Chapter 23: làm dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chi cuối xuống đưa mặt đến sát mặt Trúc, rồi hôn nhẹ lên má lướt từ từ xuống môi một cách cuốn hút gợi tình nhất

Trúc nhắm mắt lại để cảm nhận từng chút mật ngọt tình yêu mà Chi đang tạo ra nó rất ngọt ngào rất đổi nồng nàn như nắng hạn gặp mưa rào tưới mát linh hồn cô

Chi khẽ kéo người cô đứng dậy bằng đôi môi ma mị của mình ,đi lại giường Trúc bây giờ chẳng khác nào là một con mồi đang say mê chút mồi nhử mà ngoan ngoãn ngã xuống giường

Chi hạ màn rồi hôn thật sâu vào hõm cổ , gây ra một làn sóng kích thích dồn dập đến tê dại cả người Trúc

Cô liền ghì Chi xuống nằm dưới mà hôn gỡ vốn từ tốn mãi cho tới khi Chi không chịu nổi nữa đưa tay tự cởi bỏ những cái nút áo vướng víu của mình ra để cho Trúc dễ dàng tưới mát cơ thể bằng những nụ hôn cuồng nhiệt mãnh liệt thì Trúc chợt nhớ đến lời của bà ba

**không được có cảm xúc gì với bất kỳ người con gái nào......không được có cảm xúc... không được có cảm xúc ........,,,,,,..**

Nó cứ văng vẳng bên tai và ngày một lớn nên cô liền thu người lại nói nhỏ trong miệng mình

« không được có cảm xúc gì....không được có cảm xúc gì...không được có cảm xúc gì.....không ,không được...»

Chi vội ngồi dậy chạm vào người cô: mình sao vậy?

Trúc đỗ cả mồ hôi đẩy Chi ra: không có gì hết? Em mau ngủ đi

Cô vội đi xuống bàn rót nước vào ly mà tay liên tục run , Chi vội đi lại : để em rót cho

Trúc nhìn Chi rồi bưng ly nước đó uống một hơi một sạch sẽ

Chi: có phải mình không khỏe không?

Trúc: ừ ,tôi hơi mệt

Chi bước qua ôm lấy người cô: mình đừng lo lắng gì nữa hết

Trúc: khuya rồi mình đi ngủ thôi

Cô đẩy Chi ra leo lên giường nằm quay mặt vào trong, Chi nằm sát bên vòng tay quay ôm thì bị cô từ chối làm Chi khó hiểu .

Sáng hôm sau , Chi dậy sớm đi xuống bếp để xem phụ giúp dì năm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà

Dì năm: mở về phòng đi ,để tôi làm được rồi

Chi: dì có để tôi tiếp một chút không sao đâu

Dì năm: bà mà biết sẽ làm rầy tối đó

Chi đi lại lấy mâm chén đũa để lau khô : dù sao tôi cũng là phận dâu con trong nhà nên làm cũng phải thôi dì đừng lo

Dì: nói thật lúc trước tôi nghĩ cậu ba là một người hiền lành tốt bụng mà phải đi ở rễ nhà mợ chắc sẽ khổ như là Cậu Trực vậy, khổ nữa là một người vợ hung dữ đanh đá như cô cả nhà này thì tội lắm đó đa

Chi cười: vậy giờ dì thấy sao? Trong tôi có dữ không?

Dì năm: không, tuy mới tiếp xúc với mợ có mấy ngày nay thôi nhưng tôi thấy mợ là một người vợ rất biết quan tâm chăm sóc cho chồng, nên tôi rất là mừng cho cậu (Khóc)

Chi nhìn bà mà cảm động : dì đừng khóc, xem ra anh Trúc cũng rất may mắn vì có những người như dì quan tâm lo lắng cho ảnh ( mắt đỏ lên sắp khóc)

Chị cả đi xuống nghe hai người họ nói xấu mình : sao, sáng sớm không lo làm việc ở đó nói xấu tôi phải không?

Dì năm : dạ, không phải thưa cô

Chi cuối đầu: dạ ,em chào chị

Chị cả: cô cũng ghê gớm lắm đó đa, mới về có mấy ngày à, mà muốn thu phục lòng người rồi

Chi khép nép cuối đầu: dạ, chị đừng nói vậy tội cho em lắm ,em nào dám

Chị cả đi lại gần : đừng ỷ vào gia thế của cha mình mà hống hách lên mặt, cô nên biết ở nhà này không tới lượt cô láo sượt đâu....mau mang nước vào cho tôi rửa mặt nhanh lên

Dì năm: dạ, tôi sẽ mang liền ạ

Chị cả: là cô ta (chi) mang vào cho tôi

Nói xong bỏ đi nước một, dì năm lại pha nước nóng vào thao

« mợ đừng đi, để tôi đi cho »

Chi lại bưng thao nước: dì cứ để tôi không sao đâu

Chi mang thao nước vào phòng để lên bàn : dạ em xin phép

Chị cả: đứng lại, ai cho cô đi...mau nhúng khăn đưa tôi lao mặt

Chi liền đi lại làm theo lời của cô ta xong : em xin phép

Chị cả: xem ra người em dâu như cô không biết chút phép tắt gia quy nào thì phải

Chi cứ cuối đầu: dạ, chị còn cần chi nữa không?

Chị cả : mau qua rửa chân cho tôi đi nhanh lên

Chi : dạ, chuyện đó thì

Chị cả: thì sao? Cô mau làm đi

Chi đành mang thao nước lại cô ta vừa để chân vào liền giả bộ bị nóng nên đạp mạnh vào người Chi

« cô muốn giết tôi hả, phỏng chân tôi rồi ,trời ơi là trời...»

Chi vội ngồi dậy cuối đầu: em, xin lỗi em xin lỗi...

Bà cả phòng kế bên chạy qua : gì mà la dữ vậy con

Chi vô cùng hoảng sợ cuối đầu xin lỗi,

Chị cả: nó muốn giết con, phỏng chân con rồi nè

Bà ta liền nhìn sang Chi : cái con quỷ cái này mày muốn hại con tao phải không hả?

Bà vừa đánh vừa nhéo ngắt vào người cô làm cô đau đớn

« dạ, thưa con không có cố ý , xin má và chị tha cho con...»

Dì năm sợ có chuyện nên chạy qua phòng gọi Trúc

« cậu mau qua phòng cô cả xem mợ có sao không?»

Trúc vẫn chưa tỉnh ngủ nghe nói liền chạy qua, thì thấy Chi bị họ đánh liền kéo bà cả ra :

«má làm gì vậy? Em có sao không?»

Chi vội níu vào người cô mà khóc : em không có cố ý làm chị cả bị phỏng...

Chị cả: cô còn chói nữa hả?

Trúc: chị im đi, cô ấy là vợ của tôi không ai được phép đụng đến cô ấy có nghe rõ chưa

Bà cả: mày còn dám lên mặt hù dọa má con tao nữa hả? Cái thằng trời đánh

Chi : con xin lỗi , xin lỗi

Trúc: em không có lỗi gì hết sao phải xin

Chi nhìn Trúc rồi lắc đầu rồi quay sang cuối đầu liên tục trước mặt họ

« : là lỗi của con, xin má và chị cả rộng lượng bỏ qua»

Bà ba: mới sáng sớm mà đã gây chuyện rồi, cô làm dâu kiểu gì vậy?

Chi cuối đầu xuống: con..xin lỗi

Trúc: má à, không phải lỗi của em ấy

Bà ba nhìn Trúc: con còn binh nó, nhà chưa đủ loạn sao?

Trúc định cãi lại thì chi nắm lấy tay ghì lại : dạ, con xin lỗi ,xin má đừng giận...là lỗi của con....

Bà cả: em cũng thấy đó là con dâu ngoan của em làm con chị bị phỏng như vầy nè...đã vầy thằng Trúc còn binh vợ lớn tiếng với hai má con chị nữa ....thiệt buồn lắm đó đa...

Bà ba: còn không mau qua qùy xuống nhận lỗi ( chi) xin chị cả bây tha thứ

Chi nhìn bà : má à, con...

Trúc tức tối nhưng không làm gì được
« sao phải bắt vợ con qùy chứ , em không được qùy có nghe không?»

Bà ba liền tát vào mặt cô : ở đây, đến lượt con lên tiếng sao? Mau đứng sang bên

Hai má con bà cả thấy vậy mà hả hê trong lòng

Bà cả: thôi bỏ đi, người ta là con gái cưng của ông hội đồng Bá đó đa làm gì mà biết nghe lời bà má chồng như em chứ ,phải hôn?

Chị cả: má, con nói phải rồi, mợ ba đây thân phận cao quý quá, làm vậy con tổn thọ lắm...

Trúc: chị không nói có ai nói chị câm không?

Chị cả tức tối: chị đang dạy vợ cho cậu đó ,chứ để cô ta ỷ có nhà mẹ đẻ chống lưng mà leo lên đầu cậu ngồi thì không nói gì đằng này lại leo cả đầu của má ba thì tội lắm đó ngen đa:)

Trúc: chị ....Nói bậy gì vậy hả?

Bà ba: con im đi có nghe không? Giờ cô có qùy xuống nhận lỗi không hay để người má chồng này qùy thay con

Chi : dạ con không dám ...con sẽ qùy (Khóc)

Chi bước lại trước mặt chị cả định qùy thì Trúc cản lại rồi tự mình qùy xuống gối xuống :

«tôi thay mặt vợ mình xin lỗi, xin lỗi chị được chưa xin lỗi, xin lỗi..»

Chi : mình làm gì vậy mau đứng lên đi, em xin mình ...

Bà ba nhìn thấy con mình vì chi mà qùy gối xin lỗi nên vô cùng thất vọng và tức giận trở về phòng

Bà cả : trời ạ, thấy tội ghê chưa, Trúc con có cần phải làm vậy không? Làm má cảm động quá , sắp khóc rồi đó đa

chị cả cười chế giễu: xem ra cô cũng biết cách dạy chồng quá đó đa, xem ra tôi phải học hỏi ở cô rồi thưa mợ ba

Trúc nhìn họ rồi nắm tay Chi kéo về phòng

Trúc: em có vui chưa hả? Không có chuyện gì làm hay sao mà chạy qua phòng chị cả làm gì?

Chi thấy Trúc đang tức giận nên vội đi lại nắm lấy tay cô :

«em xin lỗi, em không biết mọi chuyện lại xảy ra như vậy, em...»

Trúc gạt tay cô ra : em đừng có ngây thơ như vậy nữa , họ không phải là người nhà của em, họ sẽ không bao giờ đối xử tốt với em đâu nên tránh càng xa càng tốt có biết không?

Chi cuối đầu : em, biết rồi mình đừng giận...sẽ không có lần sau nữa

Trúc : còn lần sau nữa hả?

Chi: dạ, không có lần nào nữa...mình đừng giận (Khóc) em sợ lắm...

Trúc nhìn thấy cô khóc mà xót vội kéo cô ôm vào lòng : khờ quá, có gì mà sợ, có tôi đây rồi nín đi

Chi vẫn khóc thúc thích không ngưng : em xin lỗi

Trúc đẩy cô ra : biết lỗi thì được rồi, nín đi có nghe không?

Chi cố không khóc nhưng không được

Trúc: sao không nín khóc được hả?

Chi vừa khóc vừa gật đầu , Trúc liền kéo cô lại giường hạ màn xuống , đỡ nhẹ người cô xuống giường

« có chịu nín chưa...»

Chi lắc đầu vừa khóc vừa cười nhìn Trúc . Trúc nhìn cô mà cười

« có ai vừa cười vừa khóc bao giờ đâu, em tài thiệt đó đa»

Chi ngại ngùng quay mặt chỗ khác mà cười . Trúc liền cuối xuống hôn thật nhẹ nhàng xuống hõm cổ làm Chi khẽ run người xoay mặt lại

Hai tay nắm hờ lấy hai bên cánh tay Trúc : sau này mình đừng làm vậy nữa ...sẽ làm má giận đó...

Trúc đưa đầu lưỡi liếm nhẹ lên trái tay làm cho khoái cảm dâng trào « ơ..ơ...ơ..mình dừng lại đi em chết mất»

Trúc vội kéo người cô dậy vừa hôn rộng khắp vừa cởi áo Chi ra , làm cho mọi thứ đang như thác lũ mà đẩy cảm xúc yêu thương lên tới chín tầng mây thì Trúc lại nghe thấy câu nói của bà ba

«không được có cảm xúc......không được có cảm xúc.....không được có cảm xúc....»

Nên giật mình dừng lại làm Chi hụt hẫng : mình làm sao vậy?

Trúc buông cô ra ngồi dậy thu mình lại miệng cứ lẩm bẩm « không...không được có cảm xúc ....không...không được có cảm xúc...không được...»

Chi thấy khó hiểu nên ngồi dậy mặc lại áo : có phải em không biết cách làm mình thích hài lòng phải không?

Trúc nhìn Chi mà mồ hôi ra như mưa: không phải, là do tôi

Cô kéo chi lại ôm chặt vào lòng: là do tôi, xin lỗi em xin lỗi em..

Chi vỗ về: ngốc quá, em biết mấy ngày nay mình rất mệt mỏi nên không có nhiều cảm xúc cũng là chuyện bình thường mà, đừng lo ,em không sao đâu

Dì năm gõ cửa: dạ thưa , mời cậu mợ ra ăn sáng

Chi : tôi nghe rồi, mình đi tắm đi rồi hả ra ăn sáng em xin phép đi ra ngoài trước

Trúc không chịu buông cô ra : em đừng cử động , một chút thôi tôi muốn ôm em một chút nữa thôi

Chi mỉm cười hạnh phúc ôm lấy người cô : em có đi đâu xa đâu

Một lát sau thì Trúc mới chịu bỏ cô ra : được rồi, em ra trước đi

Chi hôn nhẹ lên môi cô liên tục ba bốn cái : em thương mình rất rất rất thương mình

Rồi tốc màn đi thật nhanh ra ngoài, Trúc không thể nào vui nổi cô đi vào nhà tắm với một đống suy tư.

Chi vừa ra đã thấy mọi người ngồi vào bàn đông đủ, ông kinh trông sắc mặt đã đỡ hơn nhiều

« Trúc đâu con?»

Chi: dạ, chồng con đang tắm cả nhà cứ dùng trước đi ạ

Bà cả: là vợ mà không biết hối thúc chồng để người lớn ngồi đợi hay sao?

Bà ba nhìn Chi không được vui lắm: con qua bới cơm cho mọi người đi

Bà Tư: xem ra chị ba cần phải dạy lại đứa con dâu này rồi, chứ em thấy là không được rồi đó đa

Ông Kinh : được rồi, Chi nó mới về đây có mấy ngày đâu nên chưa thích ứng thôi , các bà từ từ mà chỉ bảo đừng làm nó sợ

Dì năm bới cơm đưa cho cô mang lại cho từng người

« con mời cả nhà dùng cơm »

Dì năm: mợ vào bàn ngồi đi

Chi: cảm ơn dì...

Chi không dám nhìn ai hết cứ rụt rè ngồi ăn đúng phần cơm trong chén,

Trúc đi ra : con chào cả nhà

Chi ngay lập tức đứng dậy đi bới cơm cho cô

Trúc ngồi xuống: cha đã khỏe hơn chưa ạ

Ông Kinh nhìn cô mà cười tươi rói: khỏe rồi, con về là ta khỏe rồi

Trúc gấp miếng cá bỏ vào chén ông: cha ăn nhiều một chút để lấy lại sức

Ông Kinh bỗng nhiên cảm động muốn phát khóc : cảm ơn con

Bà Tư: ông xem cậu ba có hiếu ghê chưa, ai như cái thằng hai phá của kia

Ông Kinh liền đập tay xuống bàn làm mọi người muốn rớt tim ra ngoài

« đừng nhắc cái thằng nghịch tử đó trước mặt tôi»

Bà cả: ông đừng tức giận ...kẻo lại trở bệnh nữa

Bà ba: phải đó, ông đừng tức giận làm gì...Chi còn ngồi đó mau lấy nước cho cha con nhanh lên

Chi vội đi qua bàn rót nước vào ly mang lại: cha uống nước đi ạ

Ông Kinh đánh đỗ ly nước làm cô hoảng sợ, Trúc vội chạy qua : em có sao không?

Ông Kinh: tụi thằng Dần thằng Tí đâu hết cả rồi

Bà cả và bà Tư lại dìu ông ta, Tí và Dần nhanh chóng có mặt

« dạ, ông gọi con»»

Ông Kinh: tụi bây có đi tìm cái thằng Trí không sao không có một chút tin tức gì thế hả?

Dần: con và mọi người đi tìm cậu khắp nơi mà không gặp cậu đâu hết thưa ông

Ông Kinh đánh vào người dần: tụi bây là lũ ăn hại ,không làm được trò chóng gì hết

Trúc: cha đừng như vậy, anh phạm tội bỏ chốn thì không dễ để mình tìm được đâu

Ông Kinh: tụi bây còn không mau đi tìm sống thì phải thấy người chết thì phải thấy xác có nghe không

Tí , Dần: dạ

Rồi cả hai nhanh chóng tập hợp người đi tìm.

Bà cả: thôi được rồi, ông đừng tức giận nữa để tôi đưa ông vào phòng nghỉ.

Chi cuối đầu chào họ, Trúc nắm lấy tay cô xem có bị phỏng không

« có đau không? »

Chi nhìn Trúc lắc đầu : em không sao mình lại bàn ăn đi

Bà ba : không biết nhà này chừng nào được yên nữa ăn có bữa cơm thôi cũng không vô...

Rồi bà bỏ đi vào phòng, chị cả cũng ném đũa lên bàn bỏ đi « nhìn là ăn không nỗi mà...»

Bà Tư nói với: thái độ gì đấy hả? Điên mất thôi

Trúc: em ngồi đi ( kéo ghế cho Chi)

Chi: dạ, mình cũng ngồi đi

Bà Tư liền giả bộ lỡ tay làm đỗ chén cơm xuống đất

Trúc: má có sao không?

Bà Tư : má bất cẩn quá cũng may là không trúng con

Chi : má để con xuống bếp lấy chén khác

Bà Tư: vậy làm phiền con rồi , à lấy thêm ít muối ớt nha...

Chi: dạ, con biết rồi

Chi vội đi xuống bếp, bà ta vừa thấy Chi đi là liền qua ghế kế bên ngồi sát chạm vào người Trúc

« con xem giờ nhà này đủ chuyện xảy ra hết làm má đây buồn hết sức luôn đó đa»

Trúc né người ra: dạ, mà má đừng lo quá mọi chuyện rồi cũng đâu vào đó thôi

Bà ta gắp thức ăn bỏ vào chén : con ăn đi ,ngon lắm đó đa

Trúc : dạ con cảm ơn ...má để con tự ăn

Chi đi lên thì từ xa đã thấy tay của bà ta đang vuốt ve trên đùi còn người cứ dựa dựa vào người Trúc mà nóng máu đi lại

Trúc: má cứ để con tự ăn

Bà Tư: con đừng ngại, có gì đâu mà ngại

Chi: chén của má đây ạ

Bà Tư giật mình buông Trúc ra: ờ, cảm ơn con, mau ngồi xuống đi

Trúc thấy ngại nên không nói gì hết cuối xuống ăn không dám nhìn ai hết, Chi nhìn càng bực vội gấp chân gà bỏ vào chén cho cô

« em biết mình thích chân gà lắm nên ăn đi (cười)»

Trúc nhìn cái chân gà rồi nhìn cô : thật ra tôi không thích ăn....

Chi: mình thích lắm phải không? (Nghiến răng )

Trúc nhìn mà sợ: ờ phải thích lắm...thích ghê lắm...:(

Bà Tư: Chân gà thì có gì mà ăn, con ăn mề đi vừa giòn vừa giai ngon hơn nhiều ( bỏ vào chén cho Trúc)

Trúc: dạ được rồi

Chi nhìn bà ta mà nóng hơ cả người: mề gà vừa giai vừa khó nhai ,mình ăn miếng thịt bò đi vừa mềm vừa bổ nữa

Trúc đỗ mồ hôi: được rồi cám ơn em

Bà Tư không chịu thua chòm người qua gắp trứng cá bỏ vào chén cho Trúc

« con ăn đi vừa béo vừa bổ nữa...»

Họ cứ gấp hết món này sang món khác cho Trúc ăn làm cô phải vừa ăn vừa ứng phó muốn điên cái đầu

Cho đến khi không thể ăn và chịu nổi nữa « đủ rồi, hai người có thôi đi không? Con no rồi (bà Tư) ...tôi không thể ăn nổi nữa (chi) hai người cứ từ từ mà ăn đi

Nói xong cô bỏ đi nước một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro