Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Sảng không quay đầu nhìn Dương Dương, cũng không để ý Hắc Ưng ở bên cạnh, đôi mắt cô không rời khỏi những hình bóng nhấp nhô ở bên dưới. "Còn cách khoảng 3 dặm" (1500m), Trịnh Sảng cất giọng nói lạnh lùng, thông báo tình hình cho Dương Dương và Hắc Ưng vẫn đang tiếp tục leo lên đỉnh núi.

Lúc mới phát hiện đám thổ dân, chúng còn cách ba người tới mười mấy hai mươi dặm. Có lẽ do Trịnh Sảng ở trên cao nên mới phát hiện có người đang di chuyển ở bên dưới. Không ngờ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, chúng đã hoàn toàn rút ngắn khoảng cách.

Trịnh Sảng biết vào lúc này, cô không thể tỏ ra hoảng hốt hay sợ hãi, nhưng tim cô vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Đám thổ dân có tới trăm người đuổi theo, chưa kể không biết bao nhiêu tên bị rừng cây che khuất. Đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng máy bay của Trịnh Nghiệp Thành. Nếu đám thổ dân đuổi tới nơi, hậu quả sẽ rất khó lường.

"Trịnh Nghiệp Thành, nhanh lên đi. Bọn chúng còn cách chúng tôi khoảng hai dặm thôi". Trịnh Sảng vừa quan sát tình hình ở bên dưới, vừa không ngừng thúc giục Trịnh Nghiệp Thành. Ở đầu kia, Trịnh Nghiệp Thành cũng căng thẳng theo Trịnh Sảng.

"Sợ gì chứ?". Dương Dương lên tiếng khi có cảm giác Trịnh Sảng không giữ nổi sự bình tĩnh, tim cô đập liên hồi trên lưng hắn, hai cánh tay cô siết chặt vào cổ hắn đến mức hắn cảm thấy khó thở.

Chứng kiến đám thổ dân ngày càng tiến lại gần, Trịnh Sảng rất muốn nói cô không sợ. Nhưng trên thực tế, cô cảm thấy vô cùng khẩn trương. Trịnh Sảng bất giác cúi đầu nói khẽ: "Tôi sợ". Mặc dù biết không nên tỏ ra sợ hãi nhưng Trịnh Sảng hiểu rõ Dương Dương không thích nghe lời nói dối. Cô không phải là siêu nhân, hoảng sợ cũng là lẽ thường tình.

"Em chỉ có thể chết trong tay tôi. Nếu chúng đuổi đến nơi, tôi sẽ tự tay giết em". Giọng nói lạnh lùng và bá đạo của Dương Dương vang lên bên tai Trịnh Sảng. Thân thể Trịnh Sảng hơi run nhẹ. Hình như Dương Dương đã từng nói với cô câu này, bây giờ nghe lại vẫn thấy bá đạo như thường.

Trịnh Sảng biết Dương Dương nói được làm được. Chết ở trong tay hắn, có lẽ tốt hơn chết trong tay đám thổ dân đáng sợ kia. Trong lòng Trịnh Sảng bỗng dưng thấy bình tĩnh hẳn. Hai tay vẫn ôm chặt cổ Dương Dương, nhìn đám thổ dân ngày một tiến lại gần, Trịnh Sảng bất giác mỉm cười và gối đầu lên lưng Dương Dương.

Ầm ầm ầm, trên không trung đột nhiên có tiếng máy bay. Trịnh Sảng liền ngẩng đầu, thấy chiếc máy bay bay mỗi lúc một tiến lại gần, giọng nói Trịnh Nghiệp Thành truyền đến chiếc hoa tai: "Có phải là nơi này không? Có phải nơi này không? Mau trả lời tôi đi".

"Đúng rồi, chính là nơi này, các anh mau hạ cánh đi". Trịnh Sảng vốn đang bình thản chờ đợi tình huống Dương Dương ra tay với cô, nghe giọng nói của Trịnh Nghiệp Thành, cô vội vàng trả lời và giơ tay lên vẫy vẫy.

"Không thể hạ cánh". Dương Dương lên tiếng, hắn dùng hết sức leo lên đỉnh núi.

"Thang dây, bảo bọn họ thả thang dây xuống". Hắc Ưng ở bên cạnh vừa thở hổn hển vừa nói nhanh.

Lúc này Trịnh Sảng mới nghĩ ra, đợi máy bay hạ cánh và bọn cô leo lên máy bay sẽ tốn khá nhiều thời gian, vô hình chung tăng thêm cơ hội cho đám thổ dân. Cô lập tức lên tiếng: "Thả thang dây xuống, thang dây".

"Lão đại nhanh lên. Bọn chúng sắp đuổi đến nơi rồi, chỉ cách chúng ta hơn một trăm mét, nhanh lên đi". Trịnh Nghiệp Thành đứng ở cửa chiếc máy bay trực thăng cỡ nhỏ, tay cầm khẩu súng hạng nặng. Anh ta vừa chỉ huy hạ độ cao máy bay, đồng thời nhìn đám thổ dân hung hãn ở phía sau Dương Dương bằng ánh mắt đầy lo lắng.

Dương Dương nghiến răng, điên cuồng lao về phía thang dây từ máy bay thả xuống. Tiếng gầm gừ của đám thổ dân ở phía sau một lúc một lớn, như ngay sát bên tai.

Pằng, pằng, pằng...tiếng súng kịch liệt vang lên. Trịnh Nghiệp Thành đứng trên máy bay không ngừng nhả đạn về đám thổ dân đang đuổi theo Dương Dương. Người của Dương Dương ở trên máy bay cũng điên cuồng nổ súng, tạo thành âm thanh điếc tai.

"Nhanh, nhanh lên". Trịnh Nghiệp Thành hét lớn vào thiết bị liên lạc.

Một trăm mét, năm mươi mét, mười mét. Dương Dương và Hắc Ưng phi nhanh đến nơi có chiếc thang dây. Sau lưng họ vẫn là tiếng gầm rú ghê sợ và tiếng súng nổ kịch liệt.

"Nắm lấy thang dây". Trịnh Sảng vừa hét lên với Dương Dương, vừa mở chốt an toàn trên nòng súng. Đằng sau cô có một tên thổ dân đang lao tới. Gương mặt dữ tợn của hắn, tư thế hung hãn của hắn khiến Trịnh Sảng toát mồ hôi lạnh, nhưng cô vẫn điên cuồng nhả đạn vào người tên thổ dân.

Dương Dương đã nắm được thang dây đang bay đến. Nghe đằng sau có tiếng động khác thường, hắn liền quay đầu nhìn.

Tên thổ dân bị Trịnh Sảng bắn trúng, toàn thân máu tuôn xối xả, hai mắt trợn trừng trừng. Nhưng hắn vẫn tiếp tục xông vào hai người, móng vuốt sắc nhọn của hắn chụp đúng lưng Trịnh Sảng.

Dương Dương phản ứng nhanh như tia chớp. Hắn quăng khẩu súng hạng nặng trong tay cho Hắc Ưng lúc này cũng đã bám được vào thang dây rồi vòng một tay về phía sau túm người Trịnh Sảng lôi ra đằng trước ngực. Hắc Ưng lập tức nổ súng vào tên thổ dân, đồng thời hét lớn: "Đi thôi".

Trịnh Sảng vốn chỉ biết trợn mắt nhìn móng vuốt của tên thổ dân bổ xuống người cô. Không ngờ đúng lúc đó, Dương Dương túm lấy người cô lôi cô ra đằng trước, khiến móng vuốt sắc nhọn của tên thổ dân bập xuống đúng vai Dương Dương.

Trịnh Sảng có cảm giác Dương Dương cứng người. Lúc này, chiếc máy bay cũng bay lên cao. Trịnh Sảng không nghĩ ngợi gì chỉ biết ôm chặt cổ Dương Dương.

Máy bay bay mỗi lúc một cao. Trịnh Sảng không nhìn thấy vẻ mặt của Dương Dương và vết thương trên vai hắn. Cô chỉ có thể dùng toàn lực ôm chặt Dương Dương. Cảm nhận được thân thể Dương Dương ngày càng căng cứng, Trịnh Sảng bất giác chúi đầu vào cổ hắn.

Ở trên máy bay, Trịnh Nghiệp Thành chỉ huy viên phi công lái máy bay rời khỏi đỉnh núi dày đặc thổ dân địa phương. Vũ khí trong tay Trịnh Nghiệp Thành không còn uy lực với đám người ở bên dưới, anh ta liền ra lệnh người ở trên máy bay nhanh chóng kéo Dương Dương và Trịnh Sảng lên máy bay, đồng thời anh ta cho mở khoang sau máy bay.

Vào thời điểm ba người được kéo lên máy bay, một ánh sáng trắng phóng xuống đỉnh núi bên dưới. Chỉ trong giây lát, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp dãy núi. Một luồng sáng đỏ hủy diệt quả núi trong chớp mắt.

Trịnh Sảng nằm trên sàn máy bay, thấy Trịnh Nghiệp Thành và những người khác tiến lại gần, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Trịnh Sảng vẫn ôm chặt Dương Dương đang nằm đè trên người mình, đầu cô tựa sát vai hắn. Sau đó, Trịnh Sảng từ từ lịm đi.

Lúc Trịnh Sảng tỉnh lại đã là ba ngày sau. Trịnh Sảng đảo mắt nhìn quanh căn phòng rồi đưa tay bóp mi tâm. Đau quá, cảm giác đầu tiên của cô sau khi tỉnh dậy là đau đớn, giống như thân thể không có một chỗ nào là lành lặn. Toàn thân đau nhức đến mức cô không muốn tỉnh cũng không được.

"Tiểu thư tỉnh rồi à?" Một giọng nói tiếng Anh kiểu Mỹ vang lên bên tai Trịnh Sảng. Chỉ có điều, giọng nói này đều đều không mang bất cứ sắc thái tình cảm nào.

Trịnh Sảng nheo mắt hướng về nơi phát ra tiếng nói. Cô thấy một người đàn ông đang cung kính cúi người đứng ở bên cạnh giường. Trịnh Sảng liền mở miệng: "Nước".

"Vâng ạ". Người đàn ông quay người đi lấy nước cho Trịnh Sảng. Anh ta hai tay đưa khay nước đến trước mặt Trịnh Sảng, không hề có ý đỡ cô ngồi dậy.

Trịnh Sảng thấy vậy chửi thầm trong lòng, cô nghiến răng ngồi dậy, đón cốc nước từ tay người đàn ông. Sau khi uống hai hớp, Trịnh Sảng nói chậm rãi: "Tôi không bảo anh đỡ tôi ngồi dậy, nhưng anh không thể tìm cho tôi cái ống hút hay thứ gì đó tiện cho tôi sao?". Mặc dù không hài lòng nhưng Trịnh Sảng không muốn nổi nóng. Toàn thân cô đau đến mức không cáu nổi.

"Tôi xin lỗi, ở đây không có mấy thứ đó. Từ trước đến nay chưa có người nào sử dụng đồ tiểu thư vừa nói. Sau này tôi sẽ chú ý". Người đàn ông cúi thấp đầu, nói giọng bình thản.

Trịnh Sảng hơi nhíu mày, chưa có người nào sử dụng? Cô cố chịu đau, lên tiếng hỏi: "Đây là nơi nào?". Không hiểu tại sao dù phát hiện đang ở trong một căn phòng xa lạ nhưng Trịnh Sảng không thấy bất an hay có cảm giác căng thẳng. Nếu không phải người đàn ông có mặt ở đây, cô cũng chẳng thèm tìm hiểu.

"Dương Gia". Hai chữ đơn giản nhưng khiến Trịnh Sảng giật mình. Hóa ra là Dương Gia, thảo nào người ở đây biến thái như vậy. Ở đây là Dương Gia, chắc sẽ không có mấy thứ nhân tính hóa như cô vừa nói.

Trịnh Sảng không ngờ cô đang ở trong nhà của Dương Dương. Trịnh Sảng nhớ lại tổng bộ của Dương Gia ở bên Mỹ, xem ra cô vừa ngồi máy bay qua nửa vòng trái đất. Trịnh Sảng đảo mắt nhìn quay căn phòng. Không tồi, cách trang trí thể hiện sự mạnh mẽ giống như phong cách của Dương Dương.

"Tiểu thư! Đây là thuốc của cô". Người đàn ông đưa mấy viên thuốc đến trước mặt Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng hơi cau mày nhưng không lên tiếng. Người đàn ông đứng bên cạnh cung kính giải thích: "Đây là thuốc do bác sỹ Trịnh Nghiệp Thành kê, nói là thuốc kháng sinh giảm đau, có tác dụng hồi phục vết thương".

Nghe nói thuốc do Trịnh Nghiệp Thành kê đơn, Trịnh Sảng lập tức nuốt vào. Đưa mắt nhìn quanh không thấy một người nào khác, Trịnh Sảng liền mở miệng hỏi: "Dương Dương...À, Dương lão đại đang ở đâu?"

Người đàn ông trả lời nghiêm túc: "Tôi không biết".

"Ý anh là gì?" Trịnh Sảng trừng mắt với người đàn ông trước mặt. Trước đây nếu không phải Dương Dương ở bên cạnh cô thì là Trịnh Nghiệp Thành hay Hoàng Ưng, Bạch Ưng. Bây giờ cô đang ở ngay trong đại bản doanh của Dương Gia, thế mà không một người nào xuất hiện, bọn họ chẳng nể mặt cô gì cả.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng Trịnh Sảng không định thắc mắc nhiều. Dương Dương là lão đại của Dương Gia, hắn ở bên cạnh cô mới là chuyện lạ. Nên biết đây là Dương Gia, nơi tập trung toàn những nhân vật đẳng cấp, còn cô chỉ là loại ruồi muỗi mà thôi.

Trịnh Sảng phất tay ra hiệu người đàn ông không cần trả lời. Anh ta liền lùi một bước, cúi người trước Trịnh Sảng: "Thuộc hạ thật sự không biết. Tìm hiểu hành tung của lão đại là một tội lớn".

Thái độ hoảng sợ và thận trọng của người đàn ông khiến Trịnh Sảng chớp chớp mắt. Xem ra Dương Dương có nhiều quy tắc quy định thật đấy, cô chỉ tiện mồm hỏi thôi mà. Trịnh Sảng nhún vai, không tiếp tục gây khó dễ cho người đàn ông.

Trịnh Sảng đột nhiên sực nhớ ra điều gì, cô lập tức nhảy xuống giường, túm lấy cổ áo của người đàn ông: "Bạch Ưng, Hoàng Ưng, Hắc Ưng, Hồng Ưng, Trịnh Nghiệp Thành thì sao? Anh nói cho tôi biết hành tung của một người thôi cũng được, bọn họ đang ở đâu?".

Vừa rồi đầu óc Trịnh Sảng còn chưa tỉnh táo. Sau một hồi nói chuyện, cô bỗng cảm thấy có gì đó bất thường. Trước khi bị ngất, cô tận mắt chứng kiến Dương Dương bị thương. Dựa vào sức khỏe của Dương Dương, Trịnh Sảng đoán vết thương đó không là gì. Nhưng khi cả đám người biến mất, Trịnh Sảng đột nhiên có cảm giác chẳng lành.

Người đàn ông cúi đầu: "Tôi không biết Tứ Ưng đại nhân đang ở đâu. Trịnh Nghiệp Thành đại nhân hôm qua có đến đây thăm tiểu thư rồi vội vàng đi ngay. Không biết đại nhân mới lúc nào trở lại".

"Shit...rốt cuộc bọn họ làm sao vậy?". Trịnh Sảng không thể kìm chế tiếng chửi thề khi nghe câu trả lời của người đàn ông. Tất cả đều mất dạng, chuyện này rõ ràng không bình thường.

"Cô tỉnh rồi à". Một giọng nói bình thản vọng đến. Trịnh Sảng ngẩng đầu nhìn, thấy Trịnh Nghiệp Thành đang đứng ở cửa. Trịnh Nghiệp Thành khoanh tay trước ngực rồi mỉm cười: "Tôi cũng đoán cô đã tỉnh lại. Anh lui ra ngoài đi, chỗ này để tôi". Trịnh Nghiệp Thành phất tay với người đàn ông và chậm rãi đi về phía Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng thấy Trịnh Nghiệp Thành dù mỉm cười, nhưng nụ cười chỉ dừng nơi khóe mắt, tim cô liền đập nhanh một nhịp. Khi người đàn ông khuất dạng, Trịnh Sảng cau mày hỏi Trịnh Nghiệp Thành: "Lão đại đâu?"

"Muốn biết thì đi theo tôi". Trịnh Nghiệp Thành đến bên Trịnh Sảng, lấy một thứ gì đó ở trong tủ đồ. Nụ cười trên mặt Trịnh Nghiệp Thành vẫn không thay đổi, nhưng Trịnh Sảng cảm nhận được nụ cười đó không thật. Vì vậy, cô không nói bất cứ lời nào, lập tức đi theo Trịnh Nghiệp Thành ra ngoài.

"Cô hãy tươi tỉnh lên". Còn chưa ra khỏi cửa, Trịnh Nghiệp Thành lên tiếng nhắc nhở. Trịnh Sảng bất giác nhíu mày, Trịnh Nghiệp Thành mở miệng giải thích: "Đây là Dương Gia".

Chỉ bốn từ đơn giản, nhưng khiến Trịnh Sảng lập tức hiểu ý anh ta. Dương Gia là nơi ngọa hổ tàng long, chỉ một động tác hay một nét mặt đều có ý nghĩa khác nhau. Ở nơi này phải hết sức chú ý, vì chỉ một biểu hiện khác thường có thể gây nên chuyện động trời. Sau khi hiểu ý Trịnh Nghiệp Thành, Trịnh Sảng hơi thả lỏng tinh thần, nhưng cô không cười nổi. Bây giờ toàn thân cô đang đau nhức, sao có thể tươi cười chứ?

Trịnh Sảng theo Trịnh Nghiệp Thành đi vòng vòng vèo vèo quanh ngôi biệt thự rộng như tòa lâu đài. Đi một lúc, Trịnh Sảng gần như không thể nhấc chân. Trịnh Sảng thầm ca thán, không biết Dương Dương xây biệt thự rộng như thế này để làm gì.

Trịnh Sảng cắn răng đi theo Trịnh Nghiệp Thành. Ra khỏi cổng, hai người lên một chiếc ô tô. Chiếc xe lao về phía trước, qua khu đô thị sầm uất rồi tới một bờ biển mây mù che phủ. Trịnh Sảng quay sang hỏi Trịnh Nghiệp Thành: "Đây là nơi nào?"

Trịnh Nghiệp Thành vừa lái xe vừa trả lời bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Nơi cô vừa ở là bản doanh của Dương gia, còn đây là nơi riêng tư của lão đại. Lão đại thích sống ở đây". Thấy nét mặt Trịnh Nghiệp Thành khác hẳn vẻ tươi cười ban nãy, tim Trịnh Sảng bỗng đập nhanh. Không biết Dương Dương đã xảy ra chuyện gì?

Căn phòng có hai màu trắng đen thể hiện phong cách lạnh lùng và cứng rắn. Mặc dù bây giờ đang là giữa hè nhưng ở trong phòng vẫn có cảm giác lạnh lẽo từ đầu đến chân. Có điều, khiến Trịnh Sảng cảm thấy buốt giá trong lòng không phải là bầu không khí của căn phòng mà là cảnh tượng Dương Dương đang chịu sự kiểm tra của các loại máy móc.

"Chuyện gì vậy?" Trịnh Sảng lên tiếng khi thấy Dương Dương đang nằm trong cỗ máy đóng kín mít. Đám Bạch Ưng đứng quan sát với vẻ mặt đầy lo lắng. Ở đầu bên kia có một người ông già tóc gần bạc trắng. Tay ông ta hơi run rẩy nhưng bộ dạng vẫn không mất đi sự bình tĩnh.

"Lão đại bị nhiễm xạ rồi". Hồng Ưng trả lời. Nghe tin Dương Dương xảy ra chuyện, anh ta vội vàng trở về từ chỗ Giáo Văn.

Trịnh Sảng sững người. Mặc dù cô từng nghĩ Dương Dương có nhiều khả năng bị nhiễm xạ bởi hắn để lộ da thịt ở nơi có độ phóng xạ cao, nhưng nhớ lại lời hứa đảm bảo để cô sống lâu của hắn và việc bản thân vẫn bình an vô sự nên Trịnh Sảng tạm thời quên đi chuyện đó. Bây giờ nghe Hồng Ưng nói vậy, đầu óc Trịnh Sảng bỗng nổ tung.

"Các anh có thuốc đúng không?" Trịnh Sảng hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Trịnh Nghiệp Thành đưa mắt về phía Trịnh Sảng, nói nhỏ: "Thuốc của chúng tôi có tác dụng với người bị nhiễm xạ nhẹ. Chúng tôi đã thử dùng cho lão đại nhưng không có hiệu quả".

Trịnh Sảng ngẩng mặt nhìn Trịnh Nghiệp Thành: "Tại sao? Tại sao lại không có hiệu quả". Sự lo lắng của cô xuất phát tự đáy lòng.

"Vì máu bị nhiễm trực tiếp. Y học hiện nay hoàn toàn không có cách chữa trị". Ông già tóc bạc vẫn im lặng kể từ lúc Trịnh Sảng đi vào đột ngột lên tiếng.

"Máu bị nhiễm trực tiếp?" Trịnh Sảng không dấu nổi vẻ kinh ngạc. Cô tiến lại gần cỗ máy chứa Dương Dương, đập vào mắt cô là đôi vai trần có vết thương của hắn. Máu Dương Dương bị nhiễm xạ trực tiếp chắc chắn là do tên thổ dân chụp vào người hắn lúc đu lên máy bay. Máu, vết thương...đây chẳng phải là do cứu cô hay sao?

Không biết có phải do cảm nhận được sự có mặt của Trịnh Sảng không, Dương Dương đột ngột mở mắt. Trịnh Sảng thấy Dương Dương hơi nheo mắt rồi dõi thẳng vào cô. Ánh mắt hắn không có sự phẫn nộ hay không cam chịu, không có sự oán hận mà rất bình thản và lạnh lùng, giống như lúc bình thường, như không có chuyện gì xảy ra. Điều đó càng khiến Trịnh Sảng căng thẳng hơn.

"Phải làm thế nào bây giờ? Lẽ nào không còn cách?" Trịnh Sảng rời mắt khỏi Dương Dương, quay sang hỏi đám Trịnh Nghiệp Thành.

Trịnh Nghiệp Thành lắc đầu: "Trước mắt chỉ có thể tạm thời khống chế, nhưng hiệu quả không tốt lắm".

Bị nhiễm xạ không gây chết người ngay, nhưng khiến các bộ phận cơ thể bị thoái hóa và xuất hiện nhiều vấn đề. Nếu bị nhiễm xạ ở mức độ nhẹ có thể vài năm sau mới có phản ứng. Nhưng Dương Dương bị nhiễm xạ trực tiếp vào máu, hậu quả thế nào không ai dám bảo đảm.

"Tôi thì sao? Tôi có vấn đề gì không?". Trịnh Sảng nhìn thẳng vào mắt Trịnh Nghiệp Thành đột nhiên chuyển đề tài.

Trịnh Nghiệp Thành lắc đầu: "Cô không có bất cứ vấn đề gì. Máu của cô không có dấu hiệu bất thường, cũng không bị nhiễm xạ. Trên vai cô, nếu tôi không nhầm thì cũng bị móng vuốt của tên thổ dân sượt qua".

Nghe Trịnh Nghiệp Thành nói vậy, Trịnh Sảng quay đầu nhìn xuống vai mình, thấy một vết xước khá sâu ở đầu vai. Trịnh Sảng trầm mặc một lúc rồi hỏi nhỏ: "Mọi người muốn tôi làm gì bây giờ? Lão đại đã cứu tôi, chỉ cần là việc trong khả năng của tôi, tôi cũng sẽ cố hết sức cứu lão đại".

Trịnh Nghiệp Thành và Hồng Ưng đưa mắt nhìn nhau, rồi Trịnh Nghiệp Thành lên tiếng: "Tốt quá, tôi đang đợi câu nói này của cô. Tôi cần xét nghiệm máu của cô, để tìm cách chữa trị cho lão đại".

"Không thành vấn đề". Trịnh Sảng trả lời dứt khoát, đi đến bên Trịnh Nghiệp Thành và giơ tay ra trước mặt anh ta. Ở bên cạnh, ông già tóc bạc gật đầu rồi lấy ống kim tiêm chọc vào mạch máu của Trịnh Sảng.

Sau khi rút máu xong, ông gia cẩn thận bảo vệ ống đựng máu. Trịnh Sảng lên tiếng hỏi Trịnh Nghiệp Thành: "Tại sao các anh không lấy máu của tôi trong lúc tôi hôn mê?". Lấy máu cô không phải là chuyện khó khăn gì, vậy mà trong ba ngày cô hôn mê bất tỉnh, họ không lấy máu cô mà đợi đến khi cô tỉnh lại và đồng ý. Cử chỉ này hoàn toàn trái ngược với hành động cưỡng ép của Dương Dương.

"Vì cô là người lão đại đã thừa nhận, địa vị của cô tương đương với chúng tôi. Nếu không được sự đồng ý của cô, bất cứ người nào trong Dương Gia cũng không được phép động đến một sợi lông của cô". Hoàng Ưng giải thích.

Trịnh Sảng bất giác quay người nhìn Dương Dương. Lúc này hắn đã ngồi dậy, cửa thiết bị kiểm tra từ từ mở ra. Trịnh Sảng tiến lên phía trước, nhìn chăm chú vào những nốt chấm đỏ trên da Dương Dương. Trịnh Sảng cắn nhẹ môi, cô bất giác mỉm cười khi đối diện với đôi mắt Dương Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro