32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Thu Tâm lại tới Tây viện hỗ trợ, Đường Kiến Vi đã sớm làm xong một mâm bánh đủ loại, mời nàng tùy ý ăn.

Thu Tâm thụ sủng nhược kinh: “Thật sao? Cho ta nhiều như vậy?”

Đường Kiến Vi vô cùng chắc chắn nói: “Tất nhiên là cho ngươi, đa tạ Thu Tâm cô nương mấy ngày nay tới chăm sóc, nếu như không có ngươi giúp đỡ, Tây viện có nhiều việc cần xử lý như vậy, Tử Đàn dù có thể làm ổn thỏa nhưng sẽ rất mệt mỏi, ta cũng không nỡ.”

Đường Kiến Vi vừa thu phục Thu Tâm, vừa sợ Tử Đàn cảm thấy lạnh nhạt nên cố ý nhắc đến nàng.

Tử Đàn vốn đang nhìn đến phát thèm bánh được “Ưu đãi đặc biệt” cho Thu Tâm, được Đường Kiến Vi yêu thương như vậy, lập tức nói:

“Ta nào có yếu đuối như vậy, có thể hầu hạ Đại tiểu thư và Tam tiểu thư cả đời này ta cũng không mệt.”

Trong lúc nói chuyện, Thu Tâm đã nhét ba bốn cái bánh vào miệng, phát hiện những cái bánh này không chỉ có hình dạng khác nhau mà nhân bánh cũng hoàn toàn khác biệt.

Bên trong bánh hình tròn là nhân mè đen, hình bầu dục ở giữa có một cái eo là nhân đậu phộng.

Đậu đỏ, đậu xanh, khoai sọ. . .

Mỗi một cái đều được làm vô cùng tinh xảo và cẩn thận.

Thu Tâm từng đi theo chủ mẫu đến tửu lâu nổi danh nhất Túc huyện — Hạc Hoa Lâu, cũng đã từng nhìn thấy những món điểm tâm giống như thế này.

Lúc đó Thu Tâm chỉ đứng ở một bên giúp đỡ nên không được ăn, nhưng cũng không cản trở được việc nàng nhìn.

Vô tình nghe được giá của điểm tâm dọa cho Thu Tâm ngay tại chỗ gầy đi một vòng.

Năm mươi văn tiền ba cái, thật đắt!

Nhưng cho dù là đắt, Thu Tâm vẫn nhớ mãi không quên mà muốn nếm thử một lần.

Thu Tâm không yêu thích gì cả, chỉ thích ăn, thích ăn đồ ăn ngon.

Lúc đó Thu Tâm liền quyết định, siêng năng làm việc, tích cực tiết kiệm, hy vọng được một lần trong đời đến Hạc Hoa Lâu hưởng thụ, ăn món ngon mà nàng muốn.

Không nghĩ đến tâm nguyện này vậy mà có thể thực hiện ở Tây viện. . .

Điểm tâm Đường tỷ tỷ làm so với Hạc Hoa Lâu còn đẹp hơn! Mỹ vị tuyệt luân! Sợ rằng đã bỏ xa Hạc Hoa Lâu một con phố.

Thu Tâm vừa ăn vừa lau nước mắt: “Điểm tâm tinh xảo như vậy mà ta lại có thể tùy ý ăn, thật sự làm cho ta hổ thẹn. . . Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ đến có thể có một ngày hạnh phúc như thế này. . . Cảm ơn Đường tỷ tỷ ! Cảm ơn Đường tỷ tỷ!”

Đường Kiến Vi: “Đứa nhỏ này. . . Sao lại khóc rồi?”

Tử Đàn: “Ta cũng muốn khóc rồi.”

Đường Kiến Vi hỏi Thu Tâm sau này có thể sắp xếp ra một canh giờ để đến Tây viện giúp chăm sóc Đường Quán Thu hay không, nàng muốn ăn bất cứ cái gì cũng sẽ cố gắng làm cho nàng ăn coi như là báo đáp.

“Thu Tâm cô nương thích ăn khẩu vị như thế nào? Chỉ cần ta có thể làm, nhất định sẽ dốc hết toàn lực làm ra khẩu vị ngươi muốn.”

Đường Kiến Vi nói lời này hết sức chân thành, Thu Tâm chặn lại, nói:

“Ta không có khẩu vị yêu thích gì, chỉ cần là Đường tỷ tỷ làm ta đều thích ăn! Yên tâm đi, ta nhất định sẽ đem Đường. . . Đường Đại tỷ chăm sóc tốt.”

Thu Tâm đứa nhỏ này chỉ mới mười bốn tuổi, dường như ngoài ăn ra thì không am hiểu việc gì khác, nhưng Đường Kiến Vi đã cẩn thận quan sát nàng làm việc, nhìn ra được nàng làm việc nhanh nhẹn lại đáng tin, việc chăm sóc người khác chắc hẳn cũng không thành vấn đề.

Tây viện có Thu Tâm giúp đỡ, Đường Kiến Vi đã có thể mang theo Tử Đàn cùng nhau đi ra quầy.

Hôm nay hai nàng cùng nhau hợp tác, Đường Kiến Vi chuyên tâm rán bánh quẩy còn Tử Đàn hỗ trợ đóng gói tính tiền, chủ tớ hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đã vô cùng ăn ý, chỉ cần một ánh mắt hoặc nói một hai chữ đối phương cũng biết là có ý gì.

Hôm nay chuẩn bị bột bánh và sữa đậu nành gấp hai lần hôm qua, một canh giờ bận rộn đã bán hết, Đường Kiến Vi cũng không thấy mệt.

Hồ Nhị Lang hôm nay lại đánh xe ngựa tới lấy hàng, phát hiện gương mặt lạ của Tử Đàn, liền hiếu kỳ hỏi Đường Kiến Vi.

“Đây là muội muội của ngươi sao?”

Tử Đàn đang muốn giải thích mình chỉ là gia nô, Đường Kiến Vi đã nói:

“Là muội muội của ta, so với thân muội muội còn thân hơn.”

Hồ Nhị Lang cười nói: “Khó trách, lớn lên dung mạo xinh đẹp như vậy! Bánh quẩy của ta đâu?”

“Vẫn ở chỗ cũ.”

Tử Đàn muốn đi tới lấy giúp, bị Hồ Nhị Lang cản lại:

“Ôi, để ta tự lấy là được! Đường lão bản, ta cầm đi đây!”

Hồ Nhị Lang đem bánh quẩy chất lên xe, như thường lệ để lại năm mươi văn tiền cọc thùng sữa đậu nành.

Đường Kiến Vi gọi hắn lại: “Hồ huynh, ngài mang thùng sữa đậu nành đi là được, không cần để lại tiền, lát nữa nếu rảnh rỗi thì đem thùng đưa đến cửa sau Đồng phủ là được.”

Hồ Nhị Lang vui tươi hớn hở cầm lại tiền: “Tin tưởng ta vậy sao?”

“Tất nhiên là tin, nếu như ngài không trả lại, ta trực tiếp đến Huyện nha đánh trống kêu oan a.”

Đường Kiến Vi mồm miệng khéo léo chọc cho mọi người nở nụ cười.

Giờ cao điểm qua đi, lần lượt có người đến đây mua bánh quẩy và sữa đậu nành, phát hiện đã bán hết, liền oán giận với lão bản:

“Đường lão bản, bánh quẩy của ngươi ăn ngon như vậy, nên bán nhiều hơn. Nếu không những người dậy muộn như chúng ta đều không thưởng thức được.”

Người đang nói chuyện với Đường Kiến Vi là Từ Đại Lang, mở cửa hàng bán rượu ở phường bên cạnh, chuyên cung cấp hàng hóa cho tửu lâu, người sai vặt của tửu lâu còn tự mình đến vận chuyển rượu, không cần hắn phải phí công.

Chuyện làm ăn thuận lợi, cũng có người thu xếp, cho nên cả nhà Từ gia thường thường ngủ thẳng đến giờ Thìn mới dậy.

Những người đến quầy điểm tâm của Đường Kiến Vi ngoài những người vội đi làm ra cũng có những người láng giềng giống như Từ Đại Lang không cần phải dậy sớm.

Đây chính là cơ hội làm ăn thứ hai.

Sẽ không ai chê mình kiếm được nhiều bạc.

Trước kia vì không có ai giúp đỡ, chỉ có một mình nàng chống đỡ, sức lực có hạn, thường có bao nhiêu bán bấy nhiêu.

Bây giờ Tử Đàn đi theo nàng phụ một tay, có thể bán được năm trăm bộ, không thành vấn đề.

“Được, giờ này ngày mai ngài đến, nhất định sẽ để lại cho ngài.”

“Được, ta đây sẽ chờ. Các tiểu cô nương nhà ta đều nhao nhao muốn ăn bánh quẩy, không phải bánh quẩy nhà ngươi bán sẽ không ăn! Ngươi nói xem tại sao nhà ngươi buôn bán tốt như thế chứ, muộn một lát cũng không mua kịp. Đường lão bản, bánh quẩy này của ngươi ăn ngon như vậy, có thể chỉ giáo bí quyết được không?”

Người làm ăn giỏi nhất là thăm dò, Từ Đại Lang này bán rượu, tuy rằng không phải là người cùng nghề, nhưng Đường Kiến Vi cũng không thể nói với hắn sự thật.

Mà đối phương cũng không hi vọng có thể biết được bí mật, chẳng qua là thấy tiểu cô nương trẻ tuổi như Đường Kiến Vi, nghĩ nàng suy nghĩ đơn thuần, tùy ý tán gẫu hai câu, có thể hỏi ra được bao nhiêu thì hỏi.

Đường Kiến Vi trong lòng rất rõ ràng, cười cười trả lời: “Không đáng nói là bí quyết, chẳng qua là một ít tay nghề ông cha truyền lại, nào dám không biết xấu hổ mà nói ở trước mặt Từ lão bản. Nếu là chỉ giáo, còn phải nhờ Từ lão bản chỉ giáo. Nghe nói năm đó hai tửu lâu đứng đầu huyện, Hạc Hoa Lâu và Cửu Môn Đông đánh nhau tranh giành Từ lão bản cung cấp hàng độc quyền, cũng không biết việc này có phải thật hay không?”

Chuyện nay là do khách nhân trong lúc đứng chờ mua bánh quẩy tùy ý tán gẫu với nhau, Đường Kiến Vi tùy tiện nghe qua, chẳng qua trí nhớ của nàng tốt, nhìn thấy nhân vật chính là có thể nhớ ra.

Chẳng qua là lời tán gẫu cũng không đem Từ Đại Lang thổi phồng lợi hại như thế, người ta chỉ nói Hạc Hoa Lâu và Cửu Môn Đông đều có ý mua rượu của hắn thôi. Sau khi được Đường Kiến Vi phóng đại lên mà khen, Từ Đại Lang nhanh chóng biến thành Đại lão bản được hoan nghênh, như thể nếu như thiếu hắn thì hai cái tửu lâu lớn này không thể tiếp tục mở cửa được nữa.

Từ Đại Lang mấy năm nay nghe không ít lời khen ngợi, nhưng lời nói này Đường Kiến Vi đã đâm trúng lòng hư vinh của hắn, làm hắn vô cùng thống khoái.

“Chuyện từ mấy năm trước rồi cần gì nhắc lại.” Từ Đại Lang cười khoát tay áo, không thừa nhận cũng không phủ nhận, xem như ngầm đồng ý.

Đường Kiến Vi tiếp tục hỏi: “Ta nghe nói rượu nho Từ lão bản cung cấp có vị nồng mà lại thơm ngọt, vừa phong phú vừa cân bằng, có thể nói là ‘Ngàn ngày say bất tỉnh, mười năm vị bất bại’, người uống qua đều khen ngon.”

“Nghe lời này của Đường lão bản, hình như cũng là người trong nghề” Từ Đại Lang hứng thú với tài ăn nói của nàng.

“Ở trước mặt Từ lão bản ai dám nói là trong nghề, chẳng qua lúc tiểu nữ ở Bác Lăng đã mua bán qua vài loại rượu, đối với rượu nho có chút hiểu biết.”

“Nghe nói tửu lâu ở Bác Lăng cao trăm thước, đàn sáo suốt đêm, bán rượu khắp nơi.”

“Từ lão bản cũng biết tửu lâu lớn nhất ở Bác Lăng là nhà nào sao?”

“Nghe nói là trăm thước hoa lâu kia — Mậu Danh Lâu.”

Mậu Danh Lâu là do a mẫu Đường Kiến Vi, Tô Mậu Trinh mở.

Cũng là nơi Đường Kiến Vi quen thuộc nhất.

Từ Đại Lang nói đến chỗ này, dường như nghĩ tới điều gì: “Nghe nói Mậu Danh Lâu và Đường gia ở Bác Lăng là một nhà, ngươi. . .”

Đường Kiến Vi thản nhiên thừa nhận: “Mậu Danh Lâu chính là tâm huyết của a mẫu ta.”

Từ Đại Lang đương nhiên biết Đường Kiến Vi là con cháu nhà giàu từ Bác Lăng tới, nghe nàng nói như vậy lại càng hăng say mà hỏi tới giá đất tửu lâu ở Bác Lăng, cung cấp, vận hành, lưu lượng khách. . .

Đường Kiến Vi cũng biết tất cả mọi thứ, từ tửu lâu Bác Lăng đến tửu quán ở Túc huyện. Từ Đại Lang đã rõ, nàng đúng là người trong nghề.

Đường Kiến Vi: “. . . Cho nên cuối cùng Từ lão bản vẫn ký khế ước với Hạc Hoa Lâu, cung cấp rượu cho Hạc Hoa Lâu sao?”

Nói đến chuyện này, Từ Đại Lang có chút tức giận: “Vốn là muốn cùng Hạc Hoa Lâu lập khế ước, nhưng sau đó ta nghe nói lão bản rất mờ ám, lúc nào cũng giở thủ đoạn trước lúc kí khế ước, hắn lấy một vò rượu của ta chỉ cho ba. . .”

Nói đến chỗ này, Từ Đại Lang đột nhiên ngừng lại.

Trong lúc không để ý thiếu chút nữa đã để lộ bí mật bán hàng cho nàng!

Cho dù vị này chính là quý nhân ở Bác Lăng, nhưng hôm nay gặp xui xẻo mà đến Túc huyện, nhìn tay nghề và dã tâm của nàng, đoán chừng sẽ không thỏa mãn với cái quầy điểm tâm nhỏ bé miễn cưỡng duy trì cuộc sống này.

Người cùng nghề chính là oan gia.

Bây giờ không cùng nghề, không có nghĩa mai sau sẽ không là oan gia.

Từ Đại Lang nhìn bộ dáng ngây thơ của Đường Kiến Vi, dường như không nhìn thấy được điểm kì lạ gì, trên trán đổ mồ hôi.

Hắn nhất thời không biết rõ Đường Kiến Vi là nói lời khách sáo hay chỉ là nói chuyện phiếm.

“Trong nhà còn có việc, cáo từ trước.” Từ Đại Lang nghĩ vẫn nên tẩu vi thượng sách.

Đường Kiến Vi nói lời từ biệt với hắn, Tử Đàn đem toàn bộ bát thu vào trong xe, từ sau xe lộ ra cặp mắt, cười nói:

“Người này thật buồn cười, tất cả tâm tư đều viết lên mặt. Tam tiểu thư, người làm cho người ta sợ hãi rồi.”

Đường Kiến Vi đúng là vô tội: “Tâm sự thôi, còn chưa thật sự bắt đầu lời nói khách sáo. Hắn không muốn nói chuyện, ta cũng không thể lấy dao cạy miệng hắn. Chạy trốn đúng là nhanh thật, nhưng cũng đừng bị dọa sợ thật, ngày mai lại không đến mua bánh quẩy a.”

. . . . . .

Bên này Hồ Nhị Lang mang theo một trăm cái bánh quẩy, như cũ vừa ăn vừa đánh xe trở về.

Tới cửa sau của Huyện nha, đã có vài vị đồng liêu chờ đến bực bội, đi hẳn ra ngoài cửa chờ hắn về.

Thấy xe ngựa của Hồ Nhị Lang cuối cùng cũng tới, lập tức nghênh đón.

“Hôm nay sao ngươi về muộn như vậy?”

“Bánh quẩy của ta sắp không còn giòn nữa rồi.”

“Nhanh nhanh nhanh, cho ta một cái, ta sắp chết đói rồi.”

Hồ Nhị Lang “Ơ” một tiếng: “Ta còn tưởng rằng các ngươi ra nghênh đón ta, ai ngờ lại là bánh quẩy.”

Vừa đem điểm tâm bê xuống, một đám người vội vội vàng vàng mở ra, nhanh chóng đưa tay cầm lấy ăn.

Hồ Nhị Lang một mặt ghét bỏ, giống như người chết đói đầu thai, một đám nha dịch ăn vô cùng náo nhiệt, đi vào trong nha môn.

Ngoài đường, Lục tẩu ở cửa hàng bánh bao đối diện âm thầm nhìn thấy một màn này.

Được lắm, hôm nay lại mua đồ ăn của yêu nữ kia làm.

Lục tẩu nhìn đám nha dịch này ăn bánh quẩy đến nỗi nét mặt già nua nở hoa, lửa giận trong lòng ngày càng lớn.

Từ lúc cái quầy điểm tâm xúi quẩy kia của Đường thị khai trương ở Cảnh Dương phường đến nay, điểm tâm ở vùng thị trấn Đông Bắc này giống như bị nàng nhận thầu hết.

Cửa hàng bánh bao này của Lục tẩu có vị trí không tệ, nằm ở chỗ giao giữa hai con đường trung tâm, xung quanh có ít quán ăn, không cần cạnh tranh nhiều.

Vốn có đối diện là Huyện nha, phía sau là chợ rau, cùng với người đi đường, sẽ thuận tiện đến mua bánh bao của nàng ăn tạm cho đỡ đói.

Lục tẩu bán bánh bao ở chỗ này hơn mười năm, việc làm ăn chưa bao giờ ảm đạm như lúc này.

Đám nha dịch đáng ghét trong nha môn kia không chê phiền toái, cho dù đánh xe đi hai dặm đường cũng muốn ăn bánh quẩy gì gì đó.

Hồ Nhị Lang kia còn mua nguyên một xe, kiên quyết muốn mọi người ở trong nha môn cùng ăn, sau khi ăn xong còn ai đến mua bánh bao nữa chứ?

Họ Hồ kia không phải là cố ý đối nghịch với nàng thì là gì?

Liên tục ba ngày Lục tẩu không bán được một nửa số bánh bao so với ngày thường, đặt ở trong nồi hâm đi hâm lại, đến ngày thứ ba không cần đến bánh bao mới, trong nồi hấp đều không còn chỗ chứa nữa.

Lục tẩu chỉ có thể hạ giá bán đổ bán tháo, tính đem hàng tồn này bán hết rồi tính sau.

Trước kia bánh bao mặn năm văn tiền hai cái, bánh chay ba văn tiền hai cái, bây giờ đổi thành năm văn tiền ba cái bánh mặn và một văn tiền một cái bánh chay.

Sau khi hạ giá liền có nhiều người đến mua, một đốc công lại đây hỏi sau đó mua hết 50 cái bánh bao mang đi.

Lục tẩu hơi an tâm một chút, đang suy nghĩ sau này tiếp tục bán tháo như vậy hay là nên nghĩ chiêu khác, đốc công kia đã trở lại, mắng cho Lục tẩu một trận.

“Bánh bao thiu cũng dám bán! Thân a mẫu nhà ngươi có biết xấu hổ hay không hả?”

Lục tẩu “Phi” một tiếng: “Lão cẩu, ngươi mắng ai đó? Ngươi cũng không đi hỏi thăm một chút, Lục tẩu ta ở đây bán bánh bao hơn chục năm đã bao giờ bán bánh bao thiu hay chưa? Vu oan hãm hại ta cũng nên tìm một cái cớ khác tốt hơn.”

Đốc công trực tiếp đem túi bánh bao đưa lên mặt của Lục tẩu:

“Ngươi tự mình nếm thử xem, xem ta có vu khống cho ngươi hay không?”

Lục tẩu tức giận lấy ra một cái, dùng sức cắn mạnh vừa nhai vừa nói:

“Không phải vẫn rất ngon sao? Nào có. . . phi phi phi phi.”

Mới vừa ăn hai miếng, Lục tẩu đã bị mùi thiu của thịt xông lên, vội vàng phun ra.

Đốc công cười to không ngừng, thiếu chút nữa nhảy lên lồng hấp của nàng: “Tặc nương cũng tự mình ăn rồi nhổ ra à? Thiu hay không thiu? Nếu như ngươi có thể ăn hết chỗ bánh bao này, gia gia cũng không so đo với ngươi. Nếu không thì mau đền tiền cho ta.”

Có thể là do bánh bao ba ngày không bán được, nàng đem bánh bao hấp đi hấp lại, không phát hiện ra đã bị hư.

Lục tẩu chỉ có thể coi như xúi quẩy, đem tiền mua bánh bao đều trả lại cho đốc công.

Kết quả đốc công còn chê không đủ, phải đưa thêm một lượng bạc.

Lục tẩu trừng mắt: “Dựa vào cái gì?”

“Tiểu nhị ăn bánh bao hư của ngươi đã ngã bệnh rồi, không cần đi đại phu khám, không cần trả tiền thuốc sao? Chỉ lấy một lượng bạc là đã niệm tình ngươi cô nhi quả mẫu, nếu không chúng ta đi tìm quan gia phân xử.”

Đốc công chỉ vào nha môn ở đối diện, trừng mắt lạnh lùng nhìn.

Ở trong nha môn kia không có một người tốt, nếu đốc công này thật sự báo quan, chắc chắn không có ai nói tốt cho nàng.

“Ta vẫn nên gọi tiểu nhị đến, để cho bọn họ và ngươi đối chất với nhau.”

Nếu đám chết tiệt này đánh tới, nàng sẽ mất mạng mất.

Lục tẩu chỉ có thể nuốt giận, bồi thường một lượng bạc.

Một lượng bạc bồi thường này làm cho nàng tâm cần đau đớn.

Mấy năm nay bán bánh bao nàng chưa từng bị thua thiệt như vậy!

Nghĩ tới nghĩ lui Lục tẩu không có cách nào đem cơn giận này nuốt xuống được.

Tất cả đều là lỗi của hồ ly tinh Đường thị kia!

Lúc Quý Tuyết đem quần áo mùa đông đưa đến Tây viện, Đường Kiến Vi và Tử Đàn đúng lúc thu quán trở về, Thu Tâm cũng vừa đi.

“Ngươi tới đây làm gì?” Tử Đàn nhìn thấy Quý Tuyết, liền nghĩ đến chuyện phát sinh giữa hai người ở tiệm thuốc hôm ấy, tức giận chất vấn.

Quý Tuyết thật ra không muốn đối nghịch với nàng chút nào, dù sao Đường Kiến Vi ở chỗ này, nàng nói lời lạnh nhạt thật sự kì cục.

Quý Tuyết cười nói: “Tứ tiểu thư bảo ta tới đưa cho các người một ít đồ dùng mùa đông.”

Lời nói băng lãnh của Tử Đàn giống như lấy rìu chém lên bông mềm mại, cái gì cũng chưa chém được, còn thiếu chút nữa để cho cánh tay mình trật khớp.

Chuyện này có chút ngoài dự đoán của Đường Kiến Vi: “A Niệm sao?”

Quý Tuyết nói: “Tứ tiểu thư từ sáng sớm đã thức dậy, tự mình đi chợ chọn mua. Thiếu phu nhân, Đường Đại tỷ và Tử Đàn đều có.”

Tử Đàn: “Ta cũng có?”

Quý Tuyết nói: “Đương nhiên là có. Đến, thử xem áo có vừa người không? Nếu không vừa, ta sẽ trở về sửa một chút.”

Đường Kiến Vi đáp lời: “Thay ta cảm ơn A Niệm.”

“Thiếu phu nhân vẫn nên tự mình cảm ơn nàng đi.”

“Cũng được.”

Nghe nói hôm qua Đồng Thiếu Huyền ngoan ngoãn uống thuốc, hôm nay đương nhiên sẽ làm đồ ăn ngon cho nàng, khuyến khích cùng khen thưởng, phải làm cho nàng ngày càng nghe lời.

Không ngờ tới, Đồng Thiếu Huyền chọn lựa áo có màu sắc và hoa văn bắt mắt lại không xốc nổi, kiểu dáng cũng mới mẻ độc đáo, thần kỳ nhất chính là, vô luận là Đường Kiến Vi, Đường Quán Thu hay là Tử Đàn, mặc lên vô cùng vừa vặn.

Tử Đàn cúi đầu xem: “Oa, không kém một li!”

Đường Kiến Vi cũng không nghĩ tới, Đồng Thiếu Huyền đôi mắt lợi hại, thần kì như thế.

Đường Quán Thu vuốt áo, cười nói: “Thật ấm.”

Quý Tuyết đến gần nhìn Đường Quán Thu, so với cách hơn mười bước thì nhìn càng đẹp hơn vài phần.

Làn da vô cùng mịn màng, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tương tự với Đường Kiến Vi, nhưng vẫn có sự khác biệt. Đó là tính tình của hai người.

Đường Quán Thu nhã nhặn lịch sự, Đường Kiến Vi nhạy bén, nhất tĩnh nhất động, vui tính.

Dù có đứng gần Đường Quán Thu, cũng không nhìn ra được nàng bị si chứng.

Nếu như miễn cưỡng tìm ra dấu vết thì đó là ánh mắt của nàng so sánh với người thường hơi trì độn, vô thần, lúc nói chuyện hơi lung tung rối loạn, nhưng nếu không mở miệng mà đứng ở chỗ này, cùng với người bình thường thì không có gì khác biệt.

Ánh mắt Quý Tuyết nhìn Đường Quán Thu hơi càn rỡ, nhưng cũng không phải là muốn tìm được điều gì mới lạ ham thích mà ngược lại có chút mềm mại ôn nhu.

Đường Kiến Vi phát hiện, Tử Đàn cũng phát hiện, hai người ai cũng không nói, ánh mắt giao nhau ở trên không trung trong giây lát.

Quý Tuyết rất nhanh che dấu ánh mắt, xác định áo không cần sửa gì, liền lui xuống.

Cửa phòng vừa đóng, Tử Đàn trước tiên mở miệng:

“Quý Tuyết này muốn làm cái gì! Nếu như nàng có mưu đồ gây rối với Đại tiểu thư, ta sẽ bóp nát gan hùm mật gấu của nàng.”

“Tử Đàn, ngươi không cần xung động, nói không chừng người ta chỉ là thương hại tỷ tỷ thân mắc bệnh tật thôi.” Đường Kiến Vi trấn an nàng, “Tính tình này của ngươi nên sửa đổi một chút.”

“Ta chỉ là nói vậy thôi, có thể thực sự bóp chết nàng sao? Yên tâm, ta là người như thế nào Tam tiểu thư còn không biết hay sao? Chỉ là ta quen mạnh miệng, thật ra rất sợ hãi.”

Lúc Quý Tuyết ra ngoài, Đồng Thiếu Tiềm vừa mới bị phụ thân tóm vào đọc sách cả buổi sáng, đầu óc nặng nề đi ra ngoài, tính toán đi dạo ở bờ sông, đem ủ rũ xua tan đi một ít.

Thấy Quý Tuyết từ Tây viện đi ra, Đồng Thiếu Tiềm gọi nàng lại:

“Ngươi đi tìm Đường Kiến Vi sao?”

Quý Tuyết kể cho nàng, Đồng Thiếu Tiềm cười nói: “A Niệm đứa nhỏ này, còn nói không thích người ta. Hiện tại khí trời vẫn còn ấm áp, cũng đã bắt đầu giúp người ta mua đồ dùng cho mùa đông rồi.”

Đồng Thiếu Tiềm dò hỏi được chuyện thú vị của muội muội, đã đem chuyện đi ra bờ sông ném tới sau đầu, trực tiếp rẽ vào nhà bếp, quấy rầy Hà thẩm làm cho nàng bát há cảo ăn.

Ăn xong há cảo rồi ngủ đến chiều, lúc Đồng Thiếu Huyền trở về, đúng lúc nàng ngủ đến mức bụng thầm thì kêu, ra ngoài chờ bữa tối.

“A Niệm nha!”

Đồng Thiếu Tiềm tựa vào cây cột, vẫy vẫy khăn tay với Đồng Thiếu Huyền.

Đồng Thiếu Huyền nhìn thấy bộ dáng này của Tam tỷ thiếu chút nữa mù mắt, vạn phần ghét bỏ mà đi tới: “Ta cũng không có bạc mang tỷ đi khách điếm.”

“Nói cái gì đó? Đến đến đến, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Thấy bộ dạng của Đồng Thiếu Tiềm âm hiểm đến nổi có thể vắt ra nước, Đồng Thiếu Huyền bước chân dừng lại, đi về phía ngược lại.

“Nè, ta thật sự có chuyện muốn hỏi ngươi mà. . .  đừng chạy?”

“Chắc chắn không phải chuyện tốt lành!”

“Ngươi mà chạy nữa ta sẽ la lên đó nha!”

“Tỷ la đi, la một cái cho ta xem.” Đồng Thiếu Huyền đem Hoa tiêu đạn từ trong tay áo lấy ra, nhắm ngay mặt Đồng Thiếu Tiềm.

Đồng Thiếu Tiềm cũng biết Hoa tiêu đạn này có bao nhiêu lợi hại, bị nó đánh trúng nhất định sống không bằng chết.

“Ngươi sao có thể dùng nó để đối phó tỷ tỷ của ngươi chứ?”

“Vậy tỷ nói xem ta nên dùng cái gì đối phó tỷ đây. Trong phòng ta còn có mười tám dạng vũ khí, sáu loại trận pháp, ba bộ cơ giáp. . .”

“. . . Ta nghi ngờ ngươi không phải do phụ mẫu sinh ra, trong mắt ngươi chỉ có Đường Kiến Vi!”

“Tỷ lại nổi điên cái gì vậy?”

“Ngươi ân cần chăm sóc, sai người mang y phục chăn đệm cho người ta, chuyện này ta đã biết rồi. Còn nói đối với họ Đường kia không phải là ngày nhớ đêm mong khao khát có được.”

“Ò, ra là chuyện này à.” Đồng Thiếu Huyền dường như đã sớm nghĩ xong lời giải thích, ung dung nói: “Nàng giúp ta hầm thuốc điều trị thân thể, lại đưa cho a mẫu tiền tiêu vặt hàng tháng, đã sắp chuyển mùa mà nàng vẫn còn mặc y phục mỏng manh, nếu như mặc như thế cả ngày đi ra ngoài quầy bán hàng, người ta còn tưởng rằng Đồng gia chúng ta ngược đãi các nàng. Đồng gia chúng ta mặc dù không tính là đại phú đại quý, nhưng vẫn có tiền để mua vài bộ y phục mùa đông và chăn đệm dày. Huống chi Đường gia Đại tỷ là người bệnh, mỗi ngày đều phải uống thuốc, cũng không thấy chuyển biến tốt, cho nên muốn chiếu cố nhiều một chút.”

“Nói như vậy có nghĩa là ngươi không có chút ý tứ gì với Đường Kiến Vi sao?”

“Suốt ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện nhi nữ thường tình, đúng là tầm thường. Nói chung đây không phải vì tư tâm yêu thích nhỏ bé gì cả, mà là yêu mến vô biên với tỷ tỷ số khổ của nàng.”

“Ngươi ngay cả tỷ tỷ của nàng cũng không buông tha?”

“. . . Có tin ta liều mạng với tỷ hay không hả?”

“Đối với tỷ tỷ của Đường Kiến Vi chăm sóc chính là yêu mến vô biên đúng không? Được, nói về tài bịa chuyện, phóng tầm mắt ra cả Túc huyện, ngươi đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất. Được rồi, mau đi xem tình yêu nhỏ bé của ngươi đêm nay lại làm món gì ngon.”

Đồng Thiếu Huyền: “. . .”

Đường Kiến Vi còn chưa tới, người nhà họ Đồng cũng đã tràn đầy phấn khởi ngồi ở bàn chờ đợi rồi.

Sau khi Hà thẩm bày ra mấy đĩa dưa muối, cá chép hấp dưa leo xanh, cũng không có ai động đũa, duỗi dài cổ nhìn ra phía ngoài.

Đợi nửa ngày cũng không thấy người đến, Đồng Trường Đình gấp đến nỗi đứng ngồi không yên, Đồng Bác Di tự mình rót trà, Đồng Thiếu Tiềm và Tống Kiều liên tục cắn hạt dưa, đều đang đoán xem tối nay Đường Kiến Vi sẽ làm món gì.

Đồng Thiếu Huyền nhìn cả gia đình đã bị Đường Kiến Vi hoàn toàn thu phục, “Không có tiền đồ” tất cả đều viết lên mặt, thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài.

Vì sao lại gặp phải người một nhà như thế này?

Chẳng qua chỉ là vài món ăn mà thôi, khiến cho bọn họ giống như mầm khô chờ mưa, mong ngóng chờ đợi.

Chuyện này tuyệt đối không nên nói ra, thật mất mặt.

. . . . . .

“Đến rồi đến rồi!” Đồng Thiếu Tiềm nhổ ra vỏ hạt dưa, hưng phấn mà kêu lên.

Từ tiếng hô của cả nhà, Đồng Thiếu Huyền lập tức xoay người, thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống dưới.

Thơm quá!

Đồng Thiếu Huyền giống như mọc ra một đôi tai nhọn dựng đứng và một cái đuôi điên cuồng lắc lư.

Tiếng xì xì của váng dầu vang lên âm thanh trầm đục từ xa mà đến, sắc mặt của một nhà Đồng gia dần dần trở nên tươi cười sáng lạn, ánh mắt lấp lánh như sao sáng.

Đợi Đường Kiến Vi đem hai món ăn và một món canh bày lên trên bàn, có một loại cảm giác được tình yêu vây quanh.

“Mấy món ăn tối nay rất hợp ăn với cơm, A Niệm cần phải ăn nhiều một chút mới được.”

Đường Kiến Vi nhìn Đồng Thiếu Huyền cười, lúc đầu Đồng Thiếu Huyền cũng nghĩ sẽ đáp lại bằng một nụ cười, bỗng nhiên ánh mắt phát hiện thấy Đồng Thiếu Tiềm đang không có ý tốt nhìn nàng chằm chằm, chọc cho cả người nàng không thoải mái, cũng chưa đáp lại nụ cười.

Đường Kiến Vi cũng không để ý, nàng đem nắp đậy xốc lên, âm thanh váng dầu và tiếng hoan hô của người nhà họ Đồng tràn ngập ở tiền thính.

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Kiến Vi: Được lắm, lỗ tai và cái đuôi của sủng vật nhà ta đã trưởng thành.

⁰³²³

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro