II. Gặp Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhy bừng tỉnh sau cơn sốt mê man. Bụng đói cồn cào, miệng khô đắng. Nhy cố ngồi dậy, cơn chóng mặt lại ép Nhy nằm xuống. Mấy lần Nhy mới đứng lên được, lảo đảo. Nhy lần về phía bếp, và thất vọng. Tủ lạnh trống trơn. Mấy ngày trước Nhy ốm, rồi lại nhằm nghỉ lễ, cửa hàng đóng cả, nhà chẳng còn gì ăn. Đúng là lãnh đủ cái khổ. Bất đắc dĩ, Nhy gọi điện thoại đặt pizza mang đến nhà.

Khoảng nửa tiếng sau, khi Nhy vừa kịp điều chỉnh lại bộ dạng của mình, chuông cửa réo rắt. "May thật", Nhy nghĩ, "Nếu đến sớm hơn chắc người ta sẽ tưởng gặp ma giữa ban ngày mất". Mở cửa, giọng người đưa bánh ngạc nhiên:

- Ồ, thì ra... là cô à?

- Vâng. Chào anh. - Thoáng ngỡ ngàng, Nhy khẽ nở nụ cười mệt mỏi khi nhận ra anh chàng đột ngột đến che ô cho Nhy bữa trước. Đúng là trái đất tròn mà.

- Pizza của cô đây. - Anh ta nheo mắt - Cô... đang ốm à?

- Uhm. Cảm ơn anh.

- Ốm mà ăn pizza? Liệu có nuốt được không đây?

- Uhm, trong nhà hết đồ rồi, tôi ăn tạm, mai đỡ sẽ đi mua sau. Tôi gửi tiền, cảm ơn anh nhiều nha.

- Ok. Cô nghỉ nhé, tôi đi.

- Dạ, chào anh.

Nhy cố ăn góc bánh nhỏ, thấy cổ họng đau rát và nghẹn lại. Cô tự dỗ dành mình: "Cố đi Nhy, ăn còn uống thuốc." Một thân một mình ở nơi xứ người, thật khổ. Nước mắt muốn trào ra khỏi mi mà Nhy cố nuốt vào, miếng bánh càng khó trôi. Nhy quăng bánh lại, uống đại viên thuốc, rồi lại nằm, và lại thiếp đi với những chập chờn mơ thực. Có lẽ phải lâu lắm, Nhy mới tỉnh dậy khi mơ màng nghe thấy tiếng gọi cửa. Ai mà gọi Nhy lúc này nhỉ? Hay là Nhy mơ? Nhưng không phải, rõ ràng lắm. Cuối cùng, Nhy cũng gắng sức dậy mở cửa. Ngạc nhiên hết sức, anh chàng đưa bánh pizza lúc nãy mà:

- Ô, chào anh. - Nhy ngập ngừng - Tôi... có đưa thiếu không?

Khôi cười thoải mái:

- Không. Tôi hết giờ làm rồi, ghé qua xem cô thế nào thôi. Cô đỡ chưa?

- Ah, vậy à? Thế mà tôi cứ tưởng... Vậy thì, mời anh vô nhà chơi.

Nhy không biết tại sao lại mời anh ta vào nhà, vì đầu óc Nhy đang quay cuồng, chỉ muốn ngồi xuống, hay vì Nhy nhận thấy ở anh ta có những nét đáng tin cậy chẳng biết. Anh ta tự nhiên bước vào:

- Tôi có mang cho Nhy cái này này! - Khôi đưa cho Nhy chiếc hộp còn ấm - cháo tôi mới nấu đấy, Nhy ăn cho nóng.

- Ồ... Anh... Tôi... - Nhy luống cuống, chẳng biết phải nói gì.

- Không có gì đâu, Nhy đừng ngại. Cùng là người Việt cả, tôi tình cờ biết thì giúp Nhy thôi.

- Nhưng... tôi với anh...

- Trước lạ sau quen, hơn nữa tôi với Nhy từng gặp nhau rồi mà. - Khôi nháy mắt.

- Vâng, vậy cảm ơn anh nhiều. Nhưng mà ...

- Sao Nhy?

Nhy lém lỉnh:

- Muốn quen thì anh cũng cho tôi biết tên tuổi đã chứ, từ nãy giờ anh cứ Nhy, Nhy, mà tôi thì chẳng biết gọi anh thế nào nữa. Chẳng công bằng tẹo nào.

- Ha, uh nhỉ, tôi cũng quên khuấy mất. Tôi là Khôi, 27 tuổi.

- Ồ, vậy hả? Vậy là Nhy phải gọi bằng anh thật rồi. Anh Khôi sống ở đâu, có gần không mà mang cháo cho Nhy?

- Tôi cũng ở ngay trong khu ký túc xá này này. Chắc Nhy không để ý, chứ tôi thấy Nhy mấy lần rồi cơ.

Nhy nhận thấy mình khá cởi mở với người con trai tên Khôi mới quen. Tính Nhy vốn khép kín, khó gần và khá lạnh lùng với người lạ, từ trước giờ, duy nhất Tiên là ngoại lệ, vì đã cho Nhy cảm giác thoải mái và thân thiết ngay từ lần đầu gặp. Thế mà lần này nói chuyện với Khôi, Nhy có cảm giác dễ chịu và gần gũi như đã quen thân từ lâu lắm. Nhy nghĩ, chắc tại vì anh ta đến trong lúc Nhy cảm thấy mình cần một người bạn nhất.

Đêm đó có một người con trai cứ ngồi suy nghĩ mãi về cuộc gặp tình cờ hôm nay. Thật lạ, khi mà cả nửa năm vừa qua, hắn vài lần nhìn thấy cô mà không thể lại gần, với một lần hắn thu hết can đảm để đến gần rồi ngẩn người nhìn cô bỏ đi nhanh như làn gió, giờ lại gặp và quen cô hết sức tự nhiên.

Cô không hề lạnh lùng như vẻ ngoài. Cách nói chuyện của cô cho thấy cô có một trái tim ấm áp. Tiếp xúc với cô, hắn lại cồn cào với nỗi nhớ em. Hắn tìm thấy em trong sự giản dị, trong sáng cùng một thế giới nội tâm phong phú của cô. Hắn phát hiện, nhìn từ đằng sau, cô giống em kinh khủng. Lúc hắn đến giao pizza, nhìn thấy cô tái xanh, nhợt nhạt, lòng hắn quặn thắt. Hắn nhớ những ngày em nằm trong bệnh viện vật vã với những cơn đau, cố gắng cười mỗi khi hắn đến, cố gắng đùa để hắn vui. Hắn thương em đứt ruột, ước ao có thể thay em gánh vác tất cả sự hành hạ của bệnh tật. Em không khóc trước mặt hắn, chỉ len lén lúc có một mình. Hắn từng bắt gặp một lần, đó là khi hắn đến thăm em mà không báo trước, lần duy nhất đó hắn đã không dám bước vào. Hắn đứng nhìn em, rồi quyết định lấy điện thoại gọi cho em, nói với em hắn đang tới. Gặp hắn, em lại cười, lại nói, và gương mặt bình thản. Hắn chỉ biết câm lặng, xót xa, hòa theo những lời nói đùa của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro