Hổ đánh dấu Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Bảo luôn thắc mắc tại sao đại huynh của hắn lại liếm Chưởng môn nhân và sư đệ của mình, nhưng điều khiến hắn sốc hơn chính là đôi tai và đuôi hổ của đại huynh của hắn.

'Đại huynh? Đôi tai và cái đuôi đó là thật sao?'

Thanh Minh đang liếm tay kiểu mèo ngẩng lên nhìn Đường Bảo đang ngạc nhiên hỏi.

'Đúng vậy, là thật đấy, sao thế? Đệ muốn chạm vào chúng à?'

Thanh Minh nghiêng đầu hỏi, một tai cụp xuống, tai kia vểnh lên, đuôi hổ lộ ra và vẫy nhẹ.

Đường Bảo nhìn thấy cái đuôi đang vẫy, không biết nên nói không hay có. Thông thường, khi một con mèo hoặc hổ vẫy đuôi thì có nghĩa là chúng đồng ý, nên hắn đoán rằng đại huynh của hắn muốn để hắn chạm vào tai và đuôi của mình.

'Vâng, đại huynh, trông chúng thật mềm mại, ta chạm vào có được không?'

Thanh Minh cúi đầu về phía Đường Bảo.

'Có thể.'

Sau khi nhận được sự đồng ý, Đường Bảo không chút do dự mà chạm vào đôi tai hổ của Thanh Minh, chúng mềm mại như bông, có cảm giác như đang chạm vào bông gòn mềm mại, hổ Thanh Minh kêu gừ gừ như một con mèo. Đường Bảo thấy tiếng Thanh Minh kêu thật đáng yêu, sau đó hắn nhận thấy đuôi của Thanh Minh đang chuyển động.

'Đại huynh, ta chạm vào đuôi huynh có được không?'

Thấy Thanh Minh quay người lại, đuôi hướng về phía Đường Bảo, hắn nhìn chiếc đuôi dễ thương của đại huynh đang tiến lại gần tay hắn, để hắn chạm vào.

Và Đường Bảo đã làm vậy. Hắn chạm và vuốt ve chiếc đuôi của Thanh Minh, khiến Thanh Minh kêu gừ gừ to hơn.

Sau khi Đường Bảo chạm vào đuôi và tai của Thanh Minh đủ lâu, hắn tò mò bằng cách nào mà Thanh Minh có được chúng.

'Đại huynh, sao huynh lại có được đôi tai và chiếc đuôi đó vậy?'

'Ta sinh ra đã vậy rồi.'

Đường Bảo sửng sốt, nhưng sau đó bình tĩnh lại, bởi vì con người có tai và đuôi giống động vật nhưng hiếm khi thấy được cũng không phải chuyện gì lạ.

Khi Đường Bảo đang suy nghĩ, Thanh Minh liếm tay hắn, bàn tay đã chạm vào tai và đuôi Thanh Minh. Đường Bảo bị sốc và ngạc nhiên về cảm giác lưỡi của Thanh Minh. Nó hơi thô ráp nhưng cũng khiến hắn thấy nhột.

Lưỡi của Thanh Minh chảy nước miếng trên tay Đường Bảo, chiếc lưỡi liếm khắp các ngón tay, để lại nước miếng trên đó. Đường Bảo nhận thấy điều kỳ lạ ở đại huynh của hắn, Thanh Minh chưa từng làm vậy với hắn nên điều này khá bất thường đối với hắn, nhưng đối với Chưởng môn nhân Hoa Sơn và sư đệ của Thanh Tân của Thanh Minh thì đó là chuyện bình thường. Thanh Minh liếm những người mà hắn thân thiết và chiếm hữu hoặc cọ xát cơ thể mình lên người khác như một con mèo.

Đường Bảo chỉ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, cách đại huynh đang liếm ngón tay hắn, mút và để lại những vệt nước bọt trên đó. Thanh Minh vẫn chưa liếm xong, hắn tiến lại gần Đường Bảo, ngồi trên đùi và liếm cổ Đường Bảo.

Đường Bảo đỏ mặt, không cử động được và thậm chí còn không thể suy nghĩ thông suốt.

'Đại huynh nằm trong lòng ta, đại huynh nằm trong lòng ta, đại huynh nằm trong lòng ta, đại huynh nằm trong lòng ta, đại huynh nằm trong lòng ta, đại huynh nằm trong lòng ta, đại huynh nằm trong lòng ta, đại huynh nằm trong lòng ta, đại huynh nằm trong lòng ta, đại huynh nằm trong lòng ta, đại huynh nằm trong lòng ta, đại huynh nằm trong lòng ta, đại huynh nằm trong lòng ta, đại huynh nằm trong lòng ta, đại huynh nằm trong lòng ta.'

Đó là tất cả những gì Đường Bảo có thể nghĩ đến, Thanh Minh dụi ngực mình vào ngực Đường Bảo và bắt đầu mút cổ hắn, để lại những dấu hôn trên cổ cùng mùi hương của hắn trên toàn thân vị Ám Tôn kia. Đường Bảo chắc chắn rằng hắn sẽ phải về nhà thật nhanh và thủ dâm, hắn biết rằng sau chuyện này hắn sẽ không bao giờ nghĩ về nữ nhân nào khi hứng tình nữa, mà thay vào đó là đạo sĩ sư huynh của hắn, người đã đánh dấu hắn.

Thanh Minh là một lão già ngây thơ, hắn đã làm những gì mình thường làm với các sư huynh đệ của mình, Chưởng môn nhân và Thanh Tân, không ai trong số họ nghĩ về Thanh Minh theo cách đó cả.

Sau khi làm xong, Thanh Minh cắn vào cổ và cọ xát cơ thể của hắn với Đường Bảo, hắn thậm chí còn ngửi mạnh hơn và cắn Đường Bảo.

Đường Bảo phát ra một tiếng rên nhỏ, run rẩy vì cảm giác đó. Thanh Minh không có ý định dừng lại, hắn càng cắn mạnh hơn khiến nam nhân chảy máu.

Đường Bảo bối rối trước hành động của đại huynh của mình, hắn thở hổn hển như một con chó động dục trong khi Thanh Minh tiếp tục cọ thân mình vào người Đường Bảo. Hắn không thể chịu đựng được nữa và tóm lấy mông Thanh Minh khiến người kia mất cảnh giác.

'Đường Bảo, đệ nghĩ mình đang chạm vào đâu đấy?'

'Là huynh đã bắt đầu chuyện này mà...'

Thanh Minh bối rối.

'Ý đệ là sao?'

'Đại huynh...huynh thường làm vậy với Chưởng môn nhân và các sư huynh đệ của huynh sao?'

Thanh Minh gật đầu và có vẻ bối rối, Đường Bảo bị sốc và không thể tin được rằng đại huynh của hắn lại ngây thơ đến vậy khi làm chuyện này mà không biết điều đó sẽ gây ra hậu quả gì với người khác nhưng hắn cũng ghen tị vì hắn không phải là người duy nhất được đại huynh đối xử như vậy.

Thanh Minh không nghĩ nhiều mà liếm cằm Đường Bảo, hông của Đường Bảo run rẩy và vì đại huynh của hắn đang ngồi trên đùi nên hắn càng nóng hơn.

Thanh Minh hạ đầu Đường Bảo xuống và bắt đầu liếm tai hắn, mặt Đường Bảo áp vào ngực Thanh Minh. Hắn đỏ mặt, hắn có thể ngửi thấy mùi hoa mai của đại huynh của mình, mọi giác quan của hắn tràn ngập hoa mai.

Thanh Minh gặm lấy tai Đường Bảo trước khi tiến tới cắn vào má hắn, đôi đồng tử xanh lục đầy dục vọng và mơ màng bắt gặp đôi mắt hồng ngọc bình tĩnh, ngây thơ.

Đường Bảo cảm thấy như vậy thật quá đáng, đại huynh của hắn thật quá đáng, sao Thanh Minh có thể làm chuyện đó với hắn với bộ dạng vô tội như vậy?

Sau đó Thanh Minh hài lòng nhìn Đường Bảo với dấu ấn và mùi hương của hắn trên Đường Bảo, mọi thú nhân nhìn thấy Đường Bảo sẽ ngửi thấy mùi của hắn trên Đường Bảo và biết rằng người đó đã có chủ.

Sau ngày hôm đó, thú nhân đến gần Đường Bảo luôn ngửi thấy mùi hương nồng nặc trên người hắn, mùi càng nồng thì người đánh dấu hắn càng mạnh, đó là điều mà mọi thú nhân đều biết, nhưng mùi hương trên người Đường Bảo nồng nặc đến đáng sợ khiến bọn họ đều không dám đến gần hắn.

Thanh Minh đang liếm đầu sư đệ của mình và nước miếng chảy xuống mặt nhưng người kia trông vô cảm với một cuộn giấy trên tay như thể điều này không có gì là lạ, Đường Bảo nhìn thấy buồn cười nhưng hắn cũng ghen tị, hắn đến gần cả hai và mỉm cười.

'Đại huynh này, huynh muốn uống rượu với ta không?'

Thanh Minh đang liếm Thanh Tân ngẩng lên nhìn Đường Bảo rồi tiến lại gần hắn.

'Ta là ai mà lại từ chối uống rượu chứ hả?'

Đường Bảo cười khúc khích và sau đó Thanh Minh lại liếm hắn một lần nữa.

'Đại huynh, tại sao huynh lại liếm ta vậy?'

Thanh Minh gật gù

'Ta đang để lại mùi hương của ta cho đệ.'

'Tại sao thế?'

Đường Bảo không biết vì sao Thanh Minh lại để lại mùi hương trên người mình.

'Để cho mọi người biết rằng đệ là của ta.'

Nghe những lời đó, Đường Bảo đỏ mặt, môi run run, hắn che miệng bằng bàn tay mà Thanh Minh đã liếm.

'Đại huynh...ta...không sao.'

Thanh Minh ngước nhìn Đường Bảo rồi nghiêng đầu, hắn muốn biết Đường Bảo muốn nói gì nhưng chẳng có lý do gì lại bắt người khác phải nói đúng không? Đúng vậy, nếu đó không phải là Thanh Minh.

'Đệ muốn nói gì?'

'À...không có gì, không có gì đâu.'

Thanh Minh trừng mắt nhìn Đường Bảo.

'Nói ta nghe.'

'Chỉ là ta...ta thấy thật gợi cảm...'

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Đường Bảo và nghiêng đầu

'Gợi cảm?'

'Đúng vậy, huynh chiếm hữu như vậy thật quyến rũ...'

Thanh Minh mở to mắt và gật đầu như thể điều đó hoàn toàn có lý.

'Ta hiểu rồi, vậy là ta nên chiếm hữu hơn à?'

'Ta-k-không...chiếm hữu thế này cũng được rồi.'

Đường Bảo không muốn biết Thanh Minh còn có thể chiếm hữu đến mức nào nữa, họ làm ra vẻ tình tứ đến mức cả hai đều không để ý đến cách Thanh Tân nhìn chằm chằm vào họ trước khi thở dài vì trái tim cẩu độc thân tội nghiệp của hắn không thể nhìn cặp đôi thêm được nữa.

Sau đó Thanh Minh và Đường Bảo cùng nhau uống rượu, Thanh Minh tựa đầu vào lòng Đường Bảo, đôi tai hổ cụp xuống, tâm trạng thoải mái nhưng Đường Bảo thì ngược lại, trong lòng hắn hoảng hốt vì sung sướng.

Cuối cùng Thanh Minh đã ngủ trên đùi Đường Bảo và hắn không dám cử động hay thậm chí còn không dám thở =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro