Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nguyệt Hạ Trích Tiên Bất Khai Khẩu

Link: https :// fengdongxianyinlin .lofter .com/post/ 1f0273fc_1cc7bb4e7

—————//—————

Tuyến thời gian: Đại kết cục Bảo chính, sai khẩu quyết, quang chú kích hoạt, tính mạng Dương Tiễn và Dương Thiền ngàn cân treo sợi tóc.

Một

Một luồng điện xuyên thấu qua cơ thể Dương Tiễn, hắn đau đớn cuộn tròn người. Tiếng cười dữ tợn của Vương Mẫu nương nương vang lên trong không trung.

"Ngươi đã kích hoạt chú ngữ của ta. Trong ngày hôm nay nếu không cứu được muội muội ngươi thì nàng ta sẽ ngay lập tức hồn phi phách tán."

"Bà... đê tiện!"

Nỗi thống khổ mà phản phệ mang lại khiến hắn không còn sức lực để nói chuyện. Hắn chỉ cảm thấy như bị một cánh tay mạnh mẽ nhấc lên, có người cõng hắn rời khỏi nơi này.

"Dương Tiễn... Dương Tiễn..."

Vận mệnh sắp đặt, hắn nghe được một giọng nói hồn hậu khàn khàn. Dương Tiễn mở mắt ra, phát hiện ra bản thân mình đang ở trạng thái hồn phách lơ lửng trong một không gian tối đen. Một giọng nói truyền đến từ chân trời, dịu dàng gọi tên hắn.

"Ngươi là ai?" Hắn cảnh giác theo bản năng.

"Ngươi muốn sửa Thiên Điều do thê tử ta đặt ra... Còn hỏi ta là ai?"

Dương Tiễn cố gắng mở hai mắt, nhưng thiên nhãn bị tàn phá, cho dù như thế nào hắn cũng không thể nhìn thấy Phục Hy. Cũng may đối phương hiền lành bảo: "Ngươi không cần vội vã tìm ta. Hiện tại ngươi đang ở trong kết giới của ta, ta biết rõ tất cả những nỗ lực của ngươi nhằm thay đổi điều luật mà thê tử ta để lại. Mọi chuyện đã được chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi người thuộc hoàng thất Thiên Đình đưa đá bảy màu lên trời. Vương Mẫu không hề hay biết, thời khắc bà ta đặt khẩu quyết đồng nghĩa với việc giao quyền lựa chọn lại cho ta. Trước giờ Tý, ta muốn giữa ngươi và Dương Thiền chọn một người tế Thiên cương."

Dương Tiễn kinh ngạc.

Phục Hy tiếp lời: "Bây giờ ta giao quyền lợi này lại cho ngươi. Để ngươi quyết định xem, là ngươi, hay là muội muội ngươi hiến tế."

Dương Tiễn lẩm bẩm: "Tam muội..."

Đối phương cười: "Ta biết ngươi rất yêu thương người thân ruột rà duy nhất của ngươi. Nhưng Dương Tiễn à, ngươi thật sự nguyện ý chết vì nàng sao? Ngươi thật sự không hề có bất cứ oán hận gì với nàng chăng? Ta thấy... không hẳn là thế đúng không?"

Dương Tiễn quay đầu đi, nhắm mắt lại.

Hai

Phục Hy nói không sai, Dương Tiễn không phải là không hề oán hận Dương Thiền. Giống như tất cả huynh tỷ trên thế gian, trách nhiệm và huyết thống yêu cầu họ phải đối tốt với đệ đệ muội muội nhỏ bé đáng yêu. Giống như hết thảy tình thân ở thế gian, có một thứ cảm xúc không rõ ràng lặng lẽ sinh sôi, theo thời gian lâu dài dung nhập vào trong ánh mắt yêu thương mà hắn dành cho nàng.

Thứ cảm xúc này gọi là "đố kỵ".

Dương Tiễn đố kỵ Dương Thiền, điều này là không thể nghi ngờ. Chính hắn cũng cho rằng như thế.

Cảm xúc này bắt đầu từ năm Dương Tiễn sáu tuổi, năm mà Dương Thiền sinh ra.

"Nhị Lang, Nhị Lang, con cẩn thận một chút, đừng dọa muội muội!" Từ khi sáu tuổi, Dương Tiễn đã phải nghe những lời này không biết bao nhiêu lần. Còn có,  "Muội muội còn nhỏ, con phải nhường cho muội muội." "Muội muội không hiểu chuyện, con đừng so đo với nó."

Hắn là con trai thứ hai, từ lúc sinh ra cha mẹ đã không còn niềm hạnh phúc khi bắt đầu làm cha mẹ, mặc quần áo cũng mất đi quyền được ưu tiên. Hắn không phải con út trong nhà, mỗi lần người được ăn vạ làm nũng trong lòng cha mẹ lâu nhất không phải là hắn.

"Nhị Lang, con đừng ganh tị với muội muội. Muội muội còn nhỏ mà."

"Tam nhi ngoan, để mẹ ôm nào. Ca ca không cố ý đụng phải con, ngoan ngoan..."

Mỗi lần như thế, hắn đều nghĩ, đều là con của cha mẹ, vì sao muội muội lại được nhiều tình thương như thế.

Thứ cảm xúc này nảy nở theo ngày tháng, ngay cả sau khi cha huynh mất đi, bọn họ sống nương tựa vào nhau cũng không hề ngừng lại.

Những năm tháng dưới gối Ngọc Đỉnh, Dương Tiễn vẫn luôn bị sư phụ và các trưởng bối nghiêm khắc yêu cầu. Bọn họ đều nói, "Ngươi là nam nhi, phải gánh vác rất nhiều." "Nam tử hán đại trượng phu, cho dù không còn cha mẹ cũng phải đứng vững. Ngươi không thể khóc, ngươi vẫn còn muội muội."

Dương Thiền đang thay răng không phải lúc nào cũng ngoan ngoãn. Có đôi khi sẽ ngồi bệt dưới đất ăn vạ không chịu đứng dậy, hoặc là tùy hứng giấu đi quyển sách mà ngày mai hắn muốn đọc, hay ấu trĩ chơi xấu lúc hắn đang luyện công. Hắn muốn học theo cách mà phụ thân dùng để dạy dỗ mình cho nàng một bài học, thế nhưng sư phụ tới giải vây luôn kéo tay hắn bảo 'Thôi, nữ hài tử mà'.

Hắn tức giận đánh đổ nghiên mực, lại tiếp một quyền làm nứt bàn gỗ. Hắn cũng chỉ vừa tròn mười hai tuổi, vì sao không thể trốn tránh giống nàng.

Thứ cảm xúc lại tiếp tục lan tràn trong những năm tháng sau khi bọn họ thụ phong.

Như kỳ vọng của mọi người, hắn chăm chỉ tu luyện trở thành chiến thần đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, hắn phá núi cứu mẹ, hắn nổi danh phong thần, hắn trảm giao trị thủy, hắn thống nhất thất quái, hắn chấp chưởng tư pháp... Cuộc sống lạnh lẽo cắt da cắt thịt khiến tính cách hắn càng ngày càng lạnh lùng quái gở, địa vị cao không tương xứng với xuất thân đem lại cho hắn rất nhiều lời bàn tán đồn đãi. Tam giới mênh mông ngoại trừ số ít người quen cũ thì gần như không ai không sợ hắn, gần như không ai bằng lòng tiếp xúc thân cận với hắn. Hắn giống như một du hồn lạnh lẽo, hưởng thụ sự kính sợ từ mọi người, lại bị tất cả mọi người xa lánh.

Thế nhưng Dương Thiền lại rất may mắn. Ngoại trừ cơ duyên sắp đặt có được một cây đèn hoa sen và dung mạo không uổng phí di truyền của gia tộc, nàng rõ ràng cái gì cũng không bằng mình. Võ nghệ tầm thường, pháp lực tầm thường, ba ngàn năm cũng chỉ làm chức quan nhỏ như sơn thần. Song, nàng lại có được một nhóm bằng hữu tri tâm, trên có Nguyệt cung tiên tử, Long nữ từ đại dương bao la, người đứng đầu hoa thơm cỏ lạ, dưới có Thành hoàng Thổ địa các lộ, ngay cả Đấu Chiến Thắng Phật của Phật môn cũng nhận ân tình của nàng. Mỗi ngày của nàng đều vô cùng phong phú và vui vẻ, thậm chí còn có thể thốt lên rằng, "Ta yêu thương sâu sắc vạn vật trên thế gian này."

Thứ cảm xúc này, sau khi bọn họ xác định đối tượng chân tình, đạt tới đỉnh điểm xưa nay chưa từng có.

Hắn đứng ở địa vị cao trong Tam giới, dưới một người trên vạn người. Hắn ái mộ vị mỹ nhân Nguyệt cung có dung nhan tuyệt thế. Nhưng tình yêu của hắn chưa từng được đáp lại, dù cho hắn cất giấu hoa tai của nàng mà si tưởng, dù cho hắn nguyện vì nàng phản trời dựng cờ làm yêu, dù cho hắn ở trong Tu Di ảo cảnh không màng hết thảy muốn cùng nàng nắm tay đi hết quãng đời...

Còn Dương Thiền lại rất suôn sẻ. Tình yêu của nàng chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã đôi bên tình nguyện, tình bền hơn cả vàng, hơn cả ý chí phản trời hắn đã sớm thực hiện. Bọn họ mỗi ngày quấn lấy nhau, ngâm thơ vẽ tranh, nói chuyện trên trời dưới đất, sinh con dưỡng cái... Đều là những thứ mà chỉ trong mộng hắn mới dám xa cầu, biểu đạt tình yêu.

Rốt cuộc hắn cũng không thể chịu đựng được, dựa vào Thiên Đình nghiêm cấm nhớ trần tục, hắn đã hạ quyết tâm chia rẽ nàng và người thương của nàng. Nhưng rất nhanh hắn đã đau khổ nhận ra, tình yêu của bọn họ càng thêm kiên định hơn so với hắn tưởng tượng—— Người thương của nàng vẫn sống như bình thường, nhưng dù cho chia cắt hai mươi năm vẫn đặt nàng ở trong lòng, dù cho nhiều lần trải qua khổ hình của Thiên lao Địa ngục thì tình nghĩa đối với nàng cũng không phai mòn. Tuy y chỉ là người phàm nhưng lại là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu.

Tình yêu của nàng thậm chí còn kéo tới chi viện hùng hậu, càng ngày càng nhiều người đồng hành bên cạnh nàng, ngoại trừ trượng phu nhi tử thì còn có bằng hữu ngày xưa, người phàm từng được bảo hộ, thậm chí là Phật môn xa xôi... Sự tự do và sinh mạng của nàng trở thành vật quan trọng nhất trên đầu quả tim của bọn họ.

Thứ cảm giác này trước kia hắn chưa từng có, nhưng hiện tại có lẽ là thời cơ.

Hắn quả thật ngủ đông mấy năm vì kế hoạch thúc đẩy Tân Thiên Điều, mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy khổ tâm của hắn.

"Ta hiểu ngươi đang nghĩ gì." Giọng nói của Phục Hy lại vang lên, "Không ai biết tâm tư của ngươi đối với muội muội. Hiện tại ngươi đã là đại anh hùng nghịch thiên cải mệnh trong lòng vạn người, nếu như sống sót thoát ra ngoài, chắc chắn sẽ được hưởng thụ sự ca ngợi và cung phụng từ tất cả mọi người."

"..."

"Ngươi phải suy xét cho kĩ nha."

Bốn

"Ta nghĩ kĩ rồi." Rốt cuộc Dương Tiễn cũng mở miệng.

"Ngươi chắc chứ?" Phục Hy chần chờ, "Hiện tại cách giờ Tý còn rất sớm."

"Không, ta chắc chắn."

"Tốt." Cổ thần nói, "Vậy ngươi chuẩn bị thức tỉnh đi, ngay lập tức ngươi sẽ được vạn dân ca tụng. Vào đêm Tân Thiên Điều xuất thế, Ngọc Đế và Vương Mẫu sẽ khen thưởng cho Tư Pháp Thiên Thần..."

"Không, ngài sai rồi." Dương Tiễn ngắt lời, "Ý của ta là, ta sẽ hiến tế."

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói, để ta hoàn thành nghi thức tế lễ cuối cùng trước khi Tân Thiên Điều ra đời."

Dương Tiễn mở miệng, Thiên nhãn bị thương tổn phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, hai mắt bên dưới đong đầy ý cười dịu dàng mà kiên định.

"Ta đã mong đợi Tân Thiên Điều rất nhiều năm, vì nó dốc hết sức lực. Cửa ải cuối cùng trước khi nó ra đời cũng nên để ta làm bạn."

"Vậy còn muội muội ngươi?"

"Ta sẽ không cho phép bất kì ai thương tổn đến muội muội ta," Tư Pháp Thiên Thần tuyên bố, "Bao gồm chính ta."

Ba

Một nén hương trước khi đưa ra lựa chọn, Dương Tiễn có cảm giác đỉnh đầu ngứa ngáy. Thì ra là máu chảy từ Thiên nhãn theo vận mệnh sắp đặt cảm ứng được vật tương tự, pháp lực va chạm, từng hình ảnh đến từ chỗ trống trong ký ức lại một lần nữa hiện lên trong đầu Nhị Lang chân quân.

Có hình ảnh thời thơ ấu——

"Con không muốn cùng cha, cũng không cần Đại ca, con muốn Nhị ca!" Tiểu nha đầu làm nũng ôm cổ tiểu ca ca, "Mẹ không có ở nhà, con muốn ngủ cùng tiểu ca! Tiểu ca thương Thiền nhi nhất!"

"Cha, mẹ, sau này hai người còn mắng Nhị ca nữa, thì Thiền nhi sẽ không nghe theo! Thiền nhi không nghe!"

"Nhị ca ngã có đau không? Huynh đừng đánh nhau với hài tử nhà đối diện nữa, Tam muội giúp huynh ô ô..."

Bánh bao trắng buộc hai búi tóc hoa sen, chạy trước chạy sau vòng quanh hắn.

Có ngày tháng sau gia biến——

"Sư phụ, vì sao ngài lại nói chuyện đỉnh môn lập hộ là của Nhị ca? Thiền nhi không phải nữ nhi Dương gia sao? Vì sao Thiền nhi không được!" Tiểu cô nương thắt bím tóc nhấc lên ba thước thanh phong (kiếm), "Thiền nhi không thông minh bằng Nhị ca, nhưng Thiền nhi không thể để Nhị ca lo lắng!"

"Sư phụ, con sai rồi, nhưng con không dám xin lỗi Nhị ca... Người nói giúp con với. Con không sợ bị đánh, con sợ huynh ấy không cần con..." Tiểu cô nương thay hai cái răng sữa quỳ gối bên cạnh tiên nhân áo lục, e sợ nhìn thiếu niên giận dỗi. Tiên nhân xoa đầu nàng, "Ta có thể nói giúp con, nhưng con không được tái phạm."

Có sau phong thần làm tiên——

"Ta nhất định phải lấy được Bảo Liên Đăng!"

Cửa ải bên ngoài sơn động, nữ tiên xinh đẹp nắm chặt lụa trắng trong tay áo, gương mặt thanh tú hiện lên nét sắc bén đối diện một trận tử chiến. Thần thú trông giữ sơn động hỏi ý đồ của nàng, nàng đáp: "Huynh trưởng ta bị súc sinh giao long đả thương hôn mê, ta cần lấy được thần đăng giúp hắn. Tiền bối, xin hãy chỉ giáo!"

Hương khói lượn lờ, vị sơn thần trẻ tuổi ngồi ở giữa những tinh quái thanh tu, chậm rãi kể, "Tư Pháp Thiên Thần tân nhiệm vốn là Nhị Lang chân quân ở Quán Giang Khẩu. Hắn và chúng ta đều xuất thân từ nhân gian, mặt lạnh tim nóng, lòng mang thương sinh. Trên trời có lẽ rất nhiều thần tiên khinh thường ta và hắn, nhưng người dưới mặt đất chúng ta không thể khinh thường hắn."

Cung Quảng Hàn tao nhã, tiểu muội ngây thơ của Dương gia ôm bả vai nghĩa tỷ, vừa làm nũng vừa úp úp mở mở: "Hoa tai kia bị một người si tình nhặt được, ngày ngày ngơ ngẩn nhìn Nguyệt cung. Tỷ tỷ và hắn là người quen cũ ngàn năm, sao không thử suy xét?"

Còn có hai mươi năm gần đây——

"Trầm Hương, con mau học gọi cữu cữu. Cữu cữu của con giỏi lắm đó!" Nhà tranh, người mẹ vụng về đẩy nôi, mặc kệ ánh mắt hơi bất mãn của trượng phu mà ca ngợi thổi phồng người thân nhất ở nhà mẹ đẻ.

"Nhị ca, huynh..." Nữ tù nhận được tin tức nhi tử bình an liền lóe sáng hai mắt. Nàng đau khổ hối hận vì buột miệng thốt ra câu không tha thứ, nàng vẫn tràn ngập hy vọng đối với hắn.

"Trầm Hương, con không nên trách cữu cữu con, hắn cũng là phụng mệnh làm việc. Mẹ không hiểu, nhưng tin chắc hắn có nỗi khổ." Từ mẫu khuyên nhủ con trai, trước biến cố liên tiếp xảy ra, trong lòng nàng vẫn còn có hắn.

Đương nhiên, còn có giọng nói hiện tại—— "Trầm Hương, con đưa cữu cữu đi trước đi!"

Nhà giam Hoa Sơn, đối mặt với huynh trưởng hôn mê bất tỉnh, Tam Thánh Mẫu gấp gáp hô to, "Con dẫn hắn đi trước đi, cách giờ Tý vẫn còn một khoảng thời gian, mẹ không sao!"

"Mẹ..."

"Trầm Hương, nghe lời." Dương Thiền quyết tâm, "Sự việc hôm nay là do mẹ gây ra, nếu cữu cữu con không vì thương ta cũng sẽ không nhảy vào vũng nước đục này. Trước giờ gặp nạn đều là hắn bảo ta rời đi trước. Hiện tại, đến lượt ta bảo vệ hắn..."

Năm

"Trở lại đài sen đi." Phục Hy hờ hững bảo, "Sau khi đưa ra lựa chọn có thể vào vị trí. Hiện tại cách giờ Tý còn thời gian một nén hương, ngươi vẫn có thể nhìn lại cháu trai và muội muội."

"Đa tạ." Dương Tiễn bái lạy bốn phía hư vô, "Một nén hương là đủ rồi."

Khung cảnh nhanh chóng thay đổi, trong nháy mắt Dương Tiễn phát hiện mình đã về lại thuỷ lao Hoa Sơn. Vẫn là hồn thể trong suốt, nhưng lần này hắn đặt mình trên đài sen.

Ánh sáng của đá bảy màu chiếu rọi khắp sơn động, Trầm Hương quỳ xuống trước mặt mẫu thân.

Tất cả thần tiên bên ngoài hiển nhiên không biết đánh cược giữa hắn và Phục Hy. Vương Mẫu nương nương vẫn còn tiếp tục—— Nếu muốn giữ đá bảy màu khắc Tân Thiên Điều, Trầm Hương cần phải từ bỏ cứu mẫu thân.

"Mẹ, vì Tam giới chúng sinh, lần này nhi tử thật sự phải từ bỏ."

"Trầm Hương, con làm đúng rồi."

Dương Tiễn chậm rãi xoay người, từ ái và kiêu ngạo nhìn chăm chú vào muội muội kiên định dũng cảm bên cạnh hắn, khoé miệng mỉm cười tự hào.

"Ta có được sự nghiệp của mình, nhưng lại sắp mất đi người ta yêu thương nhất."

"Con ngoan, cuộc đời con sẽ trải qua rất nhiều lần ly biệt. Con cần phải học được cách kiên cường lên. Con là nối tiếp sinh mệnh của ta, chỉ cần con tồn tại thì ta vẫn còn sống."

Dương Tiễn chậm rãi lặp lại những lời này, con tồn tại thì ta vẫn còn sống.

"Thay ta chăm sóc phụ thân con, cũng thay ta trấn an cữu cữu con." Dương Thiền ngẩng đầu, nhìn về những tia sáng hoa mỹ, "Mẹ hát cho con nghe một bài hát."

"Nơi xa có ngọn núi, trên núi có cây, dưới tán cây có ngôi nhà tranh.

Bầu trời có đám mây, chậm rãi tan thành sương, gió trên mặt đất rượt đuổi.

Nơi xa có ngọn núi, trên núi có cây, người một nhà sống cùng nhau,

Vô cùng, vô cùng, vô cùng hạnh phúc..."

Ngọn núi ở xa xa đã không còn, cây trong ký ức cũng không còn. Mây trên trời phiêu tán trong âm mưu của kẻ thống trị, riêng người trong ngôi nhà tranh vẫn luôn trông nom lẫn nhau.

Huynh trưởng bảo vệ muội muội, mẫu thân trấn an hài tử. Đối diện với đại nghĩa và cái chết, không một ai lùi bước.

Một luồng sáng trắng chói mắt phóng tới, giờ Tý đã điểm.

"Trầm Hương, con đừng khóc."

Dương Thiền thản nhiên đứng dậy.

"Tam muội, muội đừng sợ."

Dương Tiễn nhẹ nhàng che chắn cho Dương Thiền.

Một đạo cường lực đánh tới, bọn họ không tự chủ được bay lên đá bảy màu.

Sáu

Hồn phi phách tán có cảm giác như thế nào?

Đau như tứ chi đứt gãy, ngũ tạng vỡ nát, hay là liệt hỏa thiêu thân?

Hoặc là đau như đao kiếm giày xéo, vạn tiễn xuyên tim?

Dương Thiền mở mắt trong khoảng không màu trắng, nhìn cơ thể vẫn còn nguyên vẹn của mình. Ở bên cạnh nàng, Dương Tiễn cũng mở bừng mắt, kinh ngạc kiểm tra thần hồn vô khuyết của mình.

"Sao huynh/muội lại ở đây?" Phát hiện ra hơi thở bên cạnh, bọn họ không hẹn cùng hô to.

Giọng nói khàn khàn vang lên: "Đương nhiên là vì ta!"

Trong vầng sáng, một nhân ảnh thật lớn chậm rãi xuất hiện: Mày rậm mắt phượng, đầu người thân rắn, râu dài phất phơ, cơ thể cường tráng không giấu hơi thở khoan dung của cha... Người đến chính là cổ thần Phục Hy.

Dương Tiễn và Dương Thiền đều bái lạy, khi nhận được ý bảo đứng dậy, Dương Thiền cảm kích hỏi: "Là ngài cứu ta sao?"

Phục Hy lắc đầu, chỉ Dương Tiễn bên cạnh: "Không phải ta cứu ngươi, là huynh trưởng ngươi cứu ngươi."

"Vậy vì sao cổ thần giữ ta lại?" Dương Tiễn cũng hỏi. Đối phương nở nụ cười hiền lành:

"Cổ thần có đức hiếu sinh, sao có thể lấy mạng của vãn bối? Huống hồ còn là vãn bối vì tân luật của Tam giới mà dốc hết tâm huyết?"

Dương Tiễn kinh ngạc, Tam Thánh Mẫu khó hiểu. Phục Hy tiếp tục, "Vừa rồi ta đã có một khảo nghiệm nho nhỏ với ca ca ngươi. Kết quả khiến ta rất vừa lòng, đúng không, Dương Tiễn?"

Người được hỏi hơi ngượng ngùng cúi đầu. Dương Thiền truy vấn đến cùng, chỉ thấy tiền bối khẳng khái xua tay, bỏ lại một câu "Sau này hai ngươi từ từ nói!" rồi phất tay thu hồi ánh sáng. Chỉ một thoáng trời đất quay cuồng, Dương Thiền chỉ cảm thấy mình rơi xuống, Dương Tiễn thì bị một trận kình phong lôi kéo quay về cơ thể được băng bó của mình.

Bảy

"Thế ngày đó huynh đã nói gì với Phục Hy đại thần?"

Tháng hai ở miếu Thánh Mẫu, đông tuyết bắt đầu tan, chớm nở hơi thở mùa xuân mới. Dương Thiền đẩy cửa phòng của huynh trưởng, đặt đan dược và thuốc bổ của Quảng Hàn tiên tử và Thái Thượng Lão Quân lên bàn, sau đó ngồi xuống cạnh Dương Tiễn.

"Muốn biết? Lại đây." Dương Tiễn híp mắt thần bí, vỗ vỗ bả vai mình. Dương Thiền dựa sát vào, nhẹ nhàng dán lên lưng hắn.

"Đại thần hỏi ta có giận một người không." Dương Tiễn vỗ đầu nàng.

"A?" Dương Thiền sửng sốt, "Thế có giận không?"

"Là như này." Hắn vừa đáp, vừa chầm chậm nhắm mắt lại.

"Ta nói, trong số mệnh của ta có một nha đầu, từ khi sáu tuổi đã quấn lấy ta không buông, lúc nào cũng bám theo phía sau ta như cái đuôi. Từ nhỏ đã biết nói ngon nói ngọt tranh sủng, lớn lên cũng toàn làm nũng lười nhác. Trước mặt người ngoài vừa ngoan hiền vừa hiểu chuyện, trước mặt ta thì mặc sức tung hoành. Nhìn trúng một lang quân cũng không quan tâm, chỉ biết mỗi ngày ở trước mặt ta làm ta chướng mắt. Ta sắp tức chết rồi."

Dương Thiền nghe hiểu liền áy náy cúi đầu. Dương Tiễn giữ chặt bàn tay định buông của nàng, tiếp tục bảo:

"Nhưng mà, nha đầu này lại làm người khác yêu thương không hết. Mới biết đi đã rất gần gũi với ta, có đôi khi sẽ giúp ta giấu giếm trước mặt cha mẹ và Đại ca. Khi trưởng thành ở trước mặt người ngoài sẽ bảo vệ ta nói tốt cho ta, khi xảy ra chuyện còn biết giúp ta san sẻ. Sau này dù đã có lang quân sinh nhi tử, trong lòng vẫn luôn dành riêng một vị trí cho ta. Cuối cùng vào thời khắc nguy nan còn rất giống liệt sĩ hy sinh vì đại nghĩa... Muội nói muội tử như vậy, ta có thể không thích sao?"

Đêm đó ở trong kết giới của Phục Hy, Dương Tiễn nhìn nhận trái tim mình rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn quả thật có chút đố kị Dương Thiền, đố kị nàng tuổi nhỏ được nuông chiều, đơn giản nhẹ nhàng, kết được thiện duyên, phu nhân hậu tử hiếu thảo. Nhưng hắn cũng rất yêu nàng, yêu nàng có cùng huyết mạch với hắn, yêu nàng ủng hộ trả giá vì mình, yêu nàng chính trực dũng cảm trái phải rõ ràng.

Ghen ghét mỏng manh đứng trước tình yêu thân thiết có thể nói là nhỏ bé không đáng kể.

Không cần huynh trưởng chính miệng trả lời, Dương Thiền cũng biết đáp án của hắn.

"Vậy hiện tại huynh còn đố kị với ta không?" Nàng dụi vào người hắn, ngọt ngào đặt câu hỏi.

Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu: "Mẹ ơi, ăn cơm thôi! Hôm nay cha nấu gà hầm nấm, mềm mại thơm ngon. Chờ một tí con sẽ đưa đến phòng cho cữu cữu."

"Biết rồi!" Dương Thiền đáp lời, nhưng vẫn không ngừng truy hỏi huynh trưởng.

"Một chút." Dương Tiễn nghiêng người, sóng mắt ôn hoà loé lên một tia sáng giảo hoạt.

"Thật sự có một chút."

—— W🅰️✝️✝️🅿️🅰️D——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro