34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay sẽ là thực đơn cho Thu Tâm cô nương.

Một bình bảo ôn giữ ấm, một bát rượu hoa cúc nóng hổi, sáu miếng bánh in cho vào miệng liền tan, cùng với bốn cái bánh trứng nướng mùi thơm ngào ngạt, Tử Đàn sau khi ăn xong lệ rơi đầy mặt.

Sau khi chiêu đãi bữa sáng cho Thu Tâm, nàng cùng Tử Đàn liền muốn sớm một chút dọn ra bán.

Khí trời giá lạnh đang dần chuyển từ mùa thu sang đông, đây là thời điểm mà hừng đông thường đến muộn, khung cảnh ảm đạm tĩnh lặng, mãi cho đến khi Đường Kiến Vi cùng Tử Đàn đến Cảnh Dương phường bắt đầu mở quầy bán thì tia sáng đầu tiên cũng ló dạng ở phía chân trời.

Thời tiết hôm nay yên ả không có gió lạnh, không có mưa cũng không có tuyết rơi, mặc dù đã mặc hai bộ y phục dày và khoác thêm áo ấm bên ngoài nhưng Tử Đàn vẫn cảm thấy rét lạnh, bất giác run lên.

“Khí hậu Đông Nam thật kỳ quái.” Tử đàn phả ra làn khói trắng, “Ta rõ ràng đã mặc nhiều y phục giữ ấm như vậy, nhưng tay chân vẫn bị đông cứng, lạnh đến mức ta không cảm giác được tay chân nữa. . .”

Đường Kiến Vi cũng bị lạnh đến môi trắng bệch: “Chúng ta ở Bác Lăng khô lạnh đã quen ngồi trong nhà sưởi ấm bên chậu than, Túc huyện nơi này vừa lạnh vừa ẩm ướt thật là có chút khó chịu. Nhưng cũng không sao, lát nữa khách nhân đến, chúng ta động tay động chân một chút liền ấm lên. Chờ mặt trời nhô cao, bận rộn một thời gian sẽ nhanh xuất ra một tầng mồ hôi. Nhưng phải nhớ kỹ, ra mồ hôi cũng không được cởi bớt y phục, bằng không ngày mai sẽ sinh bệnh.”

“Tam tiểu thư yên tâm, người muốn ta làm thế nào, ta đều sẽ làm theo. ”

Than đã đỏ, chảo dầu đang được đun nóng, trong lúc đợi dầu nóng thì Đường Kiến Vi cũng tranh thủ chuẩn bị từng phần bột bánh.

Tử Đàn lấy ra tám cái bát xếp thành hai hàng, tay đang cầm một cái giá hướng vào bên trong thùng sữa đậu nành nóng hổi đảo đều. Sau khi bán được mấy ngày, nàng đã luyện được tuyệt kỹ một giá vừa một bát, không nhiều không ít, không để lãng phí nửa giọt.

Người đi đường vào sáng sớm hôm nay vô cùng vắng vẻ, thế nên người đến mua điểm tâm cũng ít hơn mọi khi. Mặt trời dần lên cao, Tử Đàn phát hiện tám cái bát trước mắt vẫn chưa bán hết.

Nói cách khác, các nàng bận rộn suốt một nén nhang, còn không bán được hết tám bộ.

Chuyện này từ trước tới giờ chưa từng có.

Mắt thấy mặt trời đã đỉnh điểm, trên đường người vẫn như cũ lác đác lưa thưa, Tử Đàn có chút sốt ruột:

“Tam tiểu thư a, hôm nay sao lại vắng vẻ thế này?”

“Khí trời lạnh lẽo, người ra ngoài tất nhiên cũng sẽ ít đi, chuyện làm ăn cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Chúng ta buôn bán ở bên ngoài tất nhiên sẽ chịu sự chi phối của Thiên gia. Lúc này chỉ là thời tiết chuyển lạnh, nếu gặp phải trời mưa lại càng thảm hơn, đừng nói là một nén nhang, chính là cả buổi sáng có thể bán ra được tám bộ đều phải cảm tạ khách nhân giúp đỡ.” Đường Kiến Vi tựa hồ sớm đã nghĩ đến, “Hơn nữa bánh quẩy chỉ bán được một đoạn thời gian, bất kể là mùi vị mới mẻ hay là sự hiếu kỳ đối với lão bản nương mới đến, mọi người hiện tại đều đã biết, cũng không còn hiếm lạ, khách nhân cũng tự nhiên mà giảm bớt.”

Tử Đàn nhanh chóng cảm nhận được nguy cơ: “Vậy chúng ta nên làm thế nào mới phải?!”

“Chỉ bán bánh quẩy thôi thì quá đơn điệu, hiện tại đã có ngươi giúp ta, chúng ta có thể tăng thêm thực đơn.”

“Muốn bán món điểm tâm mới? Bán cái gì a?” Nghe Đường Kiến Vi nói như vậy, Tử Đàn cực kỳ hưng phấn, “Bán bánh hấp như bánh bao? Trước đây người từng làm cái kia có nhân, lớp vỏ bao ở bên ngoài như bông hoa ăn rất ngon!”

“Cái gì mà bao bên ngoài như bông hoa, gọi là xíu mại.”

“Đúng đúng đúng, xíu mại! Còn có bánh nướng! Đều ngon! Ta đều muốn!”

Đường Kiến Vi bị dáng vẻ lo lắng của nàng chọc cho vui vẻ, nói: “Ngươi muốn ăn thì nói với ta, về nhà ta sẽ làm cho ngươi ăn. Ngày hôm qua, không phải ngươi nói ta đừng làm món ngon cho ngươi ăn nữa sao? Cái bụng căng cứng không phải đều muốn nứt ra rồi? Lúc này lại muốn ăn đủ thứ món?”

“Cái kia không giống. . . Người ta lúc nào cũng muốn chết, chết với cái bụng đói còn không bằng bị Tam tiểu thư cho ăn no căng mà chết!”

“Nghe lời này không giống như lời hay, chúng ta sẽ không chết, đều phải sống cho thật tốt.” Đường Kiến Vi chậm rãi chiên bánh quẩy, “Ta tính toán bán bánh tráng trứng.”

“Bánh tráng trứng?” Tử Đàn nói, “Hình như người trước đây chưa từng làm qua.”

“Ừm, bánh này được ghi chép lại bên trong《Tạp thực ký》chương thứ nhất. Theo như tác giả nói, bánh tráng trứng vô cùng phổ biến trong bữa ăn ở các thời đại trước, có thể nhìn thấy quầy bán bánh trứng ở khắp nơi. Ngoại trừ buổi sáng nếu có người thích ăn, bữa trưa cùng bữa tối đều có thể nhìn thấy nó, thuận tiện đóng gói mang đi lại có dinh dưỡng.”

“Bánh tráng trứng, nghe tên liền thấy không đơn giản. Ngoại trừ trứng ra, có phải hay không còn có thể cho thêm thứ khác vào bên trong bánh?”

“Cho vào bên trong bánh chỉ có thể là trứng, tội gì phải làm khó. Nhưng nếu đem bánh gấp lại thì có thể bao càng đầy đủ món ăn kèm, cái này bên trong《 Tạp thực ký 》cũng có nhắc tới.”

“Đến lúc làm món bánh đó sẽ cho thêm đủ loại món ăn kèm có thể tự do kết hợp, cũng có thể sẽ để cho khách nhân tự chọn! Như vậy bánh sẽ phong phú hơn nhờ có món ăn kèm, mỗi một bánh đều sẽ làm theo khẩu vị riêng của từng khách nhân!”

“Hay lắm! Tử Đàn của chúng ta có thể từ một suy ra ba, càng ngày càng thông minh. Trừ cái này ra ta còn tính toán thêm món Trứng vân trà* cùng kê cháo, đến lúc đó số lượng món ăn sẽ vô cùng đa dạng và mới mẻ, phối hợp lại với nhau, chúng ta sẽ bán món chính kèm thêm canh, dù là mùa đông cũng có thể ăn món nóng hổi sớm một chút, nguồn tiêu thụ hẳn là không thành vấn đề.”

*Trứng vân trà: Trứng luộc trong nước trà.

Lời nói của Đường Kiến Vi làm cho tinh thần Tử Đàn hết sức phấn trấn, cảm thấy tiền đồ phía trước vô cùng tốt đẹp.

Hiện tại khả năng tài lực của nàng trong giai đoạn này có khả năng chống đỡ và cải tiến.

Nếu lần bán này ổn định, nàng lại tính toán bước tiếp theo sẽ bày ra bốn năm bộ bàn ghế, dựng thêm một cái lều để che mưa chắn gió, càng có thể ổn định khách nhân.

Mặt trời càng lên cao, khí lạnh cũng dần tản đi bớt, khí trời cũng theo đó ngày càng ấm áp.

Chuyện làm ăn theo đó từ từ tốt lên, trên phố người đi đường qua lại cũng bắt đầu tăng, hai người các nàng lại bắt đầu bận rộn hơn.

Vào thời điểm đông khách, Đường Kiến Vi thuần thục hướng vào trong chảo dầu chiên bánh quẩy, có một thanh âm không nặng không nhẹ phát ra từ trong đám người đang đợi:

“Bánh quẩy này ăn thật ngấy, ăn một miếng cả miệng đều là dầu, cũng không sợ sai lầm khi ăn vào. Hơn nữa, không biết ngươi đã dùng dầu này để chiên bao nhiêu lần? Sử dụng nhiều lần chính là có độc! Người ăn phải miệng lưỡi lở loét, nghiêm trọng hơn sẽ từ miệng lan đến trong bụng! Làm ăn buôn bán như vậy là muốn đòi mạng người, thật không còn gì để nói a.”

Thanh âm người này không lớn không nhỏ, nhưng quầy bán của Đường Kiến Vi chỉ là một chiếc xe đẩy, khách nhân muốn mua bánh đều đã sớm vây ở xung quanh, nàng ta vừa nói như vậy, hầu như mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.

Tử Đàn ngẩn người còn Đường Kiến Vi không dừng động tác chiên, giương mắt quét qua một lượt, thấy được Lục tẩu ở phía sau đoàn người, rất mau lại đem lực chú ý chuyển đến chảo dầu đang chiên, dùng cây đũa dài quay cuồng đảo bánh quẩy, không có chút ảnh hưởng nào, cười nói:

“Vị a tẩu này lần đầu tới tiểu điếm mua bánh, cẩn thận một chút cũng có thể lý giải. Chỉ là ta không có dùng dầu bẩn chiên đi chiên lại nhiều lần. Tuy rằng không phải mỗi ngày đều đổi, nhưng cách ba ngày ta sẽ đổi một lần, vẫn có thể bảo đảm.”

Lục tẩu “Ai nha” một tiếng: “Mỗi ba ngày đổi một lần, khẩu khí thật lớn a. Ai không biết dầu khó ép, chảo dầu của ngươi to như vậy ba ngày đổi một lần, ngươi lấy đâu ra để đổi? Cứ như vậy đổ đi? Không sợ lỗ? Ngươi là người làm ăn buôn bán, lại không phải tới tuất bần*, đừng nói là người làm ăn, dân chúng bình thường như chúng ta cũng hiểu được một đạo lý, người làm ăn sẽ không bao giờ để lỗ vốn, một chảo dầu to của ngươi dùng ba ngày liền đổ đi, ai tin đây?”

*Tuất bần: Cứu giúp người nghèo khổ.

Lời này của Lục tẩu không phải không có lý, mọi người nghe xong lời nàng nói không khỏi nhìn về phía chảo dầu sôi trào, âm thầm suy tư, động tác trả tiền cũng đắn đo vài phần.

Tử Đàn thấp giọng cùng Đường Kiến Vi nói: “Mụ điên này từ đâu ra đây?”

Đường Kiến Vi không chút gợn sóng: “Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến, bây giờ coi như là đến rồi, ngươi không cần mở miệng, để ta ứng phó.”

Lục tẩu chính là muốn dùng lời cay nghiệt để chọc giận Đường Kiến Vi, muốn cho mọi người nhìn thấy gương mặt thật của hồ mị tử*.

*Hồ mị tử: Mê hoặc, mưu mô, giỏi lừa gạt người khác.

Bán bánh quẩy nhưng cả ngày tô son điểm phấn, muốn gieo vạ ai đây? Căn bản là không phải thương gia chính kinh!

Làm ăn chân chính phải giống như Lục tẩu nàng vậy, đem toàn bộ tâm tư đều đặt vào món ăn bản thân làm ra, đặt vào việc kinh doanh, lúc nào lo lắng dung mạo?

Đã sớm cảm thấy họ Đường này tâm thuật bất chính*. Từ khi quầy hàng của Đường thị mở ra đến này, cửa hàng bán bánh bao của Lục tẩu bị nàng quấy tung! Ngoại trừ tiệm bánh bao ở ngoài, rất nhiều tiểu thương xung quanh buôn bán càng ngày càng khó khăn, không phải do hồ mị tử này thi triển pháp thuật thì là cái gì?

*Tâm thuật bất chính: Mưu đồ thâm sâu, đầu cơ trục lợi.

Lục tẩu đứng thẳng người, cười mà như không cười, nàng nói mỗi câu mỗi chữ đều có lý, tiểu bì nương chỉ có một khuôn mặt đẹp, có thể mê hoặc lòng người, theo lý mà nói còn kém nàng cả một đoạn đường dài.

Ngày hôm nay cũng không thèm khát đem yêu nữ này đuổi cùng giết tận.

Nếu như Đường thị có thể cúi đầu nhận sai, cam kết sau này sẽ không tiếp tục bày bán ở Túc huyện nữa, thì Lục tẩu cũng không có lý do không tha cho nàng, hôm nay liền cho nàng chút mặt mũi, tha cho nàng một lần.

Nếu như họ Đường kia không biết hối cải, vậy thì đừng trách nàng nhổ cỏ tận gốc!

Đường Kiến Vi hỏi Lục tẩu: “A tẩu là người bán bánh bao ở Sùng Huệ phường phía trước cổng nha môn, khó trách lại hiểu được sinh ý chi đạo*, lời nào nói ra cũng rất có lý.”

*Sinh ý chi đạo: Đạo đức kinh doanh.

Lục tẩu không nghĩ tới hồ mị tử này lại biết mình.

Nàng mới đến Túc huyện chưa bao lâu, liền hỏi thăm được Sùng Huệ phường? Lưu manh này quả nhiên là có chuẩn bị mà đến!

Mặc dù chỉ mở một quầy bán nho nhỏ nhưng Đường Kiến Vi cũng không thể không tìm hiểu xung quanh, phải chuẩn bị trước không thể tùy ý khai trương.

Nàng tất nhiên là muốn sớm tìm hiểu qua toàn bộ Túc huyện, quan sát một chút tình hình buôn bán rồi mới đưa ra quyết định.

Trước khi mở quầy bán, nàng đã đi khắp toàn bộ Túc huyện, sớm đã tìm hiểu hết thảy mọi thứ bên trong huyện, cuối cùng mới quyết định bán bánh quẩy và sữa đậu nành.

Lúc trước nàng có đi qua tiệm bánh bao của Lục tẩu, đã mua qua một cái bánh bao, bởi vì Lục tẩu bán bánh bao da dày thịt ít, hơn nữa mùi vị có chút kỳ lạ, do đó để lại cho Đường Kiến Vi ấn tượng đặc biệt sâu sắc.

Mà Lục tẩu này luôn luôn ỷ vào bánh bao không thiếu người mua, cho nên đối với khách nhân đến mua không mấy để ý, mặc dù Đường Kiến Vi đã từng xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng cũng chỉ cúi đầu đưa bánh nhận tiền không có nhìn qua.

Đường Kiến Vi tiếp lời của Lục tẩu đương nhiên không chỉ là ý tứ bề ngoài.

Nàng đồng thời vạch trần thân phận của Lục tẩu, để cho các khách nhân hiểu rõ được ý đồ trong lòng của Lục tẩu khi đến đây, cũng không thật sự đem Lục tẩu coi như người bất bình giùm người qua đường.

Như vậy, vô luận Lục tẩu có nói cái gì, giá trị của lời nói cũng đã giảm đi không ít.

Đường Kiến Vi nói tiếp: “Mọi người đều biết, ta là do Hoàng thượng tứ hôn đến Túc huyện, tuy rằng còn chưa chính thức qua cửa, nhưng nhờ có Đồng gia hào phóng tương trợ, hiện giờ đã ở tại Đồng phủ. Người Đồng gia đối với tiểu nữ chăm lo, tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có thể dùng trù nghệ. Mỗi ngày làm ra hai, ba món ăn đưa đến hiếu kính. Ngoại trừ đưa đồ ăn đến hiếu kính Đồng gia, bên phía tiểu nữ vẫn còn ba miệng ăn. Hết thảy thủ pháp chế biến trong nấu nướng, tiểu nữ am hiểu nhất vẫn là “xào”.

“Mọi người cũng biết xào rau cần nhất là dầu. Có mùi dầu, ăn với cơm mới thơm ngon. A tẩu muốn hỏi một chảo dầu ba ngày đổi một lần đều đi nơi nào, đương nhiên đều là cho vào chế biến món ăn ở nhà. Một đại gia đình nhà chúng ta còn ăn không đủ, làm sao có thể lãng phí?”

Lời nói Đường Kiến Vi toàn bộ là thật, hơn nữa hợp tình hợp lý, cũng cùng mọi người thập phần diễn giải, mọi người nghe qua lúc sau liên tiếp gật đầu.

Ai cũng biết việc trong bếp không có đãi ngộ tốt, từ lúc sơ chế đến lúc nấu nướng, toàn bộ quá trình đều phải đứng không nói, xào rau còn dễ bị sặc khói và bỏng dầu, khói lửa mù mịt không hề dễ chịu.

Hơn nữa Đường Kiến Vi còn chưa chính thức cùng Đồng Thiếu Huyền thành thân, cũng đã bắt đầu vì Đồng gia làm đầu bếp. Đường Kiến Vi có thể vì Đồng gia làm đến nước này, thật sự là tức phụ tốt biết thông tình đạt lý.

Nghĩ đến đây, biểu tình hoài nghi của mọi người hết thảy tan đi, lập tức đổi thành khen ngợi.

Lục tẩu đã nhận ra tình thế bị xoay chuyển, trong lòng thầm mắng một câu, hồ mị tử bản lĩnh thật không nhỏ! Nàng không muốn đuổi cùng giết tận, nhưng đối phương lại đến cưỡi trên đầu nàng rồi!

Lục tẩu cười quái dị một tiếng, nói: “Đây đều là tự ngươi nói, ai nhìn thấy? Người không biết lại tin miệng lưỡi ngươi nói bậy?”

“Ta thấy.”

Một thanh âm thanh lãnh ngang ngược xen ngang lời Lục tẩu, thô bạo mà đánh gãy lời nàng.

Đường Kiến Vi đảo mắt lại nhìn thấy Đồng Thiếu Huyền.

Đồng Thiếu Huyền đi ở phía trước, cừu con hừ hự cun cút bánh xe vô cùng đáng yêu lăn theo phía sau nàng, Đồng Thiếu Huyền đem khí tức mềm yếu ngày thường thu lại, trên mặt mây đen giăng đầy, thái độ lạnh lùng thật có chút doạ người.

“Ngươi là ai?” Lục tẩu căn bản không quen biết nàng.

“Ta họ Đồng, là người mỗi ngày ăn món rau xào do nàng làm, ta có thể chứng minh dầu của nàng hết thảy đều là ba ngày đổi một lần, không hề lãng phí.”

Đồng Thiếu Huyền trên đường đi thư viện vừa vặn thấy được cảnh này, vốn dĩ cũng không muốn quản, nhưng Lục tẩu kia càng nói càng làm người ta tức giận, ngang ngược không nói lý, đến cùng là ai không tin lời nói này, Lục tẩu trong lòng còn không rõ sao?

Lúc này nếu nàng không đứng ra vì Đường Kiến Vi giải vây, sẽ càng phiền phức hơn?

Đồng Thiếu Huyền dùng ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Lục tẩu, Hoa tiêu đạn đã nắm ở trong tay.

Đường Kiến Vi không ngờ tới Đồng Thiếu Huyền lại ở trước mặt nhiều người như vậy vì nàng giải vây, thừa nhận quan hệ của hai nàng. . .

Đồng Thiếu Huyền da mặt luôn mỏng như tờ giấy.

“Ha, nguyên lai là người một nhà.” Lục tẩu ha hả cười hai tiếng, “Chẳng trách, vì người nhà trợn mắt nói dối cũng có thể lý giải.”

Lục tẩu từ nhỏ đã lăn lộn trong chợ, lớn lên ở phố phường, gả cho đồ tể được ba năm thì thành goá phụ, còn muốn lôi kéo hai đứa nhỏ lớn lên quỷ thần là cái gì chưa từng thấy qua?

Nàng chính là lăn lộn trong bùn dính một thân thế tục chiến khí, kinh nghiệm đầy mình, bất luận đối phương nói cái gì nàng đều có thể xuất chiêu phá giải.

Đối với Lục tẩu mà nói, chặn đường tiền tài của nàng chính là muốn mạng nàng, đây là chuyện nàng tuyệt đối không cho phép!

Đồng Thiếu Huyền nói: “Ta có phải trợn mắt nói dối hay không, thì ăn qua bánh quẩy của Tam Nương các ngươi tự nhiên sẽ rõ. Dầu bẩn sẽ có mùi đặc biệt hôi, không thể che giấu được. Xin hỏi chư vị.” Nàng hướng về mọi người xung quanh, chấp tay thi lễ, “Mọi người ăn bánh quẩy ngày gần nhất, có thấy mùi vị bất thường nào không?”

Mọi người xung quanh sôi nổi lắc đầu: “Không có a, ngoại trừ vị thơm và giòn, thì không có bất kỳ vị gì khác.”

“Đúng vậy, ta cũng không thấy có mùi vị gì khác.”

Lục tẩu đề cao thanh âm “Ha!” một câu: “Đây là do hồ mị tử địa phương cao minh! Mới đến Túc huyện bao lâu, liền có thể đem việc buôn bán hô mưa gọi gió, hừng hực khí thế! Thử hỏi các vị, các ngươi có từng gặp qua chuyện làm ăn làm ăn có kỳ ngộ như vậy? Có bản lĩnh này, hà tất phải ở Túc huyện buôn bán? Còn chính là buôn bán nhỏ? Chỉ sợ đã sớm lên kinh sư mở tửu lâu a? Hơn nữa ai cũng chưa thấy qua dầu thực vật, nàng là từ đâu học được?”

Lục tẩu lung lay bánh quẩy trong tay: “Mọi người đều ăn thử đi, mùi vị bánh quẩy này thực sự rất quái! Giòn tan nào giống mì phở! Chư vị ăn qua bất kỳ mì phở có vị này sao? Hơn nữa sau khi ăn qua cực kỳ nghiện, mỗi ngày đều muốn ăn, còn lại chỉ là số ít đi? Các vị hương thân, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Các ngươi có từng vì một cái bánh quẩy mà hồn khiên mộng nhiễu? Việc này cần phải suy nghĩ lại, thật là khiến người ta sởn tóc gáy!”

Lục tẩu nói cực kỳ có tính kích động, những người cầm bánh quẩy nóng hổi trong tay đang muốn ăn, đều tạm thời dừng động tác, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ sợ hãi.

Đồng Thiếu Huyền phát hiện người này chính là cố ý tới gây rối, hôm nay nếu không cho nàng biết lợi hại, về sau chắc chắn sẽ dây dưa mãi không buông, sợ Đường Kiến Vi sẽ không thể buôn bán được nữa.

Đồng Thiếu Huyền cầm trong tay Hoa tiêu đạn đang vận sức chờ phát động, vừa vặn bị Đường Kiến Vi nhìn thấy.

Mặc dù không biết trong tay Đồng Thiếu Huyền cầm là cái gì, nhưng nàng đã từng lĩnh ngộ qua phương diện chế tạo cơ xảo linh hoạt nhanh nhẹn nên Đường Kiến Vi hiểu rõ, khẳng định thứ này không phải là đồ vật tốt lành gì.

Nàng tiến lên nắm lấy tay đang nắm chặt của Đồng Thiếu Huyền, âm thầm đối với nàng lắc đầu.

“Yên tâm, ta có chừng mực.” Đồng Thiếu Huyền nói nhỏ nhẹ ở bên tai nàng.

Đồng Thiếu Huyền đương nhiên biết làm trò này trước mặt nhiều người như vậy chính là gióng trống khua chiêng mà công kích Lục tẩu, như vậy không chỉ không giúp được Đường Kiến Vi, ngược lại còn đuổi khách của nàng.

Đồng Thiếu Huyền chỉ là muốn tới gần Lục tẩu, làm nàng bất tri bất giác trúng phải Hoa tiêu đạn, cho nàng nếm trải cái gọi là sống không bằng chết.

Về sau chỉ cần nàng tới, Đồng Thiếu Huyền liền cho nàng một viên Hoa tiêu đạn để nếm thử, làm cho nàng từ nay về sau không dám tới gần quầy hàng của Đường Kiến Vi nữa.

“Ta sẽ tự giải quyết.” Đường Kiến Vi cũng dùng phương thức ngữ điệu đồng dạng đáp lại nàng.

Kỳ thật Đường Kiến Vi nói ra lời này đều mang theo nụ cười ôn nhu, cảm kích Đồng Thiếu Huyền nguyện ý vì nàng dũng cảm mà đứng ra. Bất quá lời này nghe vào có chút lãnh đạm, biểu tình của Đồng Thiếu Huyền nguyên bản vạn phần kiên định, nhưng vào thời điểm nghe nàng nói lời này lại có một tia dao động cùng lúng túng.

Đường Kiến Vi lập tức bồi thêm: “Nếu ta thật sự không địch lại người đàn bà đanh đá kia, chắc chắn sẽ hướng nàng cầu cứu. Đến lúc đó lại phiền nàng xuất trận cũng không muộn.”

Lời này của Đường Kiến Vi vô cùng hữu hiệu, sắc mặt của Đồng Thiếu Huyền lập tức chuyển biến.

Lục tẩu hai tay chống nạnh, ngoảnh đầu nhìn Đường Kiến Vi, liền muốn xem xem tiểu đề tử* này còn có thể nói cái gì.

*Tiểu đề tử: Con ranh.

Đường Kiến Vi đem cái bánh quẩy vừa mới chiên vàng gắp lên, thở dài một tiếng:

“Tiểu nữ là có mắt mà không thấy Thái Sơn, a tẩu trêu người càng không màng sống chết, thật sự làm người bội phục.”

Lục tẩu nheo lại đôi mắt: “Ngươi yêu nhân này, ngươi là muốn dùng yêu thuật để hại ta? Mọi người cũng nghe được lời nàng nói rồi a, nàng đây là muốn mạng ta!”

Đường Kiến Vi thong dong nói: “Mạng của a tẩu ta không bản lĩnh lấy. Nhưng địa ngục không cửa a tẩu cứ muốn đi vào, ai có thể cản được?”

“Lời này của ngươi có ý gì?”

Đường Kiến Vi chậm rãi giải thích: “Nếu thật sự dựa theo lời ngươi nói, dầu này là dầu bẩn, ta lại có yêu pháp, ăn bánh quẩy này vào sẽ chết người, ăn vào sẽ làm lở loét trong bụng, ngươi vừa rồi mới ăn một ngụm, không phải là đang tự chặt đứt tính mạng chính mình sao? A tẩu, ngươi thật đúng là dũng cảm a. Đây không phải là địa ngục không cửa a tẩu dựa vào sức mình đâm đầu chen vào hay sao?”

Lục tẩu bị nàng nhanh mồm nhanh miệng áp đảo, ánh mắt mọi người cũng đang nhìn chăm chú, không biết nên đem nửa cái bánh quẩy trong tay vứt đi hay là tiếp tục ăn hết, vẫn nên trực tiếp ném ra ven đường.

Nghe xong lời nói dí dỏm của Đường Kiến Vi, người xung quanh tất cả đều bật cười.

Người làm vườn vẫn luôn đến sớm để mua bánh quẩy, hôm nay cũng tới, cầm bánh quẩy lên mạnh mẽ cắn một ngụm, còn nửa cái đưa đến trước mặt Lục tẩu quơ qua quơ lại:

“Ta ở chỗ này ăn lâu như vậy, cũng không gặp phải bệnh gì! Ngày ngày tinh thần cực kỳ tốt! Rốt cuộc là ai yêu ngôn xảo ngữ mê hoặc dân chúng, mọi người đều biết rõ rồi đó!”

Người khác cũng nói: “Đúng vậy Lục tẩu, ta cũng không phải chưa ăn qua bánh bao nhà ngươi làm, rất khó ăn. Ngươi đây là đố kỵ với việc buôn bán của Đường lão bản tốt hơn ngươi đi? Theo ta thấy bánh quẩy ăn rất ngon, ai sẽ nguyện ý bỏ qua món ngon, mọi người cũng không phải kẻ ngốc. Còn ngươi chính là kẻ lừa gạt người?”

Lục tẩu giận dữ: “Ngươi nói ai lừa gạt người?!”

“Có phải lừa gạt hay không trong lòng ngươi rõ ràng nhất!” Hồ Nhị Lang không biết tới từ lúc nào, đẩy ra đám người đang xem náo nhiệt, tức giận mà đứng ở trước mặt Lục tẩu, “Lục tẩu, ta khuyên ngươi đừng tìm mất mặt, ngoan ngoãn trở về bao tốt cái bánh bao của ngươi đi, tốt nhất nên bỏ thêm ít thịt vào trong bánh. Ngươi xem ngươi bức người nha môn chúng ta thành cái dạng gì rồi? Cho dù tiệm ngươi nằm ở trước cổng nha môn chúng ta cũng không ăn, tình nguyện chạy đến Cảnh Dương phường mua bánh quẩy của Đường lão bản. Vì cái gì? Còn không phải là bởi vì ngươi bán bánh bao thiu hay sao!”

Có người tò mò: “Cái gì? Nàng còn bán bánh bao thiu?”

Hồ Nhị Lang đề cao thanh âm nói: “Nhưng không may bị người ta tìm đến tiệm của nàng tố cáo! Tiền bánh bao phải hoàn lại không nói, còn phải bồi thường cho họ một lượng bạc! Ăn vào liền đổ bệnh a!”

Mọi người bắt đầu xì xào to nhỏ, Lục tẩu chỉ vào Hồ Nhị Lang, tay đều run lên:

“Cái tên chết tiệt này, mẫu thân nhà ngươi dám nói oan uổng cho ta!”

“Thế nào, dám làm không dám nhận a. Đồng liêu của ta đi ngang qua đều chứng kiến hết tất cả. Nếu ngươi không dám thừa nhận, ta không ngại đem người mua hết bánh bao thiu gọi tới đây, chúng ta cùng nhau đối chất, như thế nào?”

Lục tẩu tức giận đến mức biểu tình trên mặt biến hóa đặc sắc. Lúc này tiên sinh kẻ chuyện cũng đến xem náo nhiệt, đúng lúc nghe được đoạn “Lục tẩu bán bánh bao thiu.”, chuyện này của Lục tẩu còn sinh động hơn đoạn tục chải tóc nhi*.

*Tục chải tóc nhi: Chải đầu trước khi xuất giá là một phong tục truyền thống lâu đời của người Trung Quốc. Chải đầu trước ngày cưới được xem như là một bước ngoặc mới trong đời của người con gái.

Lục tẩu hướng đến mọi người phỉ nhổ, không còn mặt mũi lưu lại nơi này, mang theo khuôn mặt dữ tợn tức tốc rời đi.

“Đang yên đang lành Lục tẩu này lại chạy đến chỗ của Đường lão bản quấy rối, thật là mất mặt!” Hồ Nhị Lang hừ một tiếng, quay đầu đối với Đường Kiến Vi cười nói, “Đường lão bản, nếu nàng lại đến sinh sự, không cần khách khí trực tiếp báo quan! Ta định cho nàng nếm thử vị khổ so với bánh bao nàng bán còn khó nuốt đến cỡ nào!”

Đường Kiến Vi cười nói: “Đa tạ Hồ thúc giúp đỡ. Có mọi người vì ta lý luận, cho nên lần sau nàng cũng không dám tới.”

Hồ Nhị Lang nghĩ thầm, sao lại gọi ta là “Hồ thúc”, ta già rồi sao? Lúc trước không phải gọi là Hồ nhị ca sao?

Hồ Nhị Lang bỗng nhiên phát hiện nữ nhi Đồng gia cũng ở chỗ này, lập tức hiểu rõ vì duyên cớ gì mà mình đã lão, sang sảng cười nói:

“Người đàn bà đanh đá kia rất cố chấp, mấy năm trước có người nọ cũng đến Túc huyện bán bánh bao mưu sinh, cũng chỉ là người làm ăn buôn bán bình thường, chẳng qua bán cùng loại với nàng liền chọc nàng gai mắt, dùng đủ các loại biện pháp để chèn ép đến mức họ phải rời đi. Lục tẩu này bản lĩnh ở các mặt khác không có, nhưng sau lưng hại người nàng thì nàng đứng nhất. Đường lão bản, các ngươi đã bị nàng để ý tới, nên thận trọng một chút.”

Đồng Thiếu Huyền thấy tay của Đường Kiến Vi lúc nào cũng hướng vào bên trong xe đẩy, đảo mắt nhìn lên, hờ hờ, thì ra trong xe đẩy có cất giấu một thanh trường kiếm!

Xem ra Hồ Nhị Lang cùng mọi người không phải vì Đường Kiến Vi giải vây, ngược lại chính là cứu Lục tẩu một mạng a.

Đường Kiến Vi đối Hồ Nhị Lang nói: “Đa tạ quan gia nhắc nhở, chúng ta chắc chắn sẽ xem xét trước sau, không cho nàng có cơ hội gây rối.”

Hồ Nhị Lang quyết định vẫn là nên nhanh chân mang bánh quẩy trở về, nha môn từ trên xuống dưới nói không chừng đều muốn đem hắn đi chôn rồi.

Hồ Nhị Lang khiêng bánh quẩy rời đi, rất nhanh quán đã dần dần khôi phục lại trật tự, mọi người dăm ba câu trò chuyện trong lúc chờ bánh quẩy, Tử Đàn làm việc nhanh nhẹn, còn Đồng Thiếu Huyền vẫn đứng ở bên người Đường Kiến Vi không rời đi.

“Làm sao vậy, hôm nay không cần đi thư viện?” Đường Kiến Vi mắt nhìn chăm chăm cừu con ở trên đường.

“Đi a.”

“Đã đến giờ nào rồi, còn không xuất phát? Vạn nhất đến muộn, tiên sinh lại đến tìm phụ mẫu cáo trạng, đến lúc đó đừng có đổ cho ta a.”

Đồng Thiếu Huyền kỳ thật có chút không yên tâm, sợ ác bà bà kia lại tới tìm nàng gây phiền toái.

“Chỉ có hai người các ngươi, thật sự ổn chứ?”

“Nàng không phải đã nhìn thấy thanh trường kiếm của ta rồi sao? Nàng ta dám đến nữa xem?” Đường Kiến Vi rút kiếm ra khỏi vỏ phát ra một tiếng “keng”, phản xạ của ánh sáng chiếu vào kiếm thiếu chút nữa làm Đồng Thiếu Huyền mù mắt.

Lại gợi cho nàng nhớ tới hình ảnh con gà không đầu đáp vào trong lòng nàng, Đồng Thiếu Huyền lập tức cáo từ.

Đường Kiến Vi cùng Tử Đàn nói cười, không bao lâu lại thấy bộ dáng Đồng Thiếu Huyền ôm bụng quay về, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhìn qua có vẻ không thoải mái.

“Làm sao vậy?” Đường Kiến Vi hỏi nàng.

Đồng Thiếu Huyền lắc đầu, liền hồi phủ.

Đường Kiến Vi cảm thấy không an tâm, cũng sắp đến lúc dọn quán liền dọn sớm hơn một chút cũng không mấy sai lệch, qua loa thu quán cùng Đồng Thiếu Huyền trở về.

Đồng Thiếu Huyền trở về phủ, phát hiện a mẫu không có ở nhà, liền đi đến phòng ngủ Đồng Thiếu Tiềm tìm nàng.

Kết quả Đồng Thiếu Tiềm cũng không có ở nhà.

Thảm. . . Đồng Thiếu Huyền lúc này lảo đà lảo đảo, được Đường Kiến Vi từ phía sau đỡ lấy, lo lắng hỏi nàng:

“Nàng rốt cuộc bị làm sao vậy?”

⁰³²⁵

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro