Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dấu chân so với tôi lớn hơn nhiều, rõ ràng là dấu chân của đàn ông.

Là Cố Liên.

Anh ta đã ở trong phòng của tôi chứ không hề biến mất.

Nước mắt tôi sắp trào ra.

Bản thân cảm thấy những chuyện đã làm tối qua đều vô nghĩa.

Quả nhiên, tiêu tiền cho đàn ông là xui xẻo cả đời.

Nhưng điều làm tôi sợ nhất là những dấu chân này đang hướng về phía tôi.

Tôi sợ đến nỗi chân nhũn ra.

Dấu chân cuối cùng cũng dừng lại trước mặt tôi.

Vị trí của các ngón chân chỉ cách bàn chân tôi chưa đầy vài mm, gần như chạm vào ngón chân tôi.

Nhưng trước mặt tôi không có gì cả.

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Lúc này, mẹ tôi hét lớn trong điện thoại.

"Lấy gạo nếp ném vào hắn đi!"

Dưới tình thế cấp bách, tôi cầm một nắm lấy gạo nếp và ném nó về phía trước.

Dấu chân biến mất.

Tôi gục xuống và ngã ngồi trên mặt đất.

"An An, bây giờ đi cửa hàng bán vàng mã, dựa theo hình dáng của người đàn ông đó mà làm một người giấy, nhất định phải đốt nó vào lúc mười hai giờ đêm nay, để hắn không quấy rầy con nữa."

Mẹ tôi vội vàng nói.

Tôi lập tức đồng ý.

May mắn thay, tôi là một chuyên gia thiết kế, dựa trên trí nhớ của mình, tôi đã vẽ ra ngoại hình của Cố Liên.

Chưa kể Cố Liên thực sự rất đẹp trai, tất cả là do tôi thấy sắc nổi lòng tham nên bây giờ gặp họa.

Tôi cầm tờ giấy và vội vã đến cửa hàng tang lễ gần đó.

Vừa bước tới cổng khu chung cư, một chậu hoa bất ngờ từ trên không rơi xuống vỡ nát trước mặt tôi.

Tôi chết lặng tại chỗ vì sợ hãi.

Nếu đi nhanh hơn vài bước, có lẽ tôi đã bị chậu hoa đập vào đầu.

Tôi tức giận ngẩng đầu lên, nhưng khoảnh khắc đó máu cả người tôi dường như đông cứng lại.

Trên lan can lầu ba, một đôi tay nhợt nhạt buông thõng xuống.

Đôi tay ấy, đang cầm trên tay một chậu hoa khác.

Nhưng tôi không thể nhìn thấy người đó.

Giống như có một người ngồi xổm dưới lan can và đưa tay ra.

Nhưng đôi tay này quá dài, rõ ràng không phải chiều dài của người bình thường.

Tôi vô cùng sợ hãi.

Cố Liên, thực sự muốn mạng của tôi.

Không thể chậm trễ nữa, tôi vội vã đến cửa hàng đồ tang lễ.

Nhưng điều khiến tôi thất vọng là cửa hàng bán đồ tang lễ đóng cửa nghỉ một ngày.

Ngoài cửa hàng này, cửa hàng gần nhất cách nhà khoảng năm cây số, vì vậy tôi phải đi taxi đến đó.

Cũng may trên đường có khá nhiều taxi, cách đó không xa có một chiếc, tôi nhanh chóng vẫy tay.

Khi chiếc taxi giảm tốc độ chuẩn bị dừng lại, nhưng không hiểu vì lý do gì vừa nhìn thấy tôi họ không dừng lại nữa.

Tôi gọi vài chiếc taxi, tất cả đều có cùng một kết quả.

Cuối cùng, khi một chiếc taxi khác phớt lờ tôi, tôi không nhịn được nữa lao ra trước đầu xe.

Tài xế taxi kéo kính xe xuống, hùng hổ mắng người: "Cô bị thần kinh à? Muốn chết sao?"

“Tôi vẫy anh mấy lần rồi, sao anh không chịu dừng lại?” Tôi cũng tức giận nói.

"Không đúng, bộ mấy người giỡn chơi với tôi hả? bạn trai của cô đứng bên cạnh khoát tay nói không cần dừng xe.”

Tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro