Chương 4: Anh em nhà này phiền ghê!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngoài dự đoán của Dạ Thi, sau khi cái chân của cô út nhà họ Trịnh lành lặn, nàng ta lại tiếp tục nhảy sang nhà của Dạ Thi làm phiền.

Đây là lần đầu tiên trong đời Dạ Thi mong mình được sống trong một gia đình bán buôn bình thường, để có thể trực tiếp đứng ra mắng đuổi hai anh em nhà này. Nhà địa chủ cũng thật là, vì sao hai đứa con cứ sang đây làm phiền miết mà chẳng biết la rầy gì cả?!

"Cô Thi ơi, có người lại kiếm nữa kìa..." Thằng Từ gãi má.

"Bảo nàng ta về đi, hôm nay cô bệnh, không muốn tiếp khách." Dạ Thi lật tiếp quyển sách trên bàn, nhẹ nhàng buông một câu.

Bệnh thì có bệnh thật, dạo này trái gió trở trời, Dạ Thi phải hứng một đợt sốt nhẹ, nhưng không đến nỗi không thể tiếp khách được. Đây chỉ là cái cớ để đuổi cái cô tiểu thơ ngoài kia về nhà thôi.

Ngẫm lại, tuổi đó Dạ Thi chỉ lo đọc sách viết chữ, làm gì có thời gian rảnh rỗi tới vậy. Đứa nhỏ này cũng ham chơi ghê.

Cậu Phiệt cho nó bao nhiêu quà để nó có thể kiên nhẫn tới như vậy nhỉ?

Ban đầu, Dạ Thi còn thấy tội cho cậu Phiệt, nhưng hiện tại, ấn tượng tốt dành cho cậu ta xem như chỉ là không. Con trai gì đâu mà phiền phức, tính toán thấy mồ.

Ít ra Trâm Anh khi trò chuyện còn biết điểm dừng, còn anh hai của nhỏ thì lạ lắm, dù cho Dạ Thi không muốn tiếp tục nói chuyện cũng sẽ cố tìm cách để nói tiếp cho bằng được.

Nhưng thôi, hai anh em chắc cũng một chín một mười.

Dạ Thi tự nhận mình là một người xấu tính và khó ở.

Một lúc lâu sau.

"Cô Thi ơi, cô út về rồi..." Thằng Từ lại lật đật chạy vào.

"Về thì tốt, sáng giờ mày cũng mệt rồi, vào nghỉ ngơi ăn trưa xíu đi Từ." Trong lòng Dạ Thi lúc này như muốn nở hoa vậy.

"...Nhưng cô ơi, cô út lại đến rồi, có mang theo quà nữa ạ, bảo cô nhất định phải cho vào." Thằng Từ lúng túng mà nói tiếp: "Thôi con... con đi ăn nghen, cô út dữ lắm, cô tự đuổi giùm con nha..."

Nói rồi, nó nhanh chóng chui vào sau bếp.

"..." Nếu như có nắm lá ngón trong tay, Dạ Thi sẽ nhét vào miệng nhỏ Trâm Anh này ngay chứ chẳng buồn tiếp nữa.

"Chị Thi ơi, chị bệnh hả?" Trâm Anh hoàn toàn mất kiên nhẫn, đi thẳng vào trong nhà của Dạ Thi luôn chứ không đứng đợi bên ngoài nữa: "Em nghe chị bệnh nên đi vào luôn, khỏi mắc công chị ra đón em cho mệt."

"..." Chứ không phải nhỏ sợ bị đuổi hả!

"Em mang quà tới cho chị nè, chị coi." Trâm Anh cười cười, mở cái nắp gamelle trên tay ra, chu đáo chuẩn bị cái muỗng cho Dạ Thi.

"Chị đã qua giờ trưa rồi." Dạ Thi trông thấy vậy, thở dài.

"Nhà em bữa nay nấu hạt sen hầm long nhãn táo Tàu, chị ăn lúc còn nóng cho ngon. Lúc bệnh nên cố bồi dưỡng thân thể." Trâm Anh ngồi bên cạnh Dạ Thi: "Chị đang đọc cái gì đó?"

"Truyện Kiều." Dạ Thi nhàn nhạt đáp lại, bây giờ thật sự không hề có hứng thú trò chuyện hay ăn uống gì cả: "Em cứ để đó đi, lát nữa đọc xong chị ăn."

"3254 câu, sao chị không nói thẳng là chị không muốn ăn đi." Trâm Anh bĩu môi: "Cái này là em tự hầm cho chị ăn đó, chị không ăn là em giận."

Thằng anh bảo Trâm Anh nên biếu một chút đồ bổ cho Dạ Thi, vậy mà ảnh lại ra ruộng làm việc. Nhà thì không còn hộp tổ yến nào, người ở cũng lo chuyện của mình hết, lục bếp chỉ thấy còn đủ nguyên liệu để nấu canh hầm hạt sen với táo tàu này, rốt cuộc Trâm Anh tự tay hầm luôn.

Trâm Anh tuy có tính tình tiểu thơ, mười ngón tay không bao giờ dính giọt nước mưa nào, nhưng may mắn là thích nấu ăn, mà nấu cũng rất ngon.

"Em tự hầm?" Dạ Thi dời mắt sang Trâm Anh, hỏi.

Nếu là Trâm Anh tự hầm thì nàng ăn, chứ nếu nhỏ bảo là Thế Phiệt hầm, nàng cứ lo sợ trong canh sẽ có bùa.

Mà nàng cũng chẳng tin cậu kia có thể nấu ăn được.

"Thôi chị cứ đọc đi, em đút chị ăn. Táo tàu em cũng bỏ hạt ra cả rồi, chị cứ việc ăn thôi." Trâm Anh thấy Dạ Thi còn chưa động đũa, hơi mất kiên nhẫn, ăn xong còn vào chuyện chính nữa nào.

Dạ Thi hơi trợn mắt, quả thật là hết nói nổi với con nhỏ này, anh nó độc đoán một thì nó bá đạo mười!

Trâm Anh đưa một muỗng canh đến bên Dạ Thi, canh lúc này đã có nhiệt độ vừa phải. Dạ Thi thấy muỗng cũng đã đưa tới rồi, đành phải nuốt xuống.

Ngon.

Rất ngon.

"Sao, ngon lắm đúng không?" Trâm Anh híp mắt lại, đôi mắt tựa như ánh trăng lưỡi liềm vậy.

"Ừm, ngon. Thôi để chị tự ăn, cảm ơn em nha." Dạ Thi đóng quyển sách lại, tự cầm cái muỗng.

Đành phải tự ăn, chứ để nhỏ đút mãi thì kì quá, bệnh tật chứ có phải tàn tật đâu.

Trâm Anh nhìn quyển truyện Kiều được xếp ngay ngắn trên bàn, bỗng dưng cảm thấy hứng thú, hỏi Dạ Thi: "Chị thích Nguyễn Du hả?"

"Ừm, chị thích." Dạ Thi húp canh, tuy không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng canh ngon quá... Sao nhỏ này biết mình thích canh củ sen hầm với táo tàu ta? Lại còn biết chu đáo tách hạt ra sẵn.

Ngẫm lại, Trâm Anh tinh tế ghê, ở điểm này thì xem như là giỏi hơn anh của nhỏ. Chà, gương mặt vừa trổ mã đã đẹp như vậy, cũng biết lấy lòng người khác sao cho đúng, chắc chắn cô con út địa chủ khi vừa lớn sẽ có biết bao nhiêu chàng đập cửa hỏi cưới.

"Ừm, em có đọc qua Truyện Kiều, thú thật em không thích mô-típ kiểu như thế lắm, nhưng em rất nể phục tài năng của đại thi hào Nguyễn Du." Bỗng dưng đang có hứng, Trâm Anh nói tiếp: "Mà hình như Nguyễn Du đâu phải chỉ viết về Kiều không, ông là viết cho cuộc đời ông nữa. Chữ tài liền với chữ tai một vần, còn ví đó như cổ kim hận sự. Ngẫm lại bất công ghê, sao kẻ tài đều xui rủi, hồng nhan đều bạc mệnh?"

"Chị thích Truyện Kiều vì chiều sâu nghệ thuật của nó. Nếu như không phải biết Nguyễn Du là đại thi hào, người ta còn tưởng ông là thầy xem tướng. Trước nay chẳng thấy một thi nhân nào có thể từ gương mặt mà tiên đoán được số phận của nhân vật, hay nói lên tính cách nhân vật. Ông còn sử dụng tả cảnh ngụ tình rất thuần thục..." Dạ Thi lúc này được gợi hứng, tất nhiên cũng luyên thuyên không ngớt.

"À, trong thơ trung đại, em thích nhất là thơ Hồ Xuân Hương ấy nhé."

"Nói này nghe bỏ, ngày xưa người ta đồn bà cùng Nguyễn Du có tình với nhau đó."

"Ủa, thật á?"

"Ừm, nói về thơ ca, ở tỉnh Hà Tiên mình cũng được xem là đất thơ. Năm xưa Mạc Thiên Tứ cùng danh sĩ Trần Trí Khải lập ra Tao đàn Chiêu Anh Các..."

Và rồi cả hai hình như nắm được điểm chung gì đó của nhau, cứ kẻ xướng người họa, kẻ tung người hứng. Dạ Thi không ngờ là Trâm Anh cũng có hứng thú với Quốc văn, đó giờ nghe huyện này đồn đi đồn lại, cứ làm nàng tưởng như cô út này chỉ hứng thú với Tây phương mà thôi.

Trâm Anh có một điểm yếu, đó là khi quẹo trúng vào chủ đề nàng thích, nàng sẽ không thể nào dừng lại được. 

Lẽ dĩ nhiên, nàng quên mất đi mục đích kén vợ cho anh. 

Cho đến khi chén canh hạt sen cạn đi, Trâm Anh mới nhớ ra nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm! 

Nhưng bây giờ nói thì cũng đã nói xong, canh thì cũng đã ăn rồi, còn có thể níu kéo bằng cách nào nữa đây? 

"Thằng Từ đâu!" Trâm Anh cố nhớ cái tên người ở nhà này, rồi gọi. 

"Dạ, dạ cô út, con nghe." Thằng Từ từ trong vườn chạy ra ngoài, khó hiểu nhìn Trâm Anh. 

"Đem cái gamelle này về nhà giúp cô đi, cô cùng chị Thi đi chơi một chút." Trâm Anh rất thoải mái sai khiến thằng Từ, bỗng dưng trong một khắc, nàng quên đi mất thằng Từ là người ở nhà Dạ Thi. 

"..." Dạ Thi ra hiệu ánh mắt cho thằng Từ, nó hiểu ý, vội vã đem cái gamelle trả về nhà địa chủ. 

"Cô út à, hôm nay chị sốt nên không có đi ra ngoài chơi với em được rồi." Dạ Thi bắt đầu nghĩ cách từ chối khéo. 

"...Vậy em ở đây nói chuyện với chị nha? Ừm, bệnh tật mà ở một mình như vậy thì buồn lắm." Trâm Anh cắn răng mà nói, cái mặt hơi đò đỏ. 

Thuốc chống nhục, nàng cần thuốc chống nhục. 

"..." Có cô ở đây tôi còn bệnh hơn đó! 

"Ừm, chị sợ sẽ lây sang cho em, như vậy không hay đâu." Dạ Thi có hơi đen mặt, nói tiếp. 

"Không sao, em được bồi bổ miết, khỏe như trâu, chị đừng có lo cho em nha." Trâm Anh để tay dưới bàn, xiết cái tà áo dài lại cho bỏ tức. 

Nghe đến đây, Dạ Thi thở dài. 

Nàng nhìn gương mặt của Trâm Anh, biết rằng nàng ta đang vô cùng khó chịu, nhưng vì một lý do nào đó mà cứ phải ở lì đây mãi, đuổi khéo cỡ nào cũng không chịu về. 

"Thôi được rồi, em ở đây trò chuyện cùng chị một cách nghiêm túc nhé. Có phải cậu hai bảo em làm vậy không?" Dạ Thi nhíu mi nhìn Trâm Anh. 

"Không, không ph..." 

"Nếu như vậy, em về nói với cậu, chị không bao giờ, và cũng chẳng thể lấy cậu làm chồng." Dạ Thi nghiêm túc nói: "Nếu như chị không có người thích thì cậu cũng chẳng phải là đối tượng của chị, cậu đừng bắt em sang đây tìm chị nữa. Em cũng đâu có thích, phải không?" 

Nói gì thì nói, cô út nhà địa chủ nổi tiếng là chảnh chọe, bạn bè ở huyện còn chẳng có lấy một ai, nói gì tới việc ngày nào cũng muốn chạy qua nhà mình chơi, rồi lại cùng đi chợ. 

Trâm Anh ngạc nhiên, mở to mắt. 

Không ngờ người này đã nhận ra rồi. Trâm Anh rất muốn chối bỏ ngay lúc này, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Dạ Thi, rốt cuộc không thể đưa ra lời bào chữa nào giúp ông anh của mình cho thỏa đáng. 

Thôi kệ, nếu như đã biết rồi thì càng tốt, cứ nói thật ra vậy. 

"Chị Thi, chị nói đúng, anh của em đã bảo em sang đây." Trâm Anh thừa nhận: "Ông ấy muốn em đến thuyết phục chị, có điều kiện." 

Rốt cuộc cũng chịu khai, Dạ Thi cười. 

"Nói đi, chị muốn cái gì, chị muốn bao nhiêu tiền?" Trâm Anh nhìn người kia, không ngần ngại gì mà hỏi. 








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro