2.Trước ngày đại náo Thiên Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  Chương 2: Điều tra.

Nhị Lang Thần bay qua mấy tầng nhà đuổi theo bóng hồ yêu. Y cứ thế biến mất. Tôn Ngộ Không phía sau, cầm quả đào trên tay gặm từng miếng.

Mười hai khắc trôi qua, tuy trời mới tờ mờ sáng nhưng thanh lâu vẫn náo nhiệt vô cùng, bất kể ngày hay đêm.

Cốc! Cốc! Cánh cửa kêu cót két được đẩy mở, là dáng vẻ đạo mạo của nam nhân cùng khí thế phi phàm. Nhị Lang Thần sáng sớm đã tìm đến khuê phòng nữ nhân. Nàng ấy dụi dụi mi, nghiêng người thả dáng, miệng cười chào hỏi:

-Mới sáng công tử đã nhớ ta rồi sao?

Giữa mày y nhíu lại, có lẽ đêm qua không bắt được hồ yêu. Nàng giơ tay vén lọn tóc dài mượt như dòng suối chảy, ánh mắt hút hồn nhìn người trước mặt:

-Mời công tử ngồi xuống cùng ta.

Nhị Lang Thần thấy mỹ nữ đã bắt đầu rót hai tách trà. Nước nóng nghi ngút khói. Khắp phòng toàn hương tràm xông lẫn mùi thơm của nữ nhân.

"Ai da! Giả bộ làm nữ nhân khó quá đi! Cứ phải yểu điệu thục nữ. Mệt chết Lão Tôn".

Nhị Lang Thần không uống trà mà vào thẳng vấn đề:

-Cô có thể cho ta biết manh mối về hồ yêu không?

"Nhị Lang Thần ơi! Nhị Lang Thần! Ngươi đừng làm khó Lão Tôn nữa. Lão Tôn biết ngươi sẽ đến đây nên mới đánh ngất hoa khôi từ ba ngày trước. Lão Tôn làm sao biết manh mối gì đó của ngươi".


Nàng rất rõ tiên nhân đứng đắn giống Nhị Lang Thần sẽ không ép buộc nữ nhân, nên mới thoải mái ra điều kiện với y:

-Ngay lần đầu tiên gặp công tử. Ta đã rất mến mộ chàng. Nếu chàng chấp nhận làm phu quân của ta thì ta sẽ giúp chàng. Thấy sao?

Nhị Lang Thần mặt lạnh như băng nhìn người trước mặt đã nhảy vào lòng mình giở trò lẳng lơ từ lúc nào. Nàng vừa mới thức giấc nên y phục còn chưa chỉnh tề, khoác mỗi tấm vải ren trong suốt. Ẩn hiện dưới lớp màn che mỏng manh ấy là da thịt trắng trẻo của nữ nhân tuổi trăng tròn. Nàng câu cổ Nhị Lang Thần thì thầm cạnh tai y:

-Chàng tên là gì?

Nhị Lang Thần gạt tay nàng, chuẩn bị đứng dậy thì bị nàng ghì chặt giữ lại. Bốn mắt đối nhau mà mắt nàng đẹp tựa biển hoàng hôn. Khiến người nào nhìn vào điều hiểu nhầm là nàng đang yêu say đắm người đó. Thần trí y tỉnh táo chẳng hề dao động, dùng lực dứt khoát gạt tay nàng. Nhị Lang Thần đang định kéo nàng ngồi dậy thì bất chợt thấy nàng ôm cánh tay của mình rên rỉ:

-A! Đau chết ta. Chàng ghét ta đến vậy sao?

Khóe mi nàng ngấn lệ, má cũng ửng đỏ, hờn tủi nói. Nhị Lang Thần trong lòng mang chút áy náy, mở miệng nhận lỗi:

-Xin lỗi! Ta không cố ý.

Đến cả sỏi đá cũng biết thương hoa tiếc ngọc. Ấy vậy mà Nhị Lang Thần còn vô tâm hơn cả sỏi đá. Trên gương mặt nữ nhân yếu đuối, nước mắt rơi lã chã, nhiễu xuống sàn nhà. Nàng lau vội nước mắt, dáng vẻ tội nghiệp chất vấn:

-Chàng là đang chê ta bẩn? Nhưng ta chỉ bán nghệ không bán thân.

Nàng cứ thế khóc òa lên. Nhị Lang Thần bất lực chẳng rõ phải làm sao cho đúng. Y lấy khăn tay của mình đưa cho nàng. Người đối diện vẫn bằng lòng nhận lấy. Nhị Lang Thần chỉ ngồi yên quan sát, đợi nàng nín khóc thì y rời đi ngay.

"Trái tim ngươi bằng sắt đá hay sao? Lão Tôn đã diễn kịch đến mức này mà ngươi không động lòng chút nào".

Tôn Ngộ Không gác chân lên ghế, ngả người ra sau, chán chường cầm lấy đào lên ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro