Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Dương Dương lạnh lẽo như núi băng ngàn năm trong giây lát. Hắn giơ tay định túm lấy Trịnh Sảng. Bạch Ưng đứng bên cạnh Trịnh Sảng thấy vậy lập tức ngăn cản: "Đừng động vào cô ấy".

Trịnh Sảng chống tay xuống đất đứng dậy. Đám Dương Dương, Bạch Ưng và Trịnh Nghiệp Thành nhìn cô bằng vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt chứa đựng sự lo âu. Trịnh Sảng bất giác toát mồ hôi lạnh, cô hất cằm hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Mau đóng nắp phòng hộ". Sắc mặt Tộc trưởng Bunu rất khó coi, ông ta ra lệnh cho mấy nhân viên nghiên cứu.

"Kiểm tra đi" - Dương Dương vừa mở miệng vừa đẩy Bạch Ưng, định đi về phía Trịnh Sảng.

"Không được đâu ạ. Độ phóng xạ của Tei mạnh gấp nhiều lần so với lần trước". Bạch Ưng nghiến răng chặn người Dương Dương, không cho Dương Dương đi qua. Hoàng Ưng cũng tiến lên đứng trước Dương Dương, để hắn không thể tiến lại gần Trịnh Sảng.

Dương Dương cất giọng đầy nộ khí: "Tránh ra".

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Bạch Ưng và Hoàng Ưng còn chưa có phản ứng, Trịnh Sảng lên tiếng hỏi. Cô không làm sai chuyện gì, chỉ đứng ở đó quan sát mà thôi. Vậy thì tại sao mọi người lại đối xử với cô như vậy?

"Cô đã đứng ở khu vực phóng xạ". Trịnh Nghiệp Thành nhìn Trịnh Sảng bằng ánh mắt căng thẳng. Anh ta nhanh chóng chỉnh lại máy móc, chuẩn bị tiến hành kiểm tra cho Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng sững sờ. Cô quay đầu nhìn, thấy nắp thủy tinh nhanh chóng được đóng kín. Một nhân viên nghiên cứu của tộc trưởng Bunu vội vàng phân bua: "Là lỗi của chúng tôi, là lỗi của chúng tôi".

Vừa rồi, khi Bạch Ưng đi ra khỏi cỗ máy thí nghiệm, nhân viên nghiên cứu của tộc trưởng Bunu không đóng kín nắp thủy tinh mà để lại một khe nhỏ. Đám Dương Dương đứng ở góc bên này thì không sao, còn Trịnh Sảng vừa vặn đối diện với khe nhỏ đó. Do bị khuất tầm mắt nên không ai phát hiện ra sơ suất. Đến khi Trịnh Nghiệp Thành đi tới mới phát giác Trịnh Sảng gặp nguy hiểm.

Trịnh Sảng tái mét mặt, hai tay cuộn thành nắm đấm đứng bất động tại chỗ. Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Dương. Cô không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ trước đó, chỉ nghe thấy câu nói về sau của Bạch Ưng "Độ phóng xạ của Tei mạnh gấp nhiều lần so với lần trước".

Tộc trưởng Bunu thấy vậy phất tay thúc giục: "Nhanh lên, mau kiểm tra đi". Nói xong ông ta đích thân chạy đến bên máy kiểm tra xem xét tình hình. Đây là sai sót từ phía ông ta. Dương Dương bao nhiêu năm nay không thấy bóng đàn bà ở bên cạnh, bây giờ phá lệ mới có một người. Nếu cô ta bị nhiễm xạ, không biết hắn sẽ tức giận đến mức nào. Có khi vụ mua bán chưa thành, ông ta phải đền mạng cũng không biết chừng.

Dương Dương nắm chặt tay Trịnh Sảng, dẫn cô đến trước thiết bị kiểm tra. Hắn vỗ vai Trịnh Sảng và cất giọng lạnh lùng: "Vào trong đi. Hãy nhớ đến lời tôi nói trước kia".

Trịnh Sảng ngẩng đầu nhìn Dương Dương. Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo và nghiêm túc của hắn, cô đột nhiên cảm thấy yên lòng. Dương Dương từng nói, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đảm bảo cô sống thêm năm mươi năm. Dương Dương đã hứa, hắn nhất định sẽ làm được. Nghĩ đến đây, Trịnh Sảng hít một hơi sâu rồi chui vào trong máy.

Đám Hoàng Ưng và Bạch Ưng đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau. Ánh mắt họ không che dấu sự kinh ngạc. Họ thấy Trịnh Sảng điềm tĩnh đi vào trong máy kiểm tra. Tuy họ không nhìn rõ vẻ mặt của cô nhưng bộ dạng của cô toát ra sự kiên cường hiếm thấy. Đây là lần thứ hai Trịnh Sảng bị chất phóng xạ xâm hại. Lần này là một khảo nghiệm về tâm sinh lý vô cùng lớn đối với Trịnh Sảng. Hoàng Ưng và Bạch Ưng thầm thán phục Trịnh Sảng khi thấy cô bình tĩnh như vậy.

"Tộc trưởng Bunu, tốt nhất đừng xảy ra vấn đề gì. Nếu không..." - Dương Dương lạnh lùng nhìn tộc trưởng Bunu. Hắn không nói hết câu nhưng ngữ khí hàm chứa sự uy hiếp rõ rệt.

Tộc trưởng Bunu đưa mắt về phía Bạch Ưng và Hoàng Ưng, thấy thần sắc bọn họ đầy sát khí, ông ta bất giác cúi gằm mặt. Sau đó, tộc trưởng Bunu quay đầu về phía Dương Dương đang chăm chú theo dõi thiết bị kiểm tra có Trịnh Sảng: "Nếu xảy ra vấn đề, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm". Nghe nói câu này, mấy người nhân viên nghiên cứu ở bên cạnh bất giác run lẩy bẩy.

Tei có độ phóng xạ tương đối mạnh. Muốn đến gần nó phải phòng hộ cẩn thận. Vừa rồi Trịnh Sảng đứng ở ngay khu vực nắp thủy tinh chưa đóng kín, lại không có bất cứ sự bảo hộ nào. Tuy cô không đối diện trực tiếp với cục khoáng thạch nhưng chắc chắn bị nhiễm xạ. Về điểm này, đám nhân viên nghiên cứu có thể khẳng định. Vì vậy, khi nghe tộc trưởng Bunu nói sẽ chịu trách nhiệm, khác nào bọn họ bị tuyên án tử hình, họ làm sao có thể bình tĩnh nổi.

"Tập trung vào, nếu không tôi sẽ giết chết các anh ngay bây giờ". Mấy nhân viên nghiên cứu đang kiểm tra cho Trịnh Sảng tay run lẩy bẩy, điều khiển thiết bị một cách khó nhọc. Dương Dương nói với họ bằng một giọng vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt hắn phóng ra tia giết người.

"Vâng...vâng ạ". Đám nghiên cứu viên cố gắng đè nỗi sợ hãi, cùng Trịnh Nghiệp Thành tiến hành lấy máu từ trong người Trịnh Sảng.

Ở trong thiết bị kiểm tra, Trịnh Sảng tái mét mặt. Hai tay cô bị khóa vào hai bên, chỉ có thể cử động năm ngón tay. Lúc này, Trịnh Sảng cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm, chặt đến mức nổi rõ các khớp. Cô phải cố gắng hết sức mới có thể khống chế sự run rẩy. Vô số mũi kim tiêm cắm trên người Trịnh Sảng, nhanh chóng rút máu từ người cô vào ống truyền. Trịnh Sảng cắn chặt đôi môi nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền. Chứng kiến bộ dạng đau đớn vừa mềm yếu vừa kiên cường của Trịnh Sảng, Dương Dương càng nhíu chặt đôi lông mày.

Dương Dương đứng sang bên cạnh thiết bị kiểm tra, thò tay vào trong máy nắm lấy bàn tay đang cuộn lại của Trịnh Sảng. Dương Dương cảm thấy Trịnh Sảng túm chặt tay hắn trong giây lát, như muốn truyền bớt cho hắn sự đau đớn của cô. Ánh mắt Dương Dương càng lạnh hơn. Hắn siết mạnh tay Trịnh Sảng, ngầm biểu thị hắn luôn ở bên cạnh cô.

"Chức năng gan bình thường"

"Chứng năng phổi bình thường"

"Xét nghiệm máu bình thường".

Từng hạng mục lần lượt thông báo kết quả. Gương mặt đám nhân viên nghiên cứu lộ rõ vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng. Cô gái kia không có vấn đề gì, điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.

Trịnh Nghiệp Thành đứng bên cạnh thiết bị kiểm tra. Anh ta đích thân tiến hành phân tích nên kết quả rất đáng tin cậy. Có điều, Trịnh Sảng đứng ở cự ly gần mà không bị nhiễm xạ, chuyện này thật khó tin. Trịnh Nghiệp Thành nhíu mày lên tiếng: "Kiểm tra lại".

Ở bên cạnh, Bạch Ưng cũng vô cùng ngạc nhiên khi nghe kết quả kiểm tra. Tei có tính phóng xạ lớn, độ nhiễm xạ nghiêm trọng. Dưới trướng anh ta có một đội các nhà khoa học về ngành hóa nên anh ta biết rõ hơn ai hết. Trịnh Sảng ở khoảng cách gần mà không bị nhiễm xạ, chứng tỏ không phải khoáng thạch Tei kia có vấn đề thì bản thân Trịnh Sảng có vấn đề. Bạch Ưng chăm chú dõi theo Trịnh Nghiệp Thành.

Trịnh Sảng vừa thở phào nhẹ nhõm, nghe Trịnh Nghiệp Thành thông báo kiểm tra lại, toàn thân cô bất giác run rẩy. Cô không đủ sức chịu đựng thêm nỗi đau đớn cắt da cắt thịt vừa rồi. Trịnh Sảng liền siết mạnh bàn tay Dương Dương.

Thấy Trịnh Nghiệp Thành chỉ khởi động máy móc, tiến hành phân tích lại dựa trên chỗ máu có sẵn chứ không động đến người Trịnh Sảng, Dương Dương liền cởi áo khoác ngoài phủ lên thân thể Trịnh Sảng rồi bế thốc cô lên.

Cảm nhận được vòng tay của Dương Dương, Trịnh Sảng liền mở mắt nhìn hắn: "Không phải kiểm tra một lần nữa sao?"

Dương Dương bế Trịnh Sảng đi ra ngoài. Đám Hoàng Ưng, Bạch Ưng và tộc trưởng Bunu biết ý quay mặt đi chỗ khác. Dương Dương để Trịnh Sảng ngồi trên đùi hắn, hắn vừa mặc quần áo cho Trịnh Sảng vừa cất giọng bình thản: "Chỉ cần phân tích lại".

Nghe Dương Dương nói vậy, Trịnh Sảng thở một hơi dài. Nếu bây giờ họ rút máu cô một lần nữa, không biết cô có thể chịu đựng nổi. Nỗi đau vừa rồi không thể miêu tả thành lời, người chưa từng trải qua cũng không thể hiểu nổi cảm giác đó. Trịnh Sảng tựa đầu vào ngực Dương Dương vừa điều hòa hơi thở vừa giơ tay ngăn Dương Dương: "Để tôi tự mặc". Dương Dương không cho Trịnh Sảng cơ hội phản kháng, hắn dùng một tay khóa chặt người cô. Trịnh Sảng đành để Dương Dương muốn làm gì thì làm.

"Không có vấn đề gì, tất cả đều bình thường". Trịnh Nghiệp Thành đột ngột lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến căng thẳng. Trịnh Sảng khép hờ mi mắt, cô lập tức thả lỏng toàn thân rúc vào lòng Dương Dương.

"Tại sao lại bình thường?". Sau khi thoát khỏi tình thế nguy hiểm, mấy nghiên cứu viên của tộc trưởng Bunu khôi phục lại bản tính hiếu kỳ của bọn họ, đưa mắt quan sát Trịnh Sảng.

Bạch Ưng nhìn Trịnh Nghiệp Thành bằng ánh mắt khó hiểu: "Tại sao chứ?"

Trịnh Nghiệp Thành hiểu ý Bạch Ưng. Anh ta liếc qua Trịnh Sảng, giơ tay bóp trán: "Tôi không biết. Cô ấy có sức đề kháng rất tốt, mà không chỉ là tốt, phải nói xuất sắc mới đúng, xuất sắc đến mức khó có thể tưởng tượng. Có thể vì lý do này nên Trịnh Sảng không bị nhiễm xạ". Có một điểm Trịnh Nghiệp Thành không dám khẳng định, dù sao kết quả kiểm tra cũng là một bất ngờ vô cùng lớn.

"Lẽ nào là vấn đề nhóm máu". Một nhân viên nghiên cứu đột nhiên lên tiếng. Anh ta khoác bộ đồ phòng hộ rồi mở nắp thủy tinh, chui vào thiết bị chứa khoáng thạch Tei.

Người nhân viên đó nhanh chóng rút từ ống nghiệm vài giọt máu của Trịnh Sảng nhỏ lên bề mặt khoáng thạch. Những người khác lập tức tiến lại gần cỗ máy quan sát. Bạch Ưng cũng chen lên phía trước đứng xem.

"Sao...sao có thể như thế này?"

"Không thể tin nổi, thần kỳ thật đấy".

Đám nhân viên nghiên cứu thốt lên kinh ngạc. Dương Dương nhíu chặt đôi lông mày, cúi đầu nhìn Trịnh Sảng. Trịnh Sảng nghe nói vậy cũng ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt không hiểu.

"Máu nhanh chóng phân tách sự phóng xạ và tự hình thành lớp bảo vệ kín mít. Bức xạ hoàn toàn không có tác dụng với nó". Bạch Ưng quay đầu về phía Dương Dương và Trịnh Sảng, cất giọng đầy ngạc nhiên.

Nghe Bạch Ưng nói vậy, Trịnh Sảng bỗng cảm thấy vô cùng hưng phấn. Gương mặt cô sáng bừng, miệng nở nụ cười tươi với Dương Dương: "Tôi không sợ bị phóng xạ. Tôi không sợ bị phóng xạ cơ đấy". Đối diện với gương mặt rạng rỡ của Trịnh Sảng, thần sắc Dương Dương bớt u ám, nhưng hắn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.

"Cái này phải từ từ nghiên cứu. Tôi....anh làm gì vậy?". Mấy nhân viên nghiên cứu còn đang hưng phấn, Trịnh Nghiệp Thành đi đến tịch thu ống nghiệm chứa máu Trịnh Sảng từ tay bọn họ. Anh ta cất giọng lạnh lẽo: "Hãy làm việc của các anh đi".

Máu của Trịnh Sảng quá đặc biệt. Mặc dù Trịnh Nghiệp Thành sớm biết Trịnh Sảng thuộc nhóm máu vô cùng hy hữu nhưng việc cô không bị nhiễm xạ khi tiếp xúc ở cự ly gần khiến anh ta không khỏi kinh ngạc. Chuyện đầu tiên Trịnh Nghiệp Thành nghĩ tới là không thể để tin tức này lan truyền ra bên ngoài. Nhóm máu đặc thù tuyệt đối không phải điều tốt lành.

Mấy nhân viên nghiên cứu hơi sững sờ. Nhưng khi đối diện với bộ dạng lạnh lùng của Dương Dương với vẻ đằng đằng sát khí của đám Bạch Ưng Hoàng Ưng, họ lặng lẽ cúi đầu. Mặc dù họ rất hứng thú với máu của Trịnh Sảng nhưng bảo họ đem mạng sống đi đổi thì thôi. Họ phải bảo toàn mạng sống mới có thể nghiên cứu hay cống hiến gì đó.

Dương Dương dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám nghiên cứu viên, hắn ôm Trịnh Sảng đứng dậy. Lúc này, tộc trưởng Bunu đi về phía Dương Dương, gương mặt ông ta không che dấu vẻ mừng rỡ: "Tốt quá, tốt quá. Đúng là ông trời giúp chúng ta. Dương lão đại, có một người không sợ bị nhiễm xạ ở bên cạnh, lần này anh nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Anh nên biết một nửa số người của tôi chết trong tay đám thổ dân địa phương, nửa còn lại bị chết vì nhiễm xạ. Người như cô gái này là ứng cử viên tốt nhất giúp anh tiếp cận khu vực đó".

"Tộc trưởng Bunu, đây là việc của tôi". Dương Dương lạnh lùng cắt ngang câu nói của tộc trưởng Bunu.

Tộc trưởng Bunu sững người trong giây lát rồi bật cười ha hả: "Đúng vậy, tôi chỉ chịu trách nhiệm cung cấp tin tức. Làm thế nào là việc của anh. Được rồi, cứ quyết định thế đi. Tôi sẽ báo địa chỉ cụ thể cho các anh, việc tiếp theo là của các anh. Mong các anh đừng làm tôi thất vọng".

Dương Dương trả lời bằng ngữ điệu bình thản: "Không đâu". Nói xong hắn bế Trịnh Sảng đi ra ngoài. Chứng kiến thái độ dứt khoát của Dương Dương, tộc trưởng Bunu tươi cười bước đi theo Dương Dương.

Sau khi nhận được tin từ tộc trưởng Bunu, đám Dương Dương không lưu lại nghỉ ngơi mà lập tức lên máy bay rời khỏi cung điện Halin.

"Lão đại, bây giờ chúng ta đi thẳng đến nơi đó sao?". Bạch Ưng lên tiếng hỏi, hai tay vẫn tập trung điều khiển máy bay.

Dương Dương hắng giọng: "Hoàng Ưng, chú tạm thời đi tiếp quản Đông Nam Á, để Hắc Ưng qua đây. Thông báo cho Hồng Ưng sau khi giao hàng xong hãy đưa người đến tiếp ứng. Bạch Ưng, bảo thuộc hạ của chú, mang theo đồ cần thiết hội họp với chúng ta ở bên đó. Bây giờ, chúng ta bay thẳng sang châu Phi".

Bạch Ưng vâng dạ rồi đổi hướng máy bay về phía châu Phi. Hoàng Ưng biết trong số bọn họ, Hắc Ưng là người có thân thủ giỏi nhất nên sẽ bảo vệ lão đại tốt hơn anh ta. Vì vậy, anh ta không thắc mắc, trực tiếp nối máy liên lạc với Hắc Ưng.

Lúc này, Trịnh Sảng ngồi bên cạnh Dương Dương cơ thể cô không còn đau nhức. Trịnh Sảng chăm chú nhìn Dương Dương bằng ánh mắt ngờ vực. Lẽ nào cô cũng phải đi sao? Cô không biết đánh nhau, thân thủ cũng chẳng ra sao thì đi làm gì? Lẽ nào để đưa thức ăn cho đám thổ dân địa phương? Vùng núi Cape ở châu Phi, nghe cái tên cũng có thể hình dung ra là khu vực lạc hậu hoang tàn.

Trịnh Sảng còn chưa mở miệng chất vấn, Dương Dương cất giọng lạnh lùng: "Tôi ở đâu thì em ở đó".

Trịnh Sảng lập tức cúi thấp đầu, trong lòng cô tràn đầy sự hối hận, biết vậy cô đã không tuyên bố hùng hồn câu này. Trịnh Sảng đưa mắt nhìn ra bầu trời trong vắt bên ngoài cửa sổ máy bay. Phi châu, nơi có bộ lạc ăn thịt người, nơi có khoáng thạch phóng xạ, kiểu gì cũng thấy một tương lai mờ mịt đang chờ đón cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro