Chương 27: Khế ước bán thân của chồn nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


An Hoằng Hàn đi sớm về muộn, lại dưới ánh nắng mặt trời chói chang đưa Thái hậu vào Hoàng Lăng, cả người dinh dính một thân mồ hôi. Mới vừa bước vào Điện Bàn Long lập tức phân phó cung nữ chuẩn bị tắm rửa.

Đương nhiên người duy nhất cùng tắm chung Tịch Tích Chi cũng ở trong đó.

Sử dụng kiểu bơi chó, Tịch Tích Chi vui vẻ nghịch nước tạo ra từng vòng sóng gợn trong ao trì.

An Hoằng Hàn dựa vào bờ ao, hai cánh tay duỗi ra đặt trên thành, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn tiểu Bất Điểm* ở trong ao. Tại sao càng xem càng thích?

*tiểu Bất Điểm: vật nho nhỏ

Đột nhiên nhớ tới cái gì, An Hoằng Hàn ngoắc tay gọi: "Ngươi qua đây."

Con chồn nhỏ dừng tư thế bơi lội lại, cái đầu nhỏ ướt nhẹp chuyển sang nhìn An Hoằng Hàn. Nơi này chỉ có hai sinh vật thở là An Hoằng Hàn cùng nó cho nên người hắn gọi nhất định là mình.

Nhìn thấy cơ ngực, An Hoằng Hàn để lộ ra ở bên ngoài, Tịch Tích Chi nuốt nước miếng 'ực' một cái, cái này đánh vào thị giác rất lớn.

"Nước miếng chảy ra." Khóe miệng An Hoằng Hàn lộ ra ý cười có phần nháo bang.

Tịch Tích Chi nhanh chóng nâng móng vuốt lau miệng, một lúc lâu mới có phản ứng, nửa người nó ngập hết trong nước, cho dù chảy nước miếng, An Hoằng Hàn có thể nhìn thấy được không? Lại bị một vị vua phúc hắc đưa vào bẫy, Tịch Tích Chi tức giận kêu "hừ hừ".

Không dám không thuận theo ý An Hoằng Hàn, bổn chân Tịch Tích Chi đạp nước như một làn khói bơi tới trước mặt hắn.

An Hoằng Hàn kéo lấy chân trước của nàng, lật ngược chân con chồn nhỏ lên, ngón tay trượt qua trượt lại trên bụng nàng như tìm kiếm thứ gì đó.

Bộ lông Tịch Tích Chi ướt sũng, lớp da mềm mại rất dễ thấy cộng thêm ngón tay An Hoằng Hàn không ngừng vỗ về chơi đùa nó, thân thể lập tức tê dại. Nàng không an phận giãy giụa muốn chạy trốn khỏi bàn tay An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn nhìn ra ý đồ của nàng, vỗ mông nàng một cái, "Xấu hổ cái gì? Toàn thân ngươi từ trên xuống dưới đều bị trầm sờ hết rồi."

Mặc dù đây là lời nói thật nhưng vẫn làm Tịch Tích Chi cảm thấy ngượng ngùng. Dù gì kiếp trước nàng cũng là một con người hơn nữa còn là một con gái!

Quan sát lúc lâu, An Hoằng Hàn nắm lấy cái bụng nhỏ nhô lên của con chồn nhỏ, lại nhìn lần nữa đặc trưng của nó, bình tĩnh nói: "Thì ra là một con cái."

Tịch Tích Chi tức giận muốn nôn ra máu, nàng không phải cái chẳng lẽ là đực sao? Vào cung mười mấy ngày rồi, hôm nay vị vệ hạ thông minh quyết đoán này mới phát hiện sao? Cảm giác tê liệt hành hạ khiến Tịch Tích Chi giãy giụa kịch liệt.

Nhe răng trợn mắt kêu hướng An Hoằng Hàn, ngươi mau buông tay ra! Nắm cái ti nhỏ của nàng làm gì? Sàm sỡ cũng có mức độ! Ngươi ăn hết đậu hũ thì sau này nàng còn biết gả đi thế nào?

Con chồn nhỏ càng phản ứng mạnh hơn, hành động xấu xa của An Hoằng Hàn lại càng không thay đổi, tiếp tục tìm đếm số ti trên người nàng. Cho đến đếm tới tám thì hết, hắn mới dừng tay lại.

Giống như lấy được giải thoát, Tịch Tích Chi bơi tới bờ áo đối diện như tránh xà, cách xa An Hoằng Hàn mấy mét.

Như một con thỏ bị hoảng sợ, mắt Tịch Tích Chi đỏ lên, trái tim lo sợ An Hoằng Hàn bắt lấy nàng.

An Hoằng Hàn hứng thú nhìn chằm chằm nó, "Lần trước ngươi bị thương trẫm còn tự tay bôi thuốc cho ngươi. Hơn nữa, trẫm là chủ nhân của ngươi, chẳng lẽ không được sờ ngươi?"

Tịch Tích Chi tiếp tục nhe răng trợn mắt, lần nữa cảm nhận rõ rệt làm sủng vật chưa từng có quyền lợi động vật!

Tắm xong, lau xong bộ lông. Tịch Tích Chi như cũ không quan tâm đến ai, nhảy vào chiếc chăn màu vàng kim một bộ ai cũng không nghĩ để ý bộ dáng, nhảy vào sau tấm rèm màu vàng ấm áp, hờn dỗi nằm ở trên chăn.

An Hoằng Hàn quay đầu xem nó, nó lập tức nhắm mắt lại.

Trước đây có người có dũng khí làm An Hoằng Hàn bày ra bộ mặt lạnh lùng? Mà làm hắn bất đắc dĩ là hắn không cảm thấy tức giận chút nào.

Đi tới trước thư án, An Hoằng Hàn ngồi xuống, nhấc bút lên, viết ở trên giấy Tuyên Thành. 

Vệt mực đen nhanh xuất hiện tại trên trang giấy, chữ viết của hắn cũng tràn đầy khí phách giống như con người hắn.

Đợi thật lâu không thấy An Hoằng Hàn lên giường nghỉ ngơi, Tịch Tích Chi lén lút mở mắt ra đã nhìn thấy An Hoằng Hàn đã trễ thế này mà vẫn còn ở viết viết.

Trời vừa tối, hắn rất rất ít xử lý chính sự, chẳng lẽ gần đây có chuyện gì khó giải quyết? 

Tịch Tích Chi nháy mắt, cuối cùng không kìm được lòng hiếu kỳ của mình, rón ra rón rén chạy đến trước thư án, mè nheo đi sang phía bên kia An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn đã sớm phát hiện ra nó, viết xong một chữ cuối cùng, mắt nhìn thẳng con chồn nhỏ nói: "Đến rất đúng lúc, đây là khế ước bán thân của ngươi, ký tên đồng ý thôi."

Vô số dấu chấm than xuất hiện trong đầu Tịch Tích Chi, bốn chữ 'khế ước bán thân' đè ép làm nó không thở nổi.

An Hoằng Hàn cười nhạt, ôm con chồn lên trên thư án, "Trẫm cho ngươi ăn, cho ngươi ở, mỗi ngày còn phân phó nhiều cung nữ thái giám phục vụ cuộc sống thường ngày của ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghĩ bỏ ra cái gì? Trên trời sẽ không rớt xuống cái bánh nóng, trên đời cũng không có bữa cơm miễn phí."

'Có bỏ ra, mới có đền đáp', câu nói tự động hiện lên trong đầu ở Tịch Tích Chi, nàng sững sờ ngẩng đầu lên nhìn An Hoằng Hàn. Người đàn ông này thật không chịu ăn chút thiệt thòi nào!

Tịch Tích Chi càng thêm tức, con ngươi tròn xoe trừng người nào đó.

An Hoằng Hàn không nhúc nhích chút nào, chỉ có ký kết phần khế ước bán thân này mới có thể buộc con chồn vào bên cạnh mình. 

Ngộ nhỡ ngày nào đó nó biến mất thật, trong tay hắn có chứng cứ mang theo, tự nhiên có lý do đầy đủ đi bắt nó trở lại.

"Xét thấy ngươi không biết viết chữ cho nên trực tiếp đóng dấu chân là được." An Hoằng Hàn lấy ra mực đóng dấu, đặt ở trước mặt con chồn nhỏ, nhíu mày ý bảo nó nhanh đóng dấu.

Tịch Tích Chi đau khổ, chậm chạp không chìa móng vuốt.

An Hoằng Hàn lần nữa châm dầu vào lửa, "Nếu như ngươi không ký, trẫm không có nghĩa vụ nuôi ngươi, từ nay về sau sự sống chết của ngươi không liên quan đến trẫm."

Uy hiếp! Đây là uy hiếp trắng trợn!

Không dựa vào cây to là An Hoằng Hàn, lấy trạng thái trói gà không chặt của nàng bây giờ đi ra ngoài chỉ có một con đường chết.

Vì suy nghĩ đến tính mạng mình, đến tương lai tốt đẹp, Tịch Tích Chi đưa móng vuốt ra, ấn xuống mực đóng dấu, toàn bộ móng vuốt dính đầy màu đỏ thắm.

Từ từ di chuyển qua đến trên giấy Tuyên Thành, Tịch Tích Chi không chịu nổi tức giận, 'bụp' một tiếng nặng nề ấn góc dưới đập, dấu bàn chân hồng rõ ràng in lên phía trên.

An Hoằng Hàn hài lòng rút ra tờ giấy Tuyên Thành, nói một câu: "Rất tốt, về sau ngươi chính là vật sở hữu của trẫm, nhớ kỹ thân phận của ngươi."

Tịch Tích Chi tức giận nghiến răng, thân phận không phải là sủng vật sao! Có thể có bao nhiêu ghê gớm? Nhiều lắm thì thêm được hai chữ biến thành 'sủng vật hoàng gia'!

An Hoằng Hàn tìm đến một cái hộp gỗ, thận trọng đặt khế ước bán thân vào, sau đó xoay người đi vào trong điện, đoán chừng là đi giấu hộp gỗ rồi.

Tịch Tích Chi chuẩn bị đi theo nhìn một chút, để thừa dịp An Hoằng Hàn không chú ý, thiêu hủy giấy Khế Ước Bán Thân.

An Hoằng Hàn như biết nàng đang nghĩ gì, đang đi bỗng chốc xoay người, "Lâm Ân, trông chừng con chồn."

Cả người Tịch Tích Chi cứng ngắc xuống, thất vọng ngồi ở trên thư án. Chờ An Hoằng Hàn trở về lần nữa thì trong tay đã không có vật gì.

Đưa tay vuốt cái trán con chồn nhỏ, đám lông tơ đỏ rực chiếu lấp lánh rất chói mắt.

Ôm lấy nó, An Hoằng Hàn cầm móng vuốt của nó, nói "Mực đóng dấu rất khó rửa sạch, Lâm Ân, ngươi đi bưng một chậu nước nóng ."

Hơi nước nóng bốc lên, An Hoằng Hàn vừa ôm con chồn nhỏ vừa múc nước dội lên móng vuốt con chồn nhỏ.

Tịch Tích Chi rất biết phối hợp theo, hay nói cách khác nàng vẫn chưa lấy lại tinh thần mà còn chịu đả kích bởi khế ước bán thân nên vô tri vô giác mặc cho An Hoằng Hàn điều khiển.

Xoa nắn móng vuốt con chồn nhỏ đến khi bộ lông màu trắng bạc sạch sẽ trở lại, An Hoằng Hàn mới dùng khăn nhẹ nhàng lau khô cho nàng.

Thấy bộ dạng buồn bực không vui của nàng, An Hoằng Hàn cố ý dùng ngón tay trọc một cái vào đám lông tơ màu đỏ trên trán nàng.

Thân thể truyền đến cảm giác tê tê lập tức làm Tịch Tích Chi quay trở lại hiện thực. Nhìn sắc mặt người nào đó lại thấy khó chịu, đồng thời nghiến răng 'ken két'.

"Để trẫm nuôi ngươi có gì không vui? Cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, có cái nào không phải người đời muốn cầu lại không được?" An Hoằng Hàn cố gắng giảng giải cho con chồn nhỏ, bàn tay chầm rãi vuốt ve lông của nó.

Có lẽ do bản tính động vật, bàn tay vuốt dọc sống lưng làm cơn giận nảy lửa trong lòng Tịch Tích Chi dần dần tiêu tán.

Hắn nói cũng đúng, để cho hắn nuôi, có gì không vui? Người đàn ông này là vua một nước, người nắm giữ quyền lực lớn nhất thế gian. Làm sủng vật của hắn ít ra oai phong hơn nhiều so với làm sủng vật của người khác.

Nhưng vừa nghĩ tới khế ước bán thân, Tịch Tích Chi lại dấy lên một đốm lửa trong lòng. Ở đâu có kiểu chủ nhân kí kết khế ước cùng sủng vật?

Cúi đầu nhìn móng vuốt mũm mĩm của bản thân, nàng vừa kí khế ước bán thân nghĩa là tự động đánh mất sự tự do của mình.

Ngộ nhỡ một ngày nào đó An Hoằng Hàn có ý nghĩ muốn ăn thịt chồn chẳng lẽ nàng liền ngoan ngoan kính dâng thân thể?

Càng nghĩ càng sợ hãi, Tịch Tích Chi cắn chặt móng vuốt không buông.

"Trẫm chưa nói muốn nấu thịt ngươi." An Hoằng Hàn dùng sức trọc trán nó, tức giận vì suy nghĩ lung tung của con chồn.

Hắn ăn không thiếu món ngon khắp thiên hạ. Chỉ là thịt con chồn có thể dẫn đến khả năng thèm ăn của hắn?

Miễn là không ăn thịt nàng, không lột da nàng thì mọi chuyện đều dễ trao đổi. Tịch Tích Chi ngẩng đầu lên, hai mắt phát sáng như muốn lần nữa xác nhận nhìn vào An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn không thể làm gì khác đành nhắc lại lần nữa nói: "Cho dù trẫm muốn ăn thịt chồn thì với cơ thể ít thịt này của người, lóc xương lột da cũng chưa đủ nhét kẽ răng."

Cố ý véo vào cái bụng phồng lên của con chồn nhỏ, hắn cảm giác mềm mại hơn cả chăn bông.

Tịch Tích Chi an tâm, móng vuốt đập lên bàn tay đang vuốt ve chiếm tiện nghi của nàng, thuận thế nằm vào trong ngực An Hoằng Hàn.

------------

Đêm đã khuya, bên ngoài tĩnh lặng không một chút âm thanh.

Trong Điện Bàn Long, phía sau tấm rèm màu vàng, một người một chồn đang ngủ say.

Bốn chân lông lá màu trắng nhỏ bé cùng bấu víu lấy cánh tay của nam tử, miệng thỉnh thoảng chép chép như đang không ngừng nhai thức ăn ngon trong mộng.

Cuộc sống càng thoải mái nên lá gan con chồn nhỏ cũng lớn dần lên.

Tịch Tích Chi thuộc lòng hơn nửa bản đồ, tính hiếu kỳ càng tăng vọt, nàng bắt đầu cuộc hành trình thám hiểm hoàng cung. Mỗi khi An Hoằng Hàn xử lý chính sự, nàng liền lén lút chạy ra khỏi của Ngự Thư Phòng đi dạo, mang theo hai người cung nữ mò mẫm ở trong hoàng cung.

Vì thế tạo ra không ít sóng gió.

Ví dụ đột nhiên nhảy ra hù dọa một cung nữ đang đi bưng thức ăn trên đường, dọa nàng ta sợ hãi hét lên rồi làm thức ăn rơi xuống đất.

Còn nữa chẳng hạn như món ngon ở Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cho các phi tần, đột nhiên sẽ không cánh mà bay nhưng sẽ phát hiện ra một con vật béo tròn ăn cả người dính dầu mỡ ở trên cái thớt gỗ.

Cả hoàng cung, không, chính xác mà nói... Cả Ngự Thiện Phòng gà bay chó sủa do con chồn nhỏ.

Do Vân chồn là sủng vật bệ hạ đích thân nuôi dưỡng nên ai cũng không dám động vào một sợi lông của nó. Thái giám đưa thức ăn ở Ngự Thiện Phòng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó!

Cao lương mỹ vị vừa làm xong, chuẩn bị đưa đến các cung phi tần, chỉ chớp mắt đã vào bụng Vân chồn. Mà muốn đánh, muốn chửi con chồn ăn trộm này cũng không được.

Mỗi ngày chịu các cung phi tần trách mắng, thái giám đưa thức ăn chỉ biết nước mắt chảy ròng, âm thầm mắng chửi kẻ trộm trắng trợn nào đó.

Con chồn nhỏ bước đều bước, đang đi dạo trong hoàng cung, bỗng nhiên 'hắt xì' đoán rằng chắc ai đang nghĩ đến nó. Cung nữ đi qua đã nhìn quen nhưng không thể trách, vội vàng bước nhanh hơn qua người nó.

Đi một đoạn lại dừng một chút, Tịch Tích Chi hễ nhìn thấy thứ gì mới mẻ liền ngừng lại, quan sát đủ mới tiếp tục đi tiếp.

Nghe tiếng nước chảy róc rách, thân thể tròn vo của Tịch Tích Chi chạy nhanh về phía đó. Thời tiết nóng bức, bộ lông nàng lại quá dài vừa nghĩ tới dòng nước chảy mát lạnh, cả người nàng lập tức run lên.

Suy nghĩ chốc lát, tắm nước lạnh là ý kiến hay liền chạy thật nhanh sang hướng đó.

Hai người cung nữ đằng sau nhấc váy, nâng cao chân, lảo đảo chạy theo con chồn nhỏ.

"Thanh Nguyên trì..." Cung nữ thở hổn hển theo sau.

Một cổng hình vòng cung xuất hiện trước mặt các nàng, ba chữ Thanh Nguyên trì được điêu khắc bên trên cổng vòm, xung quanh mới trồng rất nhiều cây tre, không khí trong lành ập đến.

Hai người cung nữ thấy vậy liền giật mình, nhanh chóng dừng bước, hô to một tiếng: "Nơi đây không được vào."

Nhưng lúc này con chồn nhỏ không những không dừng lại mà đã sớm chạy đến phía trước, căn bản không nghe thấy tiếng cung nữ gọi ầm ĩ.

"Con chồn nhỏ tiến vào, vậy phải làm sao bây giờ?" Một tên cung nữ xoa mồ hôi trên trán, lo lắng đi đi lại lại tại chỗ.

Một cung nữ khác nhíu chặt hai hàng lông mày, "Còn có thể làm sao, đi vào theo."

Hai người đồng loạt gật đầu, cho dù hoàng cung có quy định những người không có nhiệm vụ không cho phép bước vào Thanh Nguyên trì.

Nhưng nếu con chồn nhỏ gây ra họa gì thì bọn họ cũng không thoát được tội. Nếu nhân lúc này không ai phát hiện tìm ra con chồn nhỏ rồi mang về thì các nàng có lẽ còn hi vọng sống sót.

Con chồn nhỏ có thính giác rất tốt như có sợi dây vô hình dẫn dắt, không tốn chút sức nào nàng đã tìm được ao nước.

Không có bất kì tòa nhà nào chung quanh, nơi này dường như đặc biệt kiến tạo vì cái ao nước màu xanh. Bức tường cao ngăn cách với bên ngoài, chỉ cần một ngọn gió khẽ thổi, hàng cây trúc đã dao động xì xào.

Rõ là một vùng đất tốt. . . . . .

Từng luồng linh khí hội tụ ở ao nước, người bình thường không cảm nhận được nhưng Tịch Tích Chi nàng là người tu tiên, những thứ do thiên nhiên hình thành này không gạt được hai mắt nàng.

Nơi càng nhiều linh khí càng khiến nàng cảm thấy thoải mái, không nhịn được hít vào vài lần.

Nóng lòng nhảy vào ao nước, nước trong ao lạnh lẽo làm nàng giật mình một cái.

Thân thể như lọt vào hầm băng, nàng không ngừng phát run, dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng cử động được tứ chi cứng ngắc.

Rất lạnh, lạnh muốn chết.

Hàm răng va lập cập vào nhau, ai có thể cho nàng biết, tại sao nước trong ao lại lạnh thế! Còn lạnh hơn so với nước băng mấy lần.

Đúng lúc con chồn nhỏ nghĩ ra khỏi đây thì một bóng màu vàng chợt lóe. Nàng chớp mắt mấy cái, nghĩ không khéo trong nước này có thứ gì đó? Nước lạnh thế này chẳng nhẽ còn có sinh vật?

Nhờ mấy ngày nay chăm chỉ tu luyện, Tịch Tích Chi lập tức điều động linh lực toàn thân, giữ vững nhiệt độ cơ thể không giảm xuống, nếu không chẳng lâu nữa, nàng nhất định sẽ đông cứng thành băng.

Tứ chi hoạt động, Tịch Tích Chi dùng kiểu bơi chó đuổi theo bóng sáng màu vàng vừa xuất hiện.

Đến gần nhìn mới nhận ra... đó là một con cá.

Đọc xong vote cho ta 1 sao nha mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro