Chương 5: Điện hạ, ta nguyện ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Ngôn Phong trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Diệp Thiên đang khóc đến om sòm, hắn chưa từng thấy nàng trong bộ dạng này, kiếp trước sau khi nàng gả cho chính mình, dù cho gian nan cỡ nào, chính mình cũng chưa từng nhìn thấy nàng rơi nước mắt, hóa ra nàng khi còn bé lại là bộ dáng như vậy... Thẳng thắn.

Chung quanh truyền đến tiếng xì xào bàn tán cùng cười nhẹ, Văn Đế cũng không phúc hậu mà nở nụ cười, "Lão tứ, tuy nói nhân duyên trời định, thế nhưng là tiểu cô nương nhà người ta lại không nguyện ý, phải làm sao bây giờ?"

Khang Vương cũng thừa cơ trêu ghẹo nói: "Tứ đệ, đệ nhìn đệ xem, đem tiểu cô nương người ta dọa thành ra như vậy, còn không nhanh dỗ dành người ta đi."

Tiêu Ngôn Phong đem mắt phượng đảo qua trên người các quý nữ, hiện trường lập tức an tĩnh không ít, hắn lại nhìn Hoàng Thượng, nói: "Phụ hoàng đừng nôn nóng, nàng là không biết chỗ tốt của nhi thần, chờ nhi thần khuyên nhủ nàng, nàng tự nhiên là nguyện ý."

Nói xong, hắn lôi kéo cánh tay nhỏ tinh tế của Diệp Thiên, đi ra xa mấy bước, tiến đến phía sau một cây đại thụ, nhìn xung quanh một chút, tin tưởng không ai có thể trông thấy bọn họ, liền ngồi xổm xuống, nhìn xem Diệp Thiên.

Thấy nàng khóc thút tha thút thít, nước mắt trong đôi mắt hạnh lăn tăn, lông mi thật dài ướt sũng, dính vào nhau từng sợi từng sợi. Tiêu Ngôn Phong mềm lòng, móc ra khăn muốn lau nước mắt cho nàng, lấy đến trong tay mới phát hiện là chiếc khăn của chính mình nay vì tiết mục tuyển phi hôm nay mà chuẩn bị, lập tức bắt đầu ủy khuất, bản thân muốn cùng với nàng sớm ngày định ra danh phận, chính là vì muốn đặt nàng trong lòng danh chính ngôn thuận mà bảo vệ nàng, kết quả, phí một phen công phu mắt thấy liền sẽ thành công, tiểu nha đầu này lại một chút đều không cảm kích, trước mặt mọi người khóc đến thảm như vậy, giống như cùng mình đính hôn là một sự kiện xui xẻo vậy!

"Được rồi, không cho phép khóc!" Tiêu Ngôn Phong sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói.

Diệp Thiên lập tức bị hắn dọa sợ, tiếng khóc ngẹn lại trong cổ họng, Tiêu Ngôn Phong vừa thở dài một hơi, tiến tới bên nàng theo từng tiếng nấc.

Nhìn nàng nước mắt rưng rưng từng tiếng nấc lên, sắc mặt Tiêu Ngôn Phong cũng không cứng rắn nổi, cảm giác giống như là chính mình đang khi dễ tiểu hài tử vậy. Hắn thuần thục từ trong tay áo nàng móc ra một cái khăn, lau nước mắt cho nàng, đem thanh âm của mình làm cho hết sức ôn nhu, hỏi: "Muội nói một chút, vì cái gì mà lại không nguyện ý cùng ta đính hôn, nếu lý do chính đáng, ta liền bỏ qua cho muội."

Ánh mắt Diệp Thiên sáng lên, tràn đầy chờ đợi nhìn hắn.

Tiêu Ngôn Phong nhẹ nhàng vỗ tấm lưng mảnh khảnh phía sau nàng, giúp nàng làm dịu nấc nghẹn khó chịu, con ngươi đen như mực nhìn cổ vũ nhìn nàng một chút.

Diệp Thiên thấy hắn lúc này rất là ôn nhu,gan lớn hơn một ít, "Ta không muốn gả cho huynh."

Một tiểu nha đầu tám tuổi nghiêm trang nói không muốn gả cho mình, Tiêu Ngôn Phong có chút buồn cười, kiên nhẫn hỏi: "Cô nương lớn đều là phải lập gia đình, muội vì cái gì không muốn gả?"

"Lập gia đình liền phải đến ở trong nhà của huynh" Diệp Thiên mấp máy cánh môi nhỏ màu hồng phấn, "Nhưng mà, ta không muốn rời khỏi mẫu thân cùng ca ca. Ta, ta biết khi lớn lên sẽ phải rời đi, nhưng là, ta không nghĩ hiện tại liền phải rời đi."

Hóa ra là không nỡ rời bỏ người nhà, Tiêu Ngôn Phong trong lòng dễ chịu chút, "Không nói để muội hiện tại phải lấy ta, chúng ta hiện tại chỉ là đính hôn, muội không cần đến ở trong phủ cùng với ta, sau khi đính hôn, muội vẫn là ở tại nhà của mình, cùng mẫu thân của muội, ca ca cùng một chỗ."

"Thật?!" Diệp Thiên không dám tin tưởng nhìn hắn, nàng đối chuyện cưới gả này cũng không hiểu rõ, còn tưởng rằng chỉ cần việc hôn nhân này định ra liền phải gả đi luôn đâu.

"Thật." Tiêu Ngôn Phong khẳng định chắc chắn gật đầu.

Lúc này Diệp Thiên đã yên tâm, nước mắt cũng ngừng lại, nấc nghẹn cũng ngừng, cả người trầm tĩnh lại, nghiêng đầu nghẫm nghĩ lại chuyện này, đôi tay mập mạp nhỏ không tự giác mà nắm chặt tay áo Tiêu Ngôn Phong.

Tiêu Ngôn Phong nhìn thấy đôi tay nhỏ đang nắm lấy thường phục thân vương màu đỏ thẫm của chính mình, trong lòng có chút ngứa ngáy, ngón tay lặng lẽ dò xét nắm lấy, đè lên trên mu bàn tay đầy thịt của nàng mà xoa xoa, mềm mềm non nớt, nội tâm hắn cảm thấy thật hài lòng, ngón tay thon dài chậm rãi đem đôi tay nhỏ bao bọc lại, giữ tại trong lòng bàn tay.

Diệp Thiên không hề hay biết, nàng hiện tại đang suy nghĩ một chuyện rất quan trọng, "Ta nghe nói, thành thân là muốn nghe lời phụ mẫu đồng ý ..."

"Đó là phương thức lưu truyền trong dân gian." Tiêu Ngôn Phong lập tức lĩnh hội ý tứ của nàng, "Có hoàng thượng tứ hôn, chính là so với lệnh phụ mẫu còn có tác dụng hơn nhiều."

Diệp Thiên có chút chần chờ, mẫu thân cùng ca ca cũng còn chưa biết, chính mình liền cùng người khác đính hôn, này cũng không tốt lắm đâu...

Tiêu Ngôn Phong không ngừng cố gắng, "Nếu là Thiên Thiên nguyện ý, ta liền đưa một nữ đầu bếp sang cho Thiên Thiên, nàng ta có thể làm đủ loại điểm tâm, món điểm màu xanh ngọc Thiên Thiên vừa ăn khi nãy nàng ta cũng sẽ làm." Ở trong vương phủ của hắn có một nữ đầu bếp chuyên làm điểm tâm, nghe nói tay nghề không tệ, bình thường hắn không yêu mấy loại điểm tâm ngọt ngọt dính dính này, đưa cho Diệp Thiên ngược lại là vừa vặn, về phần cái món điểm tâm màu xanh ngọc kia, coi như nữ đầu bếp kia không làm được vậy nhất định nàng ta cũng phải học được.

Diệp Thiên không tự giác nuốt nước miếng. Nàng không muốn biết vì cái gì mà Dự Vương điện hạ lại biết nàng vừa ăn món điểm tâm màu xanh biếc kia, chuyện nàng đang suy nghĩ kỳ thực lại là chuyện khác, "Nhưng là, trong viện của ta không có phòng bếp nhỏ."

Trong viện của mẫu thân nàng thật ra cũng có một cái, nhưng chủ yếu dùng để làm tổ yến, nấu cháo cùng với nấu thuốc cho mẫu thân hay gì đó. Đồ ăn của nàng đều là trong bếp trong phủ đưa tới, thật ra trong viện cũng có một cái bếp lò nhỏ, nhưng là dùng để đun nước nóng cho nàng tắm rửa, đại khái cũng sẽ không làm được mấy món điểm tâm phức tạp.

Chút chuyện nhỏ này nào thể làm khó được Dự vương điện hạ vốn ngang ngược càn rỡ, hắn nói "Ta tặng nữ đầu bếp nữ cho Thiên Thiên, trong viện của Thiên Thiên tự nhiên liền có phòng bếp nhỏ." Nếu là người Hầu phủ thật sự không có mắt như vậy, hắn không ngại tự mình tới cửa đi dạy dỗ các nàng.

Diệp Thiên trong lòng liền động không thôi, nàng phảng phất như đã nhìn thấy viễn cảnh tươi đẹp kia, trên bàn lớn làm từ gỗ hoa lê trong phòng mình bày từng mâm từng mâm các loại điểm tâm, nàng lần lượt đem mỗi loại điểm tâm từng cái từng cái một mà nếm, một bên vừa nhấm nháp một bên vừa bình phẩm, mà nữ đầu bếp sẽ dựa theo ý nguyện của nàng mà thay đổi theo ý kiến của nàng, sau đó nàng sẽ càng ngày càng được ăn nhiều món điểm tâm thơm ngon phù hợp khẩu vị của mình, đây quả thật là chuyện hạnh phúc nhất rồi!

Thời điểm này nàng còn đang chìm trong suy nghĩ về thời khắc những món điểm tâm đặt ra trước mắt mình, Tiêu Ngôn Phong thấy nàng không nói gì, còn nghĩ rằng chính mình không có lay động được nàng, nghĩ nghĩ, tiến đến bên tai nàng, thấp giọng nói một câu.

Diệp Thiên lập tức sợ ngây người, nàng không dám tin lập tức nhìn Tiêu Ngôn Phong, không chỉ có mắt hạnh mở to, miệng nhỏ cũng mở ra, lắp bắp hỏi: "Huynh, huynh nói, là, là thật?"

Tiêu Ngôn Phong gật gật đầu, lại cẩn thận dặn dò nói: "Chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, không thể nói cho bất luận người nào nghe."

"Mẫu thân cùng ca ca, muội cũng không thể nói sao?" Hai mắt Diệp Thiên sốt ruột nhìn Tiêu Ngôn Phong, nàng rất muốn nói cho mẫu thân cùng ca ca nghe chuyện này.

Đáng tiếc, Tiêu Ngôn Phong kiên định lắc đầu, "Không thể, nói liền không linh." Thấy ánh mắt của tiểu nha đầu có chút trở nên ảm đạm, hắn lại mềm lòng, an ủi nói: "Chờ đến thời điểm thật tốt, bọn họ sẽ tự nhiên biết."

Diệp Thiên nghĩ nghĩ, cũng đúng, nếu ngày đó đến thật, mẫu thân cùng ca ca tự nhiên sẽ biết. Nàng ngước mắt nhìn Tiêu Ngôn Phong, nghiêm túc nói: "Điện hạ, cảm ơn huynh."

Nàng mới vừa khóc, mắt hạnh to tròn phá lệ óng ánh sạch sẽ, Tiêu Ngôn Phong nhìn thấy chính mình trong con ngươi đen bóng của nàng, trong lòng đột nhiên rất thỏa mãn, hắn nhéo nhéo đôi tay mập mạp trong lòng bàn tay, "Vậy Thiên Thiên có nguyện ý làm tiểu vương phi của ta hay không?"

"Nguyện ý." Diệp Thiên trịnh trọng gật đầu, "Điện hạ, ta nguyện ý."

Tiêu Ngôn Phong khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa như bánh bao của nàng.

"Ngoan." Nói xong, hắn liền tháo tung búi tóc đang bị nghiêng lệch của nàng, một bên tóc mềm mượt của nàng lập tức rũ xuống.

Diệp Thiên không hiểu nhìn nhắn với ánh mắt tò mò.

Ngón tay thon dài của Tiêu Ngôn Phong xuyên qua tóc nàng, lấy tay thay lược vuốt vuốt tóc nàng, rất nhanh đã chải xong cho nàng một cái búi tóc mới.

Tiêu Ngôn Phong ở phía sau đại thụ dụ dỗ tiểu vương phi đáp ứng chính mình, Văn Đế nhìn Hoàng Hậu một chút, Hoàng Hậu nghĩ ngợi liền nói, "Đó chính là đích nữ của nhà Tế Bình hầu."

Tế Bình Hầu đã chết bảy năm? Văn Đế cảm thấy an tâm một chút, còn tưởng rằng lão tứ là có ý nghĩ gì đâu, nguyên lai thật sự là hồ nháo a. Nói như vậy tiểu nha đầu này xuất thân không tính rất tốt, bất quá, Tế Bình Hầu còn có con trai, là huynh trưởng của tiểu nha đầu, Tế Bình Hầu cũng còn có chút nhân mạch.

Văn Đế âm thầm tính toán, Thái Tử lại hướng nhóm quý nữ nhìn thoáng qua.

Các quý nữ đang sôi nổi hướng Diệp Phù chúc mừng. Các nàng tự nhiên cũng không phải thật tâm muốn chúc mừng người khác, chỉ là nhìn Diệp Phù, Diệp Dung cùng với tiểu nha đầu được chọn cũng không thân mật, một số người quen thuộc chút cũng biết hai nàng là người nhị phòng, hướng tới Diệp Phù, Diệp Dung chúc mừng, chính là cố ý chọc tức các nàng thôi, nhất là Diệp Dung, ghen ghét phẫn hận khiến cho cả khuôn mặt nàng đều bị biến hình bóp méo, cố hết lần này đến lần khác lại không thể mở miện mắng chửi người, đành phải dùng sức cắn chặt răng, nhóm quý nữ yêu thích thưởng thức bộ dạng đặc sắc nàng biểu lộ.

Diệp Phù trong lòng cũng không thoải mái, nàng tỉ mỉ trang điểm chải chuốt, vốn nghĩ muốn kết bạn mấy vị quý nữ tử hiển quý, không nghĩ tới những người này căn bản là không quan tâm nàng, dù không có mở miệng đuổi người, nhưng dăm ba câu liền đem nàng gạt ra ngoài vòng.

Về phần mấy vị nam nhân tôn quý nhất Đại Tề ngồi bên kia, nàng càng là nghĩ cũng không dám nghĩ, thế mà, Diệp Thiên lại không biết dẫm phải cái vận cứt chó gì, lại bị Dự Vương điện hạ tuấn mỹ bắn trúng, nàng còn nhỏ như vậy, biết cái gì gọi là đính hôn sao? Cả đám người tỉ mỉ chuẩn bị lại không thu được gì, lại bị người tỉnh tỉnh mê mê cái gì cũng không biết nhặt được cái tiên nghi này, đây cũng quá không công bằng.

Dù sao Diệp Phù lớn hơn hai cái cô nương kia một chút, liền biết ở bên ngoài cần phải giữ gìn thể diện của Hầu phủ, coi như trong lòng Diệp Phù cũng không cao hứng, nhưng đến cùng cũng vẫn phải nỗ lực chưng ra gương mặt tươi cười, cùng nhóm quý nữ khách sáo đối đáp.

Tựa hồ lại có một đạo ánh mắt mang theo nhiệt độ rơi trên người mình, Diệp Phù trong lòng bối rối, nơi này không có mấy nam nhân. Nàng vừa cùng nhóm quý nữ nói chuyện, vừa hướng tới mấy vị trí tôn quý bên kia nhìn qua, thế nhưng đối diện lại là ánh mắt của Thái Tử!

Diệp Phù vừa mừng vừa sợ, nàng lặng lẽ hít sâu vài hơi, đè nén một chút nhịp tim đập cuồng loạn, lại lần nữa hướng tới phía Thái Tử nhìn sang, thế nhưng thấy hắn đang cúi đầu, tựa hồ ánh mắt vừa mới từ trên người mình rời đi.

Điều này có thể sao? Thái Tử hắn cảm thấy có hứng thú với mình? Ánh mắt của Thái Tử là đảo qua đám người, hay vẫn là hắn luôn chuyên chú nhìn chính mình? Chỉ việc không thể nào xác định được ánh mắt kia của thái tử, trong lòng Diệp Phù cũng kìm nén không được mà bắt đầu nhảy lên, nếu có thể làm người bầu bạn bên người Thái Tử, thì một Dự Vương phi có tính là cái gì đâu, dù sao, Thái Tử cũng là trữ quân, Dự Vương chỉ là hoàng tử, Dự Vương khi gặp Thái Tử cũng là phải hành lễ, tương lai Thái Tử bước lên đại vị rồi, Dự Vương còn phải cúi đầu xưng thần đâý.

Diệp Phù đang miên man suy nghĩ, chỉ thấy cách đó không xa có bóng hai người đi tới.

Dự Vương điện hạ tuấn mỹ nắm cánh tay mập mạp của Diệp Thiên trong tay, khóe miệng mang theo một tia cười nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết là thuyết phục thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro