Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Dương Dương vô cùng lạnh lùng. Hắn không thèm để ý đến khẩu súng trong tay đối phương, nhanh như cắt giơ tay trái túm chặt cổ họng đối phương. Dương Dương vặn tay, chỉ nghe một tiếng rắc, xương cổ của đối phương bị nát vụn. Đồng thời,Dương Dương quay người, ném mạnh xác chết trong tay về phía kẻ đứng gần hắn nhất.

Cả quá trình chỉ diễn ra trong khoảng chục giây. Những kẻ xông đến không một ai sống sót, nếu không bị bắn trúng mi tâm cũng bị Dương Dương bóp chết. Dương Dương có sức mạnh kinh người, hắn lại ra tay tàn độc, chỉ cần một chiêu đã giải quyết gọn đối phương. Trong không gian chật hẹp chỉ nghe thấy tiếng xương gẫy răng rắc và mùi máu tanh nồng nặc.

Tay Dương Dương túm chặt người cuối cùng xông đến, đáy mắt hắn chỉ còn lại màu máu lạnh lẽo. Năm ngón tay của hắn kẹp cổ đối phương đưa lên cao. Chỉ nghe một tiếng rắc, người trong tay Dương Dương cổ bị gãy rời, xuống thẳng âm phủ mà không kịp kêu một tiếng nào.

Ném xác chết sang một bên, Dương Dương nhìn Feiyusi ngồi im lặng bằng ánh mắt đầy sát khí: "Feiyusi".

Feiyusi bất động, gương mặt bà ta lộ rõ vẻ kinh hoàng. Nghe giọng nói lạnh lẽo như truyền đến từ địa ngục của Dương Dương, bà ta mới ngẩng đầu nhìn Dương Dương.

Dù sao cũng là một trùm xã hội đen, Feiyusi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Bà ta mỉm cười tao nhã với Dương Dương: "Dương lão đại, người ở đây đã bị anh giết sạch rồi, ai sẽ lái máy bay?".

Thấy chiếc máy bay không người lái bị mất điều khiển, lao thẳng xuống bên dưới, Dương Dương nhanh chóng mở hệ thống liên lạc trên bàn điều khiển. Ở bên này, đám Bạch Ưng và Trịnh Nghiệp Thành đang vô cùng căng thẳng vì không bắt được tín hiệu từ chiếc máy bay của Feiyusi. Nhận được tín hiệu của Dương Dương, họ thở phào nhẹ nhõm.

"Lão đại hãy ấn phím thứ ba bên trái phía trước, kéo cần điều khiển, phím bên phải thứ tư ở dưới....". Không đợi Dương Dương lên tiếng, Bạch Ưng lập tức chỉ dẫn các thao tác lái máy bay. Dương Dương còn chưa biết lái loại hình máy bay mới này. Thấy chiếc máy bay tự nhiên lao đầu xuống dưới, anh ta hiểu ngay xảy ra chuyện gì.

Dương Dương ngồi vào vị trí cơ trưởng, làm theo lời chỉ dẫn của Bạch Ưng. Chiếc máy bay nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Hắn quay đầu về phía Feiyusi: "Bà sẽ tự nhảy xuống hay để tôi động thủ?"

Feiyusi cười lớn: "Dương lão đại quả nhiên lợi hại. Tôi bố trí đến mức này mà anh vẫn làm được. Tôi thật sự ngưỡng mộ con trai yêu quý của tôi, có thể bắt tay hợp tác với người như anh".

Dương Dương không thay đổi sắc mặt: "Nể tình Giáo Văn, tôi đã khách khí với bà lắm rồi, bà đừng làm tôi mất sạch sự nhẫn nại".

Feiyusi nghe vậy cười ha hả: "Đã nghe danh Dương lão đại máu lạnh vô tình từ lâu. Hôm nay rơi vào tay anh, Feiyusi tôi lãnh hậu quả như thế nào tôi hiểu rõ hơn ai hết. Tôi chỉ hối hận là hôm qua để các anh thoát được. Việc các anh có thể thoát khỏi vụ nổ đó, khiến tôi thất vọng vô cùng. Tôi đã tốn bao công sức giăng bẫy".

Dương Dương gần như mất kiên nhẫn. Trong khi đó, Feiyusi nhìn Dương Dương bằng ánh mắt thâm hiểm, bà ta thong thả nói từng từ một: "Dương Dương, Feiyusi tôi không phải hạng người vô dụng. Tôi đã dám đích thân đến đây giao hàng, tôi sẽ không để bị thất bại. Không tính đến chuyện các anh thoát chết là sai lầm của tôi. Có điều, vạn sự để lại lối đi cuối cùng là kinh nghiệm đúc lại sau bao nhiêu năm sống trên giang hồ. Bây giờ thì tốt rồi, lần này có thể khiến anh xuống mồ cùng tôi, là vinh hạnh của Feiyusi. Haha, Dương Dương! Feiyusi tôi có chết cũng phải kéo anh theo cùng".

Nói xong, Feiyusi vừa cười lớn vừa đẩy cửa sổ bên cạnh bà ta. Bà ta quay lại đối diện với Dương Dương rồi thả người xuống dưới máy bay. Tiếng cười đắc ý, ngạo mạn và ngông cuồng của bà ta vang vọng trong không trung.

Thông qua hệ thống liên lạc, đám Bạch Ưng và Giáo Văn đều nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa Dương Dương và Feiyusi. Bọn họ không dấu nổi sự căng thẳng, Bạch Ưng vội lên tiếng: "Lão đại, hãy ấn vào nút màu xanh thứ năm, giảm tốc độ bay. Tôi sẽ tới đón lão đại ngay lập tức". Vừa nói, anh ta vừa điều khiển hạ độ cao máy bay. Do mười hai chiếc máy bay chở hàng và năm máy bay chiến đấu còn lại vẫn chưa được khống chế hoàn toàn nên Bạch Ưng không dám tiến lại gần. Chỉ còn cách Dương Dương giảm tốc độ để máy bay anh ta có thể tiếp cận.

Dương Dương nói với Bạch Ưng: "Sợ gì chứ? Mau kiểm tra xem rốt cuộc...". Vẫn chưa nói dứt lời, Dương Dương đột nhiên cảm thấy chỗ ngồi của hắn có gì đó bất ổn. Dương Dương theo phản xạ nhảy ra khỏi ghế cơ trưởng. Từ hai bên trên ghế đột ngột bật ra hai nửa vòng tròn sắt khóa chặt vị trí hắn vừa ngồi.

Chỉ trong chốc lát, cả chiếc máy bay bị đóng kín. Đến cửa sổ cũng bị bịt kín mít. Buồng lái bỗng nhiên tối om, chỉ có ánh sáng mờ mờ phát ra từ bàn điều khiển. Làn khói dày đặc từ bốn phương tám hướng tỏa khắp buồng lái.

Khí độc, đúng là khí độc. Dương Dương là người lăn lộn lâu năm trên chốn giang hồ nên phản ứng đầu tiên của hắn là bịt chặt mũi miệng. Sắc mặt hắn lạnh như không thể lạnh hơn. Không kịp nghĩ ngợi, Dương Dương lập tức lao về phía cửa khoang máy bay hắn vừa đột nhập. Không ngờ bên ngoài bị chặn bởi một lớp sắt thép. Dương Dương cau mày, dùng thân hình cao lớn của hắn xô mạnh vào những chỗ khác trên máy bay

"Lão đại, lão đại, máy bay sắp rơi rồi". Bạch Ưng hét lớn vào hệ thống liên lạc. Chiếc máy bay này cần đến sự điều khiển chứ không phải là máy bay không người lái. Dương Dương vội đi tìm lối thoát nên chiếc máy bay lâm vào trạng thái rơi tự do.

Dương Dương nghe vậy lập tức quay đầu, nhanh chóng trở lại điều khiển máy bay giữ thăng bằng. Vì bận lái máy bay nên hắn không thể tìm cách thoát thân.

"Lão đại, giữ nguyên tốc độ. Chúng tôi sẽ đến đón lão đại". Bạch Ưng lái máy bay về phía Dương Dương với tốc độ cao nhất.

Trịnh Sảng nhìn Dương Dương qua màn hình hiển thị, sắc mặt hắn khó coi vô cùng. Ở màn hình bên cạnh, Giáo Văn cũng hết sức căng thẳng. Anh ta lên tiếng: "Cần tôi làm gì để cứu Dương?". Chiếc máy bay của anh ta cũng bay về phía Dương Dương.

Bạch Ưng mở miệng: "Chỉ có thể dùng thuốc số không. Anh có mang theo không?". Vỏ của máy bay chiến đấu tương đối cứng, bất cứ một loại thuốc nổ thông thường và máy cắt đều không có tác dụng.

Giáo Văn càng tỏ ra sốt ruột: "Số không? Tôi không có, tôi chỉ có số ba và số bốn". Dương Dương từng dùng thuốc nổ số một để cứu Trịnh Sảng khi cô bị nhốt ở trên tàu. Loại thuốc nổ này hỏa lực không lớn nhưng có uy lực rất mạnh, là loại thuốc nổ chuyên dùng cho bộ phận nhỏ bé. Thuốc nổ số không dùng cho thứ càng nhỏ hơn. Chiếc máy bay vốn không lớn lại không quá dầy, chỉ có thể dùng thuốc nổ số không.

Thuốc nổ số lớn hơn không thể áp dụng vào máy bay của Dương Dương, vì uy lực của nó tương đối đáng sợ. Chiếc máy bay của Dương Dương sẽ không chịu đựng nổi. Không chỉ có máy bay, Dương Dương ở bên trong càng không thể chịu nổi. Hắn ở khoảng cách gần như vậy, chắc chắn sẽ chết ngay tức thì.

Thuốc nổ vốn chỉ sử dụng trên mặt đất hay tàu bè, chưa ai dùng trên máy bay bao giờ. Vì vậy, đám Giáo Văn và Bạch Ưng đều không mang theo. Đến lúc cần dùng đến, mọi người mới hối hận không chuẩn bị từ trước.

Sắc mặt của Bạch Ưng ngày càng khó coi. Giáo Văn đập mạnh vào bàn điều khiển: "Tôi sẽ lập tức thông báo để bên đó đưa đến cho chúng ta".

"Là khí độc số không năm". Dương Dương đột ngột lên tiếng qua hệ thống liên lạc. Trịnh Nghiệp Thành hoảng hốt: "Số không năm? Đó là độc tố thần kinh, khiến con người mất mạng trong một phút. Đã mười mấy giây trôi qua rồi, chúng ta không đủ thời gian điều người đưa thuốc nổ tới đây".

Trịnh Sảng cũng cảm thấy lo lắng. Cô không rời mắt khỏi Dương Dương trên màn hình. Hắn dùng một tay bịt mũi miệng, thần sắc chỉ có vẻ lạnh lùng và uy nghiêm, không một chút hoảng loạn hay sợ hãi. Trong khi đó, khói trắng xung quanh hắn ngày càng dày đặc.

Mặc dù cuộc đối thoại giữa Giáo Văn và đám Trịnh Nghiệp Thành không truyền đến tai Dương Dương, nhưng hắn có thể đoán biết nội dung thông qua khẩu hình của mọi người. Vì vậy, hắn mới lên tiếng thông báo tình hình. Đối diện với đôi mắt vô cùng lạnh lẽo của Dương Dương, Trịnh Sảng bất giác cắn môi.

Chiếc máy bay do Bạch Ưng lái nhanh chóng áp sát máy bay của Dương Dương. Bạch Ưng, Trịnh Nghiệp Thành và Giáo Văn căng thẳng đến cực điểm. Đến gần thì sao chứ? Họ không có thuốc nổ, không có máy cắt, không có cách giải quyết trong thời gian ngắn nhất. Vỏ máy bay được làm bằng nguyên liệu đặc biệt, súng bắn không thủng. Khí độc lại không thể thoát ra bên ngoài, họ phải làm gì để cứu Dương Dương?

Trên màn hình, Dương Dương cau mày, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp và khó hiểu, khói độc xung quanh hắn phun ra càng nhiều hơn. Thời gian chỉ còn lại bốn mươi giây, Trịnh Sảng đứng dậy nắm lấy vai Trịnh Nghiệp Thành: "Ngoài thuốc nổ ra không còn cách khác sao?". Tuy Dương Dương đối xử với cô khá tệ nhưng thực chất hắn không phải người xấu. Trịnh Sảng không thể chấp nhận việc cô chống mắt bất lực nhìn hắn từ từ tắt thở.

Trịnh Nghiệp Thành đứng ở cửa khoang sau, bắn không biết bao nhiêu viên đạn vào chiếc máy bay có Dương Dương nhưng trên hoàn toàn phí công vô ích. Nghe câu hỏi của Trịnh Sảng, Trịnh Nghiệp Thành mặt tái mét hét lớn: "Có cách gì chứ? Không có thuốc nổ, cũng không có máy cắt. Chúng ta có thể làm gì?"

Nghe đến từ "máy cắt", mắt Trịnh Sảng sáng hẳn lên. Cô liền chỉ vào chiếc nhẫn trên tay: "Dùng cái này, dùng cái này". Vừa nói, cô vừa điều khiển sợi dây trong chiếc nhẫn thò ra rồi quét lên cửa khoang, trên cửa xuất hiện một vết nứt.

Có thể do đeo một thời gian dài, Trịnh Sảng rút mãi vẫn không thể lôi chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay. Cô vừa cố gắng hết sức kéo chiếc nhẫn vừa hét lên: "Vặn về bên trái là ra sợi dây, vặn về bên phải ba vòng là ra...A a a...". Trịnh Sảng chưa nói hết câu, Trịnh Nghiệp Thành đột nhiên túm chặt hai chân cô, rồi đẩy mạnh cô xuống dưới. Cả người Trịnh Sảng lơ lửng trên đầu chiếc máy bay có Dương Dương.

"Làm nhanh lên". Trịnh Nghiệp Thành giữ chặt hai chân Trịnh Sảng, toàn thân Trịnh Sảng treo lủng lẳng ở cửa khoang sau máy bay. Trịnh Nghiệp Thành lúc này vô cùng sốt ruột, làm gì có thời gian lĩnh hội lời nói của Trịnh Sảng. Đồ của cô, cô là người nắm rõ nhất. Vì vậy, anh ta không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp đẩy Trịnh Sảng xuống.

Trịnh Sảng bị treo người bên trên chiếc máy bay của Dương Dương. Đầu óc cô nổ tung, mở mắt nhìn làn mây trắng bay xung quanh, cô bất giác dựng tóc gáy. Ở độ cao này, nếu không cẩn thận rơi xuống chắc chắn sẽ chết không toàn thây.

"Nhanh lên đi". Nghe cuộc nói chuyện của Trịnh Sảng và Trịnh Nghiệp Thành, Bạch Ưng vừa điều khiển máy bay hạ thấp độ cao càng gần máy bay của Dương Dương vừa hối thúc Trịnh Sảng đang lơ lửng trong không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro