9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỹ Kim sau khi ăn xong chén canh củ dền, nàng bèn xin phép chị cả cho về phòng nghỉ ngơi sau trận đòn quá mạng. Ngọc Tiên liền đồng ý, cô cũng không quên dúi vào tay nàng tuýp thuốc mỡ, còn dặn kĩ là mỗi ngày bôi hai lần thì vết bầm mới lành nhanh được. Mỹ Kim gật đầu xin vâng, rồi nàng cất bước rời đi.

Trên đường đến phòng, Mỹ Kim lại vô tình đụng mặt với ông cả vừa từ xưởng dệt trở về. Người ông nồng nặc mùi rượu, bộ áo dài xức chỉ lệch cúc, trông bết bát vô cùng. Mỹ Kim thấy chồng, nàng không quên khoanh tay cúi lạy, cất giọng dạ thưa.

"Thưa, mình mới về."

Ông cả ngà ngà say, ông loạng choạng chống gậy ngồi bệt lên bộ ngựa gỗ trước sảnh chính, nằm chèo queo ở đó.

"Mình lại đây cởi áo cho tôi."

Giọng ông ồn ồn, thều thào như thể mắc cái gì ngay cổ họng vậy.

Mỹ Kim không dám chậm trễ, nàng bước đến cẩn thận cởi giày, mũ đội đầu và cái áo dài lụa của ông ra, chỉ chừa mỗi bộ bà ba trắng bên trong. Lúc Mỹ Kim đang cởi, ông cả không ngừng chạm vào thân thể nàng, từ vai cho tới ngực, ông cứ hít hà mùi hương trên người vợ mới, mặc cho nàng có khéo chối từ.

"Dạ mình, mình cho phép em được hầu mình thay áo."

Mỹ Kim nhẹ nhàng gỡ tay ông cả xuống, rồi nàng tiếp tục thay áo cho chồng.

"Ừa."

Trả lời xong, ông cả vẫn chứng nào tật nấy. Đôi tay ông liên tục mò mẫm vào tận trong áo nàng, vuốt nhẹ xương quai xanh ẩn hiện sau lớp vải gấm vân mềm mỏng.

Mỹ Kim bị khó chịu, trước giờ nàng không quen để đàn ông giở trò đồi bại với mình trước thanh thiên bạch nhật. Nhưng suy cho cùng khi về làm dâu nhà họ Trịnh, nàng phải phục tùng cái gì gọi là bổn phận người vợ vào đêm tân hôn, chẳng những tân hôn mà ngay cả những ngày sau đó cũng không ngoại lệ. Nàng cảm thấy thân thể mình bị chính chồng làm nhục bẩn, kinh tởm, dơ dáy vô cùng.

Mỹ Kim nuốt ngược nước mắt vào trong, vết thương ngay lưng, hông của nàng vẫn đang còn râm ran đau nhức. Nàng hít sâu cố kiềm nước mắt, nói.

"Thưa, em xong rồi. Mình đi tắm rửa cho thoải mái."

"Ở đây...để tôi ôm mình một chút."

Dứt lời, ông cả kéo Mỹ Kim nằm lên phản. Ông đè lên người nàng, mạnh bạo hôn lên cổ Mỹ Kim, hai bàn tay liên tục sờ nắn lấy ngực nàng như đang bắt đầu kích thích.

"Mình, em xin mình."

Mỹ Kim rốt cuộc không chịu được nữa, nước mắt nàng rơi thành từng dòng, tay nàng đã sớm bị ông dùng chính cái áo dài kia trói lại trên đầu. Nàng bây giờ như cá nằm trên thớt, chỉ mong được ai đó đến kịp lúc để cứu về biển vậy.

"Em lạy mình, ngàn lần lạy mình mà mình ơi."

Nàng gào lên trong vô vọng, vừa gào vừa cố gắng thoát khỏi người ông.

Ông cả thấy vợ ba có vẻ như chẳng thể yêu chiều mình. Trong men say của rượu, ông hằn hộc nắm tóc nàng, lôi dậy khỏi phản.

"Mình, em lạy mình."

Mỹ Kim vì bị đau, nàng ứa nước mắt, chắp tay cầu xin.

Ông chẳng những không động lòng với vợ, ngược lại còn hầm hừ chỉ vào mặt nàng, mắng.

"Mình phận vợ bé mà sao không biết hầu chồng. Hả?"

Mỹ Kim nắm tay ông cả, như để mong ông buông tóc mình ra. Nàng hướng ánh nhìn ngập ngụa nước mắt về phía ông, gương mặt đau đớn đến bất lực, trả lời.

"Em nào dám, em xin thề là em không dám làm vậy đâu mình."

Chát!

Một bạt tai như trời giáng hạ thẳng lên má trái Mỹ Kim. Nàng choáng váng muốn ngã xuống, nhưng tóc nàng còn bị ông cả nắm chặt kia mà.

Bốp!

Ông dọng thẳng trán nàng vào cái bàn gỗ gần đó. Mỹ Kim trong cùng lúc bị hai lần đả thương liên tiếp, đương nhiên không chịu nổi mà muốn xỉu đi.

"Chuyện gì vậy mình?"

Ngọc Tiên cùng Thị Nương nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, cả hai nhanh chóng chạy ra thì đã thấy cảnh ông cả vung tay tát vào mặt Mỹ Kim tới tấp.

"Kìa mình, mình dừng lại đã."

Thị Nương lập tức lao đến nắm lấy tay ông lại, em dùng sức kéo ông ra khỏi Mỹ Kim, không ngừng nói.

"Mình tha cho em ba đi mình. Em ba chịu không nổi nữa đâu."

Thấy bản thân không thể tiếp tục làm gì Mỹ Kim khi có hai người vợ lớn ở đây, ông cả đành phải buông nàng ra, chỉnh lại cổ áo bà ba nhăn nhúm. Ông tiến lại cột đình, lấy cây gậy mà trước đó Mỹ Kim đã dựng sẵn, lạnh lùng nói.

"Coi như bữa nay tôi dạy bà ba cái tội hư thân không làm tròn bổn phận với chồng."

Nói rồi, ông lẳng lặng ngoảnh mặt đi vào trong.

Ngọc Tiên nhìn theo bóng lưng ông cả đi khuất về nhà sau, cô nghiến răng, ném cho ông cái liếc không thể nào sắc hơn.

"Hức...hức..."

Mỹ Kim ngồi bệt xuống sàn, nàng ôm hai má bỏng rát, sưng vù của mình, không ngừng khóc.

"Kim."

Ngọc Tiên xót xa vội chạy đến. Cô nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi lên ghế, ánh mắt không thể đau lòng hơn khi nhìn vào năm dấu tay mà ông cả đã ra tay tát.

"Nương, em vào phòng lấy cho chị cái khăn."

Cô không nhìn Thị Nương mà lại ra lệnh. Thị Nương biết em ba đang rất đau, em chẳng dám chần chừ, vội chạy đi ngay.

"Con Bưởi, con Bưởi đâu?"

Ngọc Tiên gọi lớn.

"Dạ bẩm, mợ kêu con."

Như cơn gió thoảng bay, Bưởi từ nhà sau phi nước đại chạy đến.

"Đi lấy cho mợ thau nước lạnh."

"Dạ con đi liền."

Sau khi Bưởi rời đi, Ngọc Tiên ở đây chỉnh lại đầu tóc rối bù cho Mỹ Kim. Nhưng xui là cô không biết vấn tóc, nên đành phải buông cài để tóc Mỹ Kim xoã ra. Nhìn mái tóc xuông dài mượt mà, thơm nhẹ mùi hoa nhài của nàng, Ngọc Tiên không khỏi động lòng trước nhan sắc mỹ miều, trời phú của người vợ bé.

"Chị cả, khăn nè chị."

Giọng Thị Nương vô tình đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngọc Tiên. Cô cầm lấy khăn tay từ em, chạm nhẹ để lau đi vệt máu vươn trên khoé miệng nàng.

"Để chị."

Khăn tay mềm mại lau đến đâu, nước mắt Mỹ Kim càng rơi đến đó. Không phải nàng khóc vì đau, mà là khóc vì buồn tủi, vì cảm thấy thân phận ca nữ đi làm vợ người ta sao mà rẻ mạt quá. Mỹ Kim khóc đến mờ mắt, đến mức chị cả và chị hai đứng bên cạnh cũng phải xót đến quặn ruột thắt gan.

"Đừng khóc, có chị đây."

Ngọc Tiên đứng dậy, cô ôm Mỹ Kim vào lòng, xoa đầu nàng như người chị thương một đứa em bạc mệnh.

"Em ba, em đừng khóc nữa mà. Em mà nín khóc, tui mua cả thúng xoài về cho em ăn nghen."

Thị Nương cầm tay Mỹ Kim, em nhẹ nhàng tiếp bước theo lời chị cả.

"Hức hức. Em...không có ý...không có ý làm trái lời ông..."

Mỹ Kim nói không ra hơi, nàng chỉ biết gục đầu vào ngực chị cả, nắm chặt lấy tay chị hai, từ từ hít thở.

Ngọc Tiên nhìn Thị Nương, rồi cả hai người vợ lớn nhìn nhau. Về làm dâu nhà họ Trịnh, nghe qua tưởng được hưởng nhung gấm lụa là, vàng son gác tía, nhưng nếu không có ai chống lưng thì sẽ mãi như là một con hầu đội lốt mợ chủ mà thôi. Hầu ở đây không phải hầu việc nhà, mà chính là hầu cho ông cả Trịnh hoang dâm, vũ phu kia.

Cô và em ở nhà ông cả, người thì ba bốn năm, người chỉ mới hơn một năm. Cả hai may mắn chưa từng bị ông cả đối xử tệ bạc, vì do gia thế quá lớn, ông có muốn cũng chẳng thể làm gì được. Nhưng tội là tội em ba, trước kia ở đoàn ca, ông cả thề non hẹn biển với nàng bao nhiêu, đến khi về làm dâu thì những lời hẹn thề đó đều theo đạo nhà đặng trôi đi mất.

Vợ lớn thương vợ bé, nhưng Ngọc Tiên lẫn Thị Nương đều không biết phải làm sao.

"Chị biết, chị biết."

Ngọc Tiên không ngừng vỗ vai Mỹ Kim, dùng mọi lời ngọt ngào nhất, hiếm hoi nhất từ trước đến giờ để nói với nàng.

Thị Nương ở đây cũng lấy làm lạ. Xưa giờ chị cả có mấy khi ngọt ngào nói nhiều đâu, từ dạo Mỹ Kim về làm dâu, tính nết Ngọc Tiên thay đổi đến chóng mặt. Em thấy tức lắm, hồi em mới tới, Ngọc Tiên như câm như điếc, riết đối xử chẳng công bằng.

"Tui nói em không có gì phải khóc hết. Nghen, ở đây có tui với chị cả, ông không làm gì quá đáng với em được đâu."

Nhưng dù có tức đến đâu thì Thị Nương cũng thương em ba của mình lắm. Em dịu dàng xoa lên má Mỹ Kim, để giúp nàng đỡ đi cơn đau như lửa đốt.

"Thưa mợ, con đem thau nước tới."

Bưởi cầm thau nước lạnh đầy ấp đặt lên bàn, rồi nó cúi đầu chạy đi mất.

"Để chị lau mặt cho em."

Ngọc Tiên nhúng nhẹ khăn tay vào thau, vắt cho ráo rồi ân cần lau mặt cho Mỹ Kim.

"Em mà còn khóc là chị với chị hai đau lòng lắm đa."

Vừa lau, Ngọc Tiên vừa nói. Cô chỉ muốn em ba quên đi chuyện hồi nãy thôi, dù gì chứa trong lòng cũng có tác dụng chi được đâu.

"Thưa, em hức...em xin nghe."

Mỹ Kim khoanh tay, nàng lễ phép trả lời.

Ngọc Tiên lẫn Thị Nương nhìn điệu bộ ngoan ngoãn của nàng mà thấy buồn cười. Em ba dù có bị đòn cũng phải ráng chừa lại cái phép tắc lễ nghi. Cơ mà cô và em chẳng ai đành để Mỹ Kim cúi lạy với mình cả. Bình thường vợ bé sợ vợ lớn như thỏ sợ cọp, còn ở đây, vợ lớn chỉ mong vợ bé đỡ lễ phép đi một chút.

"Tui đã nói em đừng có khoanh tay rồi mà."

Thị Nương cao giọng, em nói.

Ngọc Tiên mỉm cười, rồi cô quỳ một chân xuống trước Mỹ Kim, xoa đầu, âu yếm nhìn nàng, tiếp lời.

"Khi có chị với chị hai, em không cần cúi lạy nữa. Có nghe chưa Kim?"

Mỹ Kim rưng rưng nhìn hai chị. Nàng tuy không có tình thương từ chồng, nhưng nàng lại có vô vàng sự yêu chiều của hai người chị lớn trong nhà. Mỹ Kim đưa tay lau nước mắt, trả lời.

"Thưa, em xin nghe."

"Ngoan. Em đưa tuýp thuốc mỡ cho chị, chị giúp em bôi."

Nghe lời, Mỹ Kim lấy từ túi áo bà ba ra tuýp thuốc mỡ mà ban nãy Ngọc Tiên vừa đưa. Cô cẩn thận giúp nàng thoa thuốc, cũng không quên chườm khăn lạnh lên chỗ trán mới bị ông dọng vào bàn kia.

Thoa đến đâu, Ngọc Tiên càng thấy tức ông đến đó. Nếu không vì cha má giao phó trách nhiệm sự nghiệp gia đình là có ba đời tổ tiên đầu thai, Ngọc Tiên cũng đách bao giờ chịu cưới chồng đâu.

"Em còn đau nhiều hông? Hay tui lấy trầu đắp lên cho em nghen."

Thị Nương chống gối cúi người, em nhìn theo vết thương khắp mặt nàng, nói.

Ngọc Tiên dừng thoa, cô quay sang liếc em một cái.

Kiến thức y học cổ truyền gì vậy chèn?

"Trầu là để dùng cho khi nào bị phỏng hoặc là có vết thương hở, em à."

Thị Nương bị quê, em gãi đầu cười hì hì.

"Em có biết đâu, nghe người ta nói vậy á."

Thị Nương cười, nhưng Ngọc Tiên chẳng thể cười nổi.

Dùng cách đó có mà nát mặt tiền nàng ra!

"Xong rồi, em đỡ hơn được chút nào chưa?"

Ngọc Tiên chạm tay mình lên má Mỹ Kim, nhẹ nhàng hỏi.

Mỹ Kim sau mấy phút đồng hồ khóc lóc, nàng cũng chịu nín nhờ sự quan tâm của Ngọc Tiên lẫn Thị Nương . Mỹ Kim mỉm cười, hai bên má nàng sưng phù, nặng trĩu đau rát, rồi tới cười cũng chẳng cười nổi.

"Thưa, em đỡ đau hơn rồi."

Ngọc Tiên thở dài, biết vậy hồi nãy cô đã không nhẫn tâm tát nàng trước rồi.

"Đêm nay em đừng về phòng, kẻo ông lại nổi nóng."

Mỹ Kim khó hiểu nhìn cô. Nàng không về phòng thì nàng biết đi đâu?

"Thưa chị, em chỉ có một phòng để ngủ thôi."

Ngọc Tiên bật cười, cốc nhẹ lên đầu nàng một cái.

"Đêm nay em ngủ với chị, sẵn tiện cho chị xem vết thương của em luôn."

Thị Nương trố mắt, lóng tai lên nghe cho kĩ. Em có bị lãng không vậy? Chị cả đòi ngủ chung với em ba kia kìa. Rõ mồn một như vậy, Thị Nương thấy đó là chuyện mấy chục năm có một luôn á đa!

"Thưa chị, nhưng..."

Mỹ Kim đan hai tay vào nhau, nàng khó xử quá. Xưa giờ nàng quen ngủ một mình, có chung thì cũng là chung với ông chứ chưa hề chung với người con gái nào khác. Giờ đây, đặc biệt là chị cả, người phụ nữ nổi tiếng khó ở, khó chiều, khó đụng chạm nhất nhì cái làng này. Mỹ Kim thấy có gì đó cấn cấn ở đây quá, mà nàng nghĩ quài vẫn nghĩ không ra.

"Nghe lời, chị chỉ muốn tốt cho em thôi."

Thị Nương trề môi. Chắc tốt!

**

Đêm đó, Ngọc Tiên đã chu đáo chuẩn bị chiếu trải, mùng mền để sẵn cho Mỹ Kim. Sau khi tắm gội sạch sẽ, nàng bẽn lẽn bước vào phòng cô, như thể bước vô cái chốn xa lạ nào đó vậy.

"Em tới rồi hả?"

Khi Ngọc Tiên vừa để cái gối xuống thì cũng là lúc Mỹ Kim bước vào. Nhìn mọi thứ chị cả chuẩn bị cho mình, Mỹ Kim không khỏi cảm thấy xúc động.

"Em thưa chị."

"Vô đi em."

Ngọc Tiên mỉm cười, cô nắm tay nàng, một mực dẫn vào ngay chính giữa phòng.

"Chị có sai con Bưởi làm chè đậu ngự, ngon lắm."

Dứt lời, Ngọc Tiên đã mang chén chè thơm nhè nhẹ mùi nước cốt dừa đưa cho Mỹ Kim.

Không hải sâm thì cũng tổ yến, không tổ yến thì cũng chè đậu. Sao chị cả lại có mấy món ăn phong phú dữ vậy không biết.

"Em xin."

Nói rồi, Mỹ Kim cầm chén chè ngồi xuống ghế gỗ, nho nhã dùng vài muỗng.

"Ăn xong rồi chị thoa thuốc cho em."

Ngọc Tiên tiện tay, cô vén tóc nàng sang một mang tai, để lộ đôi má đã bắt đầu bầm đỏ của Mỹ Kim. Nàng bỏ chén chè xuống bàn, e thẹn gỡ tay chị cả ra khỏi tóc mình. Ngọc Tiên bị hành động phũ phàng của Mỹ Kim làm cho ngạc nhiên. Chỉ có đụng vô tóc thôi mà em ba đã khó chịu như vậy rồi hả?

Mỹ Kim không khó chịu, nàng chỉ sợ chị cả đi quá mức thôi.

"Thưa, em cảm ơn chị đã cho em ngủ cùng."

"Chị em một nhà, không có chi đâu đa."

Cô cứ thấy mắc cười. Sao em ba khách sáo dữ vậy không biết.

"Đêm nay em cứ ngủ trên giường, chị nằm chiếu."

Nói đoạn, Ngọc Tiên tự giác xuống ngồi bệt lên tấm chiếu hoa còn mới. Mỹ Kim không cản nổi chị cả, nàng càng ngày càng thấy phận em dâu của mình sao mà sai trái quá. Vội quỳ dưới chiếu, Mỹ Kim khoanh tay thưa.

"Em không dám, chị để em nằm chiếu đi ạ."

Ngọc Tiên chống cằm nhìn em ba nhút nhát sợ sệt trước mặt, đáp.

"Em dễ bệnh, nằm chiếu kiểu vậy coi chừng cảm lạnh."

"Nhưng thưa chị, em thấy..."

Nói tới đâu còn không xong tới đó. Mỹ Kim bối rối đan hai tay vào nhau, mím môi chẳng biết làm cách nào cho phải.

"Đừng cãi lời chị, Kim."

Thì cũng do chị cả bày ra thôi mà!

Mỹ Kim ngẩn mặt lên nhìn Ngọc Tiên, tận sâu trong đôi mắt nàng ẩn chứa sự hối lỗi vô cùng lớn. Lỡ may chị cả có bị trúng gió thì chắc cũng không phải lỗi do nàng đâu hen!

"Đêm nay trăng sáng, mình khỏi thắp nhiều đèn nha."

Ngọc Tiên đứng dậy, cô chậm rãi thổi tắt cây đèn dầu đặt trên kệ.

Bụp một cái, xung quanh chỉ còn ánh sáng lờ mờ của bóng trắng tròn vành vạnh. Trăng sáng soi vào cửa sổ, từng cơn gió dịu nhẹ hiu hiu thổi vào càng làm xung quanh trở nên tĩnh mịt.

Trong căn phòng rộng kia, chỉ có nàng cùng Ngọc Tiên ngồi bên cạnh nhau. Mỹ Kim bất giác lia mắt đến một góc nhỏ gần kệ tủ đựng sách, nàng thấy thấp thoáng cái gì đó giống như đàn, một cây đàn bị bỏ trống như không ai sử dụng.

Món nghề ca nữ dâng trào, Mỹ Kim mạnh dạn hỏi.

"Thưa chị, đó có phải là đàn không?"

Ngọc Tiên phì cười, coi bộ em ba tinh mắt ghê.

"Ừa, đó là cây đàn của chị."

Mỹ Kim trố mắt nhìn cô. Chị cả cũng biết đàn nữa hả ta?

Ngọc Tiên chống tay đứng dậy, cô bước đến cầm cây đàn trên tay, rồi lại thong thả ngồi xuống chiếu.

Bây giờ Mỹ Kim mới có cơ hội nhìn kĩ hơn cây đàn cũ. Đó là đàn kìm, đầu đàn được chạm khắc hình phượng múa rồng bay, tinh xảo bắt mắt, cần đàn cứng cáp, dây đàn căng thẳng coi bộ còn xài được. Từ hồi ở đoàn ca, Mỹ Kim chưa hề nhìn thấy cây đàn kìm nào mà trông đẹp đến vậy. Nàng vô thức chạm lên từng dây đàn, rồi tự dưng cái sự nhớ về đoàn càng thêm da diết.

"Chị cũng biết gảy đàn chút chút. Hay chị gảy rồi hát cho em nghe nghen?"

Nàng nhìn chị cả. Hoá ra người phụ nữ bình thường khô cứng này cũng biết gảy đàn đó chứ hả!

"Thưa chị."

Nói rồi, Ngọc Tiên vào thế đàn. Cô đặt từng ngón tay thon dài, mảnh khảnh của mình lên dây, chậm rãi gảy một khúc.

"Từ là từ phu tướng

Bảo kiếm sắc phong lên đàng

Vào ra luống trông tin chàng

Năm canh mơ màng

Em luống trông tin chàng

Ôi gan vàng quặn đau í a

Như chim trời lẻ bạn... chim bay về... nơi vô định

Trời xa đất lạ, trong mây khói mịt mùng

Kiếp giang hồ mỏi gót phong sương

Một chiều qua bến lạnh, bỗng nhớ tới một người.

Đường dù xa ong bướm

Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang

Ðêm luống trông tin bạn

Ngày mỏi mòn như đá vọng phu

Vọng phu vọng luống trong tin chàng

Lòng xin chớ phũ phàng..."

**

Vote vote cho bạn tác giả đi nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro