[AU] Món quà của pháp sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạch kỳ đích lễ vật

Ta gọi Trầm Hương, năm nay bảy tuổi rưỡi, tại tiểu học Bảo Liên học lớp 1.

Ta sinh ở một cái nhà đặc biệt. Các bạn nhỏ khác trong nhà có papa, mama, đệ đệ hoặc muội muội, hoặc là có bà ngoại ông ngoại, bà nội ông nội. Nhà chúng ta lại không như vậy, có papa, mama, còn có cữu cữu mà ta sùng bái nhất.

Mẹ ta là cái ôn nhu tài giỏi đại mỹ nhân. Nàng ở đơn vị đi làm, mỗi ngày đều từ sáng sớm đã đuổi theo xe buýt, đối với công việc nghiêm túc lại chuyên chú. So sánh ra, trong nhà ngược lại là papa thường tại theo giúp ta, cha là giáo viên tiểu học, dạy ngữ văn, mặc dù người rất tốt, nhưng suốt ngày tổng nói liên miên lải nhải, nhất là khi dạy ta bính âm, viết chữ hay học toán.

Ta cữu cữu nhưng lợi hại. Cữu cao cao to to, dáng dấp cũng đẹp trai, ông bà ngoại qua đời sớm, cữu vừa chịu áp lực một mặt đọc sách một mặt nuôi gia đình, không chỉ tự mình thi đậu đại học còn đem mẹ ta cũng ép cho học thành tài. Về sau cùng người hùn vốn làm ăn, tại chúng ta náo nhiệt nhất đường cái mở một tiệm lẩu, sinh ý khá tốt, giáo viên của chúng ta tất cả đều đi nếm qua. Cữu ở nhà cũng thường xuyên nấu cơm luôn, hương vị khá tốt.

Papa mama của ta là tại mười năm trước gặp nhau. Lúc ấy mẹ ta ở đơn vị làm việc, lúc tan làm từ trên đường cái cứu được papa ta kém chút bị xe đụng phải. Cha ta khi đó vừa lên làm giáo viên, mơ mơ màng màng chuẩn bị soạn bài, mama nói cha đáng yêu, liền nhất quyết muốn cùng với cha một chỗ. Nghe nói cữu cữu ta lúc ấy đặc biệt phản đối, cữu không tin papa từ nhỏ mất đi cha mẹ lại có năng lực đem mama bảo vệ tốt, còn chằm chằm nhìn mama một đoạn thời gian rất dài. Kết quả không chịu nổi mẹ ta quấy rầy đòi hỏi cộng thêm phát hiện papa kỳ thật là cái đáng tin người, cữu mới đồng ý hai người kết giao.

Về phần ta vì cái gì đến bây giờ đều không có dì, cái này ta cũng không biết. Ta trước đó hỏi qua cữu cữu, bởi vì bạn tốt của ta Ngao Xuân mỗi cái cữu cữu đều có dì cả. Ta cữu cữu chỉ là vặn tai ta, nói tiểu quỷ chúng ta quản không ít việc nhỉ. Ta lại đến hỏi mama, mama chỉ là khoanh tay nói nàng cũng không hiểu rõ. Về sau có một ngày lúc ta đi nhà xí lặng lẽ nghe được mama cùng Bách Hoa a di gọi điện thoại, nói cữu cữu là vì nuôi nàng mới bỏ qua cơ hội tìm dì, lúc nàng nói câu này đầy than thở, ngữ khí tự trách lại áy náy.





Cữu cữu thoạt đầu là không ở chung với chúng ta. Cữu ở nhà cũ của ông ngoại bà ngoại lưu lại, hoặc là có đôi khi ở luôn tại tiệm lẩu. Nhưng từ khi ta năm tuổi kia, cữu cữu thế mà chuyển đến. Nhà chúng ta cách tiệm lẩu cũng không xa, ngay từ đầu cữu còn ngày ngày đi làm. Thời gian dần qua cữu liền tiệm lẩu cũng không đến nữa, lại về sau cữu còn tới cửa cũng không thế nào ra, cứ qua mỗi đoạn thời gian đều kém lần trước một chút.

Ta không rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng ta thật vui lắm, cữu cữu có thể mỗi ngày ở nhà chơi với ta. Cữu sẽ kể rất nhiều chuyện thú vị, sẽ còn dạy ta chơi đủ loại cờ. Ta xế chiều mỗi ngày lúc ra chơi nghỉ giữa giờ đều sẽ tranh thủ thời gian hoàn thành hết bài tập, chỉ để ban đêm có thể cùng cữu chơi thêm một ít.

Nhưng papa mama của ta thì không vui lắm.

Mama luôn luôn khóc. Mẹ cho là ta không biết, kỳ thật ta đều nhìn thấy, có đến vài lần mẹ tại phòng tắm yên lặng rơi lệ, lúc ra con mắt đỏ ngầu. Mẹ mỗi ngày đều tại rất chân thành chiếu cố cữu cữu, mỗi ngày dậy thật sớm làm cơm cho cả nhà, giữa trưa cũng tranh thủ về, cơm tối chuẩn bị tinh tế mềm nát. Ta nhớ được trước kia lúc ta bốn tuổi mama là không quá biết nấu cơm, không nghĩ tới tay nghề mẹ tiến bộ nhanh như vậy, quá lợi hại rồi.

Papa luôn luôn trầm mặc, có đôi khi sẽ còn ở ngay trước mặt ta thở dài. Ta có thể cảm giác được, cha không quá ưa thích cữu cữu, cữu cữu cũng không quá ưa thích cha. Lúc trước mỗi khi đến thăm nhà cữu hoặc là khi tới tiệm, cha luôn luôn không nói lời nào, cữu cữu cũng rất ít đơn độc lưu hắn.

Về sau cữu cữu chuyển vào tới, thần sắc của cha liền ngưng trọng hơn, bất quá lúc nấu cơm hoặc là giặt quần áo, cha đều sẽ âm thầm giúp đỡ mama.

Ta hỏi mama cữu cữu có thể hay không vĩnh viễn lưu tại nhà ta, mama nhìn xem papa quay lưng đi, gật gật đầu, nhưng lại ngăn lại ta khoa tay múa chân reo hò.

Nàng ngồi xổm xuống sờ lấy đầu của ta, nói: "Hảo hài tử, cữu cữu hiện tại thân thể không thoải mái, cần yên tĩnh."

Ta nhẹ gật đầu, nhưng ta thấy không rõ papa biểu lộ.

Ta lại hỏi mama, cữu cữu bị bệnh gì? Lúc nào thì khỏi?

Mama không nói lời nào, đột nhiên, hàng mi rủ xuống của mama liền ẩm ướt.

Ta giật nảy mình, gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống. Ta nói mama đến cùng là thế nào, cữu cữu có phải là muốn rời khỏi chúng ta?

Tựa như trong truyện bà nội rời đi cô bé bán diêm, sư tử cha rời đi trong phim Vua sư tử?

Mama nghẹn ngào một chút, đưa tay lau mắt, ánh mắt đột nhiên kiên định.

"Sẽ không, bảo bối." Mama nhìn ta, "Có mama tại, mama sẽ không để cho con mất đi cữu cữu."

Papa đi sang phòng khác mà không nói một lời.





Về sau ta phát hiện, mặt cữu cữu càng ngày càng tái nhợt, trạng thái cũng giống như bông hoa mùa thu từng chút từng chút khô héo đi. Trong nhà thỉnh thoảng truyền đến tiếng cha mẹ cãi nhau, chủ yếu là vào đêm khuya khi ta đang cố ngủ. Ta giống như nghe thấy papa thì nổi giận, mama thì nức nở.

Ta bắt đầu sợ hãi.

Ta phát hiện mama dường như bắt đầu ít tiền hơn, ta không còn có nhận được mấy món đồ chơi điều khiển từ xa hay ho nữa, tới mấy bộ truyện dài kì cũng đã không còn. Một ngày ba bữa mặc dù khẩu vị cũng không tệ lắm, nhưng là mấy món thịt bắt đầu rõ ràng giảm bớt, hoa quả ngọt ngào, điểm tâm cũng rất ít xuất hiện trên mâm. Trong nhà đồ đạc dần dần dính bụi, rất nhiều thứ đều bị bán mất, mama cũng không còn mua quần áo mới.

Trước sinh nhật tám tuổi một ngày, papa mama cùng đón ta đi học về, đi đến hàng bán bánh gatô ta cứ nhìn chiếc bánh gatô hình mèo máy Doraemon mà xuất thần. Mama kéo tay ta muốn ta tiếp tục đi, papa lại không nói hai lời xông vào trong tiệm, mua luôn cái bánh gatô kia.

Ta nhìn thấy mama muốn nói điều gì, lại cuối cùng không có mở miệng. Đêm hôm đó ta trong phòng ngủ lại một lần nữa nghe được bọn họ cãi lộn thanh âm, papa thanh âm so trước đây còn lớn hơn.

"...... Con của tôi dựa vào cái gì chịu ủy khuất!" Cha nói, "...... Tôi có thể giúp cô tận nghĩa vụ, nhưng cô cũng có nghĩa vụ đối với con!"

......





Hôm nay là thứ bảy. Papa dậy thật sớm, mang ta đến công viên chơi. Cha mua cho ta cái diều hình máy bay, dẫn ta chạy tới chạy lui, chúng ta đặc biệt vui vẻ.

Ta rất trân ái cái diều máy bay kia, đây là hai năm qua ta lần đầu tiên được mua đồ chơi mới. Ta có chút khổ sở áp lên bả vai papa, nói: "Papa, con có phải là về sau đều không có quà sinh nhật nữa đúng không."

"Sẽ không, con trai, không có chuyện đó." Cha vỗ đầu của ta.

Ta không phải chuyện gì cũng đều không hiểu, ta mơ hồ biết, trong nhà cần tiền gấp. Thế là ta cúi đầu xuống, cầm con diều siết trong tay: "Papa, cái diều này chơi rất thích. Con không muốn món quà đắt tiền."

Papa sửng sốt một chút, đột nhiên ôm chặt lấy ta, âm thanh run rẩy nói: "Papa ở đây, papa sẽ cho con những thứ tốt nhất. Cho con máy bay nhỏ điều khiển từ xa, xe hơi nhỏ điều khiển từ xa......"

Chốc lát, cha nhìn ta nói: "Con trai, papa hỏi con. Nếu như...... Cha nói nếu như. Con chỉ có thể ở cùng papa hoặc mama, con muốn ở với ai a."

Vấn đề này khiến ta bối rối, một loại dự cảm bất thường bao phủ trong lòng. Ta nói ta không sẽ chọn, ta muốn cùng cả nhà ở cùng một chỗ với nhau. Cha nói không có chuyện gì, papa chỉ là thuận miệng hỏi một chút. "Vô luận con ở đâu con cũng là con của cha," Cha nói, "Papa sẽ hết sức cho con hết những thứ gì con muốn. Nhưng papa càng hi vọng con đi theo cha... Papa sẽ không để cho con không được gặp mama......"

"Vậy papa, đi theo cha con còn có thể gặp cữu cữu không?" Ta hỏi.

"Có thể a."

Papa trầm mặc ba giây sau đột nhiên đáp.

"Trầm Hương, con yên tâm. Coi như con đi theo papa, papa cũng sẽ không mặc kệ mama con, càng sẽ không làm khó dễ con."





Chúng ta ở bên ngoài chơi ròng rã một ngày. Khuya về nhà sau, cơm nước xong xuôi ta theo thường lệ tìm cữu cữu đòi kể chuyện xưa cho ta. Cữu hôm nay lại đi bệnh viện một chuyến, giống như là rất buồn ngủ. Nhưng là nghe thấy tiếng ta, cữu vẫn là vui mừng cười.

"Trầm Hương đấy à?" Cữu hỏi ta, "Hôm nay đi đâu thế?"

"Cùng papa đi chơi diều ạ. Cha còn cho con mua cái diều máy bay cơ!" Ta vừa nói liền dựa vào trên vai cữu. "Chậm một chút!" Mama nhẹ nhàng nhắc nhở, nhưng cữu cữu lại cười thân thiết.

"Trầm Hương, muốn hay không cùng cữu cữu nói riêng mấy câu?"

Cữu trợn mắt nhìn ta, trong ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, ta lập tức tâm thần lĩnh hội gật đầu ngay, sau đó năn nỉ nhìn về phía mama, muốn để mama tránh một chút.

Có lẽ đây là lí do cữu cữu không có vợ con, cữu mặc dù lớn hơn mama mấy tuổi, nhưng luôn có chút tính trẻ con không giấu được, vì thế ta cùng cữu có thật nhiều bí mật nhỏ đếm không hết. Ta thích kể cho cữu mấy chuyện ta vừa nghĩ ra, dù sao cữu sẽ không giống papa xụ mặt nói toàn chuyện giả vờ, còn thích cho cữu xem mấy món thủ công ta mới làm, bởi vì cữu sẽ không giống mama như thế không có hứng thú.

"Trầm Hương sinh nhật vui vẻ nha." Cữu sờ lấy đầu của ta, "Càng lúc càng giống tiểu nam tử hán rồi."

"Hắc hắc, nhất định phải." Ta thật cao hứng cữu có thể như thế khen ta.

"Nam tử hán kia có phải là hỏi gì đáp nấy?" Cữu đột nhiên đứng thẳng người lên, nghiêng đầu hỏi ta. Ta không biết phải nói gì nên vội trả lời, "Đúng, đúng thế."

"Kia cữu cữu hỏi con, hai ngày nay papa mama có phải là cãi nhau?"

Vấn đề này để cho ta không biết làm thế nào, ta không biết cữu vì sao lại đột nhiên nói như vậy, ở vào bản năng ta vô ý thức gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu, "Ân...... Không...... Lúc nào cha mẹ chẳng thường xuyên cãi nhau, bọn họ tổng đấu võ mồm."

"Không cho phép gạt người, nam tử hán không thể nói dối."

"Con không có nói dối."

"Trầm Hương, con là cái tiểu lừa gạt." Cữu nói, đưa tay vặn lỗ tai ta. Ta cười tránh đi ghé vào một bên, miệng bên trong la hét "Con không phải." Cữu cũng không tiếp tục truy, chỉ là bỗng nhiên đổi cái vấn đề.

"Con có sợ papa mama tách ra hay không a?"

"Con......"

Vấn đề này ngạnh tại trong tim ta, ta không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của cữu, cũng không thể nào tránh né. Ta bỗng nhiên nghe phía bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếp lấy mama nói câu: "Anh về rồi à."

Nhưng mà đáp lại mẹ, chỉ có trầm mặc cùng tiếng bước chân.

Ta đột nhiên trở nên vô cùng vô cùng sợ hãi, ta sợ hãi đến không dám đẩy cửa phòng cữu cữu ra, ta sợ hãi đến không dám ra chào cha vừa về. Ta quay đầu lại có chút không biết làm sao nhìn qua cữu cữu, lại phát hiện nét mặt của cữu, cũng có một cái chớp mắt cứng đờ.

"Không nói cái này, là cữu không tốt, đến đây nào." Đợi cho tiếng bước chân nhỏ đi, cữu cữu đột nhiên vẫy gọi gọi ta tới.

Ta theo lời gần sát cữu, ôm chặt lấy cánh tay của cữu, cữu cũng ôm ta: "Trầm Hương muốn quà sinh nhật gì nào?"

Ta lắc đầu: "Papa đã mua cho con một con diều, con không cần thêm quà nữa đâu."

Cữu cữu đột nhiên ôn nhu cười: "Vậy không được, sinh nhật con, cữu cữu cũng phải bày tỏ một chút." Còn không đợi ta khước từ, cữu bỗng nhiên nắm chặt tay của ta, ngữ khí kiên định nói: "Con yên tâm, cữu cữu sẽ không để cho papa mama tách ra, sẽ không."





Đêm đã khuya, ta nên trở về phòng đi ngủ, trên đường lúc đi qua phòng papa mama, ta mơ hồ nghe thấy được bên trong tận lực đè thấp âm thanh tranh cãi.

"Tôi tôn trọng cái nhìn của anh...... Không liên lụy anh nữa...... Ký tên đi...... Tôn trọng ý nguyện của Trầm Hương ...... Ca...... Tôi không thể từ bỏ......"

"...... Nói cái lời gì ngốc vậy...... Cô rất cần tiền...... Con ở với ai tôi cũng phải lo hết...... Tôi lại tìm công việc......"

Trong phòng truyền đến một trận nức nở, tựa như là mama đang khóc.

Ta nhón chân lên gõ cửa một cái: "Papa mama, hai người không sao chứ?"

Trong phòng đột nhiên không có động tĩnh, ta lại gõ gõ cửa, "Cha, mẹ, hai người thế nào?"

"Không có gì, mẹ con xem phim bật tiếng to ấy mà." Là papa thanh âm, "Mau ngủ đi, tiểu thọ tinh."

Ta do dự mấy phần, cuối cùng vẫn thu tay về, cũng được, papa mặc dù nói nhiều, nhưng là làm người lớn vẫn tương đối đáng tin.





Sau thế nào hả, các bạn hỏi về sau như nào hả?

Các bạn còn nhớ hay không, mama từng nói sẽ không để cho ta mất đi cữu cữu,

Papa từng nói sẽ không để cho ta không gặp được cữu cữu cùng mama,

Cữu cữu từng nói papa mama sẽ nhất định ở cùng một chỗ.

Nhà chúng ta a, toàn bộ đều là những người lớn đáng tin a.

Giống tất cả những đứa trẻ con khác, ngay từ đầu ta là cự tuyệt, ta nhìn thấy mama vẫn luôn tiêu sái kiên cường giờ đây ngồi quỳ chân tại trên mặt đất công viên nhỏ, còn papa vốn nói nhiều giờ không nói một lời nắm chặt tay mẹ. Ta khóc cầu mama hỏi mama tại sao muốn rời đi chúng ta, mẹ nói Trầm Hương, mama không có cách nào.

Một cuộc điện thoại gián đoạn mẹ con chúng ta nói chuyện, mẹ sau khi để điện thoại xuống bên cạnh bèn khóc hướng bệnh viện chạy. Papa không có cản mẹ, chỉ là ôm lấy ta đang muốn đuổi theo mẹ, cha dẫn ta đi đến trong một rừng cây, nói với ta.

"Trầm Hương, nếu như papa gặp nguy hiểm, con sẽ làm thế nào."

Con đương nhiên là muốn cứu papa. Ta nói.

"Con cũng biết, cữu cữu đối với mama, tựa như papa đối với con. Nếu như papa gặp nguy hiểm, mama muốn làm thế nào a?"

"Mẹ chắc chắn cũng giống như con a."

Giống như con a.

"Thế nhưng là con có thể giúp mẹ." Ta không cam tâm, "Con có thể giúp mẹ rửa rau, rửa chén đĩa con cũng sắp biết làm, con còn có thể giúp mẹ bồi cữu cữu nói chuyện......"

"Thế nhưng là con bây giờ còn quá nhỏ. Hoặc là nói, trước phiền phức cữu cữu con gặp phải, chúng ta đều quá nhỏ bé." Papa ôm ta, thô ráp gốc râu cằm cọ xát lấy đỉnh đầu của ta, "Con trai, rất nhiều chuyện chúng ta làm không hết được, nhất định phải đưa ra lựa chọn."

Ta ôm papa, khóc cực kỳ lâu, về sau ta khóc mệt, ghé vào trong ngực của cha trầm mặc một hồi, liền nghĩ tới mẹ.

Mama nhất định phải lựa chọn, ta cũng nhất định phải lựa chọn.

Ta là nam tử hán, ta không thể để cho mama khổ sở.

"Trầm Hương, papa lại cùng con cam đoan một lần, vô luận con lựa chọn ai, papa đều sẽ cho con hết thảy những gì tốt nhất, càng sẽ không để con không gặp được mama cùng cữu cữu."

Ta hẳn là cũng nhất định phải lựa chọn papa, ta biết, mama đã đủ bận rồi, không có quá nhiều thời gian rảnh mà chăm thêm ta.





Một ngày trước khi ta theo papa đi nơi khác, mama mang ta đi chơi thật lâu, mẹ mua cho ta thật nhiều quần áo mới cùng giày, cho ta ăn tiệc mà từ khi cữu cữu sinh bệnh đến nay ta chưa hề được ăn qua. Cuối cùng, ta ôm đồ chơi vừa mua, đòi đi gặp cữu cữu. Mẹ do dự một chút, rốt cục vẫn là đáp ứng.

Cữu cữu hiện tại chỉ được ở trong bệnh viện, tình trạng cữu đã vô cùng không tốt, đã không thể bước đi. Ta đi theo mẹ xuyên qua đám đông, nhìn xem một đám người mặc áo khoác trắng đẩy cái giường có người nằm vội vàng mà chạy qua, nương theo chiếc giường lăn là tiếng khóc của người nhà cũng chạy theo, ta rất sợ hãi, còn chưa tới cửa phòng bệnh, ta liền khóc.

Ta nói mama, ta cữu cữu có thế này không.

Mẹ đột nhiên xoay người lại, đôi mắt đỏ bừng còn không kịp lau khô nước mắt: "Trầm Hương, mama cùng con cam đoan, có mama tại, con sẽ không mất đi cữu cữu."

Cữu cữu bây giờ còn chưa có biến thành như thế, cữu thấy ta đến, còn có thể mở mắt ra mỉm cười, còn có thể khen ta: "Mặc bộ quần áo này thật là đẹp trai."

Ta quay một vòng, "Mama mua cho con."

Cữu cữu cười, "Đúng a, mẹ con từ nhỏ đã yêu xú mỹ, nuôi con trai cũng giống vậy."

Mama che mắt cười, cữu cữu nhìn mẹ chằm chằm, rõ ràng ngừng lại một chút.

"Anh, nghỉ hè em để nó cùng cha nó đi ra ngoài chơi mấy ngày, chờ khai giảng trở lại nhìn anh." Mama nói lí do thoái thác đã sớm cùng papa ước định cẩn thận, để cho ta kể cữu cữu nghe mấy chuyện tiếu lâm, nửa giờ sau, papa xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

"Anh, chúng em đi." Papa dắt tay của ta, bảo ta cùng mama cữu cữu tạm biệt.

Ta liều mạng nhịn xuống nước mắt, ta nhìn thấy, mama dựa vào cữu cữu, mặt quay đi, cữu cữu lại đối ta bày cái khẩu hình.

Cữu đang nói: "Trầm Hương, đừng sợ."





Rời đi trên xe lửa ta mơ cái giấc mơ thật dài, lúc mơ mơ màng màng, ta nghe được cữu cữu gọi ta, cữu giống thường ngày bế ta xoay một vòng, sau đó buông ta xuống, vẫy tay đi.

Tiếng chuông điện thoại của papa làm ta tỉnh, papa quay lưng đi giảm nhỏ âm lượng, nhưng ta vẫn là nghe được tiếng mama khóc.

Tê tâm liệt phế tiếng khóc.

Nhà chúng ta a, toàn bộ đều là mấy người lớn thích nói dối cả.





Lofter: fengdongxianyinlin            /post/1f0273fc_1cc323946  

(Lời người dịch: Truyện tới đây là hết. Đoạn sau là một đoản siêu ngắn cũng của tác giả này, ta cảm thấy như là phần bổ sung cho truyện này, nên chèn cả vào đây cho mọi người đau tim một thể luôn, hihi. Mong mọi người vào lof ủng hộ tác giả ạ!

P/s: dịch xong truyện này tự nhiên xưng "ta" luôn mới sợ!

P/ss: cứ vừa đọc vừa mường tượng ra bé Tào Tuấn béo tròn hồi đóng Natra, xong cữu cữu thì là phiên bản trẻ trung nghịch ngợm hơn của lão Nhị. Thương hai cữu cháu ghê!)

















"Ngủ đi, ngủ ngon, mơ đẹp."

Trong bệnh viện, Dương Thiền gục đầu lên giường ngủ say, trong chiếc túi để dưới chân có giấu một lá đơn thỏa thuận ly hôn.

Trên giường bệnh Dương Tiễn ôn nhu xoa đầu nàng, lặng lẽ tháo ra ống tiêm trên tay.


Lofter: fengdongxianyinlin                    /post/1f0273fc_1c9bde065

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro