Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhờ bình dưỡng khí và máy đẩy bên người, Trịnh Sảng nặng nhọc leo từ đáy tàu lên thành tàu. Chui vào một góc tối, Trịnh Sảng há miệng thở hổn hển. Tại sao cô lại bị say sóng? Tại sao lại xảy ra chuyện vô lý như thế này? Ngẩng mặt nhìn lên thành tàu, Trịnh Sảng cảm thấy toàn thân cô mềm nhũn.

Trước đây, mỗi khi tham gia hành động, Trịnh Sảng đều đi máy bay, chưa từng đi tàu biển bao giờ. Khi theo Dương Dương lên chiếc quân hạm, Trịnh Sảng còn tưởng cô có dịp trải qua thử thách mới lạ. Nào ngờ, sự mới lạ này nằm ngoài sức tưởng tượng của Trịnh Sảng. Cô bị say sóng liểng xiểng, nhìn từng lớp sóng xô đến, Trịnh Sảng cảm thấy toàn thân bị một sự hành hạ vô cùng vô tận.

Tuy nhiên, say sóng còn chưa phải là chuyện tồi tệ nhất. Đáng sợ hơn cả là chuyện Trịnh Sảng có mặt nơi này. Tại sao cô bị đẩy đi do thám trên con tàu của kẻ địch. Cô bị say sóng nên được đưa đến khoang sau nghỉ ngơi. Trong cơn mơ mơ tỉnh tỉnh, Trịnh Sảng xuống tàu ngầm lúc nào cô không hay biết.

Trịnh Sảng chỉ nhớ là cô bị người bên cạnh lôi đi lôi lại. Đến lúc đầu óc tỉnh táo một chút, Trịnh Sảng phát hiện cô đang ở dưới đáy biển. Nhìn đàn cá bơi lội tung tăng quanh mình, Trịnh Sảng không hề cảm thấy hưng phấn hay thích thú mà chỉ muốn giết người. Cô không biết bơi, ném cô xuống đáy biển rốt cuộc là ý của ai?

Đưa mắt nhìn quanh khoang thuyền tối om, Trịnh Sảng khôi phục hoàn toàn thần trí. Cô nghiến răng nghiến lợi vung nắm đấm về phía trước. Khi quay về, cô nhất định phải đòi lại công bằng mới được. Bọn họ dám bắt cô đi làm nhiệm vụ trong lúc cô không tỉnh táo.

Trịnh Sảng tháo bộ đồ dưỡng khí và máy đẩy nặng trịch trên người cất vào một chỗ. Lúc trở về, cô còn cần đến mấy thứ này. Không có nó, chắc chắn cô sẽ làm mồi cho cá. Trịnh Sảng thậm chí còn tháo cả máy thông tin đeo trên người đem đi dấu. Cô chưa sử dụng thứ đó bao giờ nên không biết đó là bộ phận liên lạc.

"Shit, họ bắt mình đến đây làm gì nhỉ?" Trịnh Sảng vỗ vỗ đầu, cố chịu từng cơn buồn nôn trong lồng ngực. Cô vừa lẩm bẩm chửi thề vừa lặng lẽ đi lên phía trên con tàu.

Con tàu lớn thật. Trịnh Sảng lặng lẽ đi băng qua khoang tàu, cô không có cảm giác nào khác ngoài một chữ "Lớn". Trịnh Sảng không rõ nhiệm vụ của mình là gì nên cô đành đi lung tung. Vừa tiến bước, Trịnh Sảng vừa nhìn xung quanh bằng ánh mắt kinh ngạc. Mặc dù chưa từng đi tàu bao giờ nhưng có thể dễ dàng nhận ra, con tàu này lớn hơn tàu của Dương Dương gấp mấy lần.

Đi vài vòng, Trịnh Sảng không gặp một bóng người. Mặc dù vẫn hơi chóng mặt nhưng trí thông minh của cô vẫn còn. Trịnh Sảng biết Dương Dương muốn tìm lô vũ khí trên con tàu này. Vì vậy hắn cử cô đến đây chắc chắn không ngoài mục đích bắt cô đi tìm vũ khí, mặc dù Trịnh Sảng chưa trực tiếp nghe mệnh lệnh từ Dương Dương.

Đi quanh tầng một rồi lên tầng hai, Trịnh Sảng không rõ con tàu này bố trí như thế nào, đâu là lối vào và lối ra, đâu là đầu tàu và đuôi tàu. Cô chỉ đi tìm theo trực giác của mình.

"Anh thử nói xem bọn chúng có đến đây tìm không?". Một giọng nói từ khoảng cách không xa vọng đến, Trịnh Sảng liền dừng bước, nép sang một bên.

"Chắc chắn đến, đối phương không bao giờ chịu thiệt đâu". Một giọng nói đầy âm mũi cất lên.

"Anh nói chí phải. Giáo Văn có thể chịu thiệt chứ tên Dương Dương sẽ không bỏ qua. Cũng tốt, mong chúng đến nhanh lên. Chúng ta sẽ đợi chúng".

"Dùng sinh mạng của tôi để đổi lấy sự vinh hoa phú quý cả đời cho người thân, tôi thấy cũng đáng". Lại là giọng nói đầy âm mũi.

Trịnh Sảng hơi nhíu mày, đưa tay bóp trán. Nghe người còn lại vỗ tay tán thưởng, Trịnh Sảng ít nhiều đoán ra sự việc. Hai người đàn ông này chờ đám Dương Dương đến rồi liều chết cùng họ. Nói như vậy, con tàu này nhất định có gì đó bất ổn.

Sau khi lĩnh ngộ ra, Trịnh Sảng quyết định đi tìm hai người đàn ông. Xem ra hai người này là kẻ đứng đầu, chắc biết không ít chuyện. So với việc lãng phí thời gian đi tìm lô vũ khĩ, tìm đến họ có lẽ thu hoạch càng nhiều hơn.

Gặp phải bức tường thép rất lớn, Trịnh Sảng sờ soạng một hồi cũng không tìm thấy cửa khóa. Nếu có cửa khóa, cô sẽ có bản lĩnh lẻn vào mà không ai biết. Nhưng không có khóa cửa thì cô phải làm thế nào? Trịnh Sảng không thể lấy thuốc nổ phá tường như Dương Dương, vì vậy cô đành thở dài đứng nghe tiếng nói chuyện ở vách bên cạnh không ngừng truyền tới.

"Mình không tin mình không làm được". Trịnh Sảng lẩm bẩm rồi tránh người qua đống chướng ngại vật đi sang bên kia. Chỗ này không thể qua, chắc chắn sẽ có chỗ qua được.

Càng đi vào trong càng tối hơn, may mà Trịnh Sảng từng được huấn luyện hành động trong bóng tối. Chỉ cần một vệt sáng rất mờ, cô cũng có thể nhìn thấy rõ mọi vật.

Lần mò trong bóng tối hết khoảng thời gian một nén huơng, rẽ qua vài ngả, Trịnh Sảng nhìn thấy trước mặt một cửa sắt lớn. Trên cửa có khóa mật mã. Trịnh Sảng nhếch mép nở nụ cười thách thức. Đối với cô, khóa cửa chỉ là trò hề.

Trịnh Sảng sờ sờ chiếc nhẫn trông rất bình thường cô đeo trên tay. Từ chiếc nhẫn thò ra một sợi dây đặc biệt cực nhỏ vừa mềm mại như tơ, vừa sắc như lưỡi dao. Trịnh Sảng không nghiên cứu cách giải mật mã mà trực tiếp thò tay vào. Chỉ cần phá hỏng khớp của khóa mật mã, nó lập tức trở thành sắt vụn.

"Đúng là đồ ngốc, dùng khóa mật mã làm gì chứ?", Trịnh Sảng thốt khe khẽ. Có chiếc khóa nào cô không mở được, càng khóa hiện đại càng dễ mở. Đối với những người như cô, kiểu khóa cổ điển có khi còn phiền phức hơn một chút. Trịnh Sảng chăm chú nhìn cửa sắt hơi hé mở, cô lách người thật nhanh vào bên trong.

"Mẹ kiếp". Trịnh Sảng thốt một câu chửi thề khi nhìn thấy đống container xếp ngăn nắp ở bên trong. Cô đã phán đoán sai phương hướng căn phòng có hai người đàn ông kia. Bầu không khí nặng nề bao trùm quanh Trịnh Sảng. Trịnh Sảng không biết cấu tạo của con tàu hoàn toàn khác xe ô tô hay máy bay. Ở trên tàu chỉ cần tính toán sai một ly, cô sẽ đi cả ngàn dặm.

Tất cả đều là container xếp thành từng hàng, nhìn không thấy tận cùng.

Trịnh Sảng bất giác nhíu mày, xem ra đây là lô vũ khí Dương Dương đang tìm. Nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện của hai người đàn ông ban nãy, họ tuyệt đối không phải cố ý nói cho cô nghe, vì vậy trong này nhất định có vấn đề. Trịnh Sảng di chuyển lại gần mấy đống container. Cô không ngửi thấy mùi kỳ lạ, không có mai phục, cũng không có phát hiện đặc biệt.

Trịnh Sảng hành nghề ăn trộm, nên trong hoàn cảnh khép kín, các giác quan của cô nhạy bén càng trở nên nhạy bén hơn. Cô có thể nghe thấy tiếng động dù nhỏ nhất. Đây là tố chất một kẻ trộm chuyên nghiệp cần có.

Trịnh Sảng nhắm mắt rồi lại mở mắt quan sát kỹ lưỡng. Nơi này đúng là không có gì bất thường, cả khoang tàu yên tĩnh đến mức đáng sợ. Trịnh Sảng sờ tay lên thùng container, dưới bàn tay là cảm giác lạnh lẽo và trơn láng.

Trịnh Sảng lại điều khiển sợi dây nhỏ trên chiếc nhẫn, đâm vào góc trong của container. Container làm bằng thép bị sợi dây đặc biệt cắt thành một miếng khá lớn, để lộ những thứ ở bên trong.

Bên trong toàn là súng ống mới tinh. Có cây súng đã lắp ráp hoàn chỉnh, có cây tháo rời thành từng bộ phận. Báng súng màu đen tuyền lấp lánh.

Trịnh Sảng hơi nhăn mặt khi phát hiện không có dấu hiệu bất thường. Vì nơi này hoàn toàn bình thường nên cô càng cảm thấy kỳ lạ khi nhớ lại những lời nói của hai người đàn ông. Trịnh Sảng tháo chiếc hoa tai phát tín hiệu cúi người dò tìm, đồng thời sờ mó đống vũ khí trong container.

Chiếc hoa tai không hề có phản ứng, container ngoài đống súng ống cũng không có gì đặc biệt. Trịnh Sảng vừa định từ bỏ cuộc tìm kiếm thì một nút tròn nhỏ như chiếc cúc ở dưới đáy container thu hút sự chú ý của cô.

Vào lúc này, Dương Dương bước lên con tàu lớn. Hắn nhíu mày nhìn đống trang bị Trịnh Sảng dấu vào một góc. Dương Dương đoán Trịnh Sảng sẽ chẳng làm ra chuyện gì tử tế. Quả nhiên không sai, cô dấu đồ trong đó có cả máy liên lạc như dấu báu vật. Đúng là ngu xuẩn, lẽ nào việc say sóng ảnh hưởng đến trí thông minh và sự nhạy cảm của cô ta hay sao?

"Dương lão đại". Một người toàn thân trang bị súng ống từ một góc chạy đến.

Dương Dương đưa mắt qua người đó, cất giọng đầy nộ khí: "Tìm thấy không?"

Người vừa đến cúi đầu: "Thưa Dương lão đại, chúng tôi đang tìm. Phía đuôi tàu không thấy đâu cả, chúng tôi định tiến về phía đầu tàu tìm kiếm. Hai con tàu kia cũng không có tin tức gì cả. Dương lão đại, có tin rồi...". Người đàn ông cung kính trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro