Một đệ tử khiến ta không bớt lo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta một cái không bớt lo đồ đệ

Côn Luân đã mưa ba vạn năm, thật là chuyện lạ, dù mưa mỗi năm đều có, mấy năm nay đặc biệt nhiều!


Ta trốn ở Ngọc Hư Cung cũng đã trốn ba vạn năm, cũng đã đến lúc phải đi ra ngoài phơi chút nắng nơi khác, nhìn mặt trời chút, không thì quần áo vốn đã xanh lục, mốc lên sẽ càng thêm xanh rồi!

Đi nơi nào đây?

Cẩu tử ghé vào bên chân ô ô kêu, một đôi mắt to đen láy lại mông lung sương mù mà mơ hồ nhìn ta.

Ta vỗ vỗ đầu của hắn, phủi phủi lớp bụi vốn không tồn tại, rồi đứng lên.

Được! Liền đi Quán Giang Khẩu!

Đi tìm cái kia đồ đệ khiến ta không bớt lo xem hắn đang thế nào.

Bất quá lời nói đi cũng phải nói lại, thật đúng là tức chết ta rồi, nhãi con kia nói thì thật hay, gì mà cam đoan với ta, nói cái gì mà "Dù có phú quý cũng chẳng quên", con mẹ nó chứ, nhãi con quên ta quên không còn một mảnh!

Lần này đi Quán Giang Khẩu nhất định phải hảo hảo dạy dỗ hắn một trận mới được!


Cẩu tử đột nhiên dừng lại trừng mắt với ta, yết hầu "Ô ô" kêu lên, một thân da lông bóng loáng, móng vuốt giơ ra đe dọa.

Được rồi! Không đánh hắn là được rồi chứ gì!

Cẩu tử ngừng sủa, cẩu tử tiếp tục dẫn đường.

Làm gì còn thiên lý a!!! Sư phụ muốn dạy dỗ đồ đệ lại còn bị uy hiếp!!! Ô ô ô ta khóc!

Dương Tiễn! Không dạy dỗ ngươi liền dạy dỗ chó của ngươi!



Ra khỏi Côn Luân, lại không mưa, trên núi nở đầy tiểu hoa không biết tên, trắng trắng hồng hồng, trải một đường, để Côn Luân tràn đầy sắc xuân.

Thật sự là kỳ quái, còn kỳ quái hơn việc Dương Tiễn làm tư pháp thiên thần.

Ta đá đá cẩu tử để hắn nhanh lên, cẩu tử đột nhiên đuổi theo ta cắn, một đường phi nước đại đến chân núi.

Ta sợ, ta cam đoan cho hắn xương ăn, còn lớn hơn cái Dương Tiễn cho.

Cẩu tử lại lắc đầu, nói chủ nhân cho mới là tốt nhất!

Mẹ, vậy ngươi đem ba vạn năm đồ ăn đều phun ra a!

Ta không dám nói, ta sợ bị cắn.


Hao Thiên Khuyển lắc lư, nhoáng một cái ở phía trước dẫn đường, nói đường về nhà chủ nhân hắn quen thuộc nhất, nói chủ nhân là người chó nhỏ yêu nhất, nói Ngọc Đỉnh cho xương không to bằng chủ nhân cho......

Ta quyết định, đây chính là quyết định sáng suốt nhất của ta, chính là dạy Hạo Thiên Khuyển đằng vân giá vũ, không thì ta liền bị hắn mắng thêm mấy ngày mấy đêm.


Đến Quán Giang Khẩu chuyện thứ nhất chính là để Hao Thiên Khuyển biến trở về nguyên hình, sau đó chính là, mua ô.

Vâng, ta, Ngọc Đỉnh chân nhân, vì tránh mưa chạy đến, kết quả, trời lại mưa!

Này! Long Vương ngươi làm việc kiểu gì vậy!!



Từ khi cái kia đồ đệ khiến ta không bớt lo không làm tư pháp thiên thần nữa, Dương phủ lại chuyển lại về Quán Giang Khẩu. Cuối cùng đã đến ngày, hắn sẽ không còn mang vẻ ngoài "hắc ám" như vậy nữa. Ta đã sớm cùng nhãi con kia nói, bỏ cái vỏ bọc gì mà "Cấm dục, hắc ám" ấy đi, ngươi không sợ diễn trò tới chết a!

【 Thật ra thì, phong cách hắc ám cũng siêu ngầu á!!】

Đồ đệ khiến ta không bớt lo liền chống cằm, một đôi mắt phượng ướt sũng mà nhìn ta, thần sắc trong trẻo như con nai con, lắc lắc ung dung hiện ra trước mặt ta.

【 Sư phụ, không châm nến nhìn còn ngầu hơn!!】

Ta tức giận đến hất ra cánh tay hắn đang lôi kéo tay áo ta, quay lưng đi không nhìn hắn nữa. Dương Tiễn, ngươi nếu là như vậy, ta liền đi về!

【 A, người đi về đi.】

Hừ! Tức chết ta rồi, làm sao như thế không bớt lo!! Ta phất ống tay áo một cái, cũng không quay đầu lại liền đi ra cửa, nhưng thật giống như nghe được hắn rất nhỏ thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài đó, rất nhỏ, lại tựa hồ như mang theo giải thoát, ầm vang tại trong tim ta phát ra một tiếng vang thật lớn, như cự thạch sụp ở trước mắt, như sóng thần quét qua tim ta.

Ta không quay đầu, một đường liền trở về Côn Luân.



Ba vạn năm sau, ta vì tránh mưa, lại trở về.

Là Dương Thiền mở cửa, nàng cùng ta điểm giống nhau chính là, anh của nàng không cho ta bớt lo, nàng không cho anh của nàng bớt lo.


Trong viện nở đầy hoa đào, trắng trắng hồng hồng, nhìn lại giống như ở Côn Luân không sai biệt lắm, ta nhớ được Dương Thiền thích chính là hoa sen a, làm sao trồng nhiều như vậy hoa đào, chờ lấy quả đào ăn?

Dương Thiền cười rót cho ta chén trà, nói hoa đào là nhị ca thích, là trồng cho nhị ca.

A, phẩm vị không tệ, ta cũng thích.

Ta nhấp một ngụm trà, cũng đối với nàng cười cười, sau đó nhìn bên ngoài tí tách tí tách hạt mưa.


【 Chân nhân, ngài hôm nay tới đây, có chuyện gì không?】

【 Ta nói ta là tới tránh mưa ngươi tin không?】

Dương Thiền khóe miệng giật giật một chút, sau đó cũng uống hớp trà, rồi cùng ta cùng một chỗ ngồi nhìn mưa.


Cứu mạng, thật xấu hổ, bảo bối đồ đệ của ta đâu?!

Hao Thiên Khuyển liếc ta một chút, hiện tại biết gọi bảo bối đồ đệ rồi sao?

Nói nhảm! Hắn làm sao không phải bảo bối đồ đệ của ta?!



Lúc ấy mệt gần chết đem hắn nhặt về Côn Luân, cũng bất quá là một đứa bé con mười ba tuổi thôi, bé như vậy mà phải trải qua sinh tử, thật là đáng thương, hắn ôm ta khóc một đêm, tay gắt gao nắm lấy ống tay áo ta, nước mắt còn đọng tại khóe mắt liền đã ngủ thiếp đi.

Ta chưa từng nuôi hài tử, nhưng nhìn Dương Tiễn, vậy mà liền nghĩ thu hắn làm học trò, bé con dụi dụi mắt, đôi mắt trong vắt như Nhược Thủy, hắn còn không chịu thả quần áo ta ra, gắt gao ôm ta.

Ta ôm hắn một đêm, tay đều tê!!

Vì để cho hắn được che chở mà bình an lớn lên, ta bảo hắn quỳ ta, bái ta làm thầy.

【 Nhị Lang không quỳ, quỳ xuống là đối tôn nghiêm chà đạp.】

......

【 Ta hiện tại là sư phụ của con, chính là cha của con! Con quỳ hay không quỳ cha con đây!】


Nhãi con rốt cục bái ta làm thầy, thật sự là không bớt lo, thế nhưng cũng thật là thông minh, chỉ cần chỉ qua liền sẽ học được, quả thực là một thiên tài!

Dương Tiễn luyện công, luôn luôn thụ thương, thụ thương cũng là chuyện rất bình thường thôi, nhưng hắn không, hắn lại là đến mức độ liều mạng.

Ta cẩn thận từng li từng tí cho hắn bôi thuốc, sợ làm đau hắn, hắn lại một phát xé đi băng gạc, nói nam tử hán đại trượng phu không sợ, chỉ là vết thương nhỏ, vì cứu ra mẫu thân, Nhị Lang chết còn không sợ!


Ta cho hắn một tát, đây là ta lần thứ nhất đánh hắn, cũng là ta lần thứ nhất tức giận.

Ta nắm lấy bờ vai của hắn, nhìn xem hắn luống cuống hai mắt, ta nói cho hắn biết, không được cái gì đều liều mạng, con có sư phụ! Con là có sư phụ! Có sư phụ cùng con, con cái gì cũng không cần sợ!

Ta nói cho hắn biết, Côn Luân chính là nhà của con, sư phụ vĩnh viễn ở trong nhà.


Dương Tiễn ngơ ngác, ta biết ta đánh đau hắn, ta ôm lấy hắn, ôm chặt trong lòng, lau đi nước mắt của hắn.

【 Thật xin lỗi, là sư phụ sai.】

Ngọc Đỉnh chân nhân gì chứ, đụng tới mình tiểu đồ đệ, vẫn là phải nhượng bộ.


Nhưng hắn vẫn là không cho ta bớt lo, cứu mẹ, đánh Thiên Đình, làm tư pháp thiên thần, đổi thiên điều.

Mỗi chuyện đều không cho ta bớt lo.

Nhưng hắn lại luôn không tim không phổi cười, cùng ta nói, sư phụ, không sao cả, Nhị Lang đã lúc nào sợ đâu!


Đúng, hắn không sợ, ta sợ!

Ta chỉ cần hắn hảo hảo còn sống! Làm đồ đệ của ta, ở bên cạnh ta, nhìn Côn Luân tuyết, Quán Khẩu mưa, nhân gian phong nguyệt, có cái gì không tốt?!

Hắn trầm xuống sắc mặt, nói với ta, hắn còn muốn thiên hạ bách tính, tam giới chúng sinh, cũng có thể an hưởng này nhân gian phong nguyệt.

Không phải vì Dương Thiền, không phải vì Trầm Hương, là tam giới, là chúng sinh.

Ta có chút hối hận, lúc trước liền không nên để hắn có đại ái!



Ta phe phẩy cây quạt, nhìn xem Quán Khẩu mưa, hạt mưa từng tiếng rơi vào lòng ta, mưa bụi từng tia từng tia quấn quanh quá khứ, thân không ra, trốn không thoát.

Dương Thiền đưa ta đi đến phòng Dương Tiễn, vẫn là trước kia dáng vẻ, cái gì cũng không thay đổi, lại là trong suốt, nguyên lai hắn tuyệt nhiên không thích màu đen, có lẽ hắn cũng sẽ không thích đêm tối.

Ai trên đời mà không khao khát ánh sáng?

Kia mấy năm, hắn là thế nào sống sót, ta không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.


Ta nằm ở trên giường, nhìn xem mưa rơi trên cánh hoa đào, chậm rãi chìm vào trong mộng.

Trong mộng, Dương Tiễn mặc một thân tố y trắng, cười đi tới, trên người hắn hương hoa đào rất dễ chịu, nghịch ngợm nói với ta, sư phụ rốt cục cũng bằng lòng tới đây gặp con rồi!

Ta muốn đánh hắn, nhưng làm thế nào ta cũng sờ không tới hắn, như khói, như sương.


【 Sư phụ, thật xin lỗi.】

Hắn sờ lên đầu, như lúc ta mới gặp hắn, trên mặt bẩn thỉu, thật sự là không khiến người ta bớt lo.

Nhưng ánh mắt của hắn, vẫn là như vậy trong trẻo, nhìn một cái liền thấy đáy.


【 Sư phụ, con phải đi.】

Tức chết ta rồi, ta không đánh con nữa, con để cho ta nhìn nhìn lại, nhìn con thêm một chút là được rồi.


【 Sư phụ, con biến thành nhân gian mưa gió, một mực bồi tiếp người.】

Nhãi con! Biến thành cái gì không tốt, nhất định phải là mưa! Ta mở ra cây quạt che mặt khóc.


【 Sư phụ, đừng khóc, Côn Luân bên trên, cũng sẽ có hoa đào nở rộ.】

Những lùm cây, những hạt mưa và những cơn gió, đều là con.


Ta vẫn là không chạm được tới hắn, hắn đối ta nhàn nhạt cười một tiếng, như là lúc mới gặp thiếu niên bộ dáng. Trên mặt của hắn không có bi thương, cũng không có hối hận, lạnh nhạt như cúc, mặt như hoa đào, chí ít, hắn rất vui vẻ.

Hắn vẫn là đi, đi vào tia sáng kia, bên trong tia sáng đó, là Côn Luân ba vạn năm trước, hắn ở nơi đó gieo vạn vạn đóa hoa đào, hồng hồng trắng trắng, nở khắp núi. Cánh hoa ngược gió mà đến, bay đầy lòng ta.



Tỉnh mộng, ta nằm ở trên giường, nghe ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi. Ta cũng hi vọng đây bất quá là Hoàng Lương nhất mộng, ta tiểu đồ đệ sẽ còn đẩy cửa tiến đến, sẽ còn cúi người cười, gọi ta "Sư phụ."

Thế nhưng là, đều không có, chỉ có mưa, mưa bay lả tả.


Hắn lại đang nói cái gì đó?

Kể cả hắn có nói hắn lại làm vỡ bộ ấm trà của ta, ta cũng sẽ không tức giận. Ta đột nhiên thật muốn Thanh Nguyên của ta.


Ta đẩy ra cửa sổ, gió mưa đưa hoa đào đến, ta loạng choạng ôm lấy. Không biết là gió, là mưa, là hoa, hay là hắn.

Ta cái kia không bớt lo đồ đệ, thật rất không bớt lo.


"Thanh Nguyên, lại để cho ta mộng một lần."


"Sư phụ chỉ là, nhớ con."


Ta nhớ hắn ròng rã ba vạn năm.

Ta một đứa không bớt lo đồ đệ, chết trên đường về nhà. Về sau Côn Luân, mưa rơi ba vạn năm, hoa nở ba vạn năm, lại không từng vào trong giấc mộng của ta, không từng lại gọi ta một tiếng "Sư phụ" nữa.



Lofter: tuantuanbuchen                            /post/4b793714_2b467b8c3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro