Sư phụ! Sư phụ......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Đương Dương Tiễn tại thời khắc hấp hối nằm tại Ngọc Đỉnh trong ngực lúc, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra.

  "Sư...... phụ...... "

   Hai chữ, bồi hồi ở trong miệng, cuối cùng là nói ra.

   Chỉ là thanh âm trầm thấp khàn khàn, để cho người ta nghe không rõ.

   Ngọc Đỉnh cúi đầu xuống, cẩn thận nghe đồ đệ thanh âm.

   Một tiếng sư phụ, gọi hơn ba năm.

   Đã từng thiếu niên Dương Tiễn, thật yêu thích gọi hắn như thế.

   Dương Tiễn luôn luôn không có cảm giác an toàn, ngày ngày ban đêm gặp ác mộng, miệng liền hô sư phụ cứu con, hắn tự nhiên không biết mình mơ hồ ở giữa hô cái gì, nhưng Ngọc Đỉnh lại nghe được rõ ràng.

   Nhưng ban ngày Dương Tiễn nói ít, gọi nhiều nhất vẫn là hai chữ sư phụ.

   Hắn cõng trên lưng nhiệm vụ cứu mẹ, mỗi ngày khắc khổ nghiên cứu, không rảnh bận tâm cái khác. Nhưng vẫn là sẽ ngày ngày cho sư phụ thỉnh an, chiếu cố sư phụ.

   Đến cứu mẹ sau...... Liền càng ít nói chuyện.

   Dương Tiễn thiên tư thông minh, mọi chuyện đều là một điểm liền rõ ràng, Ngọc Đỉnh bình thường cũng là ném cho hắn mấy quyển sách để chính hắn tự nghiên cứu, liền không quan tâm hắn.

   Cho nên Ngọc Đỉnh chân nhân càng yêu Tôn Ngộ Không hơn, Tôn Ngộ Không mỗi một chữ tựa hồ cũng mang theo tình cảm quấn quýt, Tôn Ngộ Không lại tâm tính giống như hài đồng, mọi chuyện cần chiếu cố. Cái này khiến Ngọc Đỉnh chân nhân rất có cảm giác thành tựu.

  "Sư phụ...... Còn...... Còn trách đồ nhi sao......"

   Dương Tiễn nói lời này lúc, miệng bên trong còn đang trào ra máu, hắn lúc này cũng không để ý cùng lễ nghi, nhìn chằm chằm Ngọc Đỉnh con mắt, vội vàng muốn biết một đáp án.

   Khi hắn biết được tiểu đồ đệ bị đại đồ đệ đả thương thời điểm, phản ứng đầu tiên đúng là đại đồ đệ không hiểu chuyện bắt nạt tiểu đồ đệ, liền cùng Dương Tiễn tức tối, không để ý đến hắn nữa.

   Lúc này lại hồi tưởng lại, buồn cười biết bao.

   Làm sư phụ, nào có kiểu như vậy dạy bảo đệ tử?

   Đại đồ đệ lúc ấy ngay cả mình lại thu cái đồ đệ cũng không biết...... Sao có thể trách hắn đâu?

   Dương Tiễn thấy sư phụ sững sờ không có trả lời, trong mắt cuối cùng là bịt kín một tầng hơi nước.

  "Sư phụ...... Đồ nhi...... Biết sai rồi......"

   Một câu nói vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, nhưng cũng hao hết Dương Tiễn khí lực.

   Sư phụ, con mệt mỏi quá......

   Nhưng Dương Tiễn không dám nói, hắn sợ trêu đến sư phụ phiền chán.

  "Sư phụ...... Lại gọi con một tiếng...... Có được hay không......"

   Dương Tiễn thiên nhãn đã phát tím, quanh thân đã xuất hiện huỳnh quang.

   Ngọc Đỉnh rốt cục phản ứng lại, từng tiếng kêu Tiễn Nhi.

   Nhưng trong ngực thân thể...... đã sớm lạnh.

   Sư phụ...... Con thật mệt mỏi quá......








Lofter: bianhua70721               /post/4bdcfb22_2b78c66bf

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro