chương 7. Sữa ấm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chim ríu rít phát ra từ cửa sổ nơi đầu giường, ánh nắng cam vàng nhàn nhạt làm bóng con chim đậu trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ dễ chịu của thiếu niên.

Tiêu Chiến nghe thanh âm lảnh lót mà tỉnh, cảm nhận rõ rệt nhất là có hơi thở ấm nóng phả nhẽ vào tai, có cánh tay đang ôm ngang ngực mình, bên cạnh có một thân thể ấm áp mang theo mùi mộc lan thoang thoảng. Anh mở mắt ra quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác vẫn đang say giấc, gương mặt trắng nõn không tì vết phóng to ra ngay trước mắt anh. Cảm giác rất lạ kì lại có chút bất ngờ.

Kì lạ vì trước nay chưa có ai ôm anh ngủ kiểu này cả. Ngày bé Tiêu Chiến cũng từng có ngủ chung với cha mẹ Tiêu nhưng lúc đó là vì khó khăn hết cách nên mới ngủ chung, cũng chưa từng được ôm ngủ như vậy, sau khi xây xong nhà anh liền một mình ngủ cho đến hiện tại. Những năm đi học đại học tuy có bạn chung phòng nhưng vẫn là ai ngủ mạnh nấy, căn bản không hề có thân thể sát cạnh đến cảm được nhiệt truyền qua như thế này.

Bất ngờ vì tính đến hôm nay họ mới chỉ quen biết nhau được hơn hai ngày lại ôm nhau ngủ. Anh còn để hắn chăm sóc mình như thể người nhà, như vậy có phải nhanh quá rồi không? Một người vô tình va phải trên đường về, bản thân anh cũng không biết hắn xuất thân thế nào, là người tốt hay xấu mà lại ngang nhiên để hắn vào nhà, rồi chăm bẵm cho anh rồi rồi... rồi còn để hắn ôm anh trên giường mình ngủ cả một đêm! Anh còn chưa từng nhận hắn là bằng hữu!

Nghĩ đến đây Tiêu Chiến tỉnh hẳn ra, hai mắt mở lớn, giọng khản đặc cổ họng đau đớn cất tiếng kêu Vương Nhất Bác dậy, tay cũng phối hợp đập đập lên cánh tay hắn, khuỷu tay thúc nhẹ hai cái lên ngực người sau lưng. Vương Nhất Bác vì đau mà tỉnh miệng kêu lên

- Ái ái ái aii shhhhh ui dô ngực của tôi. Tiêu Chiến anh làm gì vậy hả! Anh...anh đây là đang muốn sát hại người đầu ắp tay gối!

Ban nãy gọi hắn dậy cổ họng đã miễn cưỡng, hiện tại anh thực sự rất rát nhưng vẫn giận đến quay người lại cố gắng cất tiếng đáp trả tên hồ ngôn loạn ngữ này:

- Cậu! Khụ khụ! Cậu...đầu ắp tay khụ khụ cái gì chứ.

Vương Nhất Bác thấy anh nói mà khó khăn ho khan thế liền dùng tay vuốt vuốt lưng Tiêu Chiến cho dịu đi phần nào sau đó đưa tay lên kiểm tra trán không quá nóng như hôm qua, vừa làm vừa nói:

- Anh đừng nói nữa, xem xem mới nói chưa được một câu đã ho ra thành cái dạng này rồi, hôm qua anh ho cả đêm nếu nói tiếp sẽ ho ra máu luôn đó. Anh như vậy người bên gối là tôi đây sẽ đau lòng lắm đó.

Vẫn không thể nói chuyện tử tế được, Tiêu Chiến tức giận trừng mắt lườm hắn sau đó quay người đi không thèm nhìn bộ mặt như cún con đáng thương vô tội của hắn nữa.

Vương Nhất Bác sáng sớm thấy mỹ nhân giận dỗi đầy đáng yêu liền vui vẻ cười một cái, ngồi dậy hỏi người bên cạnh:

- Thôi không chọc anh nữa, có muốn thức dậy ra ngoài hít thở một chút cho thoải mái không? Nắng cũng đang rất ấm này.

Tiêu Chiến quay qua nhìn hắn, anh nghĩ hôm nay mình khỏe nhiều rồi có lẽ có thể đi dạy lại nhưng với tình hình hiện tại của cổ họng vẫn là không thể, toàn thân vẫn như đeo chì chỉ là đầu không đau nữa, có lẽ có thể ra ngoài cho khỏe như lời Vương Nhất Bác nói. Qua một vài giây anh gật đầu. Vương Nhất Bác lại nói:

- Vậy anh nằm đây đợi tôi một lát, tôi đi lấy nước rửa mặt cho anh.

Nói xong liền dịch người đặt hai chân xuống giường xỏ giày vào. Tiêu Chiến chống thân thể ngồi dậy tay dài vươn ra nắm lấy tay áo hắn lay lay, thấy người quay đầu lại thì lắc lắc đầu ý rằng không cần phiền hắn đến vậy đâu, anh tự làm được nhưng Vương Nhất Bác vẫn cứ kiên quyết:

- Anh cứ ở yên đó đi. Anh là bệnh nhân phải ngoan ngoãn nghe lời hộ y', tôi đi lấy rất nhanh liền quay lại.

Tiêu Chiến cũng thôi ngăn cản để mặc ý hắn, lưng anh dựa vào đầu giường nhìn mấy chú chim ríu ra ríu rít dưới ánh ban mai ấm áp, bên mũi còn vương vấn mùi hương nam tính dịu nhẹ của người Tranh cãi với hắn chẳng ích gì tiên không phải chính chủ ngủ trên giường anh.

---------------------------------

Sau khi lau mặt xong, Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến ra ngoài sân, nói là sân nhưng thực chất chỉ là một khoảng nền hình chữ nhật không lợp mái che để nắng có thể chiếu vào. Cái sân be bé thấp hơn chung quanh một chút, tối qua trời mưa lớn nước nước ở trong sân vẫn chưa kịp rút hết nên cũng chẳng thể ra đó phơi nắng được, chỉ có thể đi quanh quanh bên trên sân, nơi có mái che. Không ngờ mới bước ra đến thì cửa nhà đã vang lên tiếng gõ.

Cửa vừa mở khuôn mặt của Lý tiểu thư liền như nắng tàn, cô không nói một lời định cho chân bước qua thềm cửa liền bị tên đẹp mã đó chặn lại. Vương Nhất Bác chống tay vào khung cửa gỗ, tay còn lại để một bên cánh chưa mở lạnh giọng hỏi cô:

- Cô tới làm gì?

- Tôi tới làm gì kệ tôi, ngược lại là anh, có biết lịch sự là gì khi người thế? Khi không lại đi chặn cửa không cho tôi vào.

Vương Nhất Bác há miệng chưa kịp nói câu nào thì Tiêu Chiến mở cánh cửa còn lại ra rồi cười một cái xã giao với cô, tay thì lôi Vương Nhất Bác ra sau lưng mình.

- Chiến ca, anh đỡ rồi sao, thật tốt quá.

Thanh Kiều nhìn thấy anh cười với mình liền hớn hở trở lại. Tiêu Chiến đưa tay ra ý định mời cô vào nhà.

- A, em không cần vào nhà nữa đâu. Được thấy anh như vậy là em yêm tâm rồi, em còn phải đi dạy ngay. À mà anh Chiến, anh vẫn ở nhà nghỉ ngơi chứ? Để em xin nghỉ phép cho anh.

Tiêu Chiến gật gật đầu, môi vẫn treo nụ cười ấy tay chỉ vào cổ mình rồi lắc đầu hai cái, Lý tiểu thư hiểu ý nói

- Vậy hôm nay em xin nghỉ phép cho anh, anh ở nhà nghỉ ngơi cho thật khỏe nhé. Hôm nay em phải dạy hai lớp nên không thể chăm sóc anh chiều tan lớp em sẽ qua thăm anh nhé!

Anh cười nhẹ, gật đầu cảm ơn. Lý lão sư đi, Vương Nhất Bác đang tỳ lưng lên tường cạnh đó cũng đứng thẳng lên nói một câu " Hai người cũng thật hiểu ý nhau quá nhỉ." ,Tiêu Chiến thoáng lát đờ người.

Là thanh mai trúc mã, khi nhỏ cô nàng lại hay giúp mẹ giấu đồ giao cho anh, sau lần suýt bị phát hiện thì hai người mỗi lần như vậy đều không dám nói chuyện nữa, nhìn vào ánh mắt đoán nội tâm đối phương đang muốn nói gì nên lâu dần cũng hiểu nhau. Ngược lại là Nhất Bác, anh đang bị đau họng mở miệng nói như trăm cây kim đâm vào thanh quản, anh như đang bị cấm ngôn chỉ có thể huơ huơ, chỉ chỉ tay. Có những lúc, anh còn không biết mình làm như vậy liệu có diễn tả được hết ý muốn nói không nhưng Vương Nhất Bác vẫn hiểu, hiểu một cách rõ ràng rằng anh muốn gì. Nếu so về sự thấu hiểu, anh thấy Vương Nhất Bác hiểu anh hơn cả. Còn anh, còn anh.....

- Anh ở đây nhé, tôi đi mua đồ ăn sáng về cho anh.

Đang chìm trong suy nghĩ của mình anh nghe tiếng Nhất Bác nói liền quay đầu nhưng người cũng đã ra khỏi cửa cả một khoảng. Cần nhanh vậy không chứ.

-------------------------------------

- Ban nãy tôi quên hỏi anh mất là anh muốn ăn gì. Cổ họng anh đang đau vậy nên tôi nghĩ ăn cháo là hợp nhất, tôi còn mua cả quẩy với sữa đậu nành nữa nè, còn cả chút dưa chua nữa.

Thanh niên vừa nói vừa bày đồ ăn ra cái bàn gỗ tròn đối diện với cửa nhà, cách cái sân cũng không xa. Kích cỡ cái bàn này so với mấy cái bàn trong quán cà phê ở Vương Quốc Ý to hơn một chút, bàn cũng không được sơn màu đen trắng như mấy cái bàn đó, bàn này nhuốm màu thời gian, vân gỗ hơi mờ nhưng vẫn chắc chắn, cũng còn đẹp, màu gỗ nguyên bản trong vừa mộc mạc, giản dị lại trông rất thanh tao.

Tiêu Chiến nãy giờ vẫn nhìn đăm đăm người đối diện, hắn ngẩng đầu anh vội nhìn xuống cái bàn. Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế gỗ nhỏ, đưa bát đậu nành ấm nóng đến trước mặt anh, anh ngẩng đầu lên mắt tròn xoe nhìn Vương Nhất Bác nói

- Tối qua ăn cháo rồi, bây giờ ăn chắc là sẽ cảm thấy ngán đúng không?

Tiêu Chiến như đứa trẻ trước khi được cho quà thì mẹ căn dặn nhất định phải ngoan lần sau mới mua cho tiếp mà gật gật

- Anh ăn quẩy nhé?

Bé ngoan tiếp tục gật đầu

Vương Nhất Bác lấy quẩy ra xé thành từng miếng bé ti tí thả vào bất sữa trước mặt anh, anh mở to mắt bất ngờ. Hắn vừa làm vừa nói:

- Cổ họng anh đau, nuốt cái này xuống nhất định sẽ rất đau, xé nhỏ một chút rồi cho xuống đây ngấm sữa một chút có lẽ sẽ dễ nuốt hơn.

Dòng sữa ấm chưa uống lại như có phép thuật thần bí chảy vào tim anh, ấm như tay người vừa mới sưởi lửa áp vào má.

_______________________________

Cuối cùng cũng xong 🥺.
*23/9/2022.

* 13/11: Dạo này mình hơi bận, lùng ba lùng bùng tí nữa thì quên. Với nị mình đang bí đây mn, cả tháng rồi huhu 😢. Có ai có TP văn học châu Âu k cho mình xin đc k ạ? 😢


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro