Chapter 11: Âm mưu bỏ chốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Phụng lại đỡ nhưng trúc đẩy ra

« cho dù hôm nay tôi bị ông ta đánh chết tôi cũng sẽ hủy hôn »

Bá: má nghe chưa...đứa cháu rễ do chính má chọn lựa đó

Bà Phụng: nó đang giận nên mới nói vậy thôi

Trúc: tôi nói nghiêm túc ,chúng tôi vốn không ai muốn có cuộc hôn nhân này hết ,hà tất gì phải miễn cưỡng sống với nhau

Bà Phụng: cho dù Chi nó không tốt nhưng cũng đã là vợ của con rồi, giờ con muốn bỏ nó thử hỏi nó sống sao đây?

Bá : má nói nhiều với nó làm gì...mau bắt nó qùy xuống cho ông

Hai gia đinh liền đè người cô xuống đất

Lam: cô ơi mau ra đây đi, ông muốn đánh chết cậu kìa

Chi vừa nghe liền mở cửa chạy ra ,ông bá cằm gậy lại đánh mạnh xuống lưng Trúc

Rất đau nhưng cô cắn chặt răng lại không kêu la gì hết, Chi chạy lại qùy xuống van xin ông

« cha ...con xin cha...đừng đánh nữa ,con xin cha...con xin cha...»

Bá: con có biết nó đòi bỏ con không hả mà xin...hôm nay cha sẽ thay con dạy nó

Chi: là lỗi tại con không phải do ảnh là do con không tốt...là do con...con xin cha...

Bà Phụng: con còn nói giúp nó nữa

Trúc: ngay từ đầu bà không nên chọn tôi

Bá nghe nói liền vung gậy đánh thì chi vội ôm lấy trúc gậy đánh mạnh xuống lưng cô

Chi không kêu đau nhưng trúc có thể cảm nhận được nổi đau đó khi hai tay Chi  đang bấu chặt vào hai bên vai mình

Lam vội lại: cô có sao không?

Bá: con điên hả? Tránh ra

Chi ôm lấy người trúc: anh ấy là chồng con ...là người vợ như con đã không tốt vì vậy người mà cha nên đánh nên mắng là con (khóc)

Mực vội kêu người làm đi ra hết, bà Phụng nhìn mà đau lòng xót dạ

Chi: con xin cha hãy đánh con đi...anh ấy không có lỗi gì cả...

Chưa nói hết là cô ngấc xỉu

Bá : lam, mực hai đứa đưa cô về phòng đi

Trúc nhìn Chi ngấc xỉu nên cũng thấy ái nái

Bà Phụng: tuy cháu của bà có vấn đề không được bình thường như bao cô gái khác nhưng nó là đứa con gái tốt...con xem đi nó vì bảo vệ con mà lấy thân ra đỡ đòn...

Bá: từ nhỏ cho tới lớn đây là lần đầu tiên nó qùy van xin ta như vậy đó

Trúc nghe hai người họ nói mà cảm thấy vô cùng xót xa

Bá: cậu mau về phòng với nó đi

Trúc: tôi...

Bà Phụng: coi như con nên mặt bà già này đi được không?

Trúc nhìn hai người họ rồi đi vào phòng, thấy Lam đang xoa dầu cho Chi

« cậu để em xem, sao ông ra tay mạnh như vậy chứ»

Trúc: cô em có sao không?

Lam: dạ,không có gì đâu....cậu lo cho mình trước đi...em lấy đồ cho cậu tắm rồi sẽ bôi thuốc sau

Trúc cứ nhìn Chi : để cậu tự làm, em mau nấu gì đó cho cô ăn đi

Lam: cậu không giận cô chút nào sao?

Trúc: cậu không có lý do gì để giận cả

Lam : cậu giả ngốc hay ngốc thiệt

Trúc đi lại giường , đưa tay khẽ chạm vào mặt Chi ,

«cô là gì của tôi đây?»

Chi thật ra chỉ giả bộ xỉu thôi nên khi thấy mọi người ra ngoài hết ,cô ngồi dậy làm trúc giật mình

« cô giả xỉu sao?»

Chi: phải...anh có bị thương không?

Trúc: đừng đụng vào tôi...

Chi vòng tay qua ôm lấy người cô làm cô vô cùng bất ngờ

Chi: tôi xin lỗi...thật lòng xin lỗi

Trúc: cô lại lên cơn điên rồi đúng không? Buôn tôi ra

Chi cố xiết chặt hơn: suốt đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều về hôn nhân của chúng ta...tôi phát hiện bản thân mình đã có tình cảm với anh rồi

Trúc đẩy mạnh cô ra: cô đang định làm gì? Muốn đem tôi ra làm trò tiêu khiển nữa phải không?

Chi cứ bước tới: không phải, em đang nói thật lòng...

Trúc: tôi bị cha cô đánh ra nông nổi này cô vẫn chưa hả dạ sao?

Chi: tôi không có ý đó...

Trúc: đủ rồi...làm ơn để cho tôi yên...tôi xin cô đó...sau này tôi sẽ không dám làm như vậy nữa được chưa?

Chi nhìn anh mà đau nhói cả ruột gan

«tôi không biết phải nói sao cho anh hiểu nhưng kẻ từ bữa nay tôi sẽ không làm bất cứ việc gì có lỗi với anh nữa»

Trúc: mặt trời mọc đằng Tây rồi...hay là vì cơn điên chưa bọc phát

Chi: thật ra là em chỉ giả điên thôi

Trúc vội quay người lại: giả điên? Cô.. Thật quá đáng mà

Chi: anh cũng biết ngay từ đầu tôi cũng không muốn lấy anh mà

Trúc: là vì người đàn ông đó sao?

Chi không dám nói chỉ gật nhẹ đầu , Trúc nhìn cô một cái rồi bỏ đi ra ngoài

Chi cũng không biết phải nói sao nên cũng không đuổi theo. Trúc xuống bếp thì tiểu Chi vội chạy lại ôm lấy chân cô

« ngoan quá...chân hết đau rồi phải không?»

Cuội: mặt cậu bị sao vậy?

Lam: còn bị sao nữa bị ông đánh xém chết

Cuội: đã xảy ra chuyện gì vậy? Em chỉ mới đi chợ về thôi nên không biết

Trúc: không sao, cuội đừng nghe Lam nói bậy

Lam: em không nói bậy? mà sao cậu không nói cho ông biết chuyện của cô với...

Trúc vội bịt miệng cô lại: em đừng nói lung tung...

Cuội: chuyện của cô với ai mà cậu không cho chị Lam nói

Trúc: thật ra là chuyện của cô con với cậu chứ với ai vào đây nữa...Thôi cậu đói quá ...Lam có thể làm gì cho cậu ăn không?

Cuội: cậu ăn bánh tét không nhưng thịt ý, bà kêu con mua hai đòn lận nè

Trúc: vậy cắt cho cậu một khoanh đi

Sau khi ăn xong Lam lấy trứng gà vừa luộc xong, bóc sạch vỏ đi lại chỗ trúc

« mặt cậu bị bầm sưng tấy lên rồi để em lăn trứng gà cho»

Trúc: ừ cảm ơn em

Lam lăn rất chậm để lăn dễ hơn ,cô liên tục rồi sát vào người Trúc, Chi đi ra nhìn thấy liền

« em đưa tôi làm cho »

Trúc nhìn Chi : không cần đâu cũng xong rồi

Lam vội đứng dậy chào Chi : vậy cô thoa thuốc rượu cho cậu đi, cả người cậu chỗ nào cũng bị đánh hết

Trúc đứng dậy lấy chai rượu thuốc đi vào phòng, Chi đi theo

Chi: anh bị đánh cũng là lỗi tại tôi nên để cho tôi giúp anh được không?

Trúc để chai rượu thuốc lên bàn,đi tủ lấy đồ

« tôi bị đánh là vì tôi không biết thân không biết phận ở trong cái nhà này chứ không phải là do cô nên thôi cái cách nói đó đi, tôi không quen chút nào,,thà là cô mắng chửi la hét còn hơn như bây giờ...tôi thấy nó quá giả tạo»

Chi nghe những lời Trúc vừa nói mà đau nhói trong tim, cô đã cố kìm nước mắt lại không để nó tuôn trào ra nhưng sao nó không chịu nghe lời

Chi: tôi biết một lần nói dối thìn vạn lần cũng không đáng tin...

Trúc đi vào nhà tắm với chai thuốc rượu mà không nói lời nào mặc dù cô cũng đã nhìn thấy Chi khóc.

Trời cũng bắt đầu về chiều, Trúc đang nằm trên võng ngủ sau vườn. Phong đang lấp ló ngoài cổng vừa thấy Lam đi ra liền gọi

Lam: ông đến đây làm gì? Mau cút đi

Phong: sao lại làm dữ vậy đa ,em vào nói với cô là cho cậu gặp được không? Gấp lắm

Lam: cô tôi không muốn gặp ông nữa đâu nên biến dùm cái

Phong: giúp dùm cậu đi...chỉ cần nói là cậu là cô em sẽ ra gặp liền

Lam: ông không đi là tôi vào nhà nói lại với ông đó...chắc ông cũng biết hậu quả rồi phải không?

Phong: được mày giỏi lắm...

Rồi hắn bực tức nhìn Lam một cách đáng sợ, Cuội mang nước mát ra cho Trúc, nhưng cũng gặp Chi

Chi: em đưa tôi, cậu đang ngủ đừng làm cậu thức

Cuội: dạ em biết rồi, mà khi nảy con thấy chị Lam đang nói chuyện gì với một người đàn ông lạ mặt ở ngoài cổng ý

Chi: trông người đó như thế nào ?

Cuội : ờ, cao cao tóc ngắn

Chi : con thấy ông và bà còn ở nhà lớn không?

Cuội: dạ, ông và bà đã ngủ rồi

Chi ngay lập tức chạy ra cổng, cuội gọi với theo nên làm Trúc giật mình thức giấc

« con xin lỗi cậu...con không cố gọi lớn tiếng đâu»

Trúc: cô đi đâu mà gấp quá vậy?

Cuội nói lại , Trúc liền đứng dậy bảo cuội

« con đi lấy cho cậu ly nước mát được không? À bồng tiểu Chi ra luôn dùm cậu nha»

Cuội nghe lời đi thì cô vội đi ra cổng xem chuyện gì. Phong vừa thấy Chi là chạy lại nắm tay

« anh biết là em sẽ ra gặp anh mà»

Chi lấy tay lại: anh đến đây làm gì?

Phong: thì nhớ em đã mấy ngày rồi không gặp nhớ muốn chết luôn

Lam xô hắn ra: ông tránh xa cô tôi ra

Chi: Ở đây nói chuyện không tiện chúng ta đi tìm chỗ khác rồi nói

Phong cười chọc tức lam: phải, phải mình kiếm chỗ khác đi chỉ có hai chúng ta thôi

Lam: cô chưa thấy bộ mặt thật của hắn sao mà còn

Chi: em kêu Mực lái xe đưa cô đi ,đừng để ông và ( chi phải mất một hồi mới nói được từ cậu) cậu biết có nghe không?

Lam: em không cho cô đi, nếu để cậu biết thì không cứu vãn được đâu cô

Chi: em không đi thì cô đi

Lam buộc lòng phải đi gọi Mực, Trúc đứng sau chậu kiển đã thấy hết nên vô cùng thất vọng bỏ trở vô

Chi bảo Mực chở đến chỗ vắng, rồi bảo anh ta ở trong xe đợi

Phong vội ôm chặt lấy cô không buôn

« em có biết không ,mấy ngày không gặp được em nó dài như cả thế kỷ vậy»

Mực nhìn thấy mà ứa máu , Chi không kêu anh ta bỏ ra

« sau này đừng đến tìm tôi nữa..»

Phong : em vừa nói gì (xoay người Chi lại )

Chi nhìn anh ta: chúng ta chia tay đi, đừng đến tìm tôi nữa

Phong tỏa ra khó hiểu: có phải anh đánh chồng em cho nên em giận đúng  không?

Chi: không phải, là do tôi không muốn tiếp tục lén lúc nữa

Phong: em yên tâm đi không lâu nữa anh sẽ dẫn em đi, chúng ta sẽ cao bay xa chạy đến một nơi thật yên bình sinh sống với nhau...rồi chúng ta sẽ có những đứa con thật đẹp

Chi: tôi không muốn lãng phí thời gian với anh nữa...ở đây có một số tiền anh cằm lấy và đừng làm phiền tôi nữa

Phong thấy tiền là hai mắt sáng rỡ nhưng cố giả bộ không cần

« anh thương em không phải vì nhà em giàu càng không phải vì tiền của em...»

Chi: em cũng biết nhưng em không thể bỏ mặc lễ nghĩa được...nên mình đừng gặp nhau nữa

Phong: hay em bỏ chốn theo anh đi ,anh nhất định sẽ lo cho em thật tử tế

Chi: không được đâu, cha em sẽ tìm bắt cho chúng ta

Phong: em tin anh đi, cùng lắm mình tiền chãm hậu tấu, một khi mình có con với nhau rồi cha em sẽ không cấm nữa

Chi : sao anh lại nghĩ ra cách đó chứ

Phong: giờ em về nhà giả vờ như không có gì hết...ba ngày sau chúng ta gặp nhau ở bến đò lúc nữa đêm, anh sẽ thuê đò chờ sổ

Chi không biết phải làm sao ,bị phong cứ nói dồn dập nên vô cùng rối

Chi: em không....

Phong dùng hai tay ghì chặt mặt cô: em bình tĩnh đi không có gì phải lo hết, nghe anh ,giờ em về nhà lấy được nhiêu tiền thì lấy ,xong rồi  ba ngày sau cùng anh cao bay xa chạy...còn số tiền này anh sẽ giữ nó để thuê đò..

Nói xong phong hôn lên má cô rồi cười tươi chạy đi mất. Chi vẫn chưa kịp nói câu nào,cô lên xe với tâm trạng xấu nhất.

Mực: cô về nhà hay còn đi đâu nữa không?

Chi lắc đầu: tôi mệt quá mau về thôi

Xe chạy đi ngang qua cửa hiệu bán xe đạp, Chi chợt nhớ ra là phải mua cho Trúc một chiếc để đi lại nhưng tiền đã đưa cho phong hết rồi, nên đành tiếc nuối đi về.

Trúc đang ở trong phòng thì chi bước vào

« anh định đi đâu sao?»

Trúc không hề để ý tới cô, xách cái cặp đi ra khỏi phòng, Chi đi theo

« để tôi kêu Mực đưa anh đi»

Trúc: không cần, tôi có chân mà

Lam: cậu không đi ra ngoài được đâu

Trúc: ý em là sao?

Cuội: ông đã dặn mọi người không ai được phép cho cậu ra khỏi nhà

Trúc vô cùng tức giận mà cười: bây giờ xem tôi là tù nhân hay là thú nuôi trong nhà đây

Chi: anh đi đi, có gì tôi nói với Cha cho

Trúc: cô cũng khác gì ông ta, thôi bỏ đi

Rồi lấy trong cặp ra sổ ghi chép hóa đơn

« cuội làm phiền em đến Hưng ký đưa cho ông chủ ở đó , rồi bảo là tôi xin nghỉ luôn nha...Rồi đến trường xin nghỉ cho tôi luôn đi...»

Cuội cầm lấy định đi thì bị Chi

« khoang đã em đưa tôi đi cho»

Trúc: tốt đó cứ để cô ta đi đi

Chi vội nắm lấy tay trúc kéo ra xe,Trúc gạt tay cô ra

« cô đang muốn làm gì?»

Chi: tôi đi với anh chắc cha tôi không nói gì đâu

Trúc : cô định bám lấy tôi như vậy mới vui sao?

Chi: anh không muốn đi sao?

Trúc : được vậy thì cô đừng hối hận đó

Rồi cô bỏ đi trước, Chi đi theo sau

« lên xe đi..»

Trúc: cô muốn thì cứ đi mình đi

Chi thấy vậy liền đi bộ theo sau lưng vì Trúc đi rất nhanh nên cô không thể nào dừng lại nghỉ chân

«anh đi chậm thôi...trời nắng chan chan tôi lại không mang theo nón hay dù gì cả»

Mực và Lành chạy xe lại gần chi : cô ơi mau lên xe đi

Chi: không, trừ khi anh ta lên trước

Trúc đi mà không ngoảnh mặt lại nhìn cái nào luôn, cuối cùng thì cũng tới Hưng ký

Trúc đi vào nói chuyện với ông chủ, Lam thì đem khăn lau mặt che dù và nước cho cô uống.

Được một lát thì Trúc lấy một chiếc xe đạp cũ , chắt hàng hóa lên, Chi tới phụ nhưng Trúc cũng không nói câu nào

Chi: anh định đi giao ở đâu?

Trúc lên xe đạp đi, Chi vội lên xe đuổi theo,

Lam: cô có mệt không?

Chi: không

Chi thấy Trúc dừng xe lại là đi xuống phụ một tay,

« bây giờ tôi mới hiểu sao lúc nào về tới nhà người anh đều bẩn »

Trúc: bộ cô nghĩ tôi ở dơ lắm phải không?

Chi cười ,nụ cười tỏa nắng nhìn Trúc làm cô như bị say nắng làm rớt gói hàng xuống chân

Chi : anh có sao không?

Trúc: không sao, không sao...

Chi vội ngồi xuống tháo giày ra ngay giữa chốn đông người làm trúc bất ngờ

« cô mau đứng lên đi.. »

Chi: anh bị dập móng rồi

Trúc sợ mọi người nhìn nên cuối xuống kéo mạnh cô đứng dậy vô tình làm hai gương mặt áp sát vào nhau

Hai ánh mắt như muốn hoán đổi cho nhau, tim ôi quả tim đang đập loạn xạ làm cả hai đỏ mặt

Chi vội quay mặt lại , Trúc cũng ngượng nên xem như không có gì rồi lấy gói hàng giao cho người ta .

Xong trúc trở về hưng ký thì được ông chủ trả tiền lương tháng này , Chi nhìn thấy chỉ có 5 đồng chẳng thôi một con số rất nhỏ so với số tiền mà cô đã cho phong.

Nhưng cô có thể nhận ra sự vui mừng trên gương mặt của Trúc đều đó làm cô vô cùng xấu hổ

Trúc đi ra với cái chân cà nhắc, cái mặt tuy không còn sưng nhưng vẫn còn bầm tím, hai cánh tay bị những lần gậy đỏ thẩm.

Chi thấy mình thật là tệ nên đã khóc ,

Trúc: cô bị gì vậy? Ở đây đang ngoài đường đó

Chi : anh lên xe về có được không?

Trúc vẫn đi: cô không cần lo cho tôi

Chi bất ngờ ôm lấy người Trúc: chúng ta cùng về có được không? Chân anh bị đau đi bộ nữa sao được

Trúc ngay lập tức đẩy cô ra nhưng không được trong khi đó mọi người đã bắt đầu nhìn họ

Lam và mực cũng vô cùng bất ngờ trước hành động của Chi.

Trúc: cô buôn tôi ra rồi nói có được không?

Chi: anh đi về với tôi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro