30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Đồng Thiếu Huyền đến thư viện Bạch Lộc, phát hiện việc buôn bán của quầy điểm tâm Đường thị đã tiếp cận rộng rãi đến các môn sinh trong thư viện.

Những người ở đây nếu không phải là mang theo bánh quẩy đến thì cũng là đã ăn xong.

Cũng có người mua hơn mười cái bánh quẩy chia cho các bằng hữu, ra sức gào to giúp Đường Kiến Vi quảng bá.

Đồng Thiếu Huyền ngồi trước án thư, trong lúc lấy sách ra, bị những lời điên cuồng nghị luận về vẻ đẹp của bánh quẩy Tây Thi và tiếng giòn tan của bánh quẩy lấp đầy lỗ tai.

Nữ nhân này đúng là lợi hại, Đồng Thiếu Huyền thầm nghĩ, bán một mớ điểm tâm lại có thể bán ra được cỡ này danh tiếng, đúng là làm cho người ta thán phục.

Mọi người còn chưa đem hai cái thân phận "Bánh quẩy Tây Thi" và "Thê tử ngự ban của Đồng Thiếu Huyền" liên hệ đến, Cát Tầm Tình rục rịch muốn nói, lại bị một ánh thân thiện của Đồng Thiếu Huyền cảnh cáo.

Nếu như vẫn muốn ta giúp ngươi đối phó với Khổng tiên sinh thì thành thành thật thật mà câm miệng lại.

Cát Tầm Tình lắm mồm bị chặn họng đến mức cả người khó chịu, tự giác cầm sách lên đọc.

. . . . . .

Thanh danh quầy điểm tâm của Đường thị ở Túc huyện dần dần truyền xa, truyền đi vô cùng kỳ diệu.

Có người muốn đến nếm thử xem điểm tâm đang thịnh hành ở Túc huyện rốt cuộc ăn ngon như thế nào, cũng có người đơn giản chỉ muốn đến xem một chút vẻ đẹp của bánh quẩy Tây Thi, nhìn xem tiểu cô nương nói tiếng Quan thoại này bộ dáng như thế nào mà có thể mang mỹ danh "Tây Thi".

Khách nhân dần dần đông đảo, ưu đãi khai trương của Đường Kiến Vi đến hồi kết thúc, bắt đầu bán đúng giá.

Một cái bánh quẩy hai văn tiền, bánh quẩy cùng sữa đậu nành bốn văn tiền, không bán lẻ sữa đậu nành.

Bất kể mua bao nhiêu cái bánh quẩy đều bán mỗi cái hai văn tiền, nhưng nếu mua hai bộ sẽ bán nửa giá.

Tức là hai cái bánh quẩy và hai bát sữa đậu nành tổng cộng sáu văn tiền. Cái này có lợi hơn nhiều so với chỉ mua bánh quẩy.

Huống chi bánh quẩy và sữa đậu nành là tuyệt phối, ăn chung tăng thêm mùi vị.

Dù sao cũng đều phải ăn, những khách quen liền hẹn sẵn cùng nhau mua hai bộ. Mà những khách nhân đến một mình cũng tùy tiện túm lấy người đang xếp hàng hay là ở trên đường cùng mua hai bộ, tất nhiên Đường Kiến Vi cũng sẽ lấy nửa giá cho đối phương.

Nếu mua với số lượng lớn, một lần mua hai mươi bộ trở lên, Đường Kiến Vi cần đối phương nói rõ trước một ngày, đặt mua, cẩn thận giao hẹn giờ lấy hàng, nàng sẽ canh thời gian làm bánh quẩy và chuẩn bị sữa đậu nành, lúc khách nhân đến lấy hàng sữa đậu nành và bánh quẩy vẫn còn nóng và giòn.

Huyện nha là khách nhân đầu tiên của nàng đặt đơn hàng với số lượng lớn.

Nha dịch của huyện nha là Hồ Nhị Lang hôm qua đã đến đặt hàng và giao một nửa số tiền, dự tính năm mươi bộ, sáng sớm hôm nay liền mang xe ngựa đến lấy hàng.

Huyện nha của Túc huyện vốn cách Cảnh Dương phường một đoạn đường, mọi người thường ăn bánh bao của Lục tẩu ở trước cửa nha môn.

Lục tẩu này ỷ vào vị trí cửa hàng bánh bao tốt, cửa hàng ở trước cửa nha môn, làm ăn qua loa. Bánh bao càng ngày càng nhỏ, da bánh bao càng ngày càng dày, nam nhân lỗ mãng như Hồ Nhị Lang một miếng là ăn hết, lại còn không thấy nhân thịt.

Lẽ nào lại có lý đó.

Hồ Nhị Lang dẫn theo các huynh đệ đi lý luận với Lục tẩu, Lục tẩu bày ra tuyệt kỹ công phu khóc lóc om sòm:

"Ta đây đã bán bánh bao rẻ nhất Túc huyện rồi, năm văn tiền hai cái bánh bao, lại còn là bánh bao nhân thịt, giá cả như thế này ở chỗ khác không hề có."

Hồ Nhị Lang tức giận bất bình: "Tất cả các cửa hàng bánh bao ở Túc huyện đều bán giá này, nhưng bánh bao của người ta tốt hơn so với bánh bao của ngươi, da mỏng thịt nhiều." Nói xong đem bánh bao đã ăn một nửa ra cho nàng xem, chỉ vào bảng hiệu nói, "Ngươi tự nhìn đi, nếu như không viết rõ là cửa hàng bán bánh bao ta còn tưởng ta mua phải màn thầu! Thịt đâu! Ngươi nhìn xem có thịt không?"

Lục tẩu trực tiếp đoạt lấy bánh bao, tách ra thành hai nửa, đẩy lại, thiếu chút nữa dán vào tròng mắt của Hồ Nhị Lang.

"Ngươi mù à, đây không phải thịt thì là cái gì?"

Hồ Nhị Lang giận dữ, cầm bánh bao ném xuống đất: "Đây là bánh bao nhân thịt, không phải là nhân con ruồi."

Lục tẩu nhìn những sai dịch đang dựng râu trừng mắt, lập tức ngồi xuống đất, hét lớn:

"Quan gia giết người rồi, quan gia bắt nạt ta là góa phụ tay không tấc sắt."

Người qua đường đều quăng tới ánh mắt khiển trách làm cho mặt Hồ Nhị Lang đỏ bừng.

Tại sao lại có người không nói đạo lý như vậy chứ?

Từ đó trở đi, Hồ Nhị Lang thề sẽ không bao giờ ăn bánh bao của Lục tẩu nữa, đói chết cũng không ăn.

Ngày hôm trước nữ nhi của huyện thừa đến tìm a phụ của nàng, cầm trong tay món điểm tâm ăn vui vẻ, làm Hồ Nhị Lang nhìn đến chảy nước miếng, nhịn không được đi lên thỉnh giáo.

"Cát cô nương, ngươi đang ăn cái gì?"

Cát Tầm Tình nói: "Bánh quẩy của quầy điểm tâm Đường thị, Hồ thúc còn chưa ăn qua sao?"

Hồ Nhị Lang lắc đầu: "Đã nghe nói qua, còn chưa kịp nếm thử."

"Đúng lúc, ta tới đưa điểm tâm cho a phụ, mua dư rất nhiều, ngài cũng nếm thử một chút đi."

Sau khi Hồ Nhị Lang ăn thử, cứ như hổ đói mà ăn nốt phần còn lại, dầu mỡ bên mép còn chưa kịp lau sạch sẽ đã lập tức đến hỏi Cát Tầm Tình quầy điểm tâm ở chỗ nào.

Cát Tầm Tình liền chỉ cho hắn biết, quầy điểm tâm ở ngay cửa của Cảnh Dương phường.

Hồ Nhị Lang muốn rớt nước mắt.

Thật tốt quá, về sau không cần phải tức giận vì Lục tẩu kia nữa.

Đến quầy điểm tâm của Đường thị mua hai cái bánh quẩy, quay về huyện nha chia cho các huynh đệ, bọn nha dịch sau khi ăn xong đều tỏ vẻ ăn ngon hơn so với bánh bao của Lục tẩu rất nhiều.

Mọi người cùng nhau mua, một bộ ba văn tiền, so với bánh bao xúi quẩy kia càng có lợi hơn.

Hồ Nhị Lang liền thu xếp về sau sẽ mua điểm tâm sáng ở chỗ Đường thị.

Mọi người đều giơ hai tay hai chân đồng ý.

Lúc Hồ Nhị Lang đến, Đường Kiến Vi đã chuẩn bị xong xuôi năm mươi bộ, đặt ở trong một cái thùng gỗ to mới mua, có nhiều khách xếp hàng chờ đợi nên Đường Kiến Vi không thể tiếp đón, liền để cho Hồ Nhị Lang tự mình lấy hàng.

Hồ Nhị Lang đem nắp thùng vén lên, bên trong được phủ lên chăn bông giữ ấm, năm mươi cái bánh quẩy đã được dùng vải gói kỹ lưỡng, còn có một thùng nhỏ chứa sữa đậu nành. Hắn đưa tay sờ sờ, quả nhiên vẫn còn nóng.

Hồ Nhị Lang đem điểm tâm sáng khiêng lên xe, đưa phần tiền còn lại, còn đưa thêm ba mươi văn tiền, nói muốn đem thùng sữa đậu nành đi: "Ba mươi văn là tiền đặt cọc cho thùng gỗ của ngươi, lát nữa ta đem thùng trả về, sẽ lấy lại số tiền ấy."

Đường Kiến Vi vừa vớt bánh quẩy vừa sảng khoái lên tiếng: "Được."

Hồ Nhị Lang chuẩn bị đưa tiền, Đường Kiến Vi ấn cơ quan, "Phanh" một tiếng, thùng xe bắn ra, vừa vặn bày ra ở trong tầm tay của Hồ Nhị Lang.

"Cái đồ chơi này rất mới lạ." Hồ Nhị Lang thấy bên trong đã có mấy đồng tiền, liền hiểu công dụng của nó, đem tiền để vào, khen ngợi Đường Kiến Vi, "Không nghĩ tới Đường lão bản còn là một người tài giỏi như thế, thất kính thất kính."

Đường Kiến Vi nói: "Đây không phải do ta làm, là phu nhân của ta làm ."

Hồ Nhị Lang là một viên quan nhỏ, chuyện lớn nhỏ ở trong Túc huyện hắn đều biết, đương nhiên cũng biết chuyện đính hôn của Đường Kiến Vi và Đồng Thiếu Huyền.

Thấy Đường Kiến Vi nhắc tới thê tử với bộ dáng đầy tự hào, khiến cho Hồ Nhị Lang đến nay vẫn chưa lập gia đình không khỏi hâm mộ.

Hồ Nhị Lang lên xe ngựa, bị mùi hương của năm mươi cái bánh quẩy khiến cho bụng nhịn không được mà kêu lên, lập tức rút một cái bánh quẩy đưa lên miệng cắn, một bên nhai bánh quẩy một bên đánh xe đi về Huyện nha.

Lại nói món này có thể nổi danh khắp Túc huyện cũng không phải là không có lý.

Ăn ngon là một, quan trọng là cầm cũng không tốn sức.

Những người lui tới đây cũng là người bôn ba kiếm sống, thời gian rất quý giá.

Quầy điểm tâm nhìn qua nhiều người đứng chờ, nhưng nồi chảo lớn, từng cái bánh quẩy rán cũng nhanh, Đường lão bản tay nghề lão luyện có thể rán một mạch mười mấy cái, vớt lên để nguội bất quá cũng chỉ vài hơi thở là có thể bọc lại mang đi, vừa đi vừa ăn.

Về phần sữa đậu nành, có thể dùng bát ở quán bán bữa sáng bên cạnh để uống hoặc là tự mình mang cái ấm đi đều được, rất thuận tiện.

Bánh quẩy có kích thước vừa miệng nên ăn cũng rất dễ dàng.

Mặc dù là món điểm tâm dầu mỡ, nhưng lúc ăn cũng không đến nỗi miệng chảy đầy mỡ, làm bẩn y phục.

Hơn nữa bánh quẩy ăn no vô cùng, trung niên tráng hán như Hồ Nhị Lang ăn hai cái bánh quẩy với một phần sữa đậu nành có thể no đến giữa trưa.

Bên phía huyện nha đặt mỗi ngày năm mươi bộ, vườn trà ở Nam thành cũng kêu người đến đặt một trăm bộ, Đường Kiến Vi dần dần cảm thấy áp lực.

Theo danh tiếng tăng lên, mỗi sáng sớm khách hàng đứng chờ ngày càng nhiều và số lượng đặt hàng cũng ngày càng tăng, bạc kiếm càng nhiều, nhưng cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán.

Suy cho cùng, bây giờ nàng cũng chỉ có một người.

Qua giờ Thìn*, Đường Kiến Vi mới dần dần thu quán, hơi mệt mỏi hồi phủ.

*Giờ Thìn: Từ 7h đến 9h.

Lúc trở về Tây viện, phát hiện Tử Đàn đứng ở cửa sân vẫy vẫy tay với Đường Kiến Vi.

"Tam tiểu thư, chủ mẫu Đồng gia phát cho chúng ta người hầu này sao?"

Đường Kiến Vi khó hiểu: "Không có a."

"Vậy tiểu cô nương kia là sao?" Tử Đàn nghiêng nghiêng đầu, ý bảo nàng đi đến xem.

Một tiểu cô nương tròn ủm đang ngồi ở trên ghế, đối mặt với một cái chậu lớn, đem từng kiện y phục của các nàng bỏ vào chậu nước hòa tan tro bụi, dùng chày đập đập y phục, chăm chỉ cẩn thận mà đập.

Đây không phải là Thu Tâm sao?

Ngày ấy Đường Kiến Vi dùng một khối bánh sữa nhắc nhở nàng không nên nói lung tung, kết quả Thu Tâm này không hiểu được ý nàng, nhưng mùi vị của bánh sữa, lại nhớ rõ không quên.

Không ngờ còn là một đứa nhỏ thành thật, muốn giặt đồ để đổi lấy đồ ăn.

Thu Tâm nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại cười hưng phấn: "Đường tỷ tỷ, ta cũng sắp giặt sạch rồi, người chờ một lát."

Ánh mắt của Thu Tâm rõ ràng không phải là đang nhìn một người mà là đang nhìn một cái bánh sữa lớn, giống như đói khát.

Đường Kiến Vi nói với Tử Đàn: "Lấy giúp ta hộp bánh sữa ra đây."

Tử Đàn toàn thân căng thẳng, trong lòng thầm nghĩ không xong rồi, chuyện ta ăn vụng bánh sữa Tam tiểu thư đã phát hiện rồi ư?

Đường Kiến Vi nhìn nàng nửa ngày không nhúc nhích, đưa một ánh mắt buồn bực cho nàng.

Tử Đàn đành phải đi lấy.

Đem hộp mở ra, Đường Kiến Vi rơi vào trầm tư.

Nàng nhớ rõ ba ngày trước lúc đem bánh sữa từng chồng một cất kĩ, phủ kín cả hộp, nhưng bây giờ chỉ còn lại nửa hộp.

Đường Kiến Vi: ". . ."

Tử Đàn lập tức xin tha thứ: "Tam tiểu thư, ta sai rồi, là do ta ăn vụng. Bánh sữa này thật sự quá ngon, ta. . . ta. . . ta nhất thời nhịn không được, ta sẽ đi làm lại, người đừng giận ta."

Thu Tâm nghe được "Bánh sữa" ngày nhớ đêm mong, nước miếng thiếu chút nữa nhỏ xuống.

Đường Kiến Vi ấn vào mi tâm của nàng: "Ngươi làm ta cũng không dám ăn, ăn hư bụng rồi, ai sẽ đi ra ngoài kiếm tiền. Nếu như ngươi muốn ăn thì trực tiếp nói với ta là được, ta làm nhiều hơn nữa. Tội gì mà phải lén lút? Ta cũng không hề phát hiện, nhưng ngươi lại mệt mỏi vì trốn ta."

Tử Đàn thấy Đường Kiến Vi không giận nàng, trong lời nói còn có chút cưng chiều, trong nháy mắt càng can đảm hơn, cảm giác tội ác vì ăn vụng biến thành hư không, lập tức ôm cánh tay Đường Kiến Vi, vẻ mặt hơi đỏ.

"Mệt chết ta, Tam tiểu thư người không biết người có bao nhiêu thông minh đâu. Muốn né tránh hoả nhãn kim tinh của người cũng không dễ dàng, mỗi lần ta đều chờ lúc người đi ra quầy hàng mới dám ăn vụng một cái, mà lại còn đặc biệt lo lắng đề phòng, chỉ sợ người đột nhiên trở về, bị người bắt gặp."

"Nhìn một chút tiền đồ này của ngươi đi." Đường Kiến Vi vẫy vẫy tay với Thu Tâm, "Ngươi tới đây."

Tay Thu Tâm cấp tốc chà xát: "Đợi một chút, lập tức xong ngay."

"Cứ đặt ở chỗ đó đi, lại đây ăn một chút rồi giặt tiếp, đừng ngại."

"Không được, nếu ta không giặt xong, có mặt mũi gì mà ăn đồ ăn của Đường tỷ tỷ. Từ nhỏ chủ mẫu đã dạy bảo ta, không thể ham ăn biếng làm, ta không thể không làm mà đòi có ăn, ta lập tức giặt sạch ngay đây."

Thu Tâm ngoài miệng thì nói như vậy nhưng thật ra cổ đã duỗi dài, nhìn chằm chằm hộp bánh sữa quên cả chớp mắt.

Đường Kiến Vi cho Tử Đàn ăn một cái bánh, lại đút cho Thu Tâm một cái, Thu Tâm ăn được mùi vị nhớ mãi không quên, tay chà xát càng nhanh hơn.

"Chậm một chút" Đường Kiến Vi lo lắng cho y phục của chính mình, đừng chà xát đến hư chứ!

Thu Tâm và Tử Đàn ôm hộp bánh sữa, ngồi ở trên bậc thang ngươi một cái ta một cái, rất nhanh đã thấy đáy hộp.

"Bánh sữa Đường tỷ tỷ thật sự ăn rất ngon nha." Thu Tâm che miệng nhẹ nhàng nấc một cái, "Không biết bao giờ lại được ăn bánh sữa của nàng nữa?"

Tử Đàn nói: "Tam tiểu thư của chúng ta không chỉ làm bánh sữa ngon, làm bất cứ đồ ăn nào cũng ngon muốn xỉu."

"Thật sao?" Thu Tâm không chờ được mà hỏi tiếp, "Nàng còn làm món gì ngon nữa?"

"Trước kia Tam tiểu thư mở tửu lâu ở Bác Lăng, không có món nào mà nàng không làm được."

"Vậy ngươi đều nếm qua sao?"

Tử Đàn ưỡn ngực đặc biệt tự hào: "Tất nhiên."

Thu Tâm "Oa" một tiếng, thật hâm mộ.

Hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm, hai người lập tức ngồi thẳng, đặt hết lực chú ý vào chóp mũi, muốn biết mùi thơm này rốt cuộc là từ món nào phát ra.

"Đây là mùi trứng."

"Đây là mùi sữa."

"Có trứng có sữa."

Đường Kiến Vi và Đường Quán Thu đang cầm một cái mân thức ăn lớn đứng ở đằng sau các nàng, "Đến, nếm thử một chút trứng cuộn này đi."

"Trứng cuộn!" Ngay cả Tử Đàn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trứng cuộn.

Trứng cuộn này nhìn qua có màu vàng nhạt giống như trứng gà, rồi lại được cuốn vào như bánh rán giòn, có hình trụ rỗng, dài bằng một bàn tay, mặt trên còn rắc hạt vừng đen.

Tử Đàn đi theo Đường Kiến Vi nhiều năm, đã nếm qua không ít đồ ăn nàng làm nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng làm ra đồ mới vẫn sẽ kích động vạn phần.

"Tới nếm thử một chút xem hương vị thế nào."

Tử Đàn và Thu Tâm mỗi người cầm một cái, cùng nhau cắn, cùng nhau nghiền ngẫm, cùng nhau tập trung suy nghĩ xem chính mình vừa ăn mỹ vị thần tiên gì.

"Thế nào, ăn ngon không?" Đường Kiến Vi hỏi hai nàng.

"Ăn ngon ăn ngon ăn ngon!" Tử Đàn hận không thể một hơi phun ra một ngàn từ "Ăn ngon".

"Ngươi có hơi khoa trương đó." Đường Kiến Vi cười nói, "Yên tâm, ta sẽ không trừng phạt ngươi vì tội ăn vụng đâu."

"Thật sự ăn rất ngon!" Thu Tâm vậy mà đã ăn hết nguyên một cái trứng cuộn, ngay cả vụn trong tay cũng không vứt bỏ, tất cả đều bỏ vào trong miệng, một miệng đầy thức ăn, lời nói còn không rõ ràng mà đồng ý với Tử Đàn.

"Tam tiểu thư, ta từ trước đến giờ mới được ăn đồ ăn ngon như vậy, ta có một yêu cầu quá đáng, hy vọng người có thể đáp ứng."

Đường Kiến Vi biết nàng muốn nói gì: "Ngươi cũng thấy đấy, ta ở đây cũng chỉ có một mình Tử Đàn, nếu ngươi có lòng thì có thể đến đây giúp đỡ, ta vô cùng hoan nghênh. Mỗi ngày ta có thể làm một ít đồ ăn vặt và điểm tâm, chủ yếu là nghĩ đến cái gì sẽ làm cái đó. Ngươi tới Tây viện hỗ trợ chúng ta, đồ ăn vặt ngươi có thể tùy ý ăn, nếu như thích có thể dùng bữa tối với chúng ta."

Thu Tâm thiếu chút nữa nhảy cẩng lên: "Thật vậy ư?"

Đường Kiến Vi thật ra rất đồng tình với bọn nhỏ bị dưa muối kìm nén đến hỏng này: "Tất nhiên là thật."

Giống như sợ Đường Kiến Vi đổi ý, Thu Tâm nhanh chóng đồng ý, cùng nàng ước định bắt đầu từ ngày mai, tiếp tục lại đây giúp đỡ làm việc.

Thu Tâm ăn xong trứng cuộn lại đem thùng gỗ đựng sữa đậu nành rửa sạch sẽ, hỏi nàng nồi chảo xử lý như thế nào, giúp nàng tẩy sạch dầu mỡ, lại đem cả xe đẩy đều chà một lần.

Dầu mỡ dính ở trên xe bị nàng rửa sạch không còn một mảnh, Đường Kiến Vi vô cùng hài lòng.

Có thể thấy tuổi của Thu Tâm không lớn lắm nhưng làm việc rất nhanh nhẹn.

Đường Kiến Vi rất thích Thu Tâm, hy vọng nàng có thể đến giúp đỡ nhiều một chút, nói không chừng còn có thể để cho Tử Đàn ra quầy cùng với nàng, buổi sáng có thể kiếm bạc gấp đôi.

"Thu Tâm là con của gia nô, ra đời ở Đồng phủ, từ nhỏ làm việc rất tốt, so với Quý Tuyết kia còn khỏe hơn nhiều."

Thu Tâm đi rồi, Tử Đàn đem trứng cuộn lột xuống một mảnh, vừa đút cho Đường Quán Thu vừa nói lẩm bẩm chuyện của Thu Tâm với Đường Kiến Vi.

Lúc đầu nói rất bình thường, cuối cùng còn bồi thêm một câu châm chọc Quý Tuyết, Đường Kiến Vi một bên xay sữa đậu nành, một bên nổi lên thích thú, hỏi Tử Đàn:

"Làm sao vậy, ngươi và Quý Tuyết có chuyện gì xảy ra mà lại bôi đen nàng như thế?."

"Không có a, hoàn toàn không có chuyện gì, không cần ta bôi, nàng vốn đã đen sẵn rồi."

Tử Đàn thật sự tức giận, vừa nhắc tới Quý Tuyết, hận không thể lập tức tưới cho nàng một chậu mực.

"Ta thấy nàng rất trắng, cùng với Đồng Thiếu Huyền kia trắng ngang nhau." Đường Kiến Vi cố ý trêu Tử Đàn.

Tử Đàn tức giận nói: "Lòng dạ nàng đen tối hiểm ác!"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quý Tuyết bắt nạt ngươi sao?"

"Nàng sao có thể bắt nạt ta chứ!" Tử Đàn ra sức tranh cãi, "Ta và nàng là đối chọi gay gắt."

Chuyện này cũng thật kì lạ, Đường Kiến Vi vừa mới cùng Đồng Thiếu Huyền đối đầu, Tử Đàn lại cùng với Quý Tuyết tranh chấp.

Đường Kiến Vi tò mò: "Ngươi và Quý Tuyết tranh đấu như thế nào? Nói cho ta nghe một chút."

Tử Đàn liền đem chuyện nàng cùng với Quý Tuyết so chiêu ở tiệm thuốc bắc hôm ấy nói với Đường Kiến Vi.

Hai ngày trước Đường Kiến Vi bảo Tử Đàn đi đến hiệu thuốc bắc mua một chút nhục thung dung về. Nhục thung dung có thể dễ dàng mua được ở các tiệm thuốc lớn ở Bác Lăng, không nghĩ đến huyện nhỏ ở Đông Nam này lại không có nhiều, Tử Đàn chạy vạy hai nhà thật vất vả mới tìm được mấy cân.

Lúc chuẩn bị bảo chủ quán gói lại thì Quý Tuyết đến, cũng muốn nhục thung dung.

Chủ quán dường như quen biết Quý Tuyết, hơi khó khăn nói: "Quý Tuyết cô nương, vị tiểu cô nương này đã mua trước rồi."

Tử Đàn tất nhiên biết Quý Tuyết là thị nữ của Đồng Thiếu Huyền, lại càng quả quyết mà đưa tiền, cầm thuốc muốn đi.

Quý Tuyết cản nàng lại nói: "Tử Đàn cô nương, ta vẫn luôn mua nhục thung dung ở đây, nhục thung dung là một vị thuốc quan trọng trong phương thuốc của Tứ tiểu thư nhà ta, không thể thiếu nó. Xin Tử Đàn cô nương từ bỏ thứ mình yêu thích, chia cho ta một ít, ta sẽ đưa bạc cho ngươi."

Tử Đàn cảm thấy người này không nói đạo lý: "Tứ tiểu thư nhà ngươi cần, Tam tiểu thư nhà ta cũng muốn, vẫn nên theo thứ tự trước sau đi. Nếu như chia cho ngươi, ta trở về biết ăn nói thế nào với Tam tiểu thư đây."

Hai người đều không phải người hiền lành tốt tính cũng không thường xuyên qua lại với nhau, rất nhanh liền xảy ra tranh chấp.

Tử Đàn trời sinh sức lực lớn, còn đi theo Đường Kiến Vi học qua chút võ, nếu không phải sợ bị người khác kiếm chuyện, thật sự muốn nện một quyền lên mặt nàng, làm cho nàng ngậm miệng lại.

"Ra là vì chuyện này." Đường Kiến Vi hỏi, "Vậy cuối cùng ngươi có động thủ hay không?"

"Ta không có ngốc nha, sao ta lại ở bên ngoài gây chuyện lung tung chứ. Tất nhiên là không động thủ, nếu như ta đánh cái thân hình gầy như khỉ kia, tuy rằng ta vui vẻ nhất thời nhưng lúc sau Đồng gia tới tìm người gây phiền toái, ta sao có thể yên tâm, ta ôm nhục thung dung trốn, không cho nàng cướp đi một phân một hào nào."

Đường Kiến Vi vuốt đầu Tử Đàn: "Tử Đàn của chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành hiểu chuyện rồi, chẳng qua ta muốn nói cho ngươi biết chuyện này."

Tử Đàn: "??!"

"Nhục thung dung kia mua về chính là để làm dược thiện cho Đồng Thiếu Huyền."

Tử Đàn: "Không phải chứ, người nói là sau khi người nấu xong nhục thung dung sẽ mang qua đó ư?"

Đường Kiến Vi không có một chút ý tứ cười đùa nào, nghiêm túc gật gật đầu: "Lúc trước ta lấy đơn thuốc của Đồng Thiếu Huyền từ chỗ chủ mẫu Đồng gia, mới biết được Đồng Thiếu Huyền đã sắp cập kê, nguyệt sự vẫn chưa đến mà sức khỏe lại suy yếu, đúng là mất cân bằng, suy thận. Ta nghĩ muốn dùng nhục thung dung làm thuốc dẫn, thêm cây thược dược, mẫu đơn, hoàng cầm, đào nhân chế biến thành canh, giúp nàng thúc giục nguyệt sự. Dù ăn không ngon lắm, nhưng cũng không khó ăn giống như thuốc."

Tử Đàn: "Thì ra người cũng là vì nàng, ta từ đầu đến cuối lại là một kẻ ngốc."

"Đều tại ta, ngay từ đầu không nói rõ với ngươi. Tử Đàn muội muội, ngươi cũng đừng giận ta nha."

Tam tiểu thư đều dỗ dành như vậy rồi, Tử Đàn nào dám không biết xấu hổ mà nói nữa.

"Nếu Tam tiểu thư người đã quyết định, ta sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ cho người. Ở nhờ nhà của người ta, đừng nên đắc tội với người ta mới đúng."

"Ở nhờ là một, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó là vì Đường gia chúng ta nợ Đồng gia, bây giờ coi như là ta trả nợ."

"Cho nên mấy ngày nay Tam tiểu thư để tâm đến mấy vị kia của Đồng gia cũng vì áy náy chuyện hủy hôn, muốn bồi thường cho các nàng sao?"

Đường Kiến Vi gật gật đầu.

Tử Đàn thở dài nhẹ nhõm một hơi: "May mắn may mắn, ta còn tưởng rằng. . ."

Đường Kiến Vi: "Ngươi tưởng gì?"

Tử Đàn cười hì hì: "Còn tưởng rằng người thật sự thích Đồng Tứ tiểu thư a."

"Tại sao?"

"Ngoài việc làm đồ ăn ngon cho các nàng, người cũng không biết mỗi lần người gặp mặt Đồng Thiếu Huyền có bao nhiêu vui vẻ đi."

"Có sao?"

"Có a, từ sau khi lão gia và phu nhân gặp chuyện không may, đã rất lâu rồi ta không thấy người vui vẻ như thế nữa."

Vui vẻ sao?

Đường Kiến Vi nghĩ một lúc, nói với Tử Đàn:

"Yên tâm, chút nữa nấu xong canh ta sẽ tự mình đưa đi." Đường Kiến Vi dùng bả vai đụng nàng, "Nhất định sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất."

Tử Đàn rất nhanh khôi phục tinh thần: "Ủy khuất gì chứ, chỉ cần Tam tiểu thư sống tốt ta cũng sẽ sống tốt. Huống chi ngày nào cũng được ăn đồ ăn ngon do Tam tiểu thư nấu, ta vô cùng hạnh phúc."

Chủ tớ hai người tình cảm sâu đậm, còn Đường Quán Thu ngồi ở một bên, cầm trong tay trứng cuộn đã lâu không ăn đến.

Nàng đem trứng cuộn chưa ăn xong bỏ lại trên mâm, đem hầu bao mở, đổ tất cả kẹo ra, cầm lấy một viên, mở ra giấy gói ngọc lưu ly xinh đẹp ở bên ngoài, bỏ kẹo vào trong miệng, tinh tế thưởng thức.

Trong lúc thưởng thức, cẩn thận đếm số kẹo còn lại.

Mười một, mười hai, mười ba.

Đường Quan Thu đặc biệt vui vẻ.

Còn có mười ba ngày, Thẩm Ước sẽ quay về.

. . . . . .

Cách một con phố nữa, Đồng Thiếu Huyền sẽ đến cửa Cảnh Dương phường.

Cừu nhỏ đã được sửa, đi ở đằng sau nàng, các bạn học đều đang đoán xem hôm nay Đồng Thiếu Huyền sau khi về nhà sẽ được ăn mỹ vị gì.

"Ngày hôm trước là canh cá trích gừng quýt, hôm qua là thịt dê đỗ trọng canh, tất cả đều là làm ấm khử lạnh, không biết hôm nay lại là cái gì?"

Thực đơn mấy bữa tối này đều do các nàng mạnh mẽ cậy ra từ miệng Đồng Thiếu Huyền.

"Đường Tam tiểu thư quả nhiên là tốn không ít công phu, còn chưa chính thức xuất giá đã để tâm đến ngươi như thế, Trường Tư a, ta thật sự hâm mộ ngươi chết mất."

Cát Tầm Tình dẫn đầu đám đám đồng môn ca ngợi ba bữa cơm ở bên tai của Đồng Thiếu Huyền, nhắc mãi Đường Kiến Vi tốt thế nào, nói đến nỗi lỗ tai của Đồng Thiếu Huyền mọc kén rồi.

Có điều mấy ngày gần đây bữa ăn hàng ngày đúng là không tệ, mỗi buổi chiều Đường Kiến Vi sẽ đưa tới một món ăn hoặc một bát canh, khác biệt hoàn toàn so với nhà bếp của họ, ngon lại dưỡng sinh.

Thấy còn hơn hai mươi bước nữa là đến cửa của Cảnh Dương phường, Đồng Thiếu Huyền liền cáo từ với các đồng môn, vội vàng trở về nhà, con cừu nhỏ hì hục đuổi theo sau lưng nàng.

Cát Tầm Tình: "Haiz, tẩu tử làm món ngon, có thể khiến cho thây khô vạn năm không động đậy như Trường Tư này chạy như vậy, Trường Tư a, ngươi còn dám nói không thích đồ ăn tẩu tử làm."

Lúc này Đồng Thiếu Huyền đã đến cửa phường, đang chuẩn bị bước vào, quay đầu hừ một tiếng với Cát Tầm Tình.

"Ai giống ngươi, không có tiền đồ."

Sau khi nói xong, bước chân chậm lại, làm bộ như không thèm để ý đến bữa tối.

Con cừu nhỏ bị kẹt ở cửa phường, tới tới lui lui mãi một chỗ.

Đồng Thiếu Huyền quay lại ôm lấy nó, sau khi đi qua cánh cửa, lại đem con cừu nhỏ buông xuống, thong dong đi về phía Đồng phủ.

Sau khi xác định đã ra khỏi tầm mắt của Cát Tầm Tình, Đồng Thiếu Huyền lập tức ôm lấy con cừu nhỏ, không để ý tới sức nặng của nó, bước đi như bay, vẻ mặt hưng phấn mà chạy vội về nhà.

Để ta xem xem, tối nay Đường Kiến Vi lại làm món ngon gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Kiến Vi: Mục tiêu nhỏ tiếp theo chính là thủ phục nhân tâm của tất cả người của Đồng phủ làm tù binh.

Đồng Thiếu Huyền: Mỗi ngày đều có nàng thật là tốt. Cái này thật ngon! Thật sự rất ngon a!

⁰³²¹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro