Chapter 51: kết thúc một cuộc đời bất hạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không bao lâu sau, Trúc cũng ăn mặc chỉnh tề đi ra nhà lớn

« con chào cả nhà »

Chi nhanh chóng lại đứng gần bên Trúc, ông bá ngồi nghiêm nghị nhìn cả hai

« người chết trong trận hỏa hoạn đó là ai? Lúc cháy nhà con đang làm gì ở đâu? Mau tường trình cho cả nhà rõ đầu đuôi ngọn ngành»

Trúc : dạ thưa, hôm đó anh hai con tên là Trí vốn bị truy nã chốn về nhà một mực đòi cha con giao khế ước ra..

Sau đó có xô sát với con gây ra trận hỏa hoạn kinh hoàng đó

Bà Phụng: mô phật, vậy còn con sao mất tích luôn...

Chi: dạ, chồng con được dì năm ,một người giúp việc lâu năm cứu nhưng do Trúc bị thương tích rất nặng lại mất trí nhớ nữa...

Ông bá: nếu vậy thì bà ta càng phải đưa thằng Trúc về nhà cho chúng ta chăm sóc chứ sao lại đem giấu nó mất biệt làm cho con phải khổ sở đi tìm

Lành: dạ, chắc tại dì năm sợ mọi người hiểu lầm là do cậu ba gây ra trận hỏa hoạn đó....thêm nữa cậu bị mất trí nhớ nên ...

Trúc: dạ phải, lành nói đúng rồi thưa cha ....thẩm chí lúc Chi tìm gặp con thì con vẫn chưa nhớ gì hết

Bà Phụng: không đúng , nếu con không nhớ gì hết sao lại ở với Chi còn làm cho nó có thai nữa

Trúc và Chi lung ta lúng túng trước câu hỏi đó nên lành nói hộ

« cái đó có thể là do mợ Út nhà mình đã nhẫn nại chăm sóc nên cậu ba mới hồi phục nhanh ...»

Chi: dạ phải, chị Lành nói đúng rồi ạ

Ông bá: hai đứa có gì mà không dám nói thật ra hả...?

Chi: dạ, tụi con làm sao dám nói dối trước mặt cha và nội được

Ông bá: vậy lý do vì sao mà hai đứa không chịu về nhà?

Bà Phụng: phải đó, nếu thằng Trúc đã khỏi bệnh thì phải đưa nó về nhà chứ ?

Lành: nội và cha cũng biết là do sĩ có ý đồ với Chi nên mới ngăn cản không cho họ về

Ông bá nhìn lành với ý không hài lòng

« con trở thành phát ngôn cho hai vợ chồng nó từ khi nào vậy hả?»

Lành cuối đầu : dạ, con xin lỗi

Chi: cha những gì chị Lành nói là sự thật tất cả là tại hắn...chính mắt nội cũng thấy hắn muốn bắt con mà phải không?

Bà Phụng: đúng là má có thấy , thằng sĩ chết cũng đáng tội...hai vợ chồng nó cũng xém mất mạng đó đa

Ông bá: vậy trúc, con giải thích sao về việc Phi một mực bắt con đi xa ?

Lành: dạ thưa, chắc có hiểu lầm...

Ông bá đập tay xuống bàn: cha đang nói chuyện với hai vợ chồng nó, con ta không hỏi thì đừng xen vào

Lành bị la nên đành đứng lui xuống , ông đứng dậy đi lại gần trúc mà nhìn không chớp mắt

Chi thấy vậy nên : dạ , làm gì có chuyện đó anh Phi chỉ hù dọa tụi con thôi

Bà Phụng: thằng Phi không phải là đứa thích đùa, với lại nó làm gì cũng có nguyên tắc hết...có phải con (Trúc) đã làm gì sai không?

Trúc vội qùy xuống đất định sẽ nói thật : dạ, là do con ...thật ra...

Chi cũng vội qùy xuống đất cắt lời cô: dạ, không phải là lỗi tại con ...xin cha và nội đừng hỏi nữa có được không?

Phi vừa về tới : hai đứa nó sao dám nói chứ

Bà Phụng: con về thì sẵn đây nói rõ luôn đi

Lành đi nhanh lại nắm lấy cánh tay phi mà lắc đầu: mình mới về chắc mệt mỏi lắm rồi về phòng thay đồ trước đã rồi hả ra hầu chuyện

Ông bá: Lành con cũng biết lý do là tại sao phải không?

Bà Phụng: tụi con bị gì vậy hả? Có gì thì cũng phải nói rõ để người lớn phân xử cho

Phi đi lại trước mặt Trúc : thật ra cả nhà chúng ta đều bị cậu ta lừa gạt

Chi nhìn phi với ánh ngầu đỏ van xin khẩn thiết : em xin anh...

Trúc: không cần phải cầu xin như vậy đâu, con xin mọi người tha tội thật ra là ...

Lành lớn tiếng cắt ngang lời cô: Chi đang mang thai nên cha và nội đừng có bức ép Trúc nữa như vậy chi sẽ đau lòng lắm

Phi quá bất ngờ , hai tai như bị ù mà nhìn lành

« em vừa nói cái gì? Nói lại đi»

Lành: chi có thai rồi...chuyện vui này cả nhà ai cũng biết hết

Phi nhìn sang Chi: có thật không?

Chi: dạ là thật, nó là con của Trúc

Phi đứng xoay mặt hướng khác để đỡ căng thẳng rồi nắm lấy tay lành

« con cảm thấy hơi đau đầu nên con xin phép về phòng thay đồ cho khỏe khoắng lát sẽ ra thưa rõ mọi chuyện»

Nói xong phi kéo người lành đi về phòng, trước sự khó hiểu của mọi người

Phi: em nói đi cái thai chi đang mang là của ai hả?

Lành: em có hỏi nhưng cô út không nói

Phi như điên lên: nó muốn tôi tức chết mà...sao lại có thể làm chuyện đáng xấu mặt tổ tiên như vậy chứ

Lành: anh không biết gì sao lại nói em mình như vậy?

Phi: thằng Trúc là con gái thì làm sao làm cho nó có thai được...nếu vậy thì chắc nó tằng tiệu với thằng nào rồi

Lành: mình nói vậy mà nghe được sao? Tuy chi không nói em cũng đoán ra cha đứa bé đó là ai

Phi: là ai?

Lành: mình không thể đoán ra sao, thái độ câm phẫn của Chi đối với sĩ

Phi đập mạnh tay xuống bàn: không lẽ thằng khốn đó đã ....

Lành: mình biết rồi thì cũng đừng nhắc đến nữa, Chi sẽ đau lòng lắm đa..giờ phải nghĩ cách để mọi chuyện im đẹp

Phi: chẳng lẽ em muốn tôi im lặng để hai đứa nó sống với nhau

Lành: em thấy cũng không có gì to tát hết , quan trọng là cô út cảm thấy hạnh phúc  khi sống bên cậu ba là được rồi....

Phi: nhưng mà ...

Lành: giờ mà mình vạch trần thân phận thật của cậu ba thì Chi sẽ phải làm sao? Rồi đây mọi người sẽ đặt ra vô vàn câu hỏi về cái thai vô chủ kia...lúc đó danh dự phẩm hạnh của Chi và cả gia tộc để đâu ...nội làm sao mà chịu nổi cú sốc này

Phi nghe hết những gì lành nói mà nổi cả da gà : vậy em muốn tôi phải làm gì?

Lành kê miệng nói nhỏ vào tai phi: mình cứ nghe em là được

Trúc và Chi vẫn đang qùy mà không nói gì hết

Ông bá: hai đứa đứng lên đi

Bà Phụng lại đỡ Chi : con đang mang thai không qùy được đâu mau đứng lên đi

Chi: chồng con không đứng lên con cũng không đứng lên

Ông bá: trúc con còn không đứng lên

Trúc chưa kịp đứng lên thì Phi đi ra với vẻ tức giận

« ai cho cậu đứng lên...qùy xuống»

Chi: anh ....

Bà Phụng: cái thằng này (phi) làm cái gì vậy hả?

Phi: con không cho phép cậu ta sống trong nhà chúng ta

Ông bá : tại sao?

Lành : mình đừng như vậy, nghe em nói đi có được không?

Phi: tôi không nghe , rõ là lừa gạt mà

Bà Phụng: tụi bây có thôi đi không? Có gì thì nói... nhà này còn có nội và cha bây sống sờ sờ ra đây

Trúc: thật ra anh Phi nói không sai con đã lừa gạt cả nhà

Ông bá: con lừa gạt gì hả?

Lành cũng qùy gối xuống trước mặt ông :

« dạ , con xin thưa thật với cha và nội chuyện là con lúc trước là người ăn kẻ ở trong nhà cậu ba»

Bà Phụng: thật hả con?

Cả chi và trúc đều nhìn cô mà khóc hiểu không biết lành đang định nói gì

Ông bá: chuyện đó thì có gì to tát mà thằng phi không cho thằng Trúc về nhà này

Phi : sao không nói hết luôn đi hay là đợi tôi nói ra

Trúc: anh , là lỗi của em không Lành không hề có lỗi gì hết ( tưởng phi đang trách lành về chuyện thất tiết với cô)

Lành: dạ, thưa nội và cha , tuy con về làm dâu nhà mình không được bao nhiêu ngày nhưng con đối với hai người là một lòng tôn kính đối với anh Phi là một lòng một dạ sắc son chung thủy tuyệt nhiên chưa làm bất cứ điều gì có lỗi với mọi người

Phi: không có sao? Vậy chuyện em và cậu ta từng quen biết nhau sao không nói?

Chi: anh chuyện đó có gì mà nói

Bà Phụng: cái thằng này, con lành trước kia là người ở trong nhà ông hội đồng Kinh thì tất nhiên là chúng nó quen biết nhau thì có gì mà tức giận

Ông bá: chẳng lẽ thằng Trúc và con lành có gì với nhau?

Chi: cha , tuyệt đối không có

Trúc: con với lành chỉ là mối quan hệ chủ tớ, cùng lắm là coi như anh em bạn bè thôi...

Bà Phụng: Lành con nói đi

Lành: con và cậu ba không có gì với nhau hết , con thừa nhận lúc trước con cũng có một chút tình cảm đơn phương nhưng sau khi rời khỏi nhà ông kinh con đã không còn có chút tình cảm nào nữa

Phi: vậy sao em không nói

Lành: không phải em giấu mà thật chất nó có gì đâu mà nói...hơn nữa mình cưới em là khi cậu ấy mất nên em biết nói gì đây?

Phi sẵn tiện hỏi cung luôn: vậy sao em giúp chi bỏ chốn với cậu ta

Chi: là do em đã năng nỉ , anh đừng nghi oan cho chị dâu...với lại Trúc bây giờ đã là chồng và là cha của con em

Ông bá: hóa ra là con đang ghen tuông bậy bạ ...thật chẳng ra làm sao

Bà Phụng thì lại cười : có yêu nó mới ghen mà Phi nè, Lành quả thật là một nàng dâu thảo vợ hiền con đừng vì những chuyện trong quá khứ mà khắc khe với nó

Lành đứng dậy đi lại gần nắm lấy tay phi (ngoài kế hoạch bàn bạc khi nảy nên khi hơi bất ngờ)

« giờ em đã là vợ của mình rồi ,thì tất nhiên là lòng dạ của em chỉ hướng về mình thôi...em lo quan tâm cho cậu ba thì cũng là vì cậu ấy hiện là chồng của cô út nhà mình, mà nhà mình thì rất thương cô ấy...nên đôi khi vô tình làm mình buồn em thành thật xin lỗi ....mình đừng giận em nữa nha»

Phi nhìn lành mà vô cùng hài lòng vui như mở hội nhưng với bản tính kêu ngạo của một quân nhân anh cố làm mặt lạnh

Bà Phụng: cái thằng này, vợ con đã xin lỗi rồi còn giận hờn chi nữa

Chi : anh, em xin lỗi

Trúc: em xin lỗi

Ông bá: có phải con muốn cha và nội con xin lỗi nữa mới chịu phải không?

Phi : thôi được rồi, nễ mặt nội và cha anh đây chấp nhận lời xin lỗi của hai đứa ...đứng lên đi

Trúc và Chi cười tươi đứng dậy: em cảm ơn anh

Phi cười khoái trá như một vị anh hùng thì bị bà Phụng đánh vào đầu

« nội làm gì vậy? Đau »

Bà Phụng: cho chừa cái tội , xém chút nữa là hại đứa cháu chắc của ta lang thang bên ngoài rồi

Ông bá: đàn ông mà ghen lung tung là không được đâu con cũng nên sửa đổi cái tính đó đi

Lành: dạ, con lại thích anh ấy như thế vì mỗi khi ghen trông anh ấy rất đáng yêu (cười)

Phi: thật không?

Chi: hai người bớt sến đi...có được không?

Phi: em ranh tị hả?

Trúc: em ngồi đi, có muốn ăn thêm gì không?

Mực phụ lam dọn đồ ăn lên bàn lớn , Tân cũng đi ra thừa

« dạ, thưa cô (lành) thương tích của tôi đã đỡ nhiều lắm rồi nên tôi xin phép được về lại nhà»

Lành: anh thật khỏe chưa ?

Tân: dạ, khỏe rồi

Phi: lần này công anh rất lớn , tôi định sẽ gả Lam cho anh , anh thấy có được không?

Mực nghe thấy vậy liền bỏ chén cơm xuống đi lại

« dạ thưa cậu, công của con cũng lớn mà , nếu không có con thì cậu Trúc đã chết dưới tay sĩ rồi»

Chi: tôi rất biết ơn anh về điều đó

Phi gọi Lam lại: em thấy Tân thế nào? Có muốn lấy anh ta không?

Lam mắc cỡ đỏ cả mặt: dạ...(không biết nói sao)

Lành: tân là một người rất tốt lại nghĩa khí nữa ...em lấy cậu ta sẽ hạnh phúc lắm đa

Mực: con không đồng ý

Phi: tân cậu có muốn lấy lam không?

Tân: đương nhiên là muốn rồi, lam dễ thương hiền dịu những vậy ai mà nở từ chối

Lam đi lại kéo kéo tay Chi , Chi thấy vậy liền nói: chuyện này mình nên để lam chọn lựa thì tốt hơn

Tân: lam em có đồng ý lấy tôi không?

Mực lấy hết can đảm: thật ra con và lam thương nhau lâu lắm rồi nên, con xin bà và ông gả Lam cho con

Phi: lam, em thấy sao?

Lam lay người Chi : cô muốn em lấy ai thì em lấy người đó

Nói xong cô bỏ chạy ra sau nhà mà nói chuyện với tiểu Chi thì mực chạy ra

« em thật nhẫn tâm mà...(làm mặt giận) »

Lam: anh nói gì vậy?

Mực: tôi có chỗ nào không tốt không bằng anh ta mà em không chọn tôi

Lam : anh nói gì vậy hả? Chẳng lẽ cô muốn em lấy anh Tân

Mực: còn gì nữa?

Lam hoảng hồn chạy vào nhà gặp Chi: cô ơi...người em muốn lấy là anh Mực

Tân: không được, cô đã nói rồi không được nuốt lời

Lam : em biết anh là người rất tốt nhưng người em thương là anh Mực, tuy bình thường tụi em có cải vã một chút

Lành: tôi vừa mới bàn xong ngày cưới cho em luôn rồi

Lam vội qùy xuống đất : cô ơi, em xin cô tội cho em và anh Mực lắm

Mực nhìn lam mà cười rồi cả nhà bật cười theo thì lam mới biết là mình bị mọi người trêu chọc

« mọi người ác quá mà»

***
Trúc sau khi thu xếp mọi chuyện ổn thỏa , Trúc và Chi đi lên sài gòn thăm bà ba

Dì năm vừa khóc vừa kéo người Trúc:

« cậu mợ về đúng lúc quá...mau vào gặp mặt bà lần cuối đi qua nay bà cứ gọi tên của cậu miết»

Trúc vội vàng chạy vào phòng đến bên giường nắm lấy tay bà

« má, má... con về rồi...má (lay người bà)»

Chi và dì năm cũng vào đứng bên cạnh giường

Bà ba nghe tiếng trúc mà cố gắng mở mắt ra nhìn mà cười nhẹ

« Trúc là con thật phải không?»

Trúc: dạ phải, máy có thấy khó chịu đâu không?

Bà ba lắc đầu đưa đôi tay run rẩy lên chạm vào mặt cô mà khóc

« má xin lỗi...má....má xin lỗi con

Trúc nắm giữ lấy tay bà mà nước mắt tuôn trào ra

« má đừng nói như vậy, con bất hiếu đã không ở bên chăm sóc cho người...đã vậy còn làm má buồn nữa ...con thật bất hiếu mà»

Chi lại gần để hai tay lên vai trúc vỗ nhẹ mà khóc theo

« má nhất định sẽ khỏe lại để sống cùng tụi con mà...nên má đừng nghĩ ngợi lung tung...mọi chuyện qua hết rồi...»

Bà ba nhìn Chi: có thật không? Có thật là đã không sao ?

Trúc: dạ phải, con và Chi đã về nhà rồi, cha và nội không trách phạt gì con hết...má xem tụi con có mua rất nhiều thứ má thích (khóc)

Chi: dạ phải, má rán ăn nhiều và uống thuốc để bệnh chóng khỏi mà về sống với tụi con

Bà ba cười tươi trong nước mắt: được, được

Trúc: để con đi nấu thuốc cho má

Nói xong cô chạy đi xuống bếp gấp gáp nhúm lửa nấu thuốc mà không ngừng khóc

Chi ngồi xuống cạnh bà : má có muốn uống nước không?

Bà ba nắm chặt lấy tay cô : má ...(thở rất gấp)...má..... xin ......lỗi......Trúc...má...giao....( cả người co giật mạnh)

Chi hốt hoảng : dì mau gọi trúc vào đi..nhanh lên...

Dì năm vừa khóc vừa chạy đi gọi trúc, Chi : má con xin má cố gắng lên...Trúc sẽ đau lòng lắm....

Bà ba cố ghì chặt vai chi xuống mà nói từng chữ một

« hãy....... yêu .........thương .......con.....của .....má.... Trúc....Trúc....»

Chi vừa khóc vừa nói: con hứa với má...má đừng nói nữa....

Bà ba: má.....rất....hối....... hận...vì....đã.....sinh ......nó ...ra .....nhưng......không...thể ....cho.....nó......một.....cuộc sống....tốt....má.....là....người........má.....xấu xa nhất trên......đời....»

Chi ghì chặt người bà: không , má nghe con nói đi...con hiểu được những nỗi đau mà trúc không bao giờ biết , má đã rất dũng cảm đối mặt với người đàn ông đã hại cuộc đời má để đưa Trúc đến với thế gian này... Nỗi đau mà chỉ có những người ở trong tình cảnh như má mới thấu hiểu được...

Bà ba cũng đã bớt co giật : con hiểu thật không?

Trúc đi lại ngồi xuống cạnh chi mà nhìn bà không nói gì hết

Chi gật đầu nhìn Trúc : con hiểu và cảm nhận được hết...má đã từng rất đau khổ vì sự tồn tại của Trúc trong bụng mình , sự giằng xé tâm can khi ngày đối diện với đứa con của kẻ thù...nhưng con may mắn hơn má vì con còn có trúc , chính trúc đã làm tan biến mọi thù hận trong con , Trúc luôn luôn yêu thương quan tâm con yêu thương luôn đứa con trong bụng con....còn má ...má đã phải cô đơn như nào...(khóc)

Trúc: đủ rồi...đủ rồi ...tôi xin em đừng nói nữa...( khóc như một đứa trẻ mà ôm lấy người bà ba)...má con xin lỗi...là con đã hại má

Bà ba ôm lấy người cô mà khóc: không phải...con đừng... nghĩ ...như vậy...má yêu con...yêu...con...

Nói dứt câu là bà buông xuôi hai tay xuống giường mà ra đi thanh thản

Trúc bỗng dưng không khóc nữa mà cứ ngồi đó ôm chặt lấy người bà mặc cho Chi và dì năm khuyên cách nào cũng không chịu bỏ ra

Mãi cho tới sáng , cô mới để người bà ba nằm ngay ngắn xuống giường rồi kéo mền đắp qua khỏi đầu bà

Chi ôm lấy cô: mình đừng có như vầy , muốn khóc thì hãy cứ khóc lớn lên đi trên trời má có linh thiêng sẽ buồn lắm đa

Trúc: cả đời của má chỉ toàn là bất hạnh mà mọi bất hạnh đó được khởi nguồn từ tôi...một đứa con ngoài mông muốn...

Chi: mình đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy, má không hề bất hạnh vì má đã có người con như mình...má đã ra đi thanh thản không còn thù hận gì nữa

Dì năm: mợ nói đúng rồi chính bà cũng đã nói với tôi như vậy cả cuộc đời bà việc bà hạnh phúc nhất chính là sinh ra cậu...

Chi: mình hãy phấn chấn lên, em và con đều trông chờ vào chỗ dựa như mình

Trúc nhìn Chi : tôi sẽ đưa má về cần thơ an táng trong phần mộ của gia tộc

Dì năm mang ra một hộp gỗ : trước lúc mất bà có dặn tôi phải đưa tận tay cậu

Trúc mở chiếc hộp ra thì thấy khế ước hai căn nhà (sài gòn và cần thơ) , còn có một lượng vàng trang sức khá lớn nữa

Dì năm: năm cậu mợ cũng đã bình an sum họp ,bà thì cũng đã mất ...tôi không còn việc gì để ở lại đây nên xin phép cậu mợ tôi về quê

Trúc nắm lấy tay bà : dì, xin dì đừng đi ...nếu dì không ngại xin hãy nhận con làm con nuôi...để con có thể chăm sóc cho dì những ngày tháng sau này

Dì năm: tôi không dám nhận đâu

Chi: dì đã từng nhiều lần cứu mạng ,chăm sóc và yêu thương Trúc như con ruột nên việc trúc nhận dì làm má hiếu kính với dì cũng là việc nên làm dì đừng từ chối

Trúc: dì, yên tâm con định sau khi an táng cho má xong con sẽ xin phép gia đình chi cho con về cần thơ sinh sống , thờ cúng tổ tiên gia tộc

Sau đó trúc xin không ở rễ nhà ông bá nữa mà Chi theo cô về cần thơ sinh sống.

************the end ***************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro