Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khụ khụ". Trong cơn hôn mê, Dương Dương đột nhiên ho hai tiếng, một dòng máu đỏ trào khỏi miệng hắn, khiến những người có mặt giật mình. Nội tạng Dương Dương chắc xảy ra vấn đề, nên hắn mới bị ho ra máu.

Thấy sắc mặt Dương Dương ngày càng xanh lét, hơi thở nặng nhọc, Trịnh Sảng vô ý thức càng siết chặt tay Dương Dương. Lúc này, thiết bị kiểm tra phát ra tiếng chuẩn đoán: "Chức năng phổi suy kiệt".

"Nhanh lên, nhanh lên". Đám Giáo Văn và Hồng Ưng vây quanh Trịnh Nghiệp Thành và ông già tóc bạc, thúc giục hai người dùng thuốc cho Dương Dương.

Chức năng thận và gan suy yếu tuy là bệnh trạng nghiêm trọng nhưng không đến mức nguy hiểm như phổi. Bởi chức năng phổi suy yếu sẽ dẫn đến khó thở. Sức khỏe của Dương Dương đột ngột suy sụp khiến tất cả mọi người đều hoảng hốt, bởi vì bọn họ chưa từng chứng kiến một trường hợp bị nhiễm xạ phát bệnh đáng sợ đến như vậy. Do không kịp chuẩn bị nên bây giờ, bọn họ trở tay không kịp.

Ông già tóc bạc vốn là nhà khoa học nghiên cứu bức xạ hạt nhân thuộc Bộ quốc phòng Mỹ, sau đó được Dương Dương đưa về làm việc cho Dương Gia. Phần lớn vũ khí của nước Mỹ dựa vào các nhà sản xuất vũ khí, trong đó Dương Dương là nhà sản xuất lớn nhất. Vì vậy việc chiêu mộ nhân tài không phải quá khó khăn.

Ông già tóc bạc mặt lộ rõ vẻ lo lắng: "Không có tác dụng, hoàn toàn vô tác dụng". Mặc dù Dương Dương đã được tiêm thuốc kháng thể nhưng tình trạng các cơ quan nội tạng suy yếu vẫn cứ tiếp dẫn. Tình trạng suy yếu ở mức báo động đỏ, khiến chuyên gia hàng đầu của giới y học bức xạ hạt nhân cũng phải bó tay.

"Đồ ăn hại. Dương nuôi các anh để làm gì hả? Mau nghĩ cách đi". Sắc mặt Dương Dương ngày càng khó coi, Giáo Văn không kìm chế nổi sự tức giận, nắm cổ áo ông già đầu bạc hét lớn.

"Bỏ ông ấy ra. Nếu không phải anh ra tay với lão đại, bây giờ lão đại cũng không đến nỗi như thế này". Hoàng Ưng cũng hết sức khẩn trương, anh ta mở miệng quát Giáo Văn. Chứng kiến cảnh Giáo Văn tự tát hai phát vào má mình, Hoàng Ưng lập tức đoán ra ngọn nguồn. Nếu lão đại của anh ta xảy ra bất trắc, anh ta nhất định sẽ tính sổ với Giáo Văn.

"Đừng ồn nữa".

"Mau tiêm thuốc cho lão đại".

Hồng Ưng và Bạch Ưng đồng thời lên tiếng, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng. Mặc dù hai câu nói này không phải khuyên nhủ cũng chẳng đứng về phía ai, nhưng khiến Hoàng Ưng và Giáo Văn im bặt.

"Mau dùng huyết thanh của tôi, nhanh lên". Trịnh Sảng đột nhiên mở miệng, đồng thời giơ tay về phía Trịnh Nghiệp Thành.

"Dùng huyết thanh?". Trịnh Nghiệp Thành và ông già tóc bạc cùng ngẩn người khi nghe đề xuất của Trịnh Sảng. Đây là phương pháp hạ cấp, chứng bệnh hiểm nghèo như Dương Dương không chỉ truyền huyết thanh là có thể khỏi, vì vậy cho tới tận bây giờ, họ vẫn không nghĩ đến cách này.

Trịnh Sảng thấy Trịnh Nghiệp Thành và ông già tóc bạc không có phản ứng liền hét lớn: "Hai người còn đứng đó làm gì, không nhanh lên. Lẽ nào các anh không biết câu còn nước còn tát sao? Dù có truyền huyết thanh vào người, Dương Dương cũng không chết nổi, chi bằng thử thí nghiệm đi".

Trịnh Nghiệp Thành và ông già tóc bạc đưa bắt nhìn nhau. Trịnh Nghiệp Thành nhanh chóng lấy máu từ tay Trịnh Sảng, ông già tóc bạc cũng gấp rút chuẩn bị tinh lọc huyết thanh. Trịnh Sảng nói đúng, dù sao truyền vào người cũng không chết, tội gì không thử một lần?

Trịnh Sảng nắm chặt tay Dương Dương trong khi Trịnh Nghiệp Thành và ông già tóc bạc nhanh chóng hành động. Cô không hiểu gì về y học, cũng không biết máu của cô liệu có thể cứu Dương Dương. Cô chỉ đột nhiên nhớ ra, khi con người bị rắn cắn, dùng huyết thanh hay nọc độc gì đó là có thể chữa khỏi. Đây là kiến thức phổ thông chứ phức tạp hơn thì Trịnh Sảng chịu chết. Dù sao bây giờ mọi loại thuốc cũng không có tác dụng, vậy thì thử dùng máu của cô, cô không sợ bị mất máu nhiều.

100 cc máu được rút ra từ người Trịnh Sảng. Thông qua máy móc hiện đại và chuyên gia y học quyền uy nhất, huyết thanh nhanh chóng được tinh chế. Trong không khí im lặng như tờ, Trịnh Nghiệp Thành thận trọng bơm huyết thanh vào cơ thể Dương Dương.

Căn phòng yên tĩnh đến mức một sợi lông rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động, tất cả mọi người nín thở theo dõi thông tin trên màn hình hiển thị. Cơ thể Dương Dương tiếp tục suy yếu hay có chuyển biến tốt? Vào lúc này, tim mọi người như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Đỡ rồi, đỡ rồi". Ông già tóc bạc và Trịnh Nghiệp Thành không rời mắt khỏi màn hình hiển thị. Khi thấy dao động trên màn hình hiển thị, họ nhất thời xúc động reo lên.

"Thật sao? Nghiệp Thành, chú chắc chắn không bị lóa mắt đấy chứ?" Bạch Ưng đứng bên cạnh Trịnh Nghiệp Thành liền chụp lấy cổ tay Trịnh Nghiệp Thành, hỏi bằng ngữ điệu bình thản. Tuy nhiên bàn tay anh ta hơi run nhẹ, chứng tỏ anh ta cũng rất căng thẳng.

"Không phải lóa mắt, thật đấy...Không đúng...đây là gì vậy?". Biểu đồ dao động trên màn hình đột nhiên chậm lại, tình trạng suy kiệt tiếp tục tăng nhanh. Trịnh Nghiệp Thành thay đổi sắc mặt trong giây lát, lời nói nghẹn lại ở cổ họng.

"Tình trạng suy kiệt bắt đầu tăng nhanh". Ông già tóc bạc thốt lên kinh hoàng. Ông ta trực tiếp cầm ống tiêm đi đến bên Trịnh Sảng: "Huyết thanh không đủ".

Trịnh Sảng không nói một lời nào, giơ tay ra trước ông già tóc bạc. Con người một lần rút 500 cc máu cũng không sao. Tuy hai ngày nay cô đều bị lấy máu, nhưng chỉ tầm 200 cc mà thôi. Dương Dương bây giờ đang cần sự giúp đỡ của cô, chỉ cần cô không đến mức mất mạng thì không thành vấn đề. Hơn nữa Dương Dương vì cứu cô nên mới bị như vậy, cô làm người cũng nên có lương tâm.

"Tình trạng suy kiệt giảm dần"

"Tình trạng suy kiệt tăng nhanh".

"Tình trạng thận xuất huyết đã được khống chế".

"Chức năng tim bắt đầu trở lại bình thường".

Từng ống từng ống huyết thanh tiếp tục được bơm vào cơ thể Dương Dương. Các bộ phận trong thân thể Dương Dương bắt đầu có chuyển biến tốt, tuy chưa hồi phục nhưng đã có thể khống chế tốc độ suy kiệt các cơ quan nội tạng.

"Gan vẫn xuất hiện vấn đề, máu vẫn đang rỉ ra ngoài". Sau một hồi bận tối mắt tối mũi, ông già tóc bạc mặt đầy mồ hôi nhìn màn hình hiển thị, cau mày nói với Trịnh Nghiệp Thành.

Trịnh Nghiệp Thành đưa mắt về phía Trịnh Sảng. Huyết thanh trong tay anh ta đã dùng hết, phần lớn các bộ phận trong cơ thể Dương Dương chấm dứt sự suy kiệt ngoài chức năng gan. Nếu lúc này không khống chế triệt để, tình trạng sức khỏe của Dương Dương sẽ lại xảy ra vấn đề lớn. Nhiều lúc một bộ phận không giải quyết thỏa đáng sẽ liên lụy đến các cơ quan nội tạng khác. Trịnh Nghiệp Thành là tiến sỹ y khoa, anh ta hiểu rõ điều này hơn ai hết.

"Vẫn chưa ổn sao?" Hồng Ưng cau mày hỏi Trịnh Nghiệp Thành.

Trịnh Nghiệp Thành lắc đầu: "Còn thiếu một chút nữa".

Hắc Ưng nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng: "Có thể tạm thời khống chế rồi tính sau không? Hay là các anh tìm cách tinh chế thêm huyết thanh?".

Trịnh Nghiệp Thành nghiến răng: "Xét về lý mà nói không cần nhiều huyết thanh một khi chúng ta có đủ thời gian phân tích, phục chế. Chỉ có điều chúng ta chuẩn bị không đầy đủ, chúng ta không biết huyết thanh của cô ấy có thể khống chế bệnh trạng của lão đại. Bây giờ chúng ta làm gì có thời gian tinh chế?"

Nhìn lên đống máy móc, Trịnh Nghiệp Thành nhăn mặt: "Nếu có thể khống chế, tôi tuyệt đối không khó xử như bây giờ. Mọi người xem đi, gan lại bắt đầu có hiện tượng chảy máu nghiêm trọng". Đám Bạch Ưng, Hắc Ưng chăm chú quan sát màn hình, chỉ nhíu chặt đôi lông mày mà không lên tiếng.

Ở bên cạnh, Trịnh Sảng phấn khởi khi thấy máu của cô có thể giúp Dương Dương chấm dứt tình trạng suy kiệt. Nhìn quanh thấy đám Trịnh Nghiệp Thành đứng im, cô liền mở miệng: "Tại sao không lấy máu nữa?"

Trịnh Nghiệp Thành quay sang Trịnh Sảng, tay nắm chặt ống kim tiêm: "Con người không thể mất máu quá nhiều, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Trịnh Sảng, còn bị rút máu nữa sẽ vượt quá sức chịu đựng của cô".

Tuy Trịnh Nghiệp Thành không nói rõ nhưng tất cả những người có mặt đều hiểu ý anh ta. Không ai có thể ngờ Dương Dương cần nhiều huyết thanh đến vậy. Cơ thể Dương Dương như một cái thùng không đáy, không ngừng hút hết tinh túy từ người Trịnh Sảng, mặc dù mọi người đều hỏi ý kiến Trịnh Sảng trước khi hành động.

Giáo Văn đưa mắt qua Trịnh Sảng đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh rồi lại quay sang nhìn bàn tay Dương Dương nắm chặt tay Trịnh Sảng. Bàn tay đó là nguyên nhân khiến mọi người tiến thoái lưỡng nan. Nếu không phải Dương Dương nắm chặt tay Trịnh Sảng, xác nhận cô là người của hắn, chắc chắn mọi người sẽ không do dự như lúc này. Trong lòng mọi người, sinh mạng của Trịnh Sảng tuyệt đối không quý giá bằng Dương Dương.

Trong con mắt Dương Dương, sinh mạng của Trịnh Sảng vô cùng đáng giá, đến mức hắn bất chấp nguy hiểm đi cứu, thậm chí đánh đổi cả tính mạng của hắn. Nếu Dương Dương tỉnh lại mà biết Trịnh Sảng không còn, chỉ e là Dương Dương sẽ phát điên. Giáo Văn và Dương Dương chơi với nhau từ nhỏ nên anh ta biết, những thứ Dương Dương đã nhận định hắn sẽ không bao giờ buông tay, cũng không bao giờ cho phép người khác thay hắn quyết định. Dương Dương quý trọng sinh mạng của Trịnh Sảng, vậy thì người khác cũng không được phép coi thường tín mạng của cô.

"Máu của Trịnh Sảng rất đặc biệt?" Giáo Văn không phải là người có kiến thức hạn hẹp. Thấy đám Trịnh Nghiệp Thành chỉ lấy máu một mình Trịnh Sảng, trong lòng anh ta ít nhiều cũng đoán ra điều đó.

Trịnh Nghiệp Thành thấy không thể dấu Giáo Văn liền gật đầu: "Nhóm máu vô cùng hiếm, trên thế giới gần như không có mấy trường hợp. Máu của cô ấy có khả năng chống bức xạ. Vì vậy khi cô ấy bị mất máu, chúng ta không có cách nào tiếp máu cho cô ấy. Đây là vấn đề then chốt nhất, tính cách của lão đại chắc anh cũng biết rõ".

Giáo Văn hơi cau mày khi Trịnh Nghiệp Thành khẳng định suy đoán của anh ta: "Không phải nhóm máu có một không hai?"

Trịnh Nghiệp Thành nói: "Không phải, hình như cũng đã từng phát hiện ra một vài trường hợp, nhưng vô cùng hiếm".Giáo Văn gật đầu rồi đi đến bên cạnh Trịnh Sảng và quỳ xuống. Anh ta vỗ nhẹ lên mặt Trịnh Sảng. Thấy cô không phản ứng, Giáo Văn tát mạnh hai phát.

Trịnh Sảng bị mất máu quá nhiều nên đại não thiếu oxy. Lúc này, cô mới từ từ mở mắt. Thấy Giáo Văn quỳ ngay trước mặt mình, Trịnh Sảng cất giọng thều thào: "Đã đỡ chưa?"

Giáo Văn nói khẽ: "Tim phổi và thận đã được khống chế. Tình trạng suy nhược ở các bộ phận khác gần như chấm dứt, bắt đầu có chuyển biến tốt".

Trịnh Sảng bất giác mỉm cười, đưa mắt xuống bàn tay Dương Dương vẫn không rời khỏi tay cô: "Thế thì tốt".

Trịnh Sảng không ngờ Dương Dương lại cần nhiều máu như vậy. Trịnh Nghiệp Thành lấy máu cô hết lần này đến lần khác, khiến cơ thể cô dần dần tê liệt, đầu óc choáng váng, hô hấp khó nhọc, toàn thân như bị đông kết. Bây giờ nghe nói Dương Dương có chuyển biến tốt, dù trong người rất khó chịu nhưng Trịnh Sảng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Trịnh Sảng lại nhắm mắt, Giáo Văn liền đỡ mặt Trịnh Sảng: "Không được ngủ".

Trịnh Sảng liền nhướng mắt ngạc nhiên. Giáo Văn trước đây vốn không dám động đến cô, sao hôm nay tự nhiên lại to gan như vậy, dám sờ vào mặt cô? Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt nặng trĩu của Giáo Văn, Trịnh Sảng chỉ cau mày không lên tiếng.

Giáo Văn cất giọng trầm trầm: "Trịnh Sảng, vẫn chưa đủ, cần thêm máu của cô".

Đầu óc Trịnh Sảng càng choáng váng khi nghe câu đó, cô cố cất giọng khàn đặc: "Vẫn chưa đủ?"

Giáo Văn gật đầu: "Chúng tôi xin lỗi, Trịnh Sảng. Chúng tôi cần lấy thêm một ống máu của cô. Nhưng cô yên tâm đi, đây là ống máu cuối cùng. Chỉ cần khống chế gan của Dương là được. Thời gian không đợi chúng ta, gan của Dương bắt đầu chảy máu rồi. Trịnh Sảng, chúng tôi có thể lấy một ống máu không? Chúng tôi không thể để Dương suy sụp ngay ở ngưỡng cửa cuối cùng".

Trịnh Sảng hơi lắc đầu, cảm thấy đầu óc cô ngày càng quay cuồng. Cô nhìn Giáo Văn rồi đưa mắt về đám Trịnh Nghiệp Thành và Hồng Ưng, lên tiếng hỏi khẽ: "Liệu tôi có bị chết không?"

Trịnh Nghiệp Thành trầm mặc một vài giây rồi lên tiếng: "Tôi không biết, nếu rút máu nữa sẽ vượt qua giới hạn chịu đựng của cơ thể cô. Một số người bình thường khi bị mất máu nhiều quá sẽ không giữ được tính mạng, một số khác vẫn có thể sống sót. Tôi không rõ nên không dám kết luận...".

"Không cần". Trịnh Nghiệp Thành còn chưa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng chứa sự tức giận vọng đến, khiến tất cả mọi người sững sờ.

"Lão đại, lão đại không thể ngồi dậy". Trịnh Nghiệp Thành đứng bên cạnh Dương Dương, vội giữ người hắn khi thấy hắn mở mắt chống tay định ngồi dậy.

Dương Dương hơi nghiêng đầu nhìn Trịnh Sảng. Gương mặt cô trắng bệch, toàn thân cô không còn sức sống. Vừa rồi trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn nghe thấy câu Trịnh Sảng có thể mất mạng. Bây giờ nhìn kỹ mới thấy, Trịnh Sảng ở trong tình trạng yếu ớt mà hắn chưa gặp bao giờ. Trước đây dù cơ thể đau đớn nhưng cô vẫn tràn đầy tinh thần. Bây giờ Trịnh Sảng yếu đến mức gió có thể thổi bay, khiến Dương Dương cảm thấy không dễ chịu chút nào.

"Dương! Anh cần truyền một ống huyết thanh nữa mới được. Nếu không..."

"Tôi đã nói không cần". Dương Dương lạnh lùng cắt ngang lời Giáo Văn. Tay hắn vẫn không rời khỏi tay Trịnh Sảng. Hắn muốn kéo Trịnh Sảng vào lòng nhưng không đủ sức. Dương Dương bất giác cau mày. Vừa rồi hắn vẫn bình thường, sau khi bị ngất, hắn yếu đến mức không nhấc nổi Trịnh Sảng, bức xạ đúng là đáng chết.

"Dương!". Giáo Văn quát Dương Dương.

Trịnh Sảng quay sang nhìn Dương Dương, sắc mặt của hắn rất khó coi. Cô cảm nhận được hành động vừa rồi của Dương Dương. Đối với Dương Dương mà nói, chắc đây là lần đầu tiên hắn bất lực như vậy. Trịnh Sảng bất giác mỉm cười, Dương Dương cũng có lúc lực bất tòng tâm.

"Anh còn nói nữa, tôi..."

"Lấy đi!". Dương Dương chưa nói xong câu uy hiếp Giáo Văn, Trịnh Sảng đột ngột lên tiếng. Giọng nói của cô tuy rất khẽ nhưng đều lọt vào tai mọi người.

"Con bé đáng chết này. Tôi đã nói, nếu có chết em cũng không thể chết trong tay người khác". Dương Dương tức giận bóp mạnh tay Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng bất giác mỉm cười: "Dù có chết, tôi vẫn chết trong tay anh mà, anh cáu giận gì chứ? Hơn nữa, tôi cũng chưa hẳn không thể giữ mạng sống".

"Mệnh lệnh của tôi đến lượt em phản đối hay sao?". Dương Dương vẫn không che dấu sự bá đạo như thường lệ. Dù hắn đang nằm trên giường bệnh, toàn thân không còn sức lực nhưng bá khí toát ra từ người hắn vẫn không giảm một chút nào.

Đám Trịnh Nghiệp Thành liếc nhìn nhau. Việc Trịnh Sảng đồng ý nằm ngoài dự kiến của bọn họ. Còn chuyện Dương Dương tỉnh lại và cực lực phản đối không có gì bất ngờ vì Trịnh Sảng là một sự tồn tại đặc biệt trong lòng Dương Dương.

Trịnh Sảng thấy Dương Dương nhất mực phản đối, cô bất giác mỉm cười và nắm lấy cổ tay Dương Dương đang siết chặt tay cô. Trịnh Sảng quay đầu nói với đám Hồng Ưng: "Giữ lấy anh ấy".

Hồng Ưng, Hắc Ưng, Bạch Ưng và Hoàng Ưng đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn đống máy móc, máu từ huyết quản đã thẩm thấu ra ngoài. Bốn người quỳ xuống đất đồng thanh: "Xin lão đại thứ tội". Nói xong họ đứng dậy giữ chặt Dương Dương từ bốn hướng.

"Các chú to gan thật". Dương Dương mặt mũi xám ngoét hét lên với bốn người. Tứ Ưng cúi đầu không nhìn Dương Dương, tay họ giữ chặt cơ thể Dương Dương không lơi lỏng.

Trịnh Sảng bật cười nói với Trịnh Nghiệp Thành: "Rút máu đi".

Trịnh Nghiệp Thành thấy Trịnh Sảng mỉm cười, ngữ khí bình thản như ra hiệu anh ta hành động nhanh lên. Anh ta bất giác run tay, hít một hơi dài rồi đi đến bên Trịnh Sảng. Nhìn những vết kim tiêm đầy trên cánh tay Trịnh Sảng, Trịnh Nghiệp Thành cúi đầu nói nhỏ: "Tôi xin lỗi", đồng thời cắm nhanh kim tiêm vào đúng huyết quản Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng hơi run rẩy khi kim tiêm cắm sâu vào da thịt cô. Giáo Văn quỳ ở bên cạnh ôm người Trịnh Sảng, giúp cô không bị lả đi.

"Buông ra, nghe rõ chưa?" Dương Dương không nhúc nhích bởi hắn không còn chút sức lực. Nhưng từ ánh mắt hắn tỏa ra luồng khí vô cùng lạnh lẽo và mùi máu tanh nồng nặc. Hắn giống một con mãnh thú bị trói chặt tứ chi không thể động đậy nên càng phẫn nộ.

"Anh cáu giận làm gì, bọn họ cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi". Trịnh Sảng gối đầu lên vai Giáo Văn, cố nở nụ cười với Dương Dương.

Nghe Trịnh Sảng nói chuyện với mình, Dương Dương quay đầu nhìn cô. Đôi mắt hắn chỉ còn lại sự lạnh lẽo và chết chóc, giống như thời khắc yên bình trước khi giông bão ập tới.

Trịnh Sảng mỉm cười với Dương Dương, động động bàn tay đang nằm trong tay hắn. Cô cất giọng khẽ khàng: "Anh cứu tôi một lần, tôi cũng cứu anh lần này. Anh đến cứu tôi mà không đắn đo gì cả, tôi cũng sẽ không hà tiện sinh mạng để cứu anh. Lão đại, nếu tôi không chết, sau này anh nhớ dịu dàng với tôi một chút. Còn nếu tôi đoản mệnh, anh cũng đừng trách cứ bọn họ. Anh nên cảm thấy may mắn khi có thuộc hạ như bọn họ".

Trịnh Sảng luôn trân trọng sinh mạng của mình. Nếu vào lúc khác bảo cô đánh đổi mạng sống để cứu Dương Dương thì còn lâu cô mới đồng ý. Nhưng vào lúc này, cơ thể Dương Dương suy yếu một cách nhanh chóng, các cơ quan nội tạng xuất hiện nhiều vấn đề. Dương Dương lại vì cứu cô mới bị như vậy, Trịnh Sảng không phải là người vô tình vô nghĩa, người khác kính cô một thước, cô sẽ trả một trượng. Dương Dương đánh đổi cả tính mạng để cứu cô thì làm sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn.

Trịnh Sảng mỉm cười với Dương Dương, lần này coi như trả hắn một mạng. Có điều, Dương Dương nói cứu cô vì không muốn cô chết trong tay người khác, liệu cô nên có ý nghĩ hoang đường rằng Dương Dương cũng không thể chết trong tay người khác? Lần này coi như huề nhau, hai người không ai nợ ai.

Đối diện với gương mặt bình thản của Trịnh Sảng, đáy mắt Dương Dương lóe lên một tia phức tạp, không phải là sự nghiêm nghị và lạnh lẽo vạn năm không đổi mà là thần sắc chưa từng xuất hiện bao giờ. Dương Dương nhìn Trịnh Sảng chăm chú, nói rành rọt từng từ một: "Tốt nhất em nên kiên trì đến cùng. Nếu không, tôi sẽ không tha cho em".

Nghe Dương Dương nói vậy, Trịnh Sảng cất giọng yếu ớt "Bá đạo quá" rồi ngất lịm đi. Giáo Văn ôm chặt Trịnh Sảng. Trịnh Nghiệp Thành ở bên cạnh nghiến răng rút đầy ống máu rồi quay người tinh lọc huyết thanh.

"Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chết. Bây giờ tôi sẽ đi tìm người có nhóm máu giống cô. Dù hiếm mấy đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tìm ra. Giáo Văn tôi đã hứa chắc chắn sẽ làm được". Giáo Văn thận trọng hứa với Trịnh Sảng.

Ban nãy, Giáo Văn có dự tính riêng nên mới đặt câu hỏi với Trịnh Nghiệp Thành. Chỉ cần nhóm máu của Trịnh Sảng không phải duy nhất trên trái đất, chỉ cần trên thế giới có người trùng nhóm máu với cô, anh ta dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm bằng được. Dùng mạng đổi mạng là thủ đoạn của người vô dụng, người có năng lực như anh tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.

Sở dĩ Giáo Văn bây giờ mới đưa ra lời hứa là vì anh ta muốn biết Trịnh Sảng có cam tâm tình nguyện cứu Dương Dương hay không. Anh ta biết đối với Dương Dương, Trịnh Sảng là một người đặc biệt, đặc biệt đến mức có một không hai. Một người như Dương Dương mà bán mạng cứu Trịnh Sảng chắc chắn là một hành vi điên rồ. Chỉ e Dương Dương biết rõ kết quả nhưng vẫn nhảy xuống hố.

Giáo Văn sợ Dương Dương không phải là người đặc biệt đối với Trịnh Sảng. Tuy cô từng hơn một lần cứu mạng Dương Dương nhưng những lần đó chỉ là tình cờ hoặc là thuận tay, hoặc là người khác động thủ, buộc cô không thể không cứu. Bây giờ Trịnh Sảng tự nguyện xả thân cứu Dương Dương, như vậy là đủ.

Giáo Văn bế Trịnh Sảng, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh Dương Dương. Dương Dương không nói một lời nào, giang tay ôm chặt Trịnh Sảng vào lòng.

Giáo Văn quay người đi ra ngoài. Vừa đi anh ta vừa nói cất cao giọng: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm". Bây giờ, tình trạng sức khỏe của Trịnh Sảng rất xấu. Anh ta cần chạy đua với thời gian, không thể lãng phí dù chỉ một giây một phút.

Trịnh Nghiệp Thành nhanh chóng tiêm huyết thanh vào cơ thể Dương Dương. Thấy các chỉ số trên màn hình hiển thị không có gì bất thường, Trịnh Nghiệp Thành thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Trịnh Nghiệp Thành ngẩng lên gật đầu với Tứ Ưng. Bốn người nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ vẻ mừng rỡ. Sau đó, cả đám đột ngột quỳ xuống trước Dương Dương. Dương Dương bận ôm Trịnh Sảng không nói một lời nào. Căn phòng rơi vào trạng thái yên lặng đáng sợ.

Tất cả trầm mặc hồi lâu. Đám Trịnh Nghiệp Thành quỳ trước giường Dương Dương không dám lên tiếng. Một bầu không khí tức thở bao trùm cả căn phòng.

"Lão đại, lão đại không thể...". Một lúc lâu sau, Dương Dương lấy lại sức lực và đột nhiên ngồi dậy, bế Trịnh Sảng đang hôn mê bất tỉnh đi ra ngoài. Trịnh Nghiệp Thành thấy vậy định nhắc nhở Dương Dương tốt nhất không nên di chuyển hay làm việc chân tay nặng nhọc. Tuy nhiên, anh ta không thể nói hết câu.

Dương Dương không thèm quay đầu, cất giọng lạnh lùng: "Các chú hãy tự đến chấp pháp đường". Nói xong hắn ôm Trịnh Sảng đi ra khỏi phòng.

Sáu người còn lại trong phòng thở phào nhẹ nhõm. Đến chấp pháp đường chắc chỉ bị quở trách không nghe mệnh lệnh của lão đại và tội bất kính với lão đại. Bọn họ đều biết Dương Dương là người thưởng phạt công minh. Hôm nay bọn họ không nghe lời Dương Dương, bọn họ đáng bị phạt nên không một lời oán trách.

Việc bọn họ không tuân lệnh Dương Dương tiếp tục lấy máu của Trịnh Sảng chắc không bị xử phạt nặng, bởi vì được sự chấp nhận của Trịnh Sảng. Hơn nữa, xuất phát điểm của bọn họ cũng chỉ muốn tốt cho Dương Dương, Dương Dương biết rõ điều này hơn ai hết. Có điều, ra tay với người đặc biệt của Dương Dương, dù là lý do chính đáng đi chăng nữa cũng đừng mong sau này sống yên ổn. Giáo Văn chẳng đâu vào đâu đã bị đẩy đi châu Phi khai mỏ, lần này có lẽ bọn họ sẽ phải đi sao Hỏa tìm than mất.

Dương Dương đặt Trịnh Sảng xuống chiếc giường lớn của hắn. Nhìn gương mặt trắng bệnh và đôi môi không chút sắc hồng của cô, Dương Dương càng ôm chặt Trịnh Sảng như muốn hòa tan cô vào người hắn. Dương Dương nói rành rọt từng chữ một: "Tôi không biết thế nào là dịu dàng. Tôi chỉ biết nếu em không chết, tôi sẽ bắt em phải trả giá vì dám không nghe lời tôi".

Một ngày một đêm, Trịnh Sảng hôn mê suốt một ngày một đêm. Các cơ quan nội trạng trong cơ thể cô vẫn duy trì sự hoạt động với công năng thấp. Trịnh Sảng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng mà chỉ bị suy nhược, suy nhược đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Trong khi đó, Dương Dương hồi phục rất nhanh. Huyết thanh tinh lọc từ máu của Trịnh Sảng đã được phục chế. Sau khi tiếp thêm vào người Dương Dương, tốc độ hồi phục của hắn nhanh đến mức đáng ngạc nhiên. Các cơ quan nội tạng trở lại hoạt động bình thường, những vết ban đỏ trên da nhanh chóng biến mất. Dương Dương chỉ chưa khôi phục thể lực như trước kia.

"Lão đại, điện thoại của tộc trưởng Bunu". Hoàng Ưng tiến vào bẩm báo.

Dương Dương không ngẩng đầu: "Chú tự ứng phó".

Nghe Dương Dương dặn dò, Hoàng Ưng không nói một câu nào quay người đi tập tễnh ra ngoài. Tội bất kính lão đại bị phạt bốn mươi gậy. Người thi hành chưa bao giờ chứng kiến cảnh năm đại nhân vật cùng bị phạt, anh ta hưng phấn đến nỗi đánh mỏi tay.

"Lão đại đừng lo, Giáo Văn lão đại nhất định sẽ tìm ra". Trịnh Nghiệp Thành vừa kiểm tra người Dương Dương vừa nhìn Trịnh Sảng nằm im trên giường, anh ta cúi đầu an ủi.

Dương Dương đưa mắt qua Trịnh Sảng. Lo lắng ư? hắn không hề lo lắng. Giáo Văn một khi ra tay thì không có thứ gì không tìm được, không có người nào anh ta muốn có thể lọt qua tay anh ta. Trịnh Sảng tuyệt đối không chết, chỉ cần cô cố gắng kiên trì thêm một ngày nữa, cô có thể tránh xa tử môn quan. Có điều, hắn đang tính xem nên tính sổ với cô như thế nào sau khi cô tỉnh lại.

Ầm ầm ầm, bên ngoài có tiếng máy bay hạ cánh, Trịnh Nghiệp Thành tỏ ra vui mừng: "Giáo Văn lão đại về rồi". Nói xong anh ta liền ra ngoài đón Giáo Văn. Cũng chỉ có Giáo Văn mới dám đáp máy bay trực thăng xuống sân đại bản doanh của Dương Gia.

Giáo Văn bắt hai người đem về, Trịnh Nghiệp Thành không nói một lời nào lập tức đưa hai người đi kiểm tra nhóm máu.

Giáo Văn đi đến trước mặt Dương Dương. Dương Dương thấy hai mắt anh ta đen sì. Trước đây hắn từng cùng Giáo Văn bảy ngày bảy đêm không ngủ nhưng cũng không đến nỗi thảm hại như bây giờ, xem ra lần này Giáo Văn quá mệt mỏi.

Hai bên mép Giáo Văn giật giật, anh ta cười tít mắt: "Dương, anh muốn xử phạt thế nào thì tùy. Nhưng anh phải cho tôi một ngày ngủ bù đã, tôi mệt quá rồi". Vừa nói, Giáo Văn vừa thả người xuống ghế sofa và nhắm nghiền mắt.

Dương Dương liếc nhìn Giáo Văn rồi lại quay về phía Trịnh Sảng. Trong một ngày một đêm vừa qua, Giáo Văn đi khắp năm châu, tận dụng mọi mối quan hệ mới tìm ra hai người có cùng nhóm máu với Trịnh Sảng. Hắn sẽ để anh ta ngủ một giấc, anh ta thức dậy rồi tính sổ sau cũng chưa muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro