Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Em đi đi”

Lời anh nói ra khiến Hải Vy kinh hãi, không ngờ anh có thể dễ dàng thả cô đi như vậy, chẳng phải được giải thoát rồi sao? Nhưng lòng lại đau xoắn chặt vào nhau từng đoạn một, không cách nào tách ra, không cần bận tâm có yêu hay không, nơi nỗi đau lan tỏa khắp cơ thể cô.

Anh rốt cuộc cũng thả cô, điều đó minh chứng anh đã chán ghét, đã ngán cô.

Cô từ từ đứng dậy, tính rời đi.

Anh lại cuồng loạn từ phía sau ôm cô vào lòng, siết chặt thân thể của cô, anh rất sợ nếu không dùng sức cô sẽ ở trong lòng anh biến mất, đồng thời cảm giác lo lắng nóng lòng hướng về cô tỏ rõ thâm tình.

“Anh yêu em”

Trước đây anh chưa từng nói qua ba chữ này, lời nói này là tuyên bố cả đời của anh.

Hắn yêu cô!! Hải Vy bị lời nói này làm cho đầu óc trống rỗng. Anh thừa nhận sao? Dù thật hay không, cô cũng bị những lời này làm cho cảm động. Cô xoay người lại, tìm kiếm đáp án trên gương mặt anh. Ánh mắt nhiệt tình, chân thành tha thiết, còn chứa tình cảm rất sâu đậm. Anh thật lòng.

Không! Anh vừa ôm nữ nhân khác, một giây sau lại nói yêu cô. Cô lảo đảo lui về sau một bước dài, anh không thể yêu cô, cô có gì xứng đáng để chiếm được tình cảm của anh. Anh không yêu cô, cô biết, đây có lẽ cũng là dự tính của anh tìm cách trừng phạt cô. Anh không tiếc dùng những lời này để trói chặt lòng cô  Nam nhân hèn hạ không có liêm sỉ, vì mục đích của bản thân mà không từ bất cứ thủ đoạn gì, cô vì sao lại yêu anh chứ.

“Anh yêu em thật sao?”

“Nữ nhân ngốc nghếch này”- Anh làm sao để cô hiểu đây. Cô luôn chọc anh giận, khiến cho anh không biết làm thế nào. Cô không nghe thấy anh nói sao!

“Nếu như không yêu, vì sao anh phải bảo vệ cho? Nếu như không yêu, vì sao anh lại cần tình cảm của em đến như vậy chứ??” Anh cho là cô đã biết tình cảm của anh. Anh đã vì cô phá vỡ mọi quy tắc, trở nên rất khác mà ngay cả anh cũng không nhận ra.

Chẳng lẽ anh không phải đang tìm cách thu phục cô sao, đây là thủ đoạn chinh phục của anh. Đây không phải yêu, cô biết rõ mà. Yêu một người, thì sẽ chung thủy., luôn nghĩ đến người đó, không được phép phản bội.

“Nếu như đã yêu thì hãy thả em ra”- Anh yêu cô, hơn nữa càng không chấp nhận mất đi cô. Nếu như bản thân đã không chắc chắn có được thứ tình cảm này, không bằng dứt khoát buông tay như thế sẽ hạnh phúc hơn cho cả hai.

Lời nói của cô đã đâm vài lòng anh khiến anh bị thương, anh giữ lấy vai cô.

“Tại sao vẫn muốn bỏ đi, anh đã bày tỏ tình cảm của mình, vì sao vẫn muốn bỏ đi chứ?”

“Anh nói anh yêu em, vậy anh có biết em không vui, em rất không vui hay không. Vì anh, em mất đi niềm vui niềm hạnh phúc. Tình yêu của anh chỉ khiến em thêm mệt mỏi, thêm đau khỏ. Em mệt lắm rồi, sức đã cạn, tâm đã kiệt, không còn đủ sức để tiếp nhận tình cảm của anh nữa. Nếu như anh yêu em, thì nên để em vui vẻ. Còn nếu không yêu cứ việc giữ lại. Chỉ có rời đi, em mới vui vẻ, nỗi đau mới giảm đi.”

Anh chán nản buông tay ra, ngồi phịch xuống ghế salon. Mỗi chữ mỗi lời nói của cô như lưỡi dao sắc bén rạch nát lòng anh. Anh không hiểu, anh yêu cô sao lại làm cô khổ sở, không vui chứ!!

”Tại sao! Tạo sao?”- Nỗi đau chất chứa trong lòng, anh không hiểu tại sao tình yêu của bản thân lại khiến cô đau khổ. Có bao nhiêu người mơ ước nhưng cô lại chẳng thèm ngó tới.

“Anh cái gì cũng có thể cho em, thậm chí còn hạ giọng bày tỏ với em, nhưng em không hề cảm kích hay chấp nhận nó. Anh đối với em tốt như vậy, nhưng còn em, em chưa bao giờ để tâm đến nó. Cho dù anh làm cách nào lấy lòng em, vẫn không cách nào khiến em bỏ đi quyết tâm muốn rời xa anh. Em là nữ nhân ngu xuẩn ích kỷ, anh vì em đánh mất đi tôn nghiêm. Nhưng em lại không quan tâm, em bỏ qua tất cả. Em nói đi!! Nói cho anh biết. Em còn muốn anh phải làm gì”- Anh giữ lấy hai vai nàng, lớn tiếng chất vấn. “Em muốn bức anh phát điên phải không? Em xem anh là kẻ ngu ngốc đem ra đùa giỡn, để cho anh ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra. Em thắng rồi, anh thua trong tay em. Lâm Hải Vy! Em là người không có trái tim, không có phổi, là nữ nhân ngu ngốc. Anh thật hối hận, rất hối hận vì đã bày tỏ với em. Em xem anh như kẻ ngốc chỉ để lợi dụng trả hết nợ, lợi dụng xong rồi đi vỗ mông bỏ đi, có phải phải không?”

Lợi dụng anh? Đây là định nghĩa yêu của anh sao?

“Tất cả đều do anh sắp đặt, bắt em làm tình nhân của anh, không cho em bỏ đi. Bây giờ anh chỉ trích em lợi dụng anh, anh có bị em lợi dụng sao? Nếu như có cũng là do anh tự tìm lấy”

“Em rốt cuộc cũng thừa nhận? Anh không còn giá trị lợi dụng, nên em đi tìm người khác phải không? Là ai? Mục tiêu kế tiếp là ai?”- Anh điên cuồng tra hỏi cho”

“Là nam nhân lần trước, đúng không!! Nói!! Nói cho anh biết có phải không? Anh ta mới là tình nhân lý tưởng phù hợp với em, phù hợp tiêu chuẩn của em, không trách được em lại cười nói thân mật như vậy!!”

“Nếu như anh đã nghĩ vậy thì tùy anh. Em không muốn chịu bất kì sự sỉ nhục nào từ anh, chỉ cầu xin anh để em đi, rời đi càng xa càng tốt”

“Em đi đi!! Cút đi, cút đi thật xa, đừng để anh gặp lại em, vĩnh viễn đừng gặp lại.”- Tình cảm đã cạn, anh tức giận chỉ về cửa.

Anh còn có thể làm gì? Cầu xin cô? Cô quyết rời đi như vậy dù có cố gắng cách mất, cũng không cách nào chiếm được cô.

Cô không vui chính là vết thương trí mạng của anh. Anh yêu cô, cô lại không yêu.

Thả cô đi!! Chỉ cần cô vui, anh có thể chịu đựng bất kì nỗi đau nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro