1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tốt nghiệp nhiều năm như vậy, tôi không nghĩ tới sẽ gặp lại Trần Đăng Dương trong hoàn cảnh này.

Lúc mang đĩa trái cây lên, tôi cúi đầu, sợ anh nhìn thấy mặt tôi.

Cô bạn gái mới ngồi bên cạnh anh.

Trai tài gái sắc, rất xứng đôi.

"Phục vụ." Đăng Dương gọi tôi, "Bỏ vỏ quả cam đi."

Tôi quay lưng về phía anh và lột bỏ vỏ cam rồi xếp từng lát lại.

Trước kia, lúc tôi thích ăn cam, Đăng Dương sẽ cắt thay tôi.

Anh ấy bóc cam rất sạch.

Lúc đó tôi nghĩ anh ấy yêu tôi.

Sau này tôi mới biết, đó chỉ là thói quen của anh, lúc anh bóc cam, anh suy nghĩ mọi thứ, chỉ không nhớ đến tôi.

Bốn năm không gặp, giống như cách nửa đời người.

Bằng cách nào đó, khách khứa nói về tình yêu lúc còn sinh viên.

Có người nói: "Nghe nói lúc học đại học ngài Dương có người yêu, bên nhau tận 4 năm."

Tay tôi khựng lại.

Trần Đăng Dương "Ừ" một tiếng.

"Tốt thật đó, bốn năm, cả thời đi học luôn."

Dương không tiếp lời.

Người nọ có chút xấu hổ, không có gì để nói: "Bốn năm, chắc là rất khó quên đây?"

Không khí bỗng như dòng sông tĩnh.

09:50.

95%

Không biết qua bao lâu, anh ta nhẹ nhàng cười.

"Cũng không đến mức."

"Dương không chán ghét cậu ta đã may lắm rồi."

Cô bạn gái ấy thản nhiên giải thích.

"Tôi cùng anh Dương học cùng trường mà, năm đó thật sự là...... haizz, vất vả cho anh ấy. Nếu không phải vì cậu ta đeo bám, tôi cùng anh ấy đã ở bên nhau lâu rồi!"

"Đúng đúng, tiểu thư đây là đại minh tinh, người yêu cũ cho dù tốt đến mấy sao có thể tốt hơn cô được?"

Không khí lại trở nên thân thiện.

Tôi kéo thấp vành mũ, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Dao gọt hoa quả cứa vào tay, tôi "A" một tiếng, thu hút sự chú ý của họ.

"Chuyện gì vậy? Ngay cả trái cây cũng cắt không nổi sao?"

Cô ta bực mình nói.

"Tôi xin lỗi, tôi đi đổi đĩa sạch mang đến."

Tôi bưng đĩa lên và chạy.

"Chờ một chút."

Đăng Dương bỗng nhiên gọi tôi lại.

Anh nói từng chữ một.

"Quay đầu lại đi."

Cơ thể tôi như bị đóng đinh tại chỗ.

Một giây, hai giây.

Quản lý đúng lúc đi tới.

"Thật ngại quá, chàng trai này của chúng tôi mới tới, công việc còn chưa quen, hôm nay toàn bộ trái cây đều miễn phí cho ngài."

Trưởng phục vụ nháy mắt với tôi: "Còn không mau bưng cái mới đến?"

Tôi vội vã chạy trốn.

Sau đó, chị quản lý nói với tôi.

Lần sau gặp chuyện thông minh một chút, tất cả mọi người đều là người mới tới, nếu bị khiếu nại, đêm nay em đi làm không công đó.

"Cám ơn chị."

"Không cần khách khí, khu VIP kia đặc biệt chú ý, mỗi phòng đều là khách quý, hơn nữa người trẻ tuổi nhất đẹp trai nhất ở phòng giữa, là ông chủ của một công ty khoa học kỹ thuật, chúng ta không trêu nổi đâu."

"Chị, em hơi sợ, có thể giúp em đưa cam qua không?"

"Ừ."

Tôi thấy nhẹ nhõm.

Nếu như nói, trên thế giới này có người nào, sớm đã đắc tội Trần Đăng Dương, người ấy chính là tôi

Tôi chính là người yêu cũ đáng ghét mà anh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro