Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Sảng vẫn chưa hết kinh hoàng, lưng cô bị đập mạnh một phát. Trịnh Sảng mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, sau lưng vô cùng đau rát. Trịnh Sảng hít một hơi sâu, mím môi cố chịu đau ngẩng đầu nhìn lên.

Tên thổ dân cụt tay đang trừng mắt nhìn cô, hắn chỉ tay vào khúc đùi người trước mặt Trịnh Sảng, ý bắt cô phải ăn miếng thịt. Trịnh Sảng lắc đầu nguầy nguậy, cô thò tay ôm một thứ trông giống quả dừa ở bên cạnh, chỉ xuống quả đó và làm động tác uống nước, biểu thị cô muốn ăn thứ này không ăn miếng đùi kia.

Thấy Trịnh Sảng lắc đầu, tên thổ dân cụt tay hừm một tiếng rồi nhặt khúc đùi người trước mặt Trịnh Sảng đưa vào miệng ngoạm nhồm nhoàm. Trịnh Sảng cúi thấp đầu, uống một hai hớp nước trong quả dừa trên tay. Bụng cô quặn lại, mồ hôi lạnh trên lưng tuôn ra như suối, ướt đẫm áo sơmi.

Không một ai nói chuyện, xung quanh chỉ có tiếng gặm thịt xoạt xoạt. Đợi đến khi tất cả mọi người ăn xong, tên thổ dân cụt tay đột nhiên xách cổ Trịnh Sảng lên cao, đám thổ dân cất tiếng cười rần rần. Trịnh Sảng đưa mắt nhìn, thấy nhiều người bên dưới giơ ngón tay cái với tên thổ dân cụt tay ở sau lưng cô. Ánh mắt chúng lộ vẻ tán thưởng và ngưỡng mộ.

Tên thổ dân cụt tay mở miệng nói điều gì đó với cả đám, một người thổ dân khoảng 40 tuổi trông rất tráng kiện bước tới. Hắn nắn chân nắn tay Trịnh Sảng, nói vài câu với tên thổ dân cụt tay rồi hắn đột ngột tát mạnh vào trán Trịnh Sảng.

Chứng kiến cảnh này, đám thổ dân ngồi dưới bỗng nhiên sôi nổi hẳn lên, chúng hò hét lớn tiếng. Trịnh Sảng không hiểu ý của bọn chúng, cô chỉ cảm thấy cú đánh vừa rồi khiến đầu óc cô muốn nổ tung. Trịnh Sảng còn chưa kịp phản ứng, thân hình cô lắc đi lắc lại, cô bị tên thổ dân cụt tay xách người đi ra bên ngoài.

Tên thổ dân đưa Trịnh Sảng đi qua vùng nham thạch cực lớn và qua một con sông nhỏ. Địa thế ngày càng thấp, thổ dân địa phương ngày càng thưa thớt. Xem ra hắn đang đưa cô đến nơi nước thánh gì đó để tắm rửa. Trịnh Sảng tập trung tinh thần để ý đến địa hình xung quanh. Cô không hề giãy giụa phản kháng. Đối với nhân chủng biến dị như đám người này, nếu không thể ra một đòn chí mạng hạ gục bọn chúng thì tốt nhất không nên phí sức.

"Dương Dương, anh đang ở đâu?" - Trịnh Sảng nói khẽ vào chiếc hoa tai đã được điều chỉnh. Cô biết tên thổ dân ở đằng sau cô không hiểu ngôn ngữ của cô, càng không biết thế nào là khoa học kỹ thuật tiên tiến. Cùng lắm hắn nghĩ cô lẩm bẩm một mình mà thôi.

Không có tiếng trả lời, đầu kia không có bất cứ tiếng động nào. Trịnh Sảng hơi nhíu mày, nhưng không dám giơ tay điều chỉnh lại tần suất, để tránh bị tên thổ dân phát hiện điều bất thường. Không còn cách nào khác, Trịnh Sảng chỉ có thể nói nhỏ: "Tôi đang đi về nơi có địa thế thấp. Có một tên đi cùng tôi. Ở đây có bãi cỏ, có dòng sông dọc theo con đường rừng...". Dù không nhận được câu trả lời hay tín hiệu từ Dương Dương, Trịnh Sảng vẫn tiếp tục thông báo vị trí của cô. Nếu Dương Dương vẫn bình an vô sự, chắc chắn anh ta sẽ bắt được tần số của cô.

Tới một thạch động không sâu lắm, Trịnh Sảng bị xách người đi thẳng vào bên trong. Bốn xung quanh thạch động đều là màu xám bạc, Trịnh Sảng vừa nhìn thấy liền đổi sắc mặt. Ở đây có rất nhiều khoáng thạch Tei, những cục khoáng thạch giống hệt khoáng thạch người của tộc trưởng Bunu lấy về.

Ở giữa thạch động có một hồ nước nhỏ rộng khoảng năm sáu mét, nước trong đến mức có thể nhìn thấy rõ nham thạch ở dưới đáy. Nước hồ cũng có màu trắng bạc. Ánh nắng từ bên ngoài phản chiếu vào, khiến hồ nước lấp lánh đủ các loại màu sắc, tạo thành hình ảnh vô cùng diễm lệ.

Tuy nhiên trong mắt Trịnh Sảng, đây không phải là nơi thần thánh đẹp đẽ mà là nơi báo hiệu chết chóc. Tắm rửa ở một nơi bị nhiễm xạ nặng nơi này, thảo nào trên cơ thể của người phụ nữ tóc vàng xuất hiện ngay các triệu chứng phản ứng bức xạ. Đây không phải là nước thánh gì đó mà hoàn toàn là nước của Diêm vương, chuyên dùng để lấy mạng con người.

Đến bên hồ nước, tên thổ dân cụt tay ném Trịnh Sảng xuống đất. Hắn quỳ xuống trước hồ nước, không biết rầm rầm rì rì điều gì đó. Trịnh Sảng lập tức lùi lại phía sau. Cô biết cô không có tốc độ nhanh bằng tên thổ dân, sức mạnh càng không nói đến. Nhưng cô cần phải bình tĩnh tìm cách thoát thân. Dù sao cô cũng là người hiện đại, có đầu óc hơn người nguyên thủy.

Tên thổ dân thành kính nói vài câu với hồ nước rồi quay người nhìn Trịnh Sảng. Hắn nói câu gì đó với Trịnh Sảng. Trịnh Sảng không hiểu ý tên thổ dân. Dù sao thổ ngữ Indian cũng không ai hiểu nổi ngoài bọn họ, cô không phải ngoại lệ.

Thấy Trịnh Sảng không có bất cứ phản ứng nào ngoài nỗi sợ hãi, tên thổ dân sa sầm mặt. Hắn đứng dậy tiến một bước đến trước mặt Trịnh Sảng, nhấc người Trịnh Sảng ném cô thẳng xuống hồ nước. Tốc độ của hắn nhanh đến mức Trịnh Sảng không có thời gian phản kháng.

Hồ nước không sâu lắm. Sau khi bị ném xuống nước, Trịnh Sảng lập tức lấy thăng bằng rồi đứng ngay dậy. Cô ngậm chặt miệng để không bị uống nước trong hồ. Khi đã đứng thẳng người, Trịnh Sảng hít một hơi sâu và giơ tay vuốt nước nhiễm xạ Tei trên mặt. Trịnh Sảng còn chưa mở mắt, hồ tiếng có tiếng động lớn, sóng nước đánh vào người cô, tên thổ dân cũng vừa nhảy xuống nước.

Trịnh Sảng than thầm trong lòng, chân lùi lại phía sau. Tên thổ dân ra tay nhanh như tia chớp, năm ngón tay sắc nhọn của hắn túm lấy người Trịnh Sảng, xé toạc áo phóng xạ vốn đã bị Dương Dương kéo rách một mảnh trên người Trịnh Sảng thành hai miếng rồi ném sang một bên.

Trịnh Sảng hốt hoảng giơ hai tay ngăn cản hành động của tên thổ dân. Tuy cô không thể đọ sức với hắn nhưng hắn chỉ có một tay lại không có ý định giết Trịnh Sảng nên hai bên giằng co qua lại. Vài giây sau, áo sơmi của Trịnh Sảng bị tên thổ dân xé tơi tả. Mặc dù vậy, hắn vẫn không thể túm lấy người Trịnh Sảng.

Tên thổ dân nổi giận giơ chân đạp mạnh Trịnh Sảng. Trịnh Sảng bị đạp bắn về một góc hồ nước. Nửa thân trên của cô ra ngoài mặt nước, chỉ có nửa thân dưới vẫn chìm dưới nước. Tên thổ dân lập tức lao vào người Trịnh Sảng.

"Không được, tránh ra". Trịnh Sảng hét lớn, một tay nhanh chóng thả xuống dưới nước.

Tên thổ dân có tốc độ và sức mạnh kinh hồn. Trịnh Sảng chưa kịp phản ứng, toàn thân cô đã bị tên thổ dân ép chặt vào thành hồ. Người hắn đè mạnh lên người Trịnh Sảng, bàn tay lành lặn của hắn nhấc một bên đùi Trịnh Sảng lên cao.

Ánh mắt Trịnh Sảng lóe lên một tia khác thường. Cô đột ngột giơ hai tay ôm cổ tên thổ dân, rồi điều khiển sợi dây đặc biệt trong chiếc nhẫn trên tay đâm thẳng vào cổ tên thổ dân bằng tất cả sức lực. Động tác của Trịnh Sảng nhanh đến mức tên thổ dân không kịp phản ứng.

Sợi dây vừa đâm vào, Trịnh Sảng không nghĩ ngợi đan hai tay vào nhau, đưa sợi dây đi theo hướng kim giờ. Trịnh Sảng nghe thấy một tiếng động khẽ, một dòng dung dịch nóng hổi trào ra, trước mặt chỉ còn lại một màu đỏ đến nhức mắt.

Trong hang động yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của Trịnh Sảng. Trịnh Sảng lặng người trong nửa phút rồi mới mở mắt quan sát xung quanh. Tên thổ dân đầu gần lìa khỏi cổ đứng cách cô chưa đến mười cm. Đôi mắt hắn vẫn trợn trừng, như không thể tin nổi chuyện xảy ra với hắn.

Trịnh Sảng không dám tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô đẩy mạnh thi thể của tên thổ dân, đùi cô vẫn bị hắn giữ chặt. Trịnh Sảng dùng hết sức đẩy người tên thổ dân, thi thể hắn bị đẩy ra khỏi người Trịnh Sảng. Tuy nhiên, móng vuốt hắn vẫn bám chặt đùi Trịnh Sảng khiến cô mất thăng bằng ngồi bệt xuống nước.

Trịnh Sảng đứng dậy, cô cắn răng điều khiển sợi dây trong chiếc nhẫn cắt ngón tay tên thổ dân đang túm lấy đùi mình. Năm ngón tay rời khỏi thân thể hắn trong giây lát. Lúc này, máu của tên thổ dân nhuộm đỏ cả hồ nước.

Sau khi thoát khỏi móng vuốt của tên thổ dân, Trịnh Sảng nhanh chóng thu lại sợi dây trong chiếc nhẫn, nhặt chiếc áo phóng xạ đã bị xé thành hai mảnh khoác lên người. Lúc này, thân thể cô đã để lộ một khoảng da thịt khá lớn. Trịnh Sảng không cảm thấy đau đớn, cô nhảy ra khỏi hồ nước rồi chạy nhanh ra ngoài.

"Dương Dương, anh đang ở đâu? Tôi đang đi về hạ lưu một con sông. Anh đang ở đâu?". Trịnh Sảng vừa điên cuồng lao đi trong đám cây cỏ cao hơn đầu người vừa không ngừng tìm cách liên lạc với Dương Dương. Trịnh Sảng không biết vị trí cụ thể của cô, cô chỉ có thể thông báo cho Dương Dương phương hướng một cách đơn giản nhất. Một nhành cỏ sắc như lưỡi dao cứa qua da Trịnh Sảng, máu đỏ chảy từng giọt từng giọt xuống người cô. Mặc dù bị thương nhưng Trịnh Sảng không hề cảm thấy đau đớn. Cô chỉ biết chạy thục mạng theo hướng ngược lại với nơi ở của đám thổ dân. Cô không có tốc độ, cũng không có sức mạnh, cô chỉ còn cách trốn càng xa bọn chúng càng tốt.

"Dương Dương, rốt cuộc anh ở đâu hả?". Trịnh Sảng vừa chạy không ngừng nghỉ vừa hét gọi Dương Dương. Chiếc tai nghe vẫn không có tín hiệu trả lời, khiến tim Trịnh Sảng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Xoạt, Trịnh Sảng đột nhiên túm chặt cành cây ở bên cạnh, khiến cả người dừng bước trong giây lát. Ánh mắt cô hướng về phía trước, gương mặt cô trở nên trắng bệch.

Một tên thổ dân đứng ở đằng trước lạnh lùng nhìn Trịnh Sảng. Trên vai hắn vác một xác chết động vật to như con trâu. Thân thể cường tráng, gương mặt u ám và ánh mắt dữ tợn của hắn khiến Trịnh Sảng không thể thở nổi.

Trịnh Sảng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức quay đầu chạy về một hướng khác. Cô nghe thấy tiếng bình bịch ở đằng sau. Sau lưng là một luồng không khí khủng bố đè nặng, khiến Trịnh Sảng muốn hét lên cũng không thể thốt thành lời. Khi có cảm giác bàn tay của tên thổ dân đặt lên vai cô, Trịnh Sảng theo phản xạ chúi đầu về phía trước và ngã xuống đất.

Trịnh Sảng nhanh chóng quay người. Cô phát hiện tên thổ dân đã đứng ngay trước mặt cô, hắn quan sát cô từ trên cao. Nhìn bộ dạng đáng sợ của tên thổ dân, trong đầu Trịnh Sảng lóe lên một ý nghĩ, lần này cô không thể thoát mạng.

"...". Tên thổ dân chỉ tay lên người Trịnh Sảng, miệng tuôn ra một tràng dài nhưng Trịnh Sảng không hiểu. Trịnh Sảng cúi đầu nhìn xuống, thấy toàn thân cô đầy máu. Trên đầu và mặt cô vẫn sạch sẽ nhưng quần áo dính đầy vết máu. Lúc này, áo chống bức xạ bị rách treo lủng lẳng một bên. Chiếc áo sơmi của cô rách tả tơi nhuộm một màu máu đỏ.

Nhìn gương mặt ngày càng tái nhợt và ánh mắt sát khí của tên thổ dân, Trịnh Sảng bất giác lê người lùi lại phía sau, đôi mắt cô không rời khỏi hắn. Câu nói "muốn lùi cũng không có đường lùi, muốn trốn cũng không có đường trốn" chính là chỉ hoàn cảnh của Trịnh Sảng lúc này.

Hình như tên thổ dân cảm nhận điều gì đó bất thường, thần sắc hắn đột ngột trở nên vô cùng phẫn nộ. Hắn gầm một tiếng rồi tung nắm đấm về phía Trịnh Sảng. Trịnh Sảng thấy một bàn tay bổ xuống đầu cô. Động tác của tên thổ dân cho thấy hắn không phải bắt cô hay muốn cô làm công cụ sinh con mà hắn có ý định giết cô ngay tại nơi này. Trịnh Sảng theo phản xạ của một người đã được huấn luyện lăn vài vòng trên mặt đất.

Bên tai Trịnh Sảng có tiếng gió u u, tiếng cỏ xoạt xoạt. Móng vuốt của tên thổ dân đã đuổi đến đỉnh đầu Trịnh Sảng, tốc độ của cô không thể đọ với hắn. Khi móng vuốt sắc nhọn của hắn sắp bập xuống trán, Trịnh Sảng dựng hết tóc gáy, đồng thời hét lên: " Dương Dương".

Đúng lúc Trịnh Sảng trợn mắt nhìn móng vuốt tên thổ dân bổ xuống đầu cô, đằng sau lưng cô đột nhiên có một bàn tay thò ra, nắm chặt lấy cổ tay của tên thổ dân vặn mạnh.

Trong chốc lát, Trịnh Sảng chỉ nghe tiếng ngón tay kêu răng rắc. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cả người cô bị một lực mạnh ở đằng sau kéo lùi lại. Sau đó, một bóng người vụt qua người cô tung một cước về tên thổ dân đang còn đứng bất động, tạo thành tiếng động kịch liệt.

Bị một lực mạnh lôi về phía sau, Trịnh Sảng lộn vài vòng mới lấy lại thăng bằng. Trịnh Sảng còn chưa ngẩng đầu, một tiếng nổ lớn và tiếng vật nặng đổ xuống đất vang lên bên tai cô. Trịnh Sảng liền ngước nhìn, thế giới trước mắt cô không còn bóng dáng của tên thổ dân. Một thân hình cao lớn bá đạo nhanh chóng quay về cô. Nhìn thấy người đó, nỗi vui mừng bao phủ lên toàn thân Trịnh Sảng trong giây lát. Người đó sải bước dài đến bên Trịnh Sảng, đôi mắt cô đột nhiên cay xè, hai hàng lệ từ từ rơi xuống: "Dương Dương".

Dương Dương bước đến, cởi áo chống bức xạ trùm vào người Trịnh Sảng rồi bế cô lên. Ôm Trịnh Sảng vào lòng, Dương Dương hắng giọng: "Em khóc gì chứ?". Vừa nói, hắn vừa chạy nhanh về một hướng khác.

Ở đằng sau lưng, phần đầu của tên thổ dân bị đạn bắn nát không thành hình, máu tuôn xối xả từ ngực hắn, một mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp không gian.

Ở trong lòng Dương Dương, Trịnh Sảng vẫn không thể kìm chế tiếng nấc nghẹn: "Tôi không biết...Tôi còn tưởng lần này tôi sẽ chết chắc". Tay cô bóp chặt cánh tay Dương Dương, giống như chỉ cảm nhận được sự tồn tại của Dương Dương, Trịnh Sảng mới nhận thức rằng cô vẫn còn sống.

Dương Dương ôm Trịnh Sảng chạy như bay, hắn cất giọng trầm trầm: "Em chưa dạy tôi cách liên lạc".

Trịnh Sảng nghe vậy thầm tự trách bản thân. Lúc giảng giải tính năng của chiếc hoa tai cho Dương Dương, có bao nhiêu chức năng Trịnh Sảng đều nói hết, ngoài cách nói chuyện. Đáng lẽ Trịnh Sảng cũng đã chỉ dẫn, nhưng lúc đó Bạch Ưng và Hoàng Ưng có việc chen vào, thế là cô quên mất. Hôm nay cô còn tưởng Dương Dương bỏ mặc cô, suýt nữa bị mất mạng vì chuyện này.

Nhìn Trịnh Sảng thương tích đầy mình, Dương Dương nghiến răng ken két. Dám động đến người phụ nữ của hắn, hắn sẽ bắt bọn chúng phải trả giá.

Dương Dương ôm chặt Trịnh Sảng. Trịnh Sảng xảy ra những chuyện gì, hắn đều nghe thấy rõ qua chiếc hoa tai, chỉ có điều hắn không biết cách liên lạc với cô. Dương Dương tưởng Trịnh Sảng không thể thoát chết, nào ngờ cô dũng cảm như vậy. Ở vào thời khắc nguy hiểm nhất, Trịnh Sảng ra tay một cách lạnh lùng, khiến hắn có thể đến cứu cô kịp thời. May mà mọi việc vẫn chưa muộn, Trịnh Sảng vẫn còn sống.

Trịnh Sảng nép vào lòng Dương Dương. Cô đã ngừng khóc, chỉ im lặng nhìn lên cằm Dương Dương trong lúc hắn vẫn ôm cô chạy nhanh. Trịnh Sảng không hiểu tại sao cô lại bật khóc khi thấy Dương Dương. Cô đâu phải là trẻ em lên ba cũng không phải là người yếu đuối, nhưng cô không thể cầm nước mắt trước mặt Dương Dương, trong khi đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm như vừa rồi, Trịnh Sảng không rơi một giọt lệ.

"Dương Dương, anh mau mặc áo vào đi". Trịnh Sảng sững sờ khi nhìn xuống người Dương Dương.

"Im lặng". Dương Dương lạnh lùng nói nhỏ với Trịnh Sảng. Bọn họ vẫn đang ở trong địa phận của đám thổ dân. Vừa rồi hắn sử dụng vũ khí hạng nặng bắn chết tên thổ dân, tiếng súng chắc chắn sẽ truyền đi rất xa. Nếu đám thổ dân tìm đến, dù hắn có mạnh cỡ nào, hắn cũng không có khả năng đối phó.

"Sẽ bị nhiễm xạ đấy, tôi đã ở trong hồ nước..."

"Tôi đã bị nhiễm xạ rồi". Trịnh Sảng chưa nói hết câu, Dương Dương đột ngột cắt ngang. Trịnh Sảng bất giác bóp mạnh tay Dương Dương. Ở khu vực có nguồn khoáng thạch Tei phong phú như nơi này, chỉ cần để lộ da thịt là có khả năng bị nhiễm xạ. Bây giờ Trịnh Sảng phát hiện cũng đã muộn rồi.

Ngẩng đầu nhìn lên cằm Dương Dương, nghe tiếng gió thổi bên tai, cảm nhận đôi cánh tay rắn chắc của hắn đang ôm ngang người mình, Trịnh Sảng đột nhiên không còn cảm giác sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời Trịnh Sảng cảm thấy Dương Dương là người tốt, ít nhất hắn đối xử với cô rất tốt.

"Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, anh đã chạy khá xa rồi còn gì". Nhìn từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trán Dương Dương, Trịnh Sảng cất giọng khẽ khàng. Dương Dương bế cô chạy suốt hai tiếng đồng hồ, không nói cũng biết hắn mệt đến mức nào.

Dương Dương đưa mắt nhìn xung quanh, tính toán khoảng cách với bộ lạc thổ dân. Trước mặt hai người có một hốc cây rất lớn, dù trong hốc cây tỏa ra mùi dã thú, nhưng vẫn khiến họ yên lòng hơn đám thổ dân.

Dương Dương bế Trịnh Sảng đi vào trong hốc cây. Trịnh Sảng vội lên tiếng: "Anh mặc áo vào đi". Nói xong cô cởi áo chống bức xạ đưa cho Dương Dương, đồng thời giựt áo khoác trên người hắn: "Đưa áo của anh cho tôi mặc". Dù sao cô cũng đã từng ở dưới nước có độ nhiễm xạ rất cao nên nơi này chẳng là gì đối với cô. Hơn nữa, máu của cô có thể chống nhiễm xạ nên chắc cô sẽ không sao.

Thấy Trịnh Sảng kiên quyết đổi áo, Dương Dương không ngăn cản Trịnh Sảng. Hắn cởi áo rồi khoác lên người cô, sau đó hắn mặc áo chống bức xạ.

Trịnh Sảng vất bỏ áo sơmi rách nát của cô. Không hiểu tại sao tên thổ dân lại phẫn nộ khi nhìn thấy cái áo dính đầy máu của cô. Trịnh Sảng đoán nhất định là vết máu không bình thường. Trịnh Sảng đưa cái áo lên mũi ngửi, một mùi máu tanh xộc vào mũi cô, mùi tanh còn hơn máu động vật.

Nhìn Trịnh Sảng quay người đi thay áo. Ánh mắt Dương Dương toàn là sát khí khi thấy vết thương trên tấm thân trần của Trịnh Sảng. Hắn giơ tay vuốt nhẹ vết thương trên lưng Trịnh Sảng.

"Đau quá". Trịnh Sảng rùng mình, cô quay đầu bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Dương Dương. Hắn đưa hai tay, giữ vai và đùi Trịnh Sảng rồi kéo cô vào lòng.

Vừa nãy gặp phải tình huống khẩn cấp, Trịnh Sảng không cảm thấy đau đớn. Bây giờ Dương Dương chỉ chạm nhẹ, cô cũng cảm thấy toàn thân đau rát. Nỗi đau trước đây khi Dương Dương gây ra cho cô không là gì so với lúc này. Trịnh Sảng mới biết Dương Dương đã rất nể tình khi ra tay với cô.

"Đau lắm à?" Chứng kiến vẻ mặt trắng bệch của Trịnh Sảng, Dương Dương nhíu chặt đôi lông mày.

Trịnh Sảng hít một hơi, mỉm cười với Dương Dương. Cô nói khẽ: "Đau, nhưng tôi có thể chịu được. Tôi không muốn làm một người hầu vô dụng của lão đại".

Dương Dương phát hiện Trịnh Sảng dù đau đớn nhưng vẫn nở nụ cười tươi, ánh mắt cô sáng ngời khác hẳn ngày thường. Đáy mắt cô ánh lên sự tin tưởng, sự nương tựa vào hắn. Dương Dương cất giọng trầm trầm: "Bây giờ em không còn là người hầu của tôi". Vừa nói hắn vừa sờ lên chiếc nhẫn con chim ưng trên tay Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng không hiểu ý tứ trong câu nói của Dương Dương, cô cố tươi cười: "Nếu có thể quay về, tôi sẽ tự nguyện làm thuộc hạ của lão đại" - Trịnh Sảng đột nhiên cảm thấy làm thuộc hạ của Dương Dương cũng không tồi. Một lão đại có thể vào sinh ra tử vì thuộc hạ, một lão đại luôn luôn bảo vệ thuộc hạ, làm đàn em của hắn cũng tốt thôi.

Dương Dương hắng giọng: "Nhất định sẽ quay về".

Đối diện với đôi mắt lạnh lùng nhưng vô cùng kiên định của Dương Dương, Trịnh Sảng bất giác mỉm cười. Người khác nói cô sẽ không tin, nhưng Dương Dương nói được nhất định sẽ làm được, cô hoàn toàn tin lời hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro