Chương 8: Câu cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thằng Lâm leo lên bờ, xách theo giỏ tôm lên: "Cô út ơi, để con nhóm lửa cho, sẵn nấu cơm luôn. Chứ cái này mà ăn không nó ngán dữ lắm."

"Ừ, mày giúp cô đi, đưa tôm đây để cô ướp." Nói rồi, Trâm Anh lấy cái giỏ tôm từ tay thằng Lâm. 

Ở kế bên vuông có một cái chồi nhỏ, ông Minh địa chủ đặc biệt xây lên cho thằng Lâm. Nó thường xuyên túc trực ở khu này, ăn ngủ nghỉ đều ở đây luôn. 

Chồi thì nhỏ nhưng bên trong đủ tiện nghi lắm, gia vị cũng có đầy đủ luôn. 

"Chị giúp Lâm nấu cơm đó nha." Dạ Thi ngó vào trong nhà, nhìn Trâm Anh lụi cụi trong bếp, nói.

"Ừm." Trâm Anh không quan tâm lắm, đáp một tiếng. 

"Úi cô Thi, tôi tự làm được mà..." Thằng Lâm gãi gãi má. 

"Có sao đâu, đã qua tận đây ăn ké tôm của anh Lâm nuôi, chẳng lẽ tôi lại ngồi không." Dạ Thi cười cười, rất thoải mái ngồi xuống nhóm lửa tiếp Lâm, lại nói: "Để tôi bắt nồi cơm cho, anh nhóm bếp đi." 

"Gạo tôi để ở bên kia." Thằng Lâm nói, rồi chỉ vào hướng nọ: "Cô nấu một lon đi, còn dư để tôi ăn luôn." 

Dạ Thi gật đầu, rất thành thục vo gạo nấu cơm. Thằng Lâm nhìn theo bóng lưng Dạ Thi, chẳng biết là do ánh lửa bập bùng hay lòng nó lúc này đang nóng rực.

Dạ Thi vừa nhìn nó cười. 

Thằng Lâm sống rất tốt ở trong vuông, nếu hỏi bây giờ nó thiếu gì, nó chỉ thiếu vợ mà thôi. 

Nó nhìn Dạ Thi, nó muốn sau này vợ của nó cũng được như nàng, hiền dịu tốt tính, lại còn biết đảm đương việc nhà. Ngày ngày chồng chèo xuồng cho tôm ăn, vợ thì ở trên bờ nhóm lửa đợi chồng về, cuộc sống như vậy vui sướng biết bao. 

Nhưng mà nó không có tiền cưới vợ. 

Ông Minh thương người ở lắm, ông ít khi tính từng đồng lương cắc bạc đối với người ở của mình. Năm đó nó muốn đi đồn điền cao su làm, chính ông Minh là người cản nó lại, rồi cho nó ra cái vuông này để có thêm tiền. 

Nhưng nó biết, dù có tích góp như thế nào, nó cũng khó lòng mà xứng với Dạ Thi được. Người cỡ như Dạ Thi, xem ra chỉ có cậu hai mới thật sự là xứng đáng.

"Ấy, cô Thi, chỗ đó trơn lắm, cô coi chừng!" Thằng Lâm nhìn thấy Dạ Thi từ dưới mép sông bước lên, mà phía bên dưới là sình đất. Nó lập tức chạy đến định giúp đỡ.

Ai dè đâu, nó vừa kịp đi đến, Dạ Thi đã trượt ngã thật.

Thằng Lâm thuận tay nắm lấy vai của Dạ Thi, kéo vào lòng nó. Dạ Thi thì vẫn luôn ôm chắc cái nồi cơm như vậy.

Lát sau, hình như thấy khoảng cách cả hai gần quá, thằng Lâm bắt đầu đỏ mặt xin lỗi. Dạ Thi cũng nhẹ nhàng đẩy nó ra, cả gương mặt cũng đỏ lên vì mắc cỡ, sao tự nhiên té nhục quá vậy nè... 

Hai con người, cùng một loại biểu tình, nhưng suy nghĩ lại khác nhau. 

Trâm Anh vừa nêm nếm đồ ăn xong, cầm cái thau tôm ra định nướng thì bắt gặp ngay cảnh ấy.

Rất nhanh hai người đó liền tách ra.

Trâm Anh đứng hình.

"Lâm, đi xuống cho tôm ăn đi." Trâm Anh bước đến, ra lệnh. 

"Dạ." Thằng Lâm biết là cô đang cố tình đuổi mình đi, nó có hơi luyến tiếc mà rời khỏi. Trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Dạ Thi mấy lần. 

Trâm Anh tất nhiên là thấy được, cái mặt hơi đen lại. Còn Dạ Thi lại không cảm thấy gì, mùi tôm nướng đã khiến cho cái bụng của nàng bắt đầu râm ran đói. 

Trâm Anh thuần thục nướng tôm, Dạ Thi cũng tiếp người kia làm một chút. 

"Ước gì có em gái như Trâm Anh ha." Dạ Thi nói đùa. 

"Cưới anh em là được rồi chứ gì." Trâm Anh bóc vỏ tôm còn nóng hổi, đưa vào chén của Dạ Thi, cái mặt hơi khó chịu. 

"Đùa mãi thôi. Chị không có hứng thú với anh em đâu, chị thích em hơn nhiều." Dạ Thi nhìn con tôm trong chén của mình, thoải mái cầm đũa thưởng thức. 

Đi khắp chợ mua cũng không thể nào mua được đám tôm ngon như này, bởi lẽ chẳng của gì ngon bằng của ăn chực. 

"Cái..." Trâm Anh nghe vậy, chẳng biết có phải vì dư âm của cái lúc chèo đò còn đọng lại hay không, cái mặt lại đỏ lên: "Chị thích thằng Lâm thì có!" 

"Ê nè, ăn bậy chứ không được nói bậy à nghen!" Dạ Thi nghe vậy, vô cùng bất mãn. 

"Hồi nãy rõ ràng chị và nó nhìn nhau đắm đuối." Trâm Anh nói đến cái này, tức giận quá mức, mặt càng đỏ thêm. Dạ Thi tưởng rằng người kia vì nóng mới như vậy, cũng không nghe ra ý giận dỗi từ người nọ. 

"Con mắt nào của em mà nhìn hay vậy." Dạ Thi lườm Trâm Anh. 

"Ai bảo nhìn nó lâu quá làm gì!" Trâm Anh bực tức, lại bóc một con tôm khác, lột vỏ đưa vào chén của người kia. 

"Nè, bây giờ có nhìn cũng không có liên quan đến em ha." Dạ Thi rất thưởng thức con tôm, cũng không để bụng chuyện này lắm. 

Trong thấy nét mặt thảnh thơi của người nọ, Trâm Anh chỉ muốn đánh thôi. 

Nhưng bản thân Trâm Anh cũng thấy mình lạ, mình đang ghen hộ anh hai hả? Giả sử Dạ Thi có thích thằng Lâm thật thì cũng có liên quan gì đến nàng đâu? 

Chắc chắn là nàng đang tức hộ anh rồi, rằng Dạ Thi thà để ý một kẻ hầu chứ không thèm chịu cưới anh. 

"Nè, a cái coi." Dạ Thi đưa con tôm đã được lột vỏ đến bên miệng Trâm Anh, ánh mắt hơi híp lại, tựa như mảnh trăng non: "Ăn cái đi, nãy giờ em toàn lột không." 

Trâm Anh nhìn Dạ Thi, lại đứng hình, nhưng cái miệng lại vô thức mở ra, con tôm béo tròn lập tức được cho vào miệng. 

Thật kì lạ, đám tôm ở trong vuông này nàng đã ăn đến phát ngán, vì sao hôm nay lại thấy nó ngon đến như vậy? 

Trâm Anh nhai con tôm, gương mặt trở nên phụng phịu, bởi lẽ nàng không biết rốt cuộc mình bị cái gì, tự nhiên khó chịu vì chuyện không đâu. 

"Nè, chị không được thích thằng Lâm đâu đó." Trâm Anh quay sang Dạ Thi, cảnh cáo. 

"Không thích thằng Lâm, vậy thích thằng Từ nha?" Dạ Thi nghiêng đầu hỏi. 

"Chị, chị! Thằng Từ nó chỉ bằng tuổi em!" Trâm Anh quát: "Ai cũng không cho thích." 

"Không thích ai, chỉ thích anh em mới được hả?" Dạ Thi hỏi ngược lại. 

"Giờ chị còn có cửa với ổng hả? Ổng sắp đám cưới với chị Ngọc Quỳnh ở Gia Định rồi." Nghe đến anh hai, Trâm Anh buồn rầu. 

Thật ra Trâm Anh muốn trả lời là "Đến Trịnh Thế Phiệt chị cũng không được thích." 

Nhưng tại sao lại không? 

Chẳng phải trước đây, việc Dạ Thi thích Thế Phiệt là chuyện mà nàng cầu còn không được hay sao? 

Kì lạ. 

"Thế là tốt rồi, cậu hai cũng lớn tuổi, nên thành gia lập thất, nối dõi dòng họ Trịnh." Dạ Thi hơi nghiêng đầu. 

"Ừm." Trâm Anh nhìn một bên sườn mặt của nàng, chẳng biết là nàng ấy đang nghĩ gì trong đầu nữa. 

Thi buồn sao? 

Dạ Thi quay sang một bên, thở phào nhẹ nhõm. 

Thế Phiệt cưới vợ thì càng tốt, ít ra nàng sẽ không bị cậu ta làm phiền nữa. Những năm qua nàng đã quá mệt mỏi rồi. Nghĩ đến đây, tâm trạng nàng càng thêm vui vẻ. 

Bỗng dưng một con tôm được lột vỏ đưa đến bên miệng, Thi hơi kinh ngạc nhìn Trâm Anh, chỉ thấy cái mặt nhỏ nhắn kia nhăn lại, nói: "Gì đây, chị đút em được, em không đút chị được hay sao?" 

"Được cô út hầu hạ kiểu này, tự nhiên thấy ngại." Nói thì nói vậy, nhưng Thi vẫn không hề chối từ. 

Tôm ở quê mình là ngon nhất. 

"Ăn xong mình xuống vuông câu cá nha? Câu giấc này là vui lắm đó. " Trong đầu bỗng nghĩ đến cái gì, Trâm Anh nài nỉ. 

"Muỗi chích muốn chết, vui chỗ nào." Thi không ngấm được cái thú vui của đứa nhỏ này. 

"Thì đến tối mình về. Hôm nay rằm nè, trăng lên đẹp lắm." Trâm Anh cười rồi nói: "Em cũng sắp đi học rồi, chơi với em lâu chút xíu cũng đâu có sao."

"Còn nửa năm lận cô nương ơi." Thi nói, nhưng nàng vẫn đồng ý Trâm Anh. Chắc là do bản năng làm chị trỗi dậy, nên Trâm Anh có yêu cầu cái gì thì nàng cũng không chối từ.

Dẫu sao nàng cũng thích mấy đứa nhỏ dễ thương lắm, đằng này lại còn là đứa nhỏ vừa dễ thương vừa biết nấu ăn nữa.

.

Gần đêm, trăng lưng chừng.

"Chị Thi, nhìn kìa, trăng đẹp quá!" Trâm Anh hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời, vầng trăng lúc này tròn vành vạnh, lại có màu hơi ngả vàng, tựa như cái bánh pía to tròn được treo trên nền trời đen vậy.

"Ừm, đẹp." Thi mỉm cười nhìn lên trên, bên dưới, cá vẫn không hề đớp động miếng nào.

Dù rằng cả hai đã ngồi ở đây hơn nửa tiếng rồi.

"Cô út." Im lặng một lúc lâu, Thi lên tiếng.

"...Hả?" Trâm Anh hơi lắp bắp, cái cần câu trên tay cũng run run.

"Em nói đi, vuông mình không có cá đâu, đúng không?" Thi nghi ngờ hỏi.

"Sao, sao mà không có! Hôm nay có chị đi nên xui thôi... Thôi chị chèo về đi, nó không lên thì em cũng chịu." Hình như bị nói trúng tim đen, Trâm Anh lập tức đòi chèo về bờ.

Thi nghe vậy, cũng chiều theo ý người kia mà chèo về. Khổ thân nàng hết sức, cái người không biết chèo thuyền lại rủ người ta ra giữa vuông câu cá.

"Trâm Anh." Tay thì bận, nhưng miệng vẫn còn rảnh, Thi gọi tên người kia.

"Vụ gì?" Trâm Anh hỏi.

"Chị lớn hơn em đó, phải dạ nghe chưa." Thi không quên giáo huấn, lại nói: "Hồi trước thấy em hay đi lên Gia Định chơi, sao giờ lại không thấy nữa?"

"À, em lên đấy để chơi với đứa bạn là chủ yếu, bây giờ nó đã bay sang Mĩ rồi." Trâm Anh lắng nghe tiếng ếch nhái kêu râm ran, lại nói: "Với cả, em sắp đi xa, em muốn ở quê nhiều hơn một chút. Còn nữa, em là con gái địa chủ đó, chị phải dạ ngược lại em."

"Vậy hả, cũng đúng." Thi nhàn nhạt đáp lại một câu: "Tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, dạ cô út."

"Thấy ghê, thôi kêu như bình thường đi." Trâm Anh nhéo eo Thi một cái.

"Ê, đang chèo à nha. Chị không có biết bơi đâu đó." Cái thuyền có chút lắc lư.

Trâm Anh nghe vậy, ngồi im lại, nhìn theo bóng lưng đang miệt mài chèo thuyền của người kia, trong lòng dâng lên nỗi khó chịu.

Thật ra Trâm Anh nói dối.

Bạn nàng không đi Mĩ, mà nàng cũng chưa từng là một người để ý nhiều đến quê hương mình đến vậy. Đối với nàng, nơi đâu có thể đặt chân lên được đều có thể là nhà.

Nàng bắt đầu không lên Gia Định nữa kể từ khi tiếp xúc với Thi.

Không có những cuộc ăn chơi cháy phố, chẳng cần phải ăn diện hào nhoáng, cũng không cần lúc nào cũng mỉm cười xã giao.

Ở bên chị ta, Trâm Anh mới cảm thấy thật sự thoải mái.

Hình như nhờ anh hai, Trâm Anh mới phát hiện, thì ra trên đời còn có một người như Thi.

Ở một thời đại mà nền văn hóa dân tộc dễ bị lai căng như thế này, một người như Thi xuất hiện.

Nàng ta thích mang áo bà ba, áo dài, mái tóc đen mượt tưởng mùi bồ kết. Trên người không có trang sức gì đặc biệt cả, chỉ có đeo trên tay một miếng ngọc phỉ thúy phẩm chất không cao. Nhưng cả người nàng đều toát ra một loại khí chất mà chẳng có người con gái nào ở huyện Hà Châu này sánh bằng.

Đó là vẻ đẹp của tri thức, là vẻ đẹp của dân tộc.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro