Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giáo Văn đâu rồi?" Ngồi trong căn phòng nghỉ ngơi đặc biệt do Bộ trưởng quốc phòng sắp xếp, Dương Dương lên tiếng hỏi Trịnh Nghiệp Thành. Trịnh Sảng ngồi trên đùi Dương Dương, mệt mỏi tựa người vào lòng hắn.

"Anh ấy đang lo hậu sự". Trịnh Nghiệp Thành trả lời. Mượn quân hạm, mượn tàu ngầm, lại xảy ra vụ nổ lớn như vậy trên vùng biển quốc tế, bọn họ cần phải trực tiếp làm việc với Bộ quốc phòng và Cục an ninh quốc gia. Đám Hồng Ưng, Trịnh Nghiệp Thành không đủ tư cách nên Giáo Văn đành phải ra mặt.

Dương Dương lạnh lùng "ừm" một tiếng, thuận tay chỉnh lại tư thế để Trịnh Sảng dễ chịu nhất. Vết thương bị đạn bắn trước ngực cô bị ảnh hưởng khi bị va đập ở trên thuyền. Lưng cô lại bị tổn thương do áp lực nước nên Trịnh Sảng không thể nằm thẳng cũng như nằm úp, chỉ có thể ôm trong lòng.

Thấy Dương Dương không lên tiếng, Bộ trưởng quốc phòng mở miệng: "Dương lão đại, lần này nguồn tin của chúng tôi có vấn đề. Chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng với anh. Bây giờ tôi phải đi giải quyết một số vấn đề, tranh thủ tìm kiếm thông tin chính xác".

Bộ trưởng quốc phòng biết bây giờ quá muộn để nói câu xin lỗi. Cách duy nhất đề bù đắp mối quan hệ là tìm xem lô hàng nằm ở đâu, đối tượng và địa điểm giao hàng. Đây là chuyện quan trọng nhất trước mắt, có lợi cho Dương Dương và bản thân ông ta. Vì vậy, ông ta không cần nói nhiều lời, trực tiếp hành động là biện pháp tốt hơn cả.

Dương Dương lên tiếng nhắc nhở: "Thời gian giao hàng là ngày mai". Đối với sai sót lần này, hắn sẽ tiến hành điều tra sau. Nếu chỉ là sơ suất từ phía bộ quốc phòng, hắn sẽ bỏ qua. Còn nếu bọn họ có mục đích khác thì đừng trách hắn không khách khí.

Bộ trưởng quốc phòng đứng dậy: "Tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng báo tin cho các anh". Nói xong, ông ta liền đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại người của Dương Dương.

"Lão đại...."

"Dương!". Hồng Ưng vừa gọi Dương Dương, Giáo Văn đột ngột đẩy cửa đi vào, Hoàng Ưng theo sau anh ta.

"Có vấn đề gì sao?". Thấy vẻ mặt khó coi của Dương Dương, Trịnh Sảng mệt mỏi cuộn người trong lòng hắn, Giáo Văn vội vàng hỏi thăm.

Dương Dương không ngẩng mặt, giơ tay nhấc đầu Trịnh Sảng, để cô có tư thế nằm thoải mái hơn. Trịnh Nghiệp Thành đứng bên cạnh lắc đầu: "Tôi không biết, vẫn chưa có kết quả xét nghiệm máu. Không rõ là nhóm máu đặc biệt hay xảy ra vấn đề gì. Có điều, nhiều khả năng là nhóm máu đặc biệt".

Thiết bị kiểm trắc có độ chuẩn xác cao lại rất tỉ mỉ kỹ càng. Nếu máu của Trịnh Sảng có vấn đề, không thể nào xuất hiện tình trạng không ra kết quả. Vì vậy, Trịnh Nghiệp Thành mới mạnh dạn đưa ra phân tích của mình.

Hoàng Ưng nhíu mày: "Nhóm máu đặc biệt?" Máy móc đều không kiểm tra ra nhóm máu, máu của Trịnh Sảng có thể nói là đặc biệt thật. Nghe Trịnh Nghiệp Thành nói vậy, anh ta giảm bớt sự lo lắng. Trịnh Nghiệp Thành dù sao cũng là tiến sỹ y khoa nên lập luận của anh ta chắc sẽ đúng thôi.

Giáo Văn gật đầu đồng tình. Chứng kiến cảnh Dương Dương ôm Trịnh Sảng bằng động tác nhẹ nhàng, thần sắc hoàn toàn ngược lại, anh ta bất giác lên tiếng: "Vậy tại sao sắc mặt Dương khó coi thế?". Lúc không tìm thấy vũ khí và gặp nguy hiểm, Dương Dương không thể hiện bất cứ sắc thái tình cảm nào khác ngoài vẻ lạnh lùng. Còn bây giờ, mặt hắn đầy nộ khí.

Trịnh Sảng đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong lòng Dương Dương, nghe câu hỏi của Giáo Văn, cô liền mở mắt nhìn trừng trừng vào anh ta. Trịnh Sảng vốn lo lắng Dương Dương sẽ tính sổ với cô, Giáo Văn tự nhiên đổ thêm dầu vào lửa. Cảm giác đôi cánh tay Dương Dương siết chặt vào người mình, tim Trịnh Sảng đập mạnh.

Giáo Văn thấy Trịnh Sảng trừng mắt với anh ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Tâm trạng Giáo Văn đột nhiên tốt hẳn lên, anh ta cười lớn: "Lần này cũng nhờ phúc tinh của Dương phát hiện ra thuốc nổ. Có thể lấy công chuộc lỗi tự ý rời khỏi tàu. Dương sẽ không truy cứu tội của cô đâu".

Trịnh Sảng nghe xong giật mình. Cô quay sang hỏi Dương Dương: "Không phải anh bắt tôi lên con tàu đó?"

Dương Dương sa sầm mặt: "Tôi bắt cô lúc nào?". Đúng là chuyện nực cười. Hắn bắt một người không biết bơi đi làm việc? Hắn không thiếu người đến mức đó.

Trịnh Sảng liền ngồi thẳng dậy. Cảm giác đau đớn dội đến khiến cô bám vào người Dương Dương. Dương Dương giữ chặt eo Trịnh Sảng: "Không được động đậy".

Trịnh Sảng hít một hơi dài, nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt dữ tợn: "Vậy tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi đó? Tại sao tôi bị ném xuống biển. Là ai...ai bắt tôi đi? Là ai hả?". Trịnh Sảng nghiến răng nói từng từ một, gương mặt cô toát ra sự tức giận chưa từng thấy.

Hoàng Ưng đáp lời: "Hãy hỏi bản thân cô ấy".

"Ý anh là gì?" Trịnh Sảng trừng mắt với Hoàng Ưng.

Hoàng Ưng nhún vai: "Tôi chỉ bảo cô ra khoang sau nghỉ ngơi. Tại sao cô lại ngồi cùng đám người chuẩn bị hành động. Nếu cô ngồi vào chỗ đó, có nghĩa cô cũng sẽ tham gia kế hoạch. Cô còn có thể trách ai?".

Trịnh Sảng nghe xong liền cau mày. Lúc đó, cô đúng là cô bị say sóng, đi hai bước đã thấy hoa mắt chóng mặt và tức ngực. Thấy một đám người ngồi ở đó cô lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi. Người bên cạnh nói điều gì đó với Trịnh Sảng, cô mơ mơ màng không nghe rõ nên đành gật đầu ứng phó. Ai ngờ cô bị lôi xuống tàu ngầm, đến lúc tỉnh lại phát hiện mình đang ở dưới đáy biển.

Ngẩng mặt nhìn đám người trước mặt, Trịnh Sảng đột nhiên hiểu ra, đây là một vụ nhầm lẫn vô cùng tệ hại. Tại sao cô có thể gặp một sự cố có xác suất nhỏ như vậy?

Thấy Trịnh Sảng như một quả bóng xì hơi, Giáo Văn cười lớn: "Ai bảo thuộc hạ của tôi không biết cô, còn tưởng cô là người Dương cử đến đi cùng họ nên mới đưa cô xuống tàu. Chuyện này chẳng thể trách ai cả".

Trịnh Sảng vùi đầu vào ngực Dương Dương, một lát sau mới lên tiếng: "Được rồi, coi như tôi đen đủi, tự nhiên bị say sóng. Nhưng chuyện đó không phải là lỗi của tôi. Dù sao tôi cũng cứu mạng các anh, các anh cứu tôi là lẽ đương nhiên. Dương lão đại, lần này tôi không có tội, chỉ có công".

Lúc này, Trịnh Sảng đã nghĩ thông suốt. Vụ nổ khủng khiếp như vậy, nếu cô không tình cờ phát hiện thì dù Dương Dương không lên con tàu lớn, chỉ cần hắn cách đó không xa cũng sẽ bị hủy diệt. Đây là công lao của cô. Tuy Trịnh Sảng dường như chẳng làm gì nhưng cũng coi như cô lập công.

Còn một chuyện nữa, bọn họ cứu cô là đúng. Nếu không có cô sẽ không có bọn họ. Tất nhiên không có bọn họ cũng sẽ không có cô, nhưng công lao của cô vẫn lớn hơn. Ngoài ra, cô tự nhiên còn bị vướng mắc ở nhóm máu. Nếu cô thật sự bị nhiễm xạ, cô sẽ cho bọn họ biết tay.

Thấy Trịnh Sảng vùi đầu trong ngực mình, bàn tay nắm chặt áo hắn đến mức nổi rõ các khớp, Dương Dương càng siết chặt eo Trịnh Sảng: "Tôi nói cô có lỗi bao giờ?"

Trịnh Sảng liền ngẩng đầu. Dương Dương nhìn thẳng vào mắt Trịnh Sảng bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng: "Có điều, tôi không thể tha thứ chuyện hồi nãy".

Trịnh Sảng sững người một lúc mới mở miệng: "Có thể lấy công chuộc tội mà".

"Sai. Tôi không cho rằng cô có thể chuộc tội". Dương Dương vẫn không rời mắt khỏi Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng nói bất mãn: "Tại sao? Tôi đã cứu mạng anh, trong khi chỉ mắng anh hai câu thôi. Có gì quan trọng hơn tính mạng của anh chứ?"

"Tôi cũng cứu mạng cô". Dương Dương chậm rãi nhả năm chữ khiến Trịnh Sảng cứng họng. Lúc đó, cô thật sự không ngờ Dương Dương đích thân đi cứu cô. Trịnh Sảng nghĩ, cùng lắm Dương Dương cử thuộc hạ đi, không thể tưởng tượng nổi người đến cứu cô lại là Dương lão đại.

Thật ra Trịnh Sảng không biết vào hoàn cảnh đó, người bình thường không thể có tốc độ và sự trấn tĩnh như Dương Dương. Chỉ cần sai sót một giây, e rằng tất cả mọi người sẽ xuống mồ. Đám Hồng Ưng biết rõ, ngoài Dương Dương, không một ai có bản lĩnh cứu người ở thời điểm đó. Quan trọng là Dương Dương có muốn cứu hay không.

Giáo Văn đứng bên cạnh thấy Dương Dương và Trịnh Sảng mãi không giải quyết xong vụ công tội, anh ta lắc đầu bất lực. Thật ra Giáo Văn không hiểu, đối với Trịnh Sảng, công lao hay phần thưởng không phải là chuyện quan trọng nhất. Điều cô cần là tung tích của Ý Hàm, Dương Dương lại không nói cho cô biết. Tuy nhiên, Trịnh Sảng không bao giờ chấp nhận sự trừng phạt của Dương Dương. Dương Dương trừng phạt đồng nghĩa với cái chết nên cô phải đấu tranh đến cùng.

Nghe nội dung cuộc nói chuyện của hai người, Giáo Văn đoán ra, sắc mặt Dương Dương khó coi là do Trịnh Sảng chửi rủa hắn. Trịnh Sảng to gan hơn trời, dám mắng nhiếc Dương Dương, đúng là nhổ lông trên đầu hổ mà.

"Còn nữa, cô chỉ vô tình cứu người, cố ý miệt thị tôi". Dương Dương không nói nhiều, nhưng mỗi từ như mũi kim đâm vào tim Trịnh Sảng đau buốt.

Trịnh Sảng im lặng nhìn Dương Dương, chỉ thấy thần sắc lạnh lùng của hắn, nộ khí ngày càng rõ. Cô than thầm trong lòng, toàn thân yếu ớt dựa vào người Dương Dương. Trịnh Sảng cất giọng thảng thốt: "Nhưng...tôi vẫn còn đau lắm...Vết thương bị đạn bắn chưa khỏi hẳn. Bây giờ lại bị thế này...bị thương từ trên xuống dưới. Nếu lại...lại...".

Lúc này, Trịnh Sảng có bộ dạng đáng thương vô cùng. Cô nắm chặt vạt áo trước ngực, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, nói mãi không thành câu. Dương Dương biết Trịnh Sảng lo lắng đến vấn đề nhóm máu, hắn liền cau mày nhìn Trịnh Sảng, sự tức giận từ từ biến mất. Dương Dương lên tiếng: "Dù có vấn đề, tôi cũng đảm bảo cô sống năm mươi năm nữa".

Trịnh Sảng nghe xong liền ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt vô cùng kiên định của Dương Dương. Ánh mắt sắc bén như dao kiếm đó khiến người đối diện chỉ có thể tin tưởng hắn vô điều kiện. Giống như chỉ cần hắn nói ra bất cứ điều gì, hắn nhất định sẽ làm được, cô chỉ cần đặt niềm tin vào hắn.

Dương Dương ôm Trịnh Sảng đổi tư thế khác. Hắn vỗ nhẹ lên vai Trịnh Sảng, cất giọng trầm trầm: "Tôi sẽ ghi nhớ lần này. Cô còn tái phạm thì đừng trách tôi không khách khí. Bây giờ ngủ đi".

Thấy Dương Dương chịu bỏ qua cho mình, Trịnh Sảng liền vui mừng gật đầu. Cô cười híp mắt nằm thoải mái trong lòng Dương Dương chuẩn bị đi ngủ. Trước đó do vừa đau vừa mệt lại có tâm sự nên Trịnh Sảng không thể chợp mắt. Hơn nữa, Dương Dương đã bảo đảm cô sống thêm năm mươi năm nên không có gì đáng lo cả. Trước mặt bao nhiêu người, Trịnh Sảng không ngại ngùng từ từ thiếp đi trong lòng Dương Dương.

Đám Giáo Văn và Hồng Ưng đưa mắt nhìn nhau. Dương Dương đúng là khoan dung độ lượng với Trịnh Sảng. Trên giang hồ bao nhiêu năm nay, chỉ cần người nào dám nói "không" với Dương Dương, kẻ đó sẽ phải trả giá vô cùng đắt. Hôm nay, Trịnh Sảng chửi mắng Dương Dương mà hắn vẫn bỏ qua. Trịnh Sảng quả là lợi hại, không biết đến cuối cùng ai sẽ khắc ai.

Thấy Dương Dương đưa mắt về phía mình, Giáo Văn biết đã xong chuyện riêng tư, bây giờ đến lúc bàn việc công. Cục diện hiện tại vô cùng phức tạp và không thuận lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro