên máy bay xuống, ánh mắt Dương Dương hơi nhíu lại, Trịnh Sảng lập tức phát hiện cô còn chưa kịp thay quần áo tử tế. Lúc đó, Trịnh Sảng toát mồ hôi lạnh, vì đây đúng là sơ suất nghiêm trọng. Tưởng rằng sự xuất hiện của mấy người cảnh sát khiến Dương Dương quên mất vụ này. Bây giờ thấy Dương Dương nhìn mình bằng ánh mắt không tán đồng, Trịnh Sảng chỉ còn cách cười lấy lòng Dương Dương.

Dương Dương đánh giá Trịnh Sảng một hồi, đột nhiên nắm lấy bàn tay Trịnh Sảng rồi xoa nhẹ lên vết bầm tím trong lòng bàn tay cô: "Đây là bản lĩnh của cô?"

Trịnh Sảng giật bắn mình bởi câu hỏi của Dương Dương. Bắt gặp tia nộ khí trong ánh mắt hắn, Trịnh Sảng cất giọng đầy ấm ức: "Ý anh là gì? Tôi đã giúp anh một việc lớn. Không thưởng cho tôi thì thôi, anh còn tức giận gì chứ?"

Nghe vậy, Trịnh Nghiệp Thành đứng sau Dương Dương liền trừng mắt nhìn Trịnh Sảng. Hoàng Ưng đứng chếch đối diện Trịnh Sảng lắc đầu, mở miệng nói câu gì đó không thành tiếng với Trịnh Sảng. Chứng kiến cảnh Trịnh Nghiệp Thành và Hoàng Ưng chỉ biết có Dương Dương còn không coi ai gì đối xử với Trịnh Sảng như vậy, Giáo Văn liền bật cười ha hả.

Sau khi nhìn khẩu hình của Hoàng Ưng, trán Trịnh Sảng rịn đầy mồ hôi. Thần sắc Dương Dương càng lạnh lùng hơn, hắn siết chặt tay Trịnh Sảng giơ lên cao hơn một chút. Trịnh Sảng trong chốc lát làm ra vẻ rất đáng thương. Cô giơ tay đến trước mặt Dương Dương: "Bà già đó hành động nhanh quá. Lão đại, tôi vì anh mới bị thương đấy nhé".

Nếu Hoàng Ưng không nhắc nhở, Trịnh Sảng thật sự không biết Dương Dương muốn hỏi đến vết thương của cô. Tên Dương Dương này quan tâm đến cô? Trịnh Sảng cảm thấy vàng từ trên trời rơi xuống còn thực tế hơn, mặc dù hiện thực đang bày ra trước mắt cô.

Dương Dương vẫn không có bất cứ biểu cảm nào trước bộ dạng đáng thương của Trịnh Sảng, đáy mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo. Hắn đột ngột vặn mạnh cổ tay Trịnh Sảng, khiến cô đau đến mức kêu thét lên.

"Một bà già mà cô cũng không có bản lĩnh đối phó, còn để bị thương. Cô giỏi thật đấy". Dương Dương trước đó vốn tiềm ẩn sự không hài lòng với Trịnh Sảng. Bị cô đụng chạm đến, hắn liền bộc phát cơn giận dữ, càng dùng sức bóp chặt tay Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng vốn nghĩ Dương Dương không thèm quan tâm đến vết thương của cô nên cô rất kinh ngạc khi được Hoàng Ưng nhắc nhở. Trước bộ dạng giận dữ của Dương Dương, Trịnh Sảng ngược lại không cảm thấy ngạc nhiên. Nếu Dương Dương dịu dàng an ủi hoặc ôm cô vỗ về, chắc chắn Trịnh Sảng sẽ tưởng trời đất đảo lộn. Nhìn vẻ mặt Dương Dương lúc này, Trịnh Sảng thở phào nhẹ nhõm. May mà Dương Dương vẫn là Dương Dương, không đến nỗi gây shock cho cô.

"Tại tôi không để ý, không biết bà ta sẽ giẫm lên". Trịnh Sảng đột nhiên cảm thấy khả năng chịu đau của cô tăng lên nhiều. Bị Dương Dương vặn tay như vậy, mặc dù vẫn buốt nhưng không còn đau đớn như trước.

Nghe câu này, sắc mặt Dương Dương càng tệ hơn. Hắn chậm rãi nhả từng chữ một: "Không chú ý? Cô dám nói câu không chú ý với tôi. Tai cô, mắt cô để làm gì hả?"

"Tôi...tôi..." Đối diện với vẻ mặt đáng sợ của Dương Dương, Trịnh Sảng lắp bắp mãi cũng không thể nói thành câu. Trước khi hiểu rõ ý của Dương Dương, cô nghĩ mình nên giữ im lặng thì hơn.

Nhìn bộ dạng oan ức của Trịnh Sảng, Dương Dương càng cảm thấy lửa bốc trên đầu. Hắn vung tay ném mạnh Trịnh Sảng sang một bên, cất giọng giận dữ: "Hãy nhốt cô ta vào hắc lao".Cả người Trịnh Sảng bị quăng về phía Trịnh Nghiệp Thành. Trịnh Nghiệp Thành liền giơ chân chặn đằng sau lưng Trịnh Sảng, giúp cô khỏi bị ngã xuống đất. Thấy Dương Dương chỉ mỗi chuyện cỏn con đã ra lệnh đưa cô đến trại tập trung của Giáo Văn, Trịnh Sảng lập tức hét lớn với Dương Dương bất chấp cơn giận dữ của hắn: "Tôi không đi, tôi không muốn bị mất mạng".

"Mất mạng? Cô còn biết là mất mạng? Cô không chú ý, thì không phải đi Hắc lao mà mất mạng từ lâu rồi. Đưa cô ta ra ngoài, ngày mai giải đi cho tôi. Có chết cũng không thể làm mất mặt tôi". Dương Dương tỏ ra tức giận thật sự, không cho Trịnh Sảng một cơ hội giãi bày.

Trịnh Sảng đổi sắc mặt định xông lên tranh cãi với Dương Dương. Trịnh Nghiệp Thành đứng đằng sau giữ chặt lưng áo Trịnh Sảng rồi kéo cô xềnh xệch ra ngoài mặc cho cô phản kháng.

Giáo Văn bất giác mỉm cười. Hóa ra nguyên nhân khiến Trịnh Sảng muốn đi xem Hắc lao là do Dương Dương từng uy hiếp cô.

"Cô còn nói lăn lộn trong nghề nhiều năm có chút danh tiếng, thế mà cô chẳng học được cách trông mặt đoán lời gì cả. Vào lúc này rồi cô vẫn muốn tranh cãi với lão đại?". Trịnh Nghiệp Thành nhanh chóng kéo Trịnh Sảng ra ngoài cửa. Đến nơi không có người, anh ta thả Trịnh Sảng và nhìn cô bằng ánh mắt bất lực.

Trịnh Sảng cau mày đáp: "Tôi có tranh gì đâu. Tôi chẳng làm gì sai cả. Tại sao anh ta lại bắt tôi đi Hắc lao?"

Nhìn vẻ mặt tức tối của Trịnh Sảng, Trịnh Nghiệp Thành lắc đầu lên tiếng giải thích: "Cô chẳng hiểu gì cả? Cô không biết trên chốn giang hồ, không chú ý đồng nghĩa với mất mạng hay sao. Hôm nay cô may mắn đi cùng Giáo Văn lão đại nên đối phương không dám làm gì cô. Nếu sau này lão đại hoặc người khác không ở bên cô, cô không chú ý sẽ có kết cục như thế nào? Nếu những người gây chuyện với cô hôm nay là kẻ thù của cô, muốn lấy mạng cô, liệu cô có còn cơ hội đứng đây hay không? Nếu gót giày giẫm xuống tay cô đổi lại là dao hay là súng, cô thử nói xem kết quả sẽ như thế nào? "Không chú ý", ba từ này tuyệt đối không thể tồn tại trong thế giới của chúng tôi".

Trịnh Nghiệp Thành hắng một tiếng rồi nói tiếp: "Những người sống trên giang hồ như chúng tôi cần phải thận trọng, luôn cẩn thận. Mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương còn chưa đủ, lúc nào cũng phải tâm niệm phải cần cẩn thận hơn nữa. Không chú ý? nếu chúng tôi không chú, không biết chết bao nhiêu lần rồi, còn có thể ở đây đắc ý hay sao?"

Trịnh Sảng ngây người khi nghe Trịnh Nghiệp Thành nói một hơi dài. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ, cuộc sống trước đây của cô không cần phải thận trọng. Nhìn bộ dạng thẫn thờ của Trịnh Sảng, Trịnh Nghiệp Thành bất giác thở dài: "Hôm nay lão đại tức giận, lên tiếng dạy bảo cô cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi. Nếu đổi lại là người khác, liệu lão đại có nổi cơn lôi đình hay không? Tôi còn tưởng cô là người thông minh, không ngờ cô lại hồ đồ như vậy".

Nghe những lời của Trịnh Nghiệp Thành, Trịnh Sảng nghiến răng không lên tiếng. Trịnh Nghiệp Thành lắc đầu: "Con người của lão đại không quan tâm đến người khác, cũng không biết thể hiện thái độ quan tâm. Nhưng lão đại tuyệt đối không tệ bạc với người của lão đại. Tôi tưởng cô đi theo lão đại một thời gian, ít nhất cũng biết tính lão đại chứ".

Trịnh Sảng bóp trán nói khẽ: "Dù tôi có làm sai, lão đại cũng không thể bắt tôi đi Hắc lao. Làm vậy khác nào muốn lấy mạng tôi?"

Trịnh Nghiệp Thành mỉm cười: "Cô có bản lĩnh vượt qua chốn hắc lao hay không, trong lòng lão đại biết rõ hơn ai hết. Lần này lão đại chỉ là cảnh cáo cô mà thôi. Lão đại muốn cô sau này chú ý hơn, làm gì cũng không được chủ quan".

Trịnh Nghiệp Thành nói tiếp: "Có điều bắt cô đi Hắc lao không phải muốn lấy mạng cô. Hắc lao là nơi rèn luyện con người. Nếu cô có thể rời khỏi nơi đó bình an, ba từ "không chú ý" cả đời này sẽ không còn liên quan gì đến cô. Dù sau này cô có gây chuyện với người không nên gây chuyện, hay có kẻ nào đó muốn tính sổ với cô, thì phải xem hắn có năng lực tiêu diệt cô hay không. Đi hắc lao chỉ tốt cho cô mà thôi. Dù lão đại và chúng tôi có ở bên cạnh bảo vệ cô, cũng không thể bằng cô rèn luyện bản lĩnh tự bảo vệ mình".

Trịnh Sảng nghe xong liền chớp chớp mắt, nhìn về phía Dương Dương lúc này đang cau mày nói chuyện với Giáo Văn. Cô quay đầu mỉm cười: "Bảo vệ? Hình như kể từ lúc gặp lão đại, toàn là tôi cứu anh ta thoát chết".

Trịnh Nghiệp Thành liền gật đầu: "Biết rồi. Cô là phúc tinh của lão đại và chúng tôi được chưa. Để tôi kêu người đưa cô đi nghỉ ngơi".

Trịnh Sảng biết không có mệnh lệnh của Dương Dương, Trịnh Nghiệp Thành tuyệt đối không dám làm theo ý mình. Cô lập tức mở miệng: "Tôi còn chưa ăn cơm nữa. Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối chưa có gì vào bụng".

Trịnh Nghiệp Thành nhăn mặt: "Ý cô là Giáo Văn lão đại không cho cô ăn cơm đúng không?". Thấy vẻ mặt rạng rỡ của Trịnh Sảng, anh ta liền vẫy tay gọi người đến: "Cơm nước đã chuẩn bị cho cô từ lâu. Cô đúng là người đàn bà chỉ biết đến ăn, không hiểu lão đại thấy cô đặc biệt ở điểm nào?"

Trịnh Sảng cười híp mắt với Dương Dương ở trong phòng khách. Sự việc ngày hôm nay coi như xong. Cô thấy Dương Dương và Trịnh Nghiệp Thành nói đúng, là cô quá bất cẩn. Vận may rồi cũng có ngày dùng hết, sau này cô cần phải dựa vào bản lĩnh của mình và hành sự cẩn thận hơn mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro