Chương 13 .Tôi phản đối!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong vườn hoa rộng lớn, cây cối được cắt tỉa gọn gàng, xếp ngay ngắn cạnh lối đi. Đây là nơi nghỉ ngơi thoải mái sau những ngày làm việc bận rộn. Nếu bỏ qua tiếng hét đầy tức giận của chủ nhà trong phòng khách thì đây quả là một không gian đẹp tuyệt vời.

"Không cho phép, tuyệt đối không được!"

"Thế nào lại không được, ông nói rõ xem nào?" Uống vào ngụm trà thơm ngào ngạt hồng trà, Chi Mỵ không để ý tới chồng đang tức giận.

"Không được chính là không được, Cần gì phải có lý do?" Lâm lão gia mang bộ mặt tức giận ngồi xuống.

Gia tộc ông nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ. Muốn làm dâu nhà ông cũng chỉ vì tài sản mà thôi. Muốn kết hôn, có thể! Nhưng trước tiên bước qua ông đã rồi hãy nói! "Nếu nói không nên lý do, có gì mà phản đối chứ?" Thật là, càng già càng ngang bướng,  Chi Mỵ nhãn nhã nhìn chồng phiền muộn không đường chọn lựa.

"Tôi phản đối!" Chỉ vậy thôi, không gì hết!

" Là sao?" Kéo dài âm cuối. Chi Mỵ không cho là đúng.

Kỳ thật, xem ra, cô gái tên Diệp An Thy kia rất thú vị.

Trước đây bà cũng có cho người điều tra nhưng không thu được kết quả gì. Chỉ có tấm ảnh chụp chung với con bà mà thôi. Bà dám khẳng định cô là thật lòng yêu con trai bà. Mặc dù bà biết chồng bà lo lắng điều gì nhưng theo lời quản gia nói thì lần trở về Việt Nam này của Lâm Đình Quân hai người mới lần đầu tiên gặp mặt. Bà mới hoàn toàn hết lo ngại. Bởi vì, bà biết cô gái kia rất kiêu ngạo, sẽ không vì con trai bà là con rùa vàng mà ôm lấy.

"Cô ấy lại sinh cho chúng ta hai thằng cháu xinh xắn kháu khỉnh!"

"Vậy thì thế nào?" Ông không thừa nhận đâu.

"Là như thế nào, chính là ông không muốn nghe bọn chúng gọi ông một tiếng ông nội sao? Tôi lại rất mong được nghe chúng gọi bà nội đấy. " Cũng không tin ông không muốn đi! Chi Mỵ phu nhân âm thầm tưởng .

Kết quả đúng như bà mong muốn, Lâm lão gia dù quyết tâm mấy cũng không dao động: "Này..."

"Nghe nói bọn chúng giống thằng Ngụy như đúc! Chẳng những nhìn rất tuấn tú mà lại rất giỏi" Bắt đầu cảm thấy thực đáng tiếc thôi?

"Thật sao?."

"Đương nhiên, tôi đã trực tiếp kiểm chứng rồi!" Bà nhất định phải có được hai đứa cháu nội này, để chúng gọi một tiếng bà nội cho bà nghe. Bà thật muốn cháu đến điên rồi, là ai cũng được, nhưng vẫn phải có nguyên tắc.

" Giống như."

"Kỳ thật, có thể sinh ra hai đứa con như vậy thì người mẹ cũng không kém đâu. Ông nói thế nào?"

"Nhưng mà, Cô ta có tính toán..."

"Sẽ không đi, tôi nghe Quân nói, hai đứa bé rất ngoan và lễ phép. Nếu mẹ chúng gian xảo, hai đứa trẻ sao được giáo dục tôt?" Thật là, sao ông ấy luôn nghĩ không tốt vậy chứ, cứ đường hoàng thừa nhận đi đã sao.

"Này... Cũng đúng !" Nhưng là hình như còn có gì đó là lạ.

Chồng do dự không quyết, cuối cùng làm Chi Mỵ phu nhân chịu không nổi rồi.

"Lão Lâm , ông rốt cuộc để ý cái gì? Ông không thể quyết định được à, cứ dây dưa mãi thế." Mặt trầm xuống, Chi Mỵ không cao hứng nổi.

"Không, không... Không có rồi!" Nhìn bà xã đại nhân tức giận, Lâm lão gia vội vàng gật đầu, không dám có gì ý kiến.

"Không có là tốt nhất." Thách kẹo ông cũng không dám .

"Thôi mà, bà xã bớt giận đi!" Lâm lão gia nịnh nọt, chỉ sợ đêm nay phải ngủ ở thư phòng thôi. Đối với ông, sợ nhất là không được ôm vợ ngủ.

"Nói lại đi!" Thật là! Lâu lắm không phát uy liền quên rồi sao. Đừng tưởng mèo thì không cắn người nha!

"Đừng, đừng như vậy mà!"

"Nhìn thái độ của ông chắc muốn ngủ ở thư phòng vài ngày rồi đúng không?" Quay đầu đi không nhìn đến chồng, Chi Mỵ phu nhân vụng trộm cười .

"A?" Thế nào như vậy? Lâm lão gia thểu não van xin.

Nhịn một chút để còn được vào phòng ngủ chứ! Bất quá rất khó nhìn thấy bộ dạng ông hiện giờ.

--------

Cùng lúc này, cách phòng khách Lâm gia không xa, có người đã chứng kiến toàn bộ vở kịch vừa rồi.

"Không đâu! Anh Quân muốn kết hôn rồi sao?" Khuôn mặt Lan Anh kinh ngạc.

"Cha ! Cha nói đi, đây chỉ là nói dối thôi, anh Quân sao lại kết hôn, mà người đó lại không phải là con chứ?" Đây quả là tin động trời.

"Cha sao lại lừa con. Lâm Đình Quân đã gọi điện mời cha làm chủ hôn cho hắn!" Nhìn con gái khóc than, ông Dương cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Chàng trai này ông vừa nhìn đã thích. Anh vừa tài giỏi, vừa lễ phép, bất quá...

Nếu hai đứa trích nhau thì hai bên gia đình đã sớm tính chuyện kết hôn, nhưng nhiều năm trôi qua, Lâm Đình Quân vẫn khước từ, chỉ có con gái ông là đa tình! ông Dương lâm vào trầm tư, một bên Lan Anh không thể chịu đựng được tin này, bắt đầu không ngừng tiết hận, đập phá lung tung.

"A! Tiểu thư, cái bình hoa..." Giá trị 30 vạn Đô-la a! Người làm nói chưa hết câu, bình hoa đã vỡ vụn. "Tiểu thư, cái đĩa gốm..."

"Nhanh lấy cái bình ngọc đi ."

"Tiểu thư! Cái đó..." Đó là bộ trà cụ mà lão gia yêu quý. Người làm thất thanh kêu lên, chạy đến đỡ lấy bộ trà cụ.

Qua một hồi, đập phá mệt nhoài,  Lan Anh mặt mũi đỏ gay, thở hổn hển ngã xuống sofa.

"Oa...oa..." Cô khóc như mưa.

Cho người làm lui ra, ông Dương lúc này tuy rất tiếc mấy món đồ bị con gái đập phá, nhưng nhìn con gái khóc đến sưng húp cả mắt lại hết cả tức giận.

"Dương Lan Anh!! " ông Dương chỉ có thể gọi tên con gái.

Lan Anh chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt, hai dòng nước mắt chưa khô, cô "Oa!" một tiếng, nhoài vào lòng cha khóc rống.

"Cha, vì sao? Vì sao anh ấy muốn kết hôn với người khác..."

"Này..." Ông Dương không nói được.

"Cô gái đó có gì tốt hơn con chứ?" Cô bình tĩnh nhìn cha mình.

Ông Dương không cách nào đem sự thật bày tỏ.

Trả lời thế nào đây ? Đứng trên lập trường bình đẳng mà nói, xét về năng lực hay diện mạo, con gái ông không thể sánh với cô gái kia! Ông Dương nhìn con gái vừa khóc xong, không khỏi thở dài.

"Cha, lẽ nào con thực sự thua kém cô gái kia sao?" Lan Anh nắm chặt làn váy, giọng nói tăng cao.

"Con..." Ông Dương do dự, không nghi ngờ đây là đả kích lớn nhất đối với con gái ông.

"Con không tin! Con nhất định phải tận mắt nhìn thấy, xem cô gái đó lợi hại thế nào mà có thể làm vợ anh ấy." Lau đi nước mắt, Lan Anh bỏ đi vẻ nhu nhược vừa rồi, xoay người đi lên lầu.

"Lan Anh con... con định làm gì?" Trời ạ! Sẽ không là muốn.

"Hừ! Con muốn đi Việt Nam nhìn xem cô gái kia." Không để ý tới vẻ mặt cha mình đang kinh ngạc, cô dậm mạnh chân đi về phòng, chuẩn bị hành lý về Việt Nam.

"Lan Anh ."

Ông Dương chỉ biết nhìn con gái, hy vọng cô sẽ không gặp phải chuyện gì. Nếu không... Đừng nói là Lan Anh, chỉ sợ trên đời này không mấy cô gái chịu thừa nhận được vợ con Lâm Đình Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro