Chapter 43: bi kịch lập lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời về chiều , trúc gọi chi

« em dậy đi, tôi lên trên quan sát rồi, có lẽ bọn họ không đuổi theo nữa »

Chi : em mệt quá không thể đi nỗi

Trúc đưa tay sờ lên trán cô: không có nóng , có thể là do em đói quá ...được rồi mau lên đi tôi cổng

Chi: không được đâu, em nặng lắm hay mình lên trước đi...em sẽ...

Không để chi nói hết câu trúc cổng cô lên lưng rồi cố bám vịnh những cái cây đi lên

Chi: mình cẩn thận đó

Trúc: em ốm quá,  nhẹ lắm đa

Chi cười : như vậy mới vừa sức mình

Trúc : nhưng tôi xót lắm đa

Khi lên tới trên cô để chi ngồi xuống nghỉ mệt một lát , rồi tiếp tục cổng chi đi dọc theo đường mòn vào nội ô thành phố

Chi đã ngủ trên vai cô, do từ nhỏ trúc đã sinh ra và lớn lên ở đây nên từng gốc phố con đường đều thông thuộc

Cô cổng chi đến một hiệu thuốc Bắc trong hẻm

Lương y: cô ấy bị sao vậy?

Trúc gọi chi dậy rồi chỉ vào chân : chân cô ấy bị thương làm phiền thầy xem dùm

Lương y: được rồi để tôi xem cho

Chi nhăn mặt vì đau khi ông ta tiến hành sơ cứu

Trúc: em ngồi ở đây nha tôi đi mua một ít thức ăn rồi sẽ quay lại ngay đừng đi đâu hết có biết không?

Chi: mình đi nhanh về đó

Trúc: tôi biết rồi

Cô đi dọc theo tuyến phố lớn thì lấy có rất nhiều quan lính đi tuần tra họ không ngừng kiểm tra bất cứ ai đi trên đường

Nên cô phải đi vòng vào một con hẻm nhỏ , quan sát không thấy có gì nguy hiểm mới đi vào tiệm vàng bạc để bán chiếc nhẫn cưới vì trên người cô nó là vật có giá trị nhất có thể bán được

sau đó cô đi theo đường đó mà mua đồ và thức ăn cho chi.

Lương y: xong rồi, cô chỉ bị bông gân thôi không có gì đáng lo hết

Chi ngửi thấy mùi thuốc bắc mà cảm thấy khó chịu buồn nôn nên cứ ụa ụa mãi...

Lương y nhìn rồi bắt mạch cho cô mà cười tươi : chúc mừng cô ...chúc mừng....

Chi không hiểu: chúc mừng chuyện gì?

Lương y: cô không biết là mình đã có thai rồi sao?

Chi nghe mà thất thần sắc biến đổi ngay tức khắc, mặt tái nhợt tay chân run rẩy

« ông vừa nói gì? (Giọng run bần bật)»

Lương y: cô đã có thai rồi , cái thai cũng được một tháng rồi

Chi : không thể nào, không thể nào, chắc ông đã nhầm lẫn rồi ...

Lương y: không thể nào, tôi đã xem mạch cho cô rồi, chính xác lắm đa

Chi đứng dậy hai mắt đỏ hoe liên tục ụa ụa : không thể nào sao lại có thể ...

Nói xong cô bỏ đi mặt cho ông ta cảm thấy khó hiểu , trúc chạy nhanh về thì thấy cô đang đi vô hồn giữa đường rất nguy hiểm nên vội chạy lại kéo tay cô vào hẻm

« em bị gì vậy hả? Chân đang đau mà còn đi lung tung...»

Chi không nói gì mà ôm lấy cô rồi khóc như mưa

Trúc: đã xảy ra chuyện gì? Sao lại khóc như thế này chứ hả?

Chi : em phải làm sao đây? Em không muốn , em không muốn...

Trúc đẩy cô ra: được rồi, ở đây không được an toàn mình mau đi thôi ..

Chi đi theo cô mà không nói một lời nào tay cứ vịnh vào bụng, trúc mướn một ngôi nhà nhỏ cũ kỹ trong khu lao động nghèo với giá rất thấp để tạm lánh

Trúc: em ngồi đây đi , đợi tôi dọn dẹp một chút là có thể ở được rồi

Chi ngồi yên đó cứ nhìn trúc mãi nhưng không nói gì hết mà lặng khóc.

Trúc : xong rồi...à quên tôi có mua quần áo và thức ăn em mau ăn đi

Chi: em không thấy đói

Trúc lại dìu cô qua ghế : cả ngày nay em không ăn gì rồi sao không đói được

Chi thấy vậy định ăn thì lại buồn nôn

Trúc vừa vỗ lưng vừa nói: em sao vậy?

Chi: nó tanh quá

Trúc: để tôi ngửi....đâu có nó thơm lắm

Chi: thấy khó chịu lắm mình ăn đi

Trúc: vậy em muốn ăn gì? Tôi sẽ đi mua nhanh lắm

Chi: em không muốn ăn gì hết? Tốt nhất là cho nó đói chết luôn đi

Trúc nhìn Chi mà khó hiểu: em có chuyện gì không? Mà sao lại nói những lời như thế ?

Chi: à, không có gì? Mình ăn trước đi khi nào đói em sẽ ăn sau?

Trúc vội đi ra ngoài cái giếng tập thể để xách nước  đổ vào lu, cái bã vai bị bầm tím làm cô phải vất vả lắm mới kéo lên được một xô nước lên và giờ còn phải đem nó được vào nhà nữa

Chi cứ ngồi thất thần suy nghĩ lung tung , cô không biết phải đối diện sao với Trúc cô càng không muốn có con với tên cằm thú đó nổi ám ảnh mà hắn đã để lại trong tâm trí cô có lẽ suốt cuộc đời này cũng không sao quên được...nghĩ đến đó là nước mắt lại chảy dài trên má.

Trúc mất khá lâu để có thể xách được một lu nước đầy , cả người cũng bắt đầu mệt lả, cô đi lại giường thì thấy Chi đang ngồi khóc mà lòng buồn vô cùng.

Cô lại ngồi gần và nắm lấy tay Chi: em đừng lo lắng gì hết, tôi sẽ nhanh chóng tìm cách để mình rời khỏi đây, cho nên tạm thời mình chịu khó ở đây vài ngày nha

Chi lau vội nước mắt cố cười một cái để làm cho cô an lòng

« em không sao, ở đây cũng tốt mà mình mau ăn đi »

Trúc: em đi tắm đi tôi có mua vài bộ đồ rồi nè....

Cô dìu chi lại gần lu nước kéo màn xuống để cô tự tắm

Trúc: nếu chân đau thì để tôi giúp em

Chi: không, không cần em tự làm được mình ăn đi

Trúc: vậy tôi qua bàn ăn khi nào xong thì em nói tiếng nha

Chi: dạ, em biết rồi

Trúc lại bàn cố ăn cho thật nhanh rồi nhân lúc chi đang tắm, chạy thật nhanh đi mua thêm đồ ăn ,cô mua vịt quay vì chi rất thích ăn mặc dù nó đắc , tiền cũng không còn nhiều nhưng cô đành chịu

Chi tắm xong kéo màn ra là không thấy Trúc đâu nên lo lắng đi cà nhắc ra cửa , bây giờ cô mới thấy cuộc sống khốn khổ của những người lao động nghèo ở khu ổ chuột này.

Vì nào giờ cô chỉ nghe và thấy một sài gòn phồn hoa náo nhiệt con người ăn sang mặc đẹp , nhà cao cửa rộng ăn chơi xa hoa

Thật không ngờ hôm nay chính mắt cô thấy mà buồn cười hơn là cô đang sống ở đây cái nơi bẩn thỉu này

Phía tay trái cô có một người phụ nữ và bà đứa trẻ đang ngồi nướng khoai, những củ khoai lang chín vàng rực bốc khói nghi ngút làm cô phát thèm khi lũ trẻ đưa lên miệng ăn

Mẹ của tụi nó thấy Chi đang nhìn nên cằm lấy củ khoai còn đang nóng đi lại cho cô

« cô ăn đi ngon lắm:)»

Chi : cám ơn , tôi không ăn đâu

- tên tôi là Cát còn chúng là con tôi, kia là thằng Hải, con hạnh đứa nhỏ nhất là út...Cô mới tới đây phải không?

Chi: dạ phải

Trúc vừa về tới : chân em bớt đau chưa?

Chi : dạ, bớt nhiều rồi, mình đi đâu vậy?

Cát: hai người là vợ chồng hả? Đẹp đôi dữ đa

Trúc và Chi nhìn nhau cười : dạ phải, tụi em cũng là dân nghèo khổ mới chuyển tới đây thôi

Cát: tôi nói thật chứ, nhìn hai đứa như vậy chắc gia đình cũng khá giả phải không?

Trúc: dạ chẳng dấu gì chị, tụi em chót thương nhau nhưng gia đình hai bên đều không cho nên tụi em làm liều bỏ chốn khỏi nhà để được sống cùng nhau

Cát: xem ra hai đứa cũng khổ đó đa mà thôi vợ chồng thì chỉ cần có nhau dù cháo hay rau gì cũng là hạnh phúc rồi...mà phải xưng hô sao với hai đứa

Chi định nói tên thật thì bị Trúc cản lại

« dạ, em tên Duy vợ em là Hồng»

Cát: ở đây có hai củ khoai nướng không có gì ngon hết hai đứa ăn đi

Trúc: dạ thôi chị để cho các cháu ăn đi, em có mua thức ăn rồi

Chi: chồng em nói phải đấy ạ

Cát: vậy cũng được, mà này nhà chị bên kia có gì thì nói một tiếng nha

Chi: dạ em cảm ơn chị

Cát  cười tươi nháy mắt với Trúc: vợ em đẹp lắm đa rán mà dữ

Trúc: dạ

Chi nghe vậy mà khoái trá : mình đi đâu vậy?

Trúc đỡ cô lại bàn: tôi chạy đi mua vịt quay cho em ,mau ăn đi còn nóng đó

Chi ngửi thấy mùi vịt quay là muốn chảy nước miếng rồi nên ăn lấy ăn để

Trúc: có ngon không? Em ăn từ từ thôi

Chi: dạ ngon lắm, mà mình cũng ăn đi

Trúc: khi nảy tôi ăn rồi no lắm em ăn đi tôi đi tắm đã

Nói xong cô kéo màn lại , cởi đồ ra tắm , chi vẫn ngồi ăn từ khe hở nhỏ của cái màn chi nhìn thấy một vết bầm lớn trên bã vai trúc

Cô bỏ cái đùi vịt xuống cố nhắc cái chân đi thật khẽ lại gần vén nhẹ cái màn ra nhìn , trúc không hề hay biết gì hết

cô không nói gì tiếp tục lại bàn ngồi ăn tiếp , xong gói một ít vịt quay đi sang nhà chị cát để cho tụi nhỏ rồi hỏi xin ít thuốc rượu để về xoa cho trúc

Cô lại giường ngồi , trúc tắm xong  đi lại bàn uống nước

« em có muốn uống nước không?»

Chi: không, mình qua đây đi

Trúc: làm gì? Em mau đưa chân tôi xem có bớt xưng không?

Chi nắm tay cô kéo ngồi xuống giường
Rồi không nói lời nào mà đưa tay cởi bỏ nút áo của cô

« em làm gì vậy? Có ai vào thì sao?»

Trúc giữ tay Chi không cho cô mở

Chi : mình có bị đau ở đâu không?

Trúc cười: không có,

Chi gạt tay cô ra mà hai mắt đỏ hoe : ngồi yên đi

Trúc nhìn cô : đừng nói với tôi là em muốn gần gũi với tôi nha (cười)

Chi: trong đầu của mình chỉ có chuyện đó thôi sao?

Trúc: tôi nói chơi thôi em đừng giận, để tôi đi nấu nước nóng

Cô đứng dậy đi ra ngoài luôn, chi ngồi nhìn theo mà khóc , trúc đứng phía ngoài nghe thấy mà buồn

Cô đi lại thổi bếp lò nấu nước , vừa nấu vừa ngồi suy nghĩ không biết dì năm có bị bọn họ làm hại không? Rồi chuyện những ngày dài sắp tới cô phải làm sao để lo và bảo vệ chi

Cô không biết cái cảnh chốn chui chốn nhuỗi như vậy chi có thể chịu được bao lâu...liệu cô ấy có bị vỡ mộng vì thực tế khóc liệt này không?

Thấy nước đã sôi cô đỗ vào thao, bỏ thêm ít muối vào rồi mang lại giường

« em ngâm nước nóng đi như vậy sẽ mau lành »

Chi ngồi im lặng không nói gì hết, nên cô cởi băng vải ra rồi để nhẹ vào trong thao nước

Trúc: nước có quá nóng không?

Chi lắc đầu , cô liền xoa xoa rất nhẹ vào cổ chân và bàn chân làm chi vô cùng dễ chịu

Trúc : người mà đuổi bắt chúng ta hôm nay là ai em biết không?

Chi: ờ, là lính của anh em

Trúc: nếu vậy thì là người nhà rồi , nhưng sao lại truy đuổi chúng ta dữ vậy dường như muốn giết tôi cho bằng được

Chi lúng túng: chắc tại mọi người đều nghĩ mình đã chết rồi nên sợ em gặp nguy hiểm

Trúc: à, tôi quên mất chuyện đó, nếu vậy mình không cần phải chốn chi nữa mai tôi sẽ cùng em về nhà để nói rõ mọi chuyện...rằng tôi vẫn còn sống chẳng phải là xong sao

Chi : không được, tuyệt đối không được

Trúc lau chân cho cô rồi ngồi lên kế bên « sao không được?»

Chi: em không muốn về

Trúc: em nói rõ ràng đi , cuối cùng là chuyện gì?

Chi tìm lý do: má sẽ không tha cho mình...

Trúc: tôi nghĩ má sẽ không đến đó để vạch trần thân phận của tôi đâu

Chi tỏ ra bức bối: nói tóm lại là em không muốn về ...nếu mình muốn thì về đi

Cô nằm quay mặt vào trong , trúc nhìn cô mà khó hiểu

« nếu em không muốn thì thôi tôi sẽ không nhắc đến nữa »

Cô bước xuống giường đi lại thấp cây đèn dầu lên rồi đi khóa cửa lại .Xong lại giường nằm nhưng giữ khoảng cách với Chi

Cả hai mỗi người một hướng , cơn nghiện lại tái phát làm Trúc khó chịu co người lại, cô đưa tay lên miệng cắn để chịu đựng

Chi có thể cảm nhận được nên quay lại ôm lấy người cô

« mình cố chịu một chút sẽ không sao?»

Trúc không nói gì rồi nhắm mắt lại cố quên đi mọi đau đớn mà ngủ.
Chi xiết chặt vòng tay mà lòng đau như cắt

Nhà bà ba, bà ba đang ngủ thì nằm thấy Trúc lúc còn nhỏ đang chạy giỡn với bà rồi giật mình tỉnh dậy

Bà nhìn xung quanh phòng không thấy ai hết mà buồn , kể từ khi trúc bỏ đi tới giờ đêm nào bà cũng nằm mơ thấy cô hết

Cảm giác cô đơn trống trải luôn bao quanh con người bà, bà nhớ cô nổi nhớ nhung được xuất phát tình mẫu tử dường như đã bị lòng thù hận giết chết rồi

Và giờ nó đang len lỏi trở về trong tim bà khi không còn trúc bên cạnh nữa , bà đi ra đứng trước mặt ông Kinh nhìn rất lâu

Dì năm đi ra nhìn thấy nên đi lại đốt một cây nhang cấm lên bàn thờ

« ông có linh thiêng xin hãy phù hộ cho cậu được tai qua nạn khỏi bình bình an an »

Bà ba cười: ông ta giúp được nó sao? Buồn cười thật đó đa

Dì năm nhìn bà: bà là người đàn bà đáng thương nhất trên đời này

Bà ba: đáng thương sao? Người đáng thương nhất chính là ông ta ...chính ông ta...( cười như điên)...Bà xem đi quả báo đã xuất hiện rồi đấy thôi ...bây giờ chắc ông ta đang rất hối hận...

Dì năm: bà nói không sai,ông đã bị quả báo rồi...nó thật đáng tội vì những tội ác mà ông đã làm lúc còn sống, nhưng ông ấy cũng đã thức tỉnh kịp thời , chí ít ông đã làm được một việc tốt mà ít ai làm được

Bà ba: việc gì?

Dì năm: đó là hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ cho cậu Trúc...ông là một người cha vĩ đại và cậu ấy đã không phải cảm thấy xấu hổ hay tội lỗi gì vì về người cha của mình

Bà ba : bà đang nói điên khùng gì vậy hả? Ông ta không phải là người là súc sinh ngay cả chó mèo cũng không bằng...

Dì năm: vậy còn Bà thì sao? Bà ôm chặt mối thù không đội chung trời với người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời mình , rồi biến mình thành qủy dữ đội lớp người hiền lành, làm ra bao nhiêu chuyện xấu xa hại người hại mình để trả thù, và khi ông đột ngột chết đi thì cảm thấy hụt hẫng vì không biết phải đặt lòng thù hận vào ai, cuối cùng bà lắp đầy khoảng trống hụt hẫng đó bằng cách chút hết lên người đứa con vô tội

Bà ba kích động: nó không phải con tôi nó là ác quỷ chính nó đã giam cầm cuộc đời của tôi...máu trong người nó cũng là máu của qủy dữ...(nắm chặt và xô người dì năm ngã xuống đất)

Dì năm: bà làm ơn hãy nhớ lại đi, cậu có làm gì sai chứ, cậu hiếu thảo với bà ba như thế nào , vì bà mà chấp nhận đi ở rễ, sống trong nôm nốp lo sợ, luôn luôn bảo vệ bà trước ông những việc làm đó thật sự bà không một chút đau xót cảm động hay sao hả?

Người hại bà là ông chứ không phải cậu, cậu ba là vô tội từ khi chào đời tới giờ cậu ấy chưa từng hại bà chưa từng làm tổn thương bà....làm ơn hãy thức tỉnh đi...tôi xin bà ...tôi xin bà

Bà ba nghe những gì dì năm nói mà bắt đầu tỉnh ra

« ông có nhìn thấy gì không? Nói cho tôi biết đi...Nói đi ông đã làm gì tôi thế này...ông đã biến tôi trở thành qủy dữ...»

Bà ba không ngừng khóc lóc quơ đỗ mọi thứ trên bàn thờ xuống đất

« ông trả lại con cho tôi, chính ông đã làm tôi trở thành người mẹ độc ác nhứt trên đời này...làm ơn hãy trả con lại cho tôi »

Bà ba không ngừng gào thét rồi đột nhiên nôn ra máu, ngã xuống đất bất động, dì năm vô cùng hoảng sợ vội chạy lại đỡ bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro