Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cứng ngắc cúi đầu xuống, qua khóe mắt, tôi thoáng thấy một đôi chân màu xanh lam lạnh lẽo khác thường, để sát bên cạnh chân tôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi thấy đôi chân đó di chuyển, từ từ hướng về phía tôi.

Tôi toát mồ hôi đứng bật dậy.

Cô nữ sinh ngạc nhiên nhìn tôi: "Chị ơi, chị không muốn ngồi ghế này à?"

“Em ngồi đi.” Tôi cười bối rối.

Cô nữ sinh gật đầu, nghĩ rằng tôi cố tình nhường chỗ cho cô ấy, và mỉm cười ngọt ngào với tôi.

"Cảm ơn chị."

Tôi sợ hãi nhìn vào cửa kính tàu điện ngầm.

Nhưng lúc này, Cố Liên đã biến mất.

Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội hỏi bạn nữ sinh: "Em gái, em có thấy bạn trai của chị bây giờ đang ở đâu không?"

Cô nữ sinh nghi ngờ nhìn tôi, như thể cô ấy không hiểu tại sao tôi lại nói vậy.

"Chị, anh ấy đứng sau lưng chị, đang ôm chị. Anh ấy rất đẹp trai, quan hệ của hai người tốt như vậy, em hy vọng sau này cũng có thể tìm được một nhân duyên tốt như anh chị!”

Tôi sợ đến mức suýt khóc.

Nhìn xuống, có một đôi tay đang ôm chặt lấy eo tôi.

Thật may, tàu điện ngầm cuối cùng cũng đến, tôi lao ra ngoài như chạy trốn.

Cửa hàng tang lễ ở ngay bên kia đường.

Nhưng khi tôi đang băng qua được nửa đường, đột nhiên tôi không thể di chuyển nữa.

Tôi nhìn xuống và gần như hét lên.

Một bàn tay nhợt nhạt đang nắm lấy giày của tôi.

Thấy chỉ còn vài giây nữa là đèn xanh, tôi cố gắng thoát ra nhưng vô ích.

Ngay sau đó, có chiếc ô tô lao qua tôi với tốc độ cực nhanh.

Phanh… Tôi nghe thấy một tiếng động lớn.

Một cô gái bị cuốn vào bánh xe, mặt đất nhuốm m.áu đỏ tươi.

Xung quanh là những tiếng la hét thất thanh.

Tim tôi đập loạn xạ.

Tôi rút chân ra và chạy về phía trước.

Sau khi đến cửa hàng tang lễ, tôi thở hổn hển lấy bức chân dung của Cố Liên ra.

"Ông chủ, tôi muốn đặt mua một con búp bê giấy giống anh ta."

Ông chủ liếc nhìn tôi, sốt ruột vẫy tay với tôi.

"Được rồi, cô gái, không nên lộn xộn, tháng này tôi đã gặp mấy người cầm ảnh của bạn trai cũ đến đây rồi, chuyện thất đức như vậy thì không nên làm.”

Thấy ông chủ còn huyên thuyên, tôi đập bàn.

"Ông chủ, người này ch.ết rồi!"

Ông chủ bị tôi làm cho giật mình, nhìn bức chân dung rồi vỗ đùi: "Đúng rồi! Tôi từng thấy người này rồi!"

Hóa ra khi Cố Liên gặp tai nạn xe hơi, anh ta tình cờ đi trên con đường này.

Ông chủ nói cái ch.ết của Cố Liên rất kỳ lạ.

Lúc đó khoảng mười một giờ đêm.

Ông ta ngồi ở lề đường hút thuốc, và nhìn thấy Cố Liên từ xa.

Trên mặt ông chủ lộ ra vẻ sợ hãi: “Tư thế đi lại của người thanh niên đó không bình thường, bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy rất quái dị.”

Ông chủ nói với tôi chân của Cố Liên khi đó cách mặt đất.

Dường như có một bàn tay vô hình nào đó đang bế Cố Liên bước đi

"Lúc đó tôi hoảng hồn khi thấy người thanh niên này đi thẳng ra đường, tôi thấy ô tô lao đến liền la hét nhưng anh ta không phản ứng gì. Cuối cùng cả người bị cuốn vào xe tải, thê thảm không thể nhìn.”

Ông chủ nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ thanh niên này đã chọc phải thứ gì bẩn thỉu nên bị hại ch.ết.”

Mặc dù tôi cảm thông với những gì Cố Liên đã trải qua, nhưng tôi không có thù oán gì với anh ta, tôi cũng không gây ra cái chết của anh ta, vậy tại sao anh ta cứ quấy rầy tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro