Duyên Định Hồng Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta ngoắc cổ, ánh mắt thẫn thờ, vẻ mặt mệt mỏi không muốn yêu nữa. Đổi lại là ai thì cũng sẽ thế thôi, làm gì có vị tiểu tiên nào ba lần nhận được "vinh quang" bị kẹp nách áp tải về thiên đình như ta đâu? Nhưng mà hai vị đại ca à, ánh mắt "sung sướng khi người khác gặp họa" của hai người có thể thể đừng lộ liễu hơn được không? Còn có các vị tiên hữu đang vây xem này, các người đứng trước mặt đương sự trầm trồ chỉ trỏ thật sự không có vấn đề gì chứ? Ta trợn trắng mắt, vô cùng hoài niệm cuộc sống trước đây chỉ giơ tay đón nắng không lo âu phiền não kia.

Nhân tiện làm sáng tỏ một điều, xin đừng hiểu lầm ta là loại tội phạm nguy hiểm bị bắt về thiên đình quy án. Trái lại ta có chức có nghề, là một tiểu tiên cần mẫn chăm chỉ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều đi ngược về xuôi, bề bộn công tác, đôi khi còn hận không thể như Tam Thái Tử Na Tra phân thành ba đầu sáu tay cùng lúc. Nhưng dù cho công việc có cực khổ thế nào, bổng lộc có thấp lè tè ra làm sao, và dù cho "ngày nghỉ" là hai từ gì đó thật xa vời... Ta cũng chưa bao giờ than oán hay dám có lấy nửa lời bất kính bề trên, một lòng vì chúng sinh trong nhân gian nơi nơi tạo phúc.

Dù vậy, thượng cấp của ta vẫn không hài lòng!

Nghe nói ở nhân gian lúc này đang có các phong trào khởi nghĩa chống lại giai cấp áp bức, không biết nếu như ta dùng chiếc hài sứt quai được vá chằng chịt dưới chân này đập thẳng mặt thượng cấp, liệu lão có niệm tình ta bôn ba cực khổ bao năm mà thả ta về vườn không? Làm thần tiên, thiệt là mệt quá mà!

"Minh Nguyệt, đừng bày ra vẻ mặt như nhà đang có tang, ngươi cũng biết ta có nỗi khổ mà. Hầy, nói đi nói lại, cũng là mệnh làm tiên của chúng ta không tốt. Các vị ở trên hễ cứ có phiền não hay rắc rối gì đều đổ lên đầu của đám người chúng ta, như cách đây mấy hôm cũng vậy, Nhị Lang chân quân không biết là dẫn binh đi đánh ở nơi nào về, thế nhưng mang theo Hao Thiên Khuyển cả người lầy lội bốc mùi ném trước cửa miếu Nguyệt Lão. Vậy cũng thôi đi, lúc ta giải thích cho hắn nghe nơi này là miếu Nguyệt Lão chứ không phải điện Hậu Cần. Hắn còn trừng mắt bảo ta: "Như nhau cả thôi, giúp ta tắm chó là được!" Đó đó, ngươi nói coi, hắn có ngang ngược vô lí hay không? Còn có hôm nọ Hằng Nga tiên nữ lạc mất con thỏ ngọc cũng đến đây báo danh, theo lí con thỏ nào mà trông chẳng giống nhau, vậy mà nàng cứ nhất quyết ầm ĩ bắt chúng ta phải tìm cho ra con thỏ mắt một mí. Trời mới biết con thỏ mắt mấy mí?! Ấy là còn chưa kể cái tên Táo Quân bụng đen mặt đen chuyên nhân cháy nhà đi hôi của kia, nếu không phải hắn ở trên triều khởi tâu Ngọc Hoàng miếu Nguyệt Lão chúng ta đông người lười biếng, đề nghị Ngọc Hoàng cắt bớt nhân khẩu hoặc phân đi các điện khác, hiện tại chúng ta cũng không đến nỗi một người phải vắt chân lên làm việc của mười người!"

Ta bĩu môi nhìn Nguyệt Lão đi tới đi lui thổi râu trừng mắt. Nói thật, nếu ta không phải tiểu tiên pháp lực yếu kém mà giống như Bạch Hổ thần quân Phùng Bá Hưng kia, thậm chí chỉ cần mười phần trăm bản lĩnh của y là được, ta nhất định sẽ lật nóc phá nhà đánh te tua tơi tả cái lão đầu đang tung tẩy trước mặt ta mà so với lão Táo Quân còn muốn đáng đánh hơn kia!

Chớ trách ta không biết kính già yêu trẻ, nhưng ta thành ra bộ dáng như ngày hôm nay "so với ăn mày còn muốn ăn mày hơn", tất cả đều nhờ công lao ba trăm năm miệt mài hãm hại đồng bọn của lão đầu này. Có lẽ ánh mắt ta quá mức oán niệm đi, ngay cả Nguyệt Lão đang thao thao bất tuyệt nói xấu đồng liêu cũng rùng mình kéo sự chú ý về phía ta. Tiếp theo sau đó Miếu Nguyệt lão lặng ngắt cả một thời gian dài cho tới khi Nguyệt Lão thở dài tiến về phía ta, bàn tay hơi gầy gò nhăn nheo vỗ nhẹ lên đầu ta một cái.

"Minh Nguyệt, vất vả cho ngươi rồi, đứa nhỏ mệnh khổ này!"

Ta lừ mắt khinh bỉ. Người trước đây lừa ta nhảy vào cái hố nhân sinh này còn không phải là lão sao? Cứ nhắc tới, hầy... Ta lại muốn rơi một giọt nước mắt thương thay cho tấm thân bèo bọt này.

Ta vốn là gốc cỏ linh chi sinh trưởng trên vách núi Đại Cô, mất hơn ngàn năm mới khai mở linh trí, lại thêm ngàn năm mới luyện ra được nhân hình. Tuy nói ngộ tính của ta không cao, nhưng bù lại ta trời sinh là cây cỏ, không có thất tình lục dục, cũng không có chấp niệm điên cuồng khiến ta trầm luân mê muội, nên con đường tu tiên của ta cũng không có nhấp nhô như người khác, mãi tới tận ngày ta phi thăng độ kiếp, cũng chỉ là tốn thêm có ba trăm năm tu luyện. So với những tiên hữu khác thì trường hợp của ta cũng không phải đặc biệt, tiên ở trên trời nhiều như sao vậy đó, mỗi người lại trải qua những hoàn cảnh khác nhau dẫn đến tâm tính và giác ngộ bất đồng, từ đó quyết định bản thân thành ma hay thành Phật. Mà sai lầm của ta, chính là từ khi bắt đầu bước qua cửa Tiên Giới này.

Ta cúi đầu không để Nguyệt Lão nhìn thấy biểu tình trên mặt, hai mắt đảo quanh đắn đo cân nhắc. Tuy phúc lợi làm tiên cũng tốt lắm, lão đầu cũng chưa bao giờ ngược đãi hay ức hiếp ta, cơ mà suốt ngày chạy tới chạy lui bôn ba tứ phía thiệt sự là mệt mỏi lắm luôn, nhất là khi việc nhiều mà người thiếu, lại còn không tăng bổng lộc như này! Ta suy nghĩ, ta có nên gia nhập vào "Đoàn hội sứ giả câu hồn" của Hắc Bạch Vô Thường không nhỉ? Chứ ta thấy làm tiểu tiên hay tiểu quỷ cũng vậy thôi, đều là bị đì như nhau!

Ai cũng biết từ thuở ban sơ đến nay, miếu Nguyệt Lão đã coi sóc chuyện nhân duyên của trần thế. Tình cảm là thứ có khi phức tạp, có khi đơn thuần, có khi vui sướng, cũng có khi khổ đau,... Vô số cảm xúc đan xen biến hóa rồi kết thành sợi tơ, quấn chặt lấy mỗi người cùng nhau dây dưa không dứt. Có những người dù cho có duyên, từ khi sinh ra đã ở cùng một chỗ, nhưng chưa chắc sẽ ở cùng cả đời, lắm khi tạo hóa trêu ngươi nhân duyên không tròn ngược lại còn biến thành kẻ thù không đội trời chung. Nhẹ thì nàng sang đàng ta sang ngang, nặng thì kẻ còn người mất âm dương cách biệt, từ nay ngóng trông bên cầu Nại Hà chờ ngày người qua... Để đánh bờm đầu!!

Ta tặc lưỡi. Sự đời phũ phàng là thế, mấy cái sự tích tình yêu lâm li bi đát "chàng là gió thiếp là cát" kia có bao nhiêu cái là thật đâu? Ta đã từng đứng trên vách núi nhìn một đôi tình nhân từ yêu nhau thắm thiết đến khi gia đình hai nhà ngăn cấm thì kéo nhau đi nhảy vực, từ ban đầu thâm tình cho tới khi đùn đẩy nhau ai trước ai sau nhảy xuống rồi thì đỏ mắt lao vào nhau đấm đá túi bụi hệt như kẻ thù giết cha hại mẹ. Chậc, lần đó người nữ đánh thắng, kết cục của người nam phải nói là thê thảm vô cùng, vì người nữ quyết định "hủy thi diệt tích" đá người nam rớt xuống bờ vực. Mà người nam cũng đâu hiền lành gì, lúc bị đá xuống thì chụp được ống quần của người nữ, hai bên giằng co vô cùng kịch liệt cho đến khi người nam dùng sức chín trâu mười hổ lôi tuột được người nữ theo, thế là ta lại được chứng kiến thêm màn "quần ẩu" giữa không trung vô cùng đặc sắc, mãi đến khi người của hai nhà chạy tới thì kết cục đã xác định rồi. Mặc cho người của hai nhà ở bên trên có gào thét ầm ĩ ra sao, lúc hai tiểu quỷ một trắng một đen tới câu hồn đôi nam nữ nọ, ta còn loáng thoáng nghe được họ nguyền rủa nhau đời đời kiếp kiếp làm cháu con rùa.

Có thể nói, yêu nhau lắm cắn nhau đau, thế nhân đều thích thêu dệt những câu chuyện tình yêu đầy hoa mĩ phủ thêm một chút thê lương bi sầu. Mặc dù lúc ấy ta còn là một gốc cỏ linh chi chưa hiểu sự đời, cũng không biết cái gì gọi là yêu hận, nhưng nhìn đôi nam nữ nọ tới chết cũng muốn kéo theo nhau làm đệm lưng, ta bỗng cảm thấy may mắn vô cùng vì đầu thai làm một gốc cỏ vô tri vô giác.

Nếu như mỗi tiểu quỷ làm việc trong "Đoàn hội sứ giả câu hồn" của Hắc Bạch Vô Thường đều được phát cho một Quyển sổ Sinh Tử, trong đó có ghi năm sinh tháng đẻ, việc tốt việc xấu cho tới lúc từ trần của mỗi người, thì ở miếu Nguyệt Lão mỗi một tiểu tiên công tác cũng được phát cho một quyển sổ tương tự vậy, nhưng được chia thành Sổ Hồng và Sổ Đen. Nhắc tới hai quyển sổ này, chỉ có thể than một câu, đúng là định mệnh! Ta sống cho tới tận bây giờ, trừ cái mạng già này ra thì cái gì cũng thiếu, trong đó thiếu nhất phải kể đến chính là vận may.

Phải nói, từ lúc phi thăng cho đến lúc đứng ở giữa điện Trung Lập chờ các Quản Sự tiên thống kê rồi chia ra từng nhóm đi đến các điện công tác. Định mệnh của ta đã thay đổi chóng mặt kể từ lúc từ trong lùm nhảy ra một ông lão râu tóc bạc phơ, kì kèo lôi kéo ta đi về hướng ngược lại. Nói cái gì mà nghề kết duyên này là một trong những nghề được đánh giá cao nhất ở thiên đình, bổng lộc tốt, môi trường làm việc phong phú, có tiềm năng tiến xa trong tương lai, tuyệt đối là cái nghề vô cùng có triển vọng. Thương cho ta lúc ấy khù khờ dễ dàng bị mấy lời lừa gạt trẻ con ấy mê hoặc, cũng đi theo tới miếu Nguyệt Lão lấy số xếp hàng. Càng đáng giận hơn chính là cái tay này! Chính cái bàn tay xui rủi này!Xác suất một nửa một nửa vậy mà cũng bốc được lá thăm ghi "Đen", thế là từ đó cuộc đời ta đen đủi.

Vung dao cắt đứt tơ nghiệt, ta lùi lại một bước nhìn hai người đàn ông bị thù hận giày vò đến đỏ cả mắt kia. May mắn là ta đến kịp thời, bằng không hôm nay chỉ sợ không phải vài đấm là xong chuyện, có khi một trong hai người còn phải để mạng lại. Trước đó có nói qua ta công tác ở miếu Nguyệt Lão, nhưng thật ra thứ làm ta thấy hố nhất, lừa gạt nhất, hãm hại nhất, chính là cái đoạn bốc thăm kia! Vì sao à? Bởi nó quyết định tương lai ngươi sẽ làm công việc thoải mái hay mệt nhọc, nhẹ nhàng hay cực khổ, còn quyết định luôn cả bổng lộc nhiều hay ít của ngươi. Vậy mà còn không phải hãm hại hay sao? Bốc được thăm có chữ "Hồng", sẽ được phát cho một quyển Sổ Hồng, trên Sổ Hồng ghi lại đời đời kiếp kiếp của mỗi người được tính toán tỉ mỉ, từ đó se tơ kết duyên. Có thể nói là công việc thiên về lao động trí óc, ngồi mát ăn bát vàng. Trái ngược với nó chính là những người không may mắn bốc được thăm có chữ "Đen" như ta, không chỉ được phát cho một quyển Sổ Đen ghi họ tên rồi ân oán nhà người ta, mà còn được phát cho một con dao? Ngươi hỏi dùng làm gì? Tất nhiên là dùng để chém người rồi chứ làm gì! ...Khụ khụ, xin lỗi, bức xúc quá nên nói nhầm, là dùng để cắt tơ, cắt tơ Nghiệt!

Nói đến đây lại làm rõ hơn một chút, thật ra nhân duyên con người còn ảnh hưởng đến số phận của mỗi người. Giống như trước Nguyệt Lão, trước Ngọc Hoàng thượng đế, thậm chí là xa hơn trước khi đất trời được tạo thành, số mệnh vốn là thứ không bị gò bó, nó tuân theo quy tắc mạnh được yếu thua, kẻ thắng làm vua, kẻ thua bị chiếm hữu. Nó có quy tắc nhưng lại không có quy tắc, nó rõ ràng chân thật lại hư vô mờ ảo, mãi cho đến khi những vị thần đầu tiên xuất hiện đem nó chiếm lấy rồi buộc định, nó mới dần dần thể hiện rõ ra làm cho mọi người biết đến. Nhưng chung quy ngay cả Thiên Đạo cũng không thể trói buột nó, nó như một vật thể sống có ý thức và sự điều chỉnh của riêng mình. Mãi cho đến về sau khi Nguyệt Lão cùng những người khác đem một phần nhỏ của nó phân chia quản lí, nó vẫn có cách khiến thế giới này hoạt động theo đúng quỹ đạo vốn có. Cho nên Nguyệt Lão cũng không thật sự quản lí toàn bộ nhân duyên, mà giống như đang cùng nó san sẻ một phần trách nhiệm, đem những thứ rời rạc xa cách nối lại với nhau, khiến mọi thứ luân hồi lại trở về ban đầu.

Nói tóm lại, định ra nhân duyên chưa hẳn đã là Nguyệt Lão, còn phụ thuộc bởi rất nhiều yếu tố bên ngoài. Tơ hồng có thể không có, nhưng tơ nghiệt thì không thiếu bao giờ. Nên ta mới nói đắng lòng là vậy, so với đồng nghiệp ngồi ở trên trời bấm tay năm ngón phe phẩy phiến quạt rồi vung bút se tơ, ta phải lặn lội bôn ba tìm theo danh sách tên của những người có oán thù sâu nặng rồi chém tơ đoạn nghiệt, nhưng đâu phải nghiệt nào cũng dễ đoạn, nhất là cái loại cha truyền con nối sống để bụng chết ôm theo ấy, đôi khi ta phải đi theo người đó gần cả chục năm trời, đến ngày chém được nghiệt duyên thì dao của ta cũng đã cùn mất tiêu rồi. Còn có loại khác chính từ yêu hóa hận, lúc đó tơ hồng hấp thu năng lượng tiêu cực sẽ chuyển thành màu đen, cái loại này một khi xuất hiện trên Sổ Đen nhất định phải nhanh chóng xử lí, nếu để về lâu dài mặc cho người kia ôm hận mà chết, nhiều khả năng còn biến thành Lệ Quỷ oán niệm không tiêu, đến lúc đó không chỉ bị phạt bổng lộc mà còn phải tới Diêm Vương điện đi làm công ích nữa. Cho nên mới nói, cầm cái quyển Sổ Đen này lên chính là xác định nửa đời sau phải lao đao cực khổ rồi.

Từ ngày làm cái công tác này, ta cũng đeo lên người cái danh hiệu chả khác gì mấy gã đồ tể, tên gọi "Máy chém tơ". Ừ thì cũng coi đó là vinh quang đi, nhờ có ta mà thế gian này cũng ít đi mấy án diệt môn hay ôm nhau cùng chết, số Lệ Quỷ giảm đi một phần năm so với cùng kì, ta cũng được khen tặng tuyên dương đủ kiểu rồi thưởng cho không ít bổng lộc, so với các đồng liêu thì thành tích của ta đáng để ngẩng cao đầu tự hào không biết bao nhiêu lần. Nhưng mà ta hối hận rồi, ngay từ đầu ta không nên ngây thơ khờ dại bị bán đi còn đếm tiền cho người ta, không nên tin cái gì mà "Giúp đỡ quý nhân về sau sẽ nhận được hồi báo hậu hĩnh", càng không nên vì sự đồng cảm mà đáng lẽ ra nên chôn làm phân bón lại trồi lên tác quai tác quái. Chỉ một câu thôi: Phùng Bá Hưng! Bộ ta mắc nợ ngươi hay sao mà ngươi ám ta hoài vậy?!!

"Minh Nguyệt? Minh Nguyệt? Àii, cái con bé này, lại để hồn đi đâu rồi? Tỉnh, tỉnh. Nói ta nghe nào, ngươi cùng Bạch Hổ thần quân lại có chuyện gì rồi?"

Ta bĩu môi nhìn Nguyệt Lão quơ quơ tay trước mặt, không muốn trả lời vấn đề này. Ta và y thì có chuyện gì? Còn chuyện gì nữa, cái tên kia lúc nào cũng vậy, khi còn làm tiên thì kiêu căng ngạo mạn, một năm cũng chẳng có mấy khi trở về thiên đình hội họp. Nhưng mặc kệ, dù sao khu vực y quản hạt cùng nơi ta công tác hệt như trời Nam đất Bắc, không có dính dấp tí gì đến nhau. Chỉ là, có cần phải vậy không? Y hạ phàm cũng được đi, chuyển thế đầu thai trải nghiệm nhân sinh cũng tốt đi, nhưng vì cớ gì y cứ lảng vãng ở nơi ta công tác mà phát sinh án mạng không vậy? Nếu không phải tự tử vì tình thì bứt bông đập chậu, cướp vợ giật chồng, khiến cho đầu trên xóm dưới gà chó không yên, cũng không biết y đi trải nghiệm nhân sinh hay là xuống làm hại nhân gian nữa.

Nếu chỉ vậy thôi thì ta đã không oán tới mức này, vấn đề là y xuống trần gian để hiểu cái gì là thất tình lục dục, mà mười cô y quen thì hết chín cô là nghiệt duyên, cô còn lại chưa kịp gả đi thì nửa đường trúng gió, ba ngày sau liền cưỡi hạc thăng thiên. Đắng lòng nhất ta chính là cái người chém nghiệt duyên của chín cô gái đó, cũng vì vậy mà bị lôi về thiên đình tra khảo với tội danh: Có tư thù với Bạch Hổ. Oan uổng này đúng là không để đâu cho hết mà!

Sau lần đó ta né mặt y ra, đã làm nhiêm vụ cực khổ không được gì rồi mà còn bị phạt sung quân đi làm công ích, đó là chưa kể con dao bảo bối của ta cũng vì chém nghiệt duyên cho y mà bay luôn cái cán dao, hại ta phải đi tìm thợ rèn làm lại con dao mới rồi đem về miếu Nguyệt Lão khắc ấn bổ sung pháp trận. Có biết tay thợ rèn kia so với những người chỉ biết đánh đánh giết giết còn biết "chặt chém" hơn hay không? Bổng lộc mấy năm trời khổ cực của ta cũng vì vậy mà tan theo mây khói.

Dính đến y không có ngày lành tháng tốt, ta coi như triệt để hiểu được câu này. Nhưng vì sao? Vì sao rõ ràng ta đã xin chuyển nơi công tác đi khuất mắt y rồi mà định mệnh xui khiến sau hơn trăm năm ta làm công ích phát canh bên cầu Nại Hà khó khăn lắm mới quay về được nhân giới thì lại gặp y vừa mới chuyển thế đầu thai đến nơi này vì sao vì sao vì sao?!!!!!!!! Hít sâu một hơi, ta bưng mặt khóc không thành lời.

Đúng như ta dự đoán, tên Bạch Hổ này xuống đây chính là để báo đời. Kiếp đầu tiên mặc dù không mấy thuận lợi, nhưng ít nhiều gì y sinh trong thế gia quyền quý, cửa rộng nhà cao, tuy chuyện tình cảm có hơi "hãm" một chút, nhưng ít nhất y không lo ăn mặc, cả đời cũng nhàn nhã sung sướng mà qua. Nhưng kiếp này... Ta đưa tay che mặt. Có cần phải rớt cấp đến vậy không? Đang từ công tử thế gia hô biến một cái đã trở thành thằng nhóc ăn mày, hơn nữa còn ở cấp bậc hỗn thế ma vương, trừ giết người đốt nhà ra thì không chuyện xấu nào không làm. Ta lẳng lặng thấy y ở đâu là chặt cua ở đó, thậm chí còn không ngại đi đường vòng qua hai, ba cái trấn nhỏ, nhưng... Ngươi là người sao? Ngươi là người thiệt hả? Hay ngươi là con cháu của Nhị Lang chân quân vậy? Vì sao ta đã đi xa đến vậy rồi thậm chí còn dùng luôn cả thuật ẩn thân mà ngươi vẫn theo được sát nút là thế nào? Cho phép ta được hoài nghi lần nữa, ngươi thiệt còn là người sao?

Bởi vậy nên nói, mặc cho tâm không cam lòng không nguyện nhưng ta vẫn bị "ép" phải nhìn quá trình trưởng thành của y. Từ một thằng nhóc hệt như con khỉ ốm ai nhìn cũng có thể bắt nạt, cho tới một đấng mày râu thân hình cao to vạm vỡ hễ cứ đi đến đâu là mọi người nghe tiếng sợ mất mật, chỉ hận không biết thuật độn thổ chôn luôn người vào đất. Lần này đừng nói là nhân duyên, cho dù là quả phụ hay những người phụ nữ phóng đãng nhất cũng chỉ hận không thể cách xa y mười thước, tốt nhất cả đời này cũng đừng nên qua lại.

Không phải y xấu, y nghèo, tính tình hung ác khát máu thích cường đoạt dân nữ, khi dễ bá tánh dân thường. Ngược lại, y lớn lên khôi ngô tuấn tú, là bảo kê sòng bạc - cũng coi như có tiền, tính tình không hẳn là xấu, chưa từng vô duyên vô cớ chèn ép ai bao giờ. Nếu nói y sai ở điểm nào, thì chắc là cái miệng của y đi. Cũng không biết lúc sinh y ra là đẻ cái miệng y trước hay làm sao, y không nói thì thôi, một khi mở miệng nhất định sẽ khiến cho mọi người hối hận vì đã sinh ra cõi đời. Quả thật là độc hại vô cùng!

Cũng vì vậy mà đời thứ hai của y còn chưa kịp mở màn đã muốn kết thúc rồi, đừng nói là nhân duyên, ta thay y xử lí nghiệt duyên bên cạnh thôi cũng muốn mỏi tay rồi. Nể tình y cô đơn đến già lần hai, cơm trong nồi y có hai chén thì ta phụ y ăn hết một chén, bánh bao trên bàn có một cái thì ta phụ y ăn hết một nửa, may mắn nơi này của y không có thờ Táo Quân nên ta không cần phí sức tranh giành địa bàn, ngang nhiên ban ngày ban mặt y đi vắng thì chiếm luôn cái giường của y nghỉ ngơi, tới tối thì nằm đè lên người y ngủ, cho y thể nghiệm chút cảm giác bị bóng đè là thế nào. Ta vui vẻ cảm thấy bao nhiêu oan ức mà đời trước y gây ra cho ta đã vơi đi hết rồi, bắt nạt người không biết gì đúng là sung sướng mà. Chỉ có điều..

Khụ khụ, cũng không phải ta tính ăn không ở chùa chiếm ổ nhà y, ta chỉ dự định đến đây dằn vặt y ít lâu thôi cho tiêu tan nỗi oán niệm năm nào. Chỉ có điều không biết từ khi nào mà cái nơi còn không thể gọi là nhà của cái tên keo kiệt bủn xỉn kia nảy sinh thay đổi, từ một đôi đũa đẽo gọt chẳng ra sao thành hai đôi đũa chỉnh tề thẳng tắp, cơm trong nồi cũng từ hai thành bốn chén, mà cái màn thầu cứng ngắc vô vị vào miệng ta đã biến thành báo bao mềm mại được nhét đầy thịt, cuối cùng chính là cái giường chỉ có hai miếng ván ép kia cũng được chất lên một bộ chăn nệm thật dày thoải mái, căn nhà từ ban đầu đơn sơ lạnh lẽo thoáng chốc trở nên ấm áp không biết bao nhiêu lần so với vẻ ngoài cũ kĩ hoang tàn của nó, mà ta chậm rãi nảy sinh chút quyến luyến không muốn rời đi nơi này. Đến khi ta hốt hoảng nhận ra, ta thế mà đã ở lại nơi này gần sáu mươi năm rồi.

Một ngày nọ y ngồi trên ghế bành phơi nắng trong sân, trải qua bao năm y vẫn như cũ đơn độc lẻ loi một người. Hôm đó ta làm xong việc trở về thấy y nhàn rỗi ngồi đó, thế là cũng chạy qua như mọi khi phát huy khẩu hiệu "Ăn phải ăn trên đầu y, ngồi phải ngồi trên người y", tỉnh rụi đặt mông xuống ngồi bẹp trên người y, mặc kệ y già, da y nhăn nheo, cũng mặc kệ trong mắt người phàm trần vốn không thể thấy được ta. Dù sao y cũng đâu có biết ta là ai, mà ta cũng không có nặng bao nhiêu hết, hệt như cái bóng vô hình thoắt ẩn thoắt hiện vậy đó. Đang lúc ta lim dim tính chợp mắt một lúc, thì bỗng dưng nghe thấy tiếng cười khẽ bên tai, y nói:

"Cô đến nhà ta, ăn cơm của ta, ngủ cùng với ta, mặc kệ cô là thần tiên hay ma quỷ, chừng ấy năm qua ta đã coi cô là người của ta rồi."

Đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy y cười trong hơn ngần ấy năm đối diện với khuôn mặt hầm hầm bí xị kia.

Y cứ thế qua đời.

Ta nằm trên người y cũng không biết đã qua bao lâu, cũng không vì y rơi một giọt nước mắt nào cả. Sinh mệnh luân hồi, ta biết y sẽ lại đầu thai, sẽ lại sống, sẽ lại nếm trải nhân gian trần tình. Nhưng lúc đó y sẽ không còn là y của lúc này nữa, trong dòng chảy luân hồi y sẽ quên hết đi, sẽ không còn là cái người bá đạo ngang tàng như bây giờ. Sẽ không vì ta một ngày ba bữa chuẩn bị cơm nóng. Sẽ không vì ta rợp lại mái che, làm lại bức tường, đóng một bộ ván mới biến cái miếu xập xệ này trở thành một căn nhà thật thụ. Ta nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy tim ta đau quá, chắc là ta bệnh mất rồi.

Ta mơ mơ hồ hồ bị đưa về thiên đình, vẻ mặt ban đầu muốn nhìn xem chuyện vui của mọi người dần trở nên nghiêm trọng. Nhưng việc đó không nằm trong lí giải của ta, nói gì thì nói ta chỉ là một tiểu tiên mà thôi, không cần phải tò mò thắc mắc quá nhiều, tự thủ tốt bổn phận của bản thân là được rồi. Đến tận khi Nguyệt Lão vội vàng được triệu tới ta vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay cả ánh mắt của Ngọc Hoàngvà chúng tiên quân nhìn ta cũng trở nên khác lạ, ta ngơ ngơ ngác ngác nhìn Nguyệt Lão cẩn thận nâng tay ta lên, mà trên ngón áp úp từ khi nào đã hiện lên một sợi tơ bạc. Thật mỏng, thật mong manh, kéo dài không biết đầu kia ở nơi nào.

Nhờ được Nguyệt Lão cầu xin nên chuyện ta lơ là công tác mới không bị phạt nặng, chỉ là mất hết mấy trăm năm bổng lộc rồi bị đưa đến Thiên Sơn quét cổng, công việc tuy có hơi đơn điệu nhàm chán nhưng được cái thanh tĩnh, ta cũng có thể yên lặng ngẫm lại mấy năm vừa qua của mình. Vừa quét một cái đã quét đến năm trăm năm, ta cũng sắp quên lí do vì sao bản thân lại đi tới nơi này luôn rồi, nếu không phải trên ngón áp úp còn treo một đoạn tơ bạc mỏng nhắc nhở ta từng có một người khiến ta quyến luyến như thế, thậm chí còn không sợ bị trách phạt kiên quyết ở lại bên y cho đến khi y tan thành cát bụi, ta đã lại cho rằng bản thân đã trở về thành gốc cây cỏ như trước đây vô dục vô cầu.

Có một ngày nọ, ta ngồi chơi dưới chân núi thì gặp được một tiểu tiên đồng tới truyền tin, kỳ hạn phạt cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Nhìn tiểu tiên đồng đi phía trước, ta thắc mắc không biết nó tính mang ta đi đâu, ta cũng không hỏi, nó có thể mang ta rời đi Thiên Sơn nghĩa là thân phận nó không nhỏ, tốt nhất ta không nên đắc tội nó làm gì. Từ đằng xa truyền tới tiếng cười nói, ta nhận ra một trong hai tiếng cười đó. Xem đi, đúng là Nguyệt Lão không sai rồi. Nguyệt Lão thấy ta thì cười hiền từ, vẫy tay ngoắc ta một cái.

"Lại đây, lại đây. Vị này chính là Đông Hoa đế quân, ngươi chắc đã nghe qua danh tính của ngài rồi đi? Đế quân, đứa nhỏ này chính là Minh Nguyệt, là Minh Nguyệt mà ta đã nói với ngài kia."

Đế quân cười. Không thể không nói, dung mạo của vị đế quân này đúng là siêu nhiên thoát tục, không hổ là một trong ba vị đế quân đẹp mắt nhất tiên giới, dù cho ta đây không phải lần đầu nhìn thấy ngài ấy, nhưng mỗi lần lại như ban đầu kinh diễm không thôi. Ta hạ mắt cúi đầu bẩm:

"Tiểu tiên Minh Nguyệt bái kiến Đông Hoa đế quân!"

Đế quân cười càng thêm sâu, bảo ta: "Đứng lên đi. Hôm nay bản quân tới đây là muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện."

Ta nghi hoặc ngẩng đầu lên. Lần này không chỉ đế quân cười mà Nguyệt Lão cười càng thêm tươi, rạng rỡ hệt như hoa cúc vậy. Thế là ba ngày sau ta lại hạ phàm, nhưng không phải giống như trước đây phiêu diêu trong suốt, mà là thân thể phàm nhân thật sự.

Ta kéo kéo cái áo màu lam trên người, lần đầu tiên ăn mặc chau truốt tỉ mỉ nên cảm thấy không quen lắm, trước đây còn là tiểu tiên làm gì biết nóng lạnh hay đói khổ, nhưng giờ làm người thì khác, không thể trưng ra cái bộ đồ vá lỗ chỗ đi tới đi lui cho người phàm trần coi được, ai không biết còn nghĩ tiên giới lớn như vậy mà không nuôi nổi ta, lúc đó thì mất mặt phải biết. Thân thể này là do Đông Hoa đế quân ngắt một phần bản thể trên cỏ linh chi của ta tạo thành, giống như Na Tra được nặn thành hình người bằng củ sen ấy, tuy còn có chút không quen nhưng rất nhanh ta sẽ thích ứng được thôi.

Chuyện lần này Đông Hoa đế quân nhờ ta chính là muốn ta hộ tống một người đàn ông tên Võ Trấn Bắc đăng cơ làm vua. Tuy nói thần tiên không được can thiệp vào chuyện chúng sinh, nhưng có vài người từ khi sinh ra đã được thiên giới đặc biệt chú ý, thông thường những người này đều có tầm quan trọng trong lịch sử, thiên giới cũng sẽ coi trọng mà cử vài vị tiên quân xuống trông coi hỗ trợ, chuyện như vậy cũng là bình thường thôi, chỉ là không hiểu vì sao lần này Đông Hoa đế quân lại nhất quyết đề cử ta đi, nên biết đối với chuyện thiên giới từ trước tới nay đế quân rất ít khi nhúng tay vào.

Thật ra ta cũng mang theo tư tâm hạ phàm, muốn đi nhìn cái tên hổ ngốc kia giờ đã đầu thai làm gì, cũng hơn năm trăm năm rồi kể từ ngày đó, không biết bây giờ y còn ở nhân gian không? Ta mang theo sự trông chờ, vừa lần theo tin tức tìm người đàn ông tên Võ Trấn Bắc kia, vừa tìm kiếm bóng hình y ở những nơi mà ta đi qua, nhưng chưa bao giờ ta nghĩ tới sẽ gặp lại y trong hoàn cảnh này... Đúng hơn là gặp y và vị hôn thê kia.

Nhân gian máu lửa chinh chiến không ngừng, hoàng đế hiện tại là một kẻ hoang dâm bạo ngược, thi hành chính sách cai trị tàn ác khiến cho dân chúng phẫn nộ không thôi, trong vòng bảy năm lên ngôi đã giết hơn vạn người, không chỉ vắt kiệt sức lao động của tầng lớp nông thương mà còn khắp nơi dẫn binh cường ép dân nữ. Cũng vì vậy mà trong nước các cuộc bạo động khởi nghĩa không ngừng diễn ra, không biết bao nhiêu người đã hi sinh ngã xuống, dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán. Trong các cuộc khởi nghĩa tự phát của nhân dân chỉ có Võ Trấn Bắc là xuất thân từ nhà binh, vốn từ lâu đã bất mãn với sự thống trị tàn nhẫn của quốc vương nên y đem theo ba trăm huynh đệ trong trướng cùng nhau làm phản trốn đi, mở ra con đường máu ngày sau giúp cho dân chúng đứng vững trong các cuộc thanh trừng và nổi dậy. Đối với mỗi một nghĩa quân mà nói, y chính là thần trong lòng bọn họ.

Ta trầm mặc nhìn người đàn ông đã trở nên thật khác lạ trong kí ức, bất kể là đời nào thì y cũng mang theo dáng vẻ rắn rỏi dương cương, khiến ai trông thấy đều bất giác sinh ra lòng tín phục y. Trước đây mỗi ngày nhìn thấy không có cảm giác gì, nhưng hiện tại lại không thể nhịn được nhìn lâu thêm một chút, chẳng ngại trong mắt y ta chỉ là một người xa lạ tình cờ cứu được.

Ta đến ở cùng vị hôn thê của y, trở thành tiểu nha đầu thiếp thân của nàng ấy. Nàng ấy tốt lắm, không chỉ thông minh giỏi giang mà tính tình còn thật hiền lành, bỏ đi thân phận tiểu thư khuê các lại chạy đến chỗ y chịu khổ, trước sau giúp đỡ y rất nhiều trên chiến trường. Liếc nhìn đoạn tơ hồng nối liền trên tay hai người, ta im lặng lần thứ hơn một ngàn nhắc nhở bản thân tự thủ bổn phận cho tốt, những thứ không thuộc về mình thì vĩnh viễn đều không thuộc về mình.

Chiến tranh đã muốn gần kề phân định, kéo dài hơn mười ba năm cũng nên hạ kết cục rồi. Lúc này trong trướng bồng mặt mày ai nấy đều căng thẳng, nguyên nhân là đại tướng quân Võ Trấn Bắc của họ trúng một mũi tên độc gần ngực lúc dẫn theo binh sĩ đánh chiếm công thành. Người lo lắng nhất dĩ nhiên không ai khác ngoài vị hôn thê y, gần như ngày đêm túc trực lo lắng không thôi. Ta tự nhận bản thân không tốt bằng nàng ấy, cũng không có ý định thừa nước đục thả câu chen chân vào giữa hai người. Nàng đối với ta giống như một người tỷ tỷ thương yêu muội muội của mình, từ trước tới nay đều là chân thành chở che, ngay cả thời điểm quan trọng y hoài nghi ta là gian tế mà chất vấn, vẫn là nàng một mực đứng về phía ta, không để cho bất luận ai làm tổn thương ta, tình cảm ơn nghĩa đó suốt đời đều không quên.

Ta mang theo nước vào lau mặt hai người. Y thì vẫn hôn mê bất tỉnh hơi thở nặng nề, làn da trên tay hệt như phát sốt mà nóng ran bừng bừng. Nàng thì mệt mỏi tiều tụy ngủ gật bên cạnh y, ta đưa tay vén lên lọn tóc rối cho nàng, khom người mang theo thau nước ra ngoài. Một ngày một đêm sau đó, y được cứu sống, ta cũng rời đi rồi ngất ở một nơi nào đó không hay, thần hồn suy yếu thoát xác và bị hai vị thiên binh thần tướng mang về miếu Nguyệt Lão.

Nguyệt Lão nhìn ta thở dài một hơi, tức giận nói: "Ngươi đúng là cái đứa nhỏ cứng đầu cứng cổ! Có phải ngươi đem bản thể đi sắc thuốc mang cho y uống rồi không? Ngươi, cái đứa nhỏ này đúng là làm ta tức chết mà!"

Ta bĩu môi không thèm trả lời, dù sao nên làm hay không nên làm ta đều làm cả rồi, có nói thêm gì thì cũng vô nghĩa thôi. Ta vỗ ngực nhắc nhở bản thân, tiếp tục cố gắng tự thủ bổn phận, chuyện ở trần thế như gió thoảng mây bay, thoáng chốc rồi cũng sẽ quên đi, ta bây giờ chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi, những chuyện còn lại ta lực bất tòng tâm.

Trở về lần này ta trưởng thành hơn hẳn, không còn cái bộ dạng ngốc nghếch hồ đồ nhìn hai người yêu nhau lại sống chết thù hận mà không lí giải được. Ta làm lại công việc cũ, tiếp tục nay đây mai đó cùng những đồng liêu số khổ khác đi chém nghiệt duyên trên thế gian. Có một lần đi qua thôn nhỏ thì tình cờ gặp được bằng hữu thân thiết đang than vãn, hắn bảo ta nhìn mà xem này, đây là con dao thứ năm của hắn rồi mà không chém được mối nghiệt duyên kia, bổng lộc gì đều bị trừ hết mà nhiệm vụ thì vẫn còn treo đó. Ta nhất thời nảy sinh hứng thú hỏi hắn làm sao, hắn kể ta hay có một vị phi tần trong cung vì yêu sinh hận, lại ghen tị thành tính mà muốn hại chết vị Thánh Đức hoàng hậu được muôn người yêu kính, cũng không biết đoạn tơ nghiệt này là từ lúc nào bắt đầu, chỉ biết một khi bắt đầu thì vô phương vãn hồi, hận thù chồng chất. Ta với hắn lật sổ tra tên vị hoàng hậu và vị phi tần kia, muốn tìm xem căn nguyên nghiệt duyên của hai người. Khi nhìn thấy tên vị phi tần kia, ta trừng mắt kinh ngạc, không nghĩ nhân gian vô thường, vị phi tần tràn đầy oán hận thế nhưng lại là đại tiểu thư năm nào trên chiến trường nổi danh từ đức, cũng là hôn thê của đại tướng Võ Trấn Bắc nay đã là Hoàng Đế minh triều. Thật châm chọc làm sao!

Ta đạp gió ngày đêm không nghỉ một lòng hướng về hoàng cung, lúc ta đến nơi thì vị phi tần nọ cũng chính là tiểu thư năm xưa, không biết bằng cách nào mà thần không hay quỷ không biết hạ độc được cả hoàng hậu và hoàng đế đương triều. Ta nhìn nếp nhăn và nét già nua trên mặt nàng, lần đầu tiên cảm thấy không thấu hồng trần.

Hai mắt nàng đẫm lệ điên cuồng cười phá lên, nàng trách y phụ bạc, trách y quên hết tháng ngày cực khổ không xa đau thương không bỏ, nhưng chỉ hận lòng người dễ đổi, chỉ có thể chung họa mà không thể cùng phúc. Nàng nói ra những lời thật ác độc, y lại như không quan tâm đến mà chỉ thản nhiên đưa tay đỡ lấy hoàng hậu đang suy yếu, nàng liền tức giận ném xuống một bình thuốc giải, ánh mắt tàn nhẫn cay nghiệt:

"Trong này chỉ có một viên giải dược, ả chết hay chàng chết, chàng chọn đi!"

Ta không biết nên làm ra biểu tình gì, hệt như một vở tuồng mà ta đã xem qua vô số lần, thông thường chỉ kết thúc khi một trong hai người chết đi mà không thể bên nhau đến già. Y nhặt lên chiếc bình, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Ta nợ nàng." Rồi đem viên thuốc giải duy nhất đút cho hoàng hậu, không chút do dự.

Nàng cười, cười đến thê lương sầu thảm. Nàng nói: "Nếu đã vậy, chàng theo ta cùng chết đi, chỉ mong kiếp sau đừng nên gặp lại." Nói rồi cắn nát viên thuốc độc được giấu phía dưới răng, thân thể mềm yếu ngã xuống hệt như con diều đứt dây. Xinh đẹp như thế, cũng bi thương như thế. Nghiệt duyên, cũng đã đứt rồi.

Ta ngồi xuống bên cạnh nàng, giúp nàng vén lại lọn tóc rối. Nàng là một cô gái cam đảm, dám yêu dám hận, ngay cả lúc mất rồi cũng nhẹ nhàng như thế, buông xuống một thân yêu hận, không mang theo luyến tiếc gì.

Ta nhìn y ôm lấy hoàng hậu đang khóc nức nở trong lòng, từ lúc bắt đầu cho tới lúc kết thúc biểu tình trên mặt đều không thay đổi, lạnh nhạt như thế, hệt như việc y có mất mạng hay không cũng là việc bình thường không quan trọng. Đây không phải lần đầu ta cảm thấy không hiểu được y, nhưng là lần đầu ta dùng chân thân hiện ra trước mặt y.

"Ngươi yêu nàng vậy sao? Đến cả sinh mạng cũng chẳng cần?"

Y không nhìn đến ta, cũng không quan tâm việc một người lạ xuất hiện ở trong điện có bao nhiêu đáng ngờ. Ta cũng không đợi y trả lời, nâng tay lên, từ trong tay xuất hiện một viên ngọc xanh lục tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Ta lạnh lùng đi tới bóp cằm nhét nó vào miệng y, ép y nuốt xuống, nhàn nhạt nói.

"Vậy thì sống cho thật tốt, ta muốn nhìn ngươi ân hận cả đời."

Lúc này y mới ngước lên nhìn ta, ánh mắt lóe lên kinh ngạc. Ta cũng mặc kệ y nghĩ gì, chỉ ôm lấy tiểu thư rời đi, hòa vào màn đêm nơi Cấm Cung lạnh lẽo.

Ta mang nàng chôn ở một nơi thật đẹp, có hoa có cỏ, có nắng ban mai, có những bông tuyết đầu mùa, lạnh lùng trong trẻo thật giống như nàng. Ta trở về nơi núi nhỏ, hướng về thiên cung dập đầu ba cái. Từ nay, ta lại là một gốc cỏ linh chi không biết thế thái nhân tình.

Từ ngày mất đi nội đan, ta trở thành một gốc cỏ linh chi bình thường. Sáng thì vươn lá hứng sương, trưa chiều thì đong đưa thân đón nắng, đợi khi đêm đến lại hóng gió tắm trăng, so với trước đây bận tối mặt tối mũi thì hiện tại quả là nhàn nhã không gì bằng. Cũng không biết đã ngây ngốc ở núi Đại Cô này bao lâu, lần nữa mở mắt ra đã là khi tuyết trắng phủ khắp cả vùng đồi. Ta mơ mơ màng màng nghĩ chắc là mình đang nằm mộng, nếu không tại sao lại thấy được cái mặt thô lỗ tục tằng của người kia ở đây chứ, vừa mới mở mắt ra đã dọa ta hết hồn? Hứ, ngươi trừng mắt cái gì mà trừng mắt, làm như mình ngươi biết trừng ấy, ta cũng biết vậy!

Thế là, khi ta còn đang suy nghĩ làm thế nào để một cái nhúm cỏ thân mềm như ta có thể bộc phát thần uy đánh bay con hổ ngốc kia, bản thân đã bị bật gốc dã man nằm trên tay tên chết tiệt này rồi. Ta đen mặt không biết nên dùng biểu tình gì cho phù hợp với hiện tại nữa.

"Hừ, chỉ là nhúm cỏ linh chi, xấu xí chết đi được."

...Ai mượn ngươi tới đây ăn ở không kiếm chuyện vậy? Chờ đến ngày trên đầu ta mọc hoa, đến lúc đó bổn cô nương sẽ lung linh tỏa sáng cho ngươi coi!

Còn chưa kịp biểu đạt phàn nàn, lần thứ hai đã bị dã man nhét vào lồng ngực đá tảng của tên kia. Hứ, ta mới mặc kệ người của ngươi có bao nhiêu ấm áp, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện bản thể cỏ linh chi của ta không hỉ mũi được đi, bằng không hôm nay cái áo nhà ngươi sẽ lành ít dữ nhiều.

"Bớt làm loạn đi, quậy nữa có tin ta ném nàng cho trâu ăn không?" Nói rồi còn vỗ bồn bộp lên ngực.

...Đúng là tên vũ phu thô tục, bổn cô nương mới không thèm quan tâm ngươi.

"Những chuyện xảy ra khi hạ phàm, ta sẽ có lời giải thích với nàng sau. Nàng chỉ cần biết, Phùng Bá Hưng ta chưa bao giờ phụ nàng, trước đây là vậy, sau này cũng là vậy."

Ta bĩu môi, lại nghe y cười nói.

"Nàng đến nhà ta, ăn cơm của ta, ngủ cùng với ta, mặc kệ nàng là thần tiên hay ma quỷ, chừng ấy năm qua ta đã coi nàng là người của ta rồi."

Ta trừng mắt. Quỷ mới muốn làm người của ngươi á! Ta uốn éo, nổ lực uốn éo muốn nhảy khỏi lồng ngực của tên này. Nhưng ngoại trừ tiếng cười dai dẳng vang vọng khắp vùng núi kia, ta bất mãn chẳng hó hé được câu nào.

Mà bên trong lồng ngực, đoạn tơ bạc mỏng manh từ khi nào đã chuyển thành màu hồng... Rắn chắc đến mức, đời đời quấn chặt, kiếp kiếp không buông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro