Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày rời khỏi nhà trọ, trừ công sự ở ngoài, Trịnh Khiết Liệt lại nhớ tới cuộc sống trước đây. Mỗi ngày đều cùng giai nhân hẹn hò, hắn tin tưởng mình nhất định có thể vui vẻ, Không có Lâm Hải Vy trong cuộc sống, anh lại càng vui hơn. Ban đầu đối với cô mê muội, si tâm cuối cùng cũng dần dần lấy lại được thăng bằng, thanh tĩnh.

Cô chỉ là một nữ nhân xấu xí không phải sao.

Từ sau khi bỏ đi, trong lòng vẫn cảm thấy chua xót, buồn bã không biết nên giải thích thế nào?

Tại sao khi cùng nữ nhân khác thân mật, anh lại nhớ đến vẻ lạnh lùng không khuất phục của Hải Vy? Tại sao khi anh thắng được hợp đồng làm ăn, anh hy vọng có cô bên cạnh để cùng nhau chia sẽ niềm vui. Trong tim mơ hồ cảm nhận sự mất mác, anh rốt cuộc mong muốn gì đây? Anh muốn làm gì? Anh không ngừng tự hỏi bản thân.

Kể từ khi rời khỏi Vy Vy, anh ngày nào cũng mua vui, để mặc bản thân mình phóng túng vô phép vô thiên, xung quanh mình toàn nữ nhân đang nhảy múa, dịu dàng bám lấy anh. Anh muốn chứng minh gì đây? Chứng minh rằng người luôn quanh quẩn trong đầu anh không quan trọng sao?

Thật sự không quan trọng sao?

Tưởng rằng rời đi anb có thể trở lại là mình, tiêu trừ đi sự mê luyến khát vọng của anh đối với cô, tưởng rằng sẽ trở lại như trước đây, anh sẽ quên đi cô.

Càng để nữ nhân khác đến gần càng nhớ cô hơn. Anh chẳng những không quên được, đáng sợ hơn lại còn nhớ nhung cô. Anh đã không còn là Trịnh Khiết Liệt nữa, những nữ nhân bên cạnh, anh cảm thấy tất cả đều trở nên thật xấu xa, hẹn hạ, mọi hành vi đều vô sỉ. Anh không cách nào tiếp nhận đám nữ nhân đó tới gần, ngay cả việc hôn hay chạm nhẹ anh cũng chán ghét.

Anh sao lại thế?

Thật ra, từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã không do dự muốn có cô, từ lúc đó cũng đã yêu cô. Chẳng qua anh không chấp nhận, càng không chịu đối diện, tưởng rằng mọi hành động tốt với cô là do bản tính tự ái của nam nhân. Tính cách không chịu thua, muốn cô thuần phục anh, muốn cô quỳ gối dưới chân anh.

Anh tự tin nắm trong tay mọi thứ.

Nhưng bây giờ !

Anh sai rồi !

Vị trí của cô ở trong lòng quan trọng hơn anh tưởng rất nhiều, cô càng sợ hãi muốn trốn khỏi anh thì anh lại yêu càng sâu.

Lần này rời đi để anh nhận thức được bản thân yêu cô sâu đậm đến mức nào. Cô sớm đã như mọc rễ, như loài cây cắm sâu rễ vào trong lòng anh , cô sớm đã thành một phần của anh, thậm chí là toàn bộ.

Anh không thể coi thường tình cảm của mình, anh yêu cô. Mất đi cô, sinh mạng của anh không còn ý nghĩa, như mất đi linh hồn chỉ còn thể xác.

Anh yêu cô.

Dù cô không yêu anh, anh cũng không chịu đựng được sự nhớ nhung này, nó giống như cây chùy đập vào lòng anh, anh nhận đủ rồi. Anh sẽ không từ bỏ có được cô, nhưng anh không cần người của cô. Anh đúng ra không nên từng ngày từng ngày thương nhớ cô, thoát không được khiến anh đau lòng buồn bã.

Anh muốn cô. Ít nhất anh có thể thoát khỏi sự tương tư khó chịu này.

Anh muốn cô vĩnh viễn bên cạnh anh, cả đời không buông tay.

Ý nghĩ đó khiến tim anh vui lên, những buồn bã lo lắng qua đi, anh bật dậy lao vút ra khỏi nhà.

Một người đàn ông có thể dễ dàng tiếp nhận nữ nhân nhưng nữ nhân thì ngược lại. Trong lòng phải có cảm giác ngưỡng mộ cùng quý trọng thì sẽ tiếp nhận người đàn ông đó, đây chính là điểm khác. Nam nhân có thể rơi vào bẫy tình nhưng cũng rất nhanh quên đi nữ nhân mình yêu, ngược lại nữ nhân sẽ dùng cả đời mình để báo đáp nam nhân mình yêu, một khi đã yêu thì tâm sẽ không bao giờ lấy về.

....

Hải Vy mệt mỏi ngồi liệt trên ghế salon, kẻ từ khi anh tức giận rời đi, mỗi ngày nàng giống như kẻ bị bệnh không có tinh thần để làm việc. Nàng căn bản không nên suy nghĩ lung tung, hơn nữa mỗi ngày đều nghĩ đến anh. Biết rõ nghĩ đến anh là không đúng, chuyện của cả hai chẳng qua là một trò chơi, khi nó kết thúc rồi hai người không chút liên quan.

Cô đến tột cùng là thế nào. Hai giọt nước mắt không nhịn được chảy xuống má.

Suốt một tuần lễ, anh không về nhà trọ. Cô thở dài một hơi, anh rốt cuộc đã nghĩ thông suốt rồi sao. Anh quyết định thả cô. Nếu như đã vậy, sao không trực tiếp bảo coi rời đi? Anh không muốn nhìn thấy nàng nữa phải không? Một tuần lễ nay, anh chắc không buồn chán đâu, mỗi ngày đều có bạn gái bên cạnh vui vẻ ung dung tự tại. Anh vừa đi đã có bạn gái chán ghét cô, vì sao không dứt khoát đi? Chẳng lẽ lại muốn nhốt cô ở đây để nhục nhã cô.

Cô làm sao có thể trở thành một trong đám nữ nhân kia đi ái mộ hắn? Không phải nói sẽ không nghĩ tới hắn sao? Biết rõ anh không yêu mình, tại sao coi lại ngu ngốc, lặng lẽ đi yêu anh.

Cô yêu anh.

Phát hiện này khiến cô không chút vui sướng. Nữ nhân một khi đã yêu, thì sẽ không cách nào thoát khỏi lưới tình. Cô hiểu địa vị mình trong lòng anh, anh sẽ không vì cô mà bận tâm. Cô sao lại si ngóc vọng tưởng anh thật lòng. Cô từ lúc bắt đầu đã biết. Vì sao lòng vẫn hy vọng, hy vọng vào trò chơi này Trịnh Khiết Liệt sẽ thật lòng.

Thật ngu ngốc!! Ngu ngốc mà.

Chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình sẽ có lúc động lòng càng không nghĩ tới mình sẽ động lòng vì người mình đáng ra không nên yêu nhất.

Anh vô lý bá đạo, phóng đãng không kềm chế được nhưng lại mê hoặc nàng, làm cho cô không thể khống chế bản thân mình mê luyến anh,  Từ lúc mới bắt đầu từ khi cô biết anh, biết chuyện của hai người bắt đầu, cô cũng đã mê luyến anh. Chẳng qua là cô cũng không tự nguyện đối mặt với vấn đề này, lại càng từ không hề suy nghĩ. Cô bất lực mềm yếu, thống hận mình để bản thân chịu ảnh hưởng to lớn của anh như thế. Cô cố ý địa không thèm nhìn anh, nhưng không ngờ trái tim cô có mất nhanh hơn.

Tình yêu dù có mãnh liệt, vẫn cần hôn nhân để làm bảo đảm. Nhưng cô biết anh sẽ không cưới cô, lại càng không yêu cô, sao lại chấp nhận thương anh, vẫn không thể mất đi lý trí. Cô không thể nhẫn nhịn, anh muốn coi chính là mục đích thực sự, cô không cho phép mình tham sống sợ chết sống như tình nhân mà không ai biết. Khi cô dù thật lòng nhưng cũng không được báo đáp, cô thà rằng rời xa anh, vĩnh không gặp lại anh, chứ nàng không muốn sống cuộc sống nhục nhã này.

Cô thương anh ! Nhưng anh vẫn không thương cô.

Thứ tình cảm này, anh sẽ không để ý, càng sẽ không quý trọng, quyết không thể để cho anh biết tâm sự của cô. Cô sợ sợ anh có vô tình nhục nhã nàng, giễu cợt cô, cô lại nhiều lần cầu khẩn, cầu xin anh cô, lòng của cô sẽ bị anh chà đạp thành từng mảnh nhỏ, thương tích đầy mình.

Không muốn tiếp tục đối mặt với gian phòng to lớn trống rỗng , hơn nữa chịu không được cảm giác trống không tịch mịch. Một mình trên giường lớn không cảm giác được sự hiện hữu, nhiệt độ của hắn, cô sợ một mình ngủ ở trên đó, sẽ chỉ làm nàng nhớ tới chuyện của hai người. Cho nên mấy ngày qua tới nay Hải Vy vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, ở trên ghế salon vượt qua những đêm dài cô đơn.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Trịnh Khiết Liệt trở về rồi sao?? Nếu đã chán ghét cô, tính đến chuyện cô, anh còn trở làm gì? Chẳng lẽ là báo cho cô một tiếng sao? Một tuần không xuất hiện? Chỉ câu nói đầu tiên đã có thể đuổi cô. Nếu quả thật là như vậy, cô sẽ lập tức, biết điều một chút thu dọn đồ đạc rời xa anh.

Khiết Liệt nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy cô. Anh không có ở đây, cuộc sống vẫn bình thường trôi qua sao? Trong tim chỉ có sự đau lòng. Dù đã chuẩn bị tốt, nhưng nhịn thế nào cũng không được, hắn không cách nào ngăn cản mình đi xem cô, đi yêu cô. Anh không ngờ khi gặp phải chuyện này, sẽ có cảm giác mãnh liệt điên cuồng đến thế.

Vén đi tóc trên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cẩn thận nhìn thật kỹ Hải Vy, chính là cô — là người đã để cho anh nếm được cái gọi là tình yêu thật sự, nữ nhân đã làm thay đổi anh. Chính là cô, hắn muốn vĩnh viễn yêu quý bảo hộ cô, không bao giờ buông tay.

Biết rõ cô đã ngủ thiếp đi nhưng hắn không kiềm chế được bản thân nhẹ cúi đầu hôn lên môi cô. Nỗi nhớ nhung suốt mấy ngày nay đành dùng nụ hôn này để hóa giải, nhưng vừa chạm vào cảm giấc giống như điện giật cùng nỗi nhớ đã chiếm lĩnh. Từ hôn dịu dàng từ từ trở nên sâu hơn, cố đè nén dục vọng, dự định sẽ buông nàng ra, anh không đành lòng làm cô thức giấc.

Chẳng phải ở Thiên Đô anh luôn có mỹ nữ bên cạnh sao? Một tuần lễ nay, anh cũng không buồn chán. Cô biết, mấy ngày qua anh thả mình trong thế giới cực lạc vui sướng. Mỗi ngày lại đến bar ăn uống vui vẻ thiếu gì mỹ nữ thay nhau hầu hạ anh, không phải sớm đã quên đi nữ nhân nhỏ bé như cô sao? Nhưng tại sao hôm nay, anh giống như bị cấm dục rất lâu, đối với cô cường đoạt chiếm lấy, dáng vẻ mê luyến thèm khát? Chẳng lẽ sơn hào hải vị, món ăn ngon quá nhiều nên muốn đổi khẩu vị ăn loại rau cỏ như cô sap? Tự đầu đến cuối cô chỉ như món ăn chay giúp anh thay đổi khẩu vị nhất thời.

Trịnh Khiết Liệt cúi người, tay đặt trên eo cô muốn ôm cô trở về giường.

Cô nằm trong lòng anh không nhịn được khẽ giật giật, phát hiện bản thân không cách nào an tâm ngủ trong lòng anh.

Anh phát hiện cô khác thường.

“Sao vậy?”- Anh quan tâm hỏi. “Nằm trên ghế salon bị cảm lạnh, anh đưa em về phòng”- Anh lại tiếp tục ôm lấy cô.

Cô tránh né khỏi cánh tay anh, rời đi ghế salon.

Ai nói cô không cần anh, ai nói cô đối với anh thờ ơ. Một tuần lễ xa cách đã khơi dậy sự đố kỵ trong cô. Nữ nhân!! Thật là làm người ta khó nắm bắt được.

Đi đến bên cạnh Hải Vy, tay vòng ra sau nhốt thân thể của cô vào lòng.

“Thật xin lỗi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Anh hứa sẽ không tự nhiên bỏ đi, hơn nữa dù đi đâu cũng báo cho em, lúc nào cũng sẽ giữ liên lạc”

Cô không muốn anh ở bên ngoài vui vẻ, vừa trở về đã vội vàng hứa này nọ bảo đạm cho cô. Bạn gái hắn nhiều như vậy đâu phải chỉ có mình nàng. Bây giờ anh khiến cô cảm thấy bản thân mình cũng giống như đám mỹ nữ đó.

Khi cô biết bản thân mình yêu anh, những đau khổ mà anh gây cho cô, cô không chịu nổi. Càng lưu lại bên cạnh anh, cô càng cảm nhận được tình yêu sâu sắc, càng vì nó mà đau lòng. Cô phải làm sao đây?

Thừa nhận cô yêu anh? Cầu anh thả cô!! Không, không không!! Cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng, dáng vẻ cao ngạo của anh, lúc đó cô sẽ không còn đất dung thân, đánh mất tôn nghiêm. Cô quyết không để anh biết sự thật cô yêu anh.

Cô không có dung nhan mỹ lệ không có tài nghệ hơn người, càng không phải là tình nhân lý tưởng trong suy nghĩ anh. Sớm muộn cũng có một ngày, hắn phải thả cô, trả lại không khí cho cô. Chỉ như vậy, cô mới có thể giữ lại tôn nghiêm ngẩng cao đầu mà đi.

“Chuyện của anh không cần báo, tôi cũng rất hiếm khi hỏi chuyện của anh. Mấy ngày qua là khoảng thời gian rất nhàn rỗi nhất tôi, bản thân hy vọng ngày nào cũng như thế, như vậy thời điểm tôi được tự do không còn xa nữa”

“Muốn tự do, vậy yêu anh đi”- Khi cô yêu anh thật, anh cũng không thả cô ra. “Biết đâu sau khi em yêu anh, anh cũng sẽ như vậy mà yêu em”- Khiết Liệt ôm cô càng chặt, biện đối phó tốt nhất chính là đừng vì lời nói của cô mà tức giận, đó cách đối kháng với tư tưởng của cô.

Anh thật sự rất yêu cô, mới vừa trở về tim đã đập nhanh. Lúc trước khi chưa xác định được, anh không dám mạo hiểm biểu lộ, anh càng sợ nếu anh thể hiện lòng mình cô sẽ không thèm đáp lai. Lần đầu tiên nếm cảm giác yêu, hắn hết sức cẩn thận.

Đối mặt với tình yêu, Trịnh Khiết Liệt mất đi sức lực cùng minh mẫn.

Yêu anh, không phải đã sớm yêu rồi sao? Chẳng qua tình cảm này không bao giờ được đáp lại, yêu anh, anh sẽ yêu cô sao?

Đừng khờ như vậy, Hải Vy , hắn làm sao yêu cô? Anh là kẻ vô tâm, cho dù có cũng không hoàn toàn thuộc về mình cô, trái tim anh phân ra hàng vạn ngăn chứa bao nhiêu mỹ nữ. Càng hiễu rõ anh, cô tự biết rõ, nữ nhân chỉ như tấm áo khoác mỹ lên trên người, Trịnh Khiết Liệt chẳng biết gì là yêu, là tình.

“Anh sẽ yêu sao?”- Hải Vy đối với việc này rất rõ ràng. “Nếu như anh biết yêu thì đã yêu lâu rồi, không chờ đến lúc tôi yêu anh, chỉ sợ khi tôi yêu rồi anh lại thay đổi”

“Không, cả đời này!! Anh sẽ bảo vệ em cả đời, bất kể em yêu anh hay không yêu”

“Bảo vệ một người mình không yêu thì có ý nghĩa gì, anh chỉ đế ý đến sự tự ái của bản thân khi thất bại. Không bằng dứt khoát thả tôi ra, từ từ đi tìm nữ nhân khác có thể an ủi bản thân mình”

“Đừng đưa ra những lý do đó để thuyết phục anh, một khi anh đã quyết thì sẽ không thay đổi”

Cô cón có thể làm gì bây giờ, một người vừa bá đạo vừa không nói lý lẽ. Cô cũng không muốn cùng hắn thảo luận vấn đề này, mỗi lần thảo luận kết quả cũng giống nhau.

Nữ nhân này là khắc tinh của cuộc đời anh, khiến anh không muốn yêu cũng không được. Bất luận nàng nói gì, hắn cũng không thả cô. Trịnh Khiết Liệt đi tới bên người nàng, tháo sợi dây chuyền trên cổ mình xuống, cũng là thứ nàng thích chạm vào nhất, đeo vào cổ cô.

Hải Vy vuốt sợi dây chuyền, kì quái xoay người đối mặt với anh.

“Tại sao lại cho tôi thứ này?”- co không rõ, đây là thứ anh thích nhất. Chưa bao giờ tháo xuống, nhưng hôm nay anh lại cởi ra đeo cho cô.

“Muốn em vui vẻ lên”- Rất kì quái sao, sống gần 30 năm, anh chưa bao giờ để ý tâm tình người khác, nhưng chỉ vì muốn cô vui vẻ, cho dù bồi thường bằng tất cả tài sản hắn cũng muốn một lần có được nụ cười của cô – nụ cười vì anh mà xuất hiện. Nhìn thấy cô vui, anh cảm thấy mình hạnh phục, cả người cũng vui vẻ lên, hạnh phúc của anh liên quan rất nhiều tới cô.

Là ban thưởng sao? Lúc vui thì thường cho nữ nhân ít đồ trang sức khi chán thì tống vào lãnh cung không bao giờ gặp. Từng món quà của hắn nàng đều đặt trong ngăn kéo, cái này cũng không ngoại lệ, Hải Vy tính tháo nó xuống.

Hai bàn tay to giữ lại, ngăn cản hành động của cô.

“Mấy thứ kia có thể không mang, nhưng cái này phải mang”- anh bắt buộc cô tiếp nhận, giọng kiên quyết.

Cô đưa mắt hỏi anh: “Nó có gì khác sao?”- Ở trong mắt cô quà nào cũng như nhau, nó khiến nàng cảm thấy bản thân thật vô sỉ.

“Nó đi theo anh suốt mười năm nay, là bùa hộ mệnh, từ nay nó thể mang đến cho em may mắn.”- Trịnh Khiết Liệt nói, “Còn nữa, nó là dấu hiệu của anh”

“Như thế nó rất quan trọng với anh vậy tại sao lại tặng nó”

“Chỉ để em hiểu một chuyện”- Anh chăm chú nhìn sâu vào cô, trong đó chứa đựng tình cảm sâu sắc. “Em rất quan trọng với anh”

Cô yên lạnh nhìn anh, cô bị những lời này làm cho cảm động. Bất kể anh vô tình hay có tình, cô cũng coi đó là thật.

“Thật quan trọng sao?”- Cô nhẹ hỏi, trước mắt phủ một màn sương. Có thể nghe từ chính miệng anh nói như thế xem như cũng hạnh phúc.

“Vy Vy! Em dối với anh rất có ý nghĩa, em không giống những người khác mà anh yêu! Yêu anh không phải chuyện xấu, sau này em phát hiện sau khi yêu anh sẽ rất hạnh phúc, rất vui vẻ”- Anh muốn nói dùm cô, lòng của cô đóng quá chặt, thậm chí không chút kẻ hở cho anh. Làm sao để mở của lòng cô? Khiến cô tiếp nhận anh.

Cô lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, hít một hơi thật sâu, rời khỏi anh. Anh không phải muốn cô vì cô khác đám nữ nhân kia sao? Nếu như cô cũng học đám nữ nhân kia, như vậy cũng có lúc anh chán cô. Cô không muốn rời đi, đúng không? Cho nên cô vẫn bài xích mình yêu anh, sợ anh vứt bỏ. Nhưng kết cục chuyện đã phát sinh, vô luận yêu hay không yêu, nàng có lúc cũng sẽ bị vứt bỏ. Không thừa nhận kết quả này, chẳng qua là cách giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thân.

Anh đi tới bên cạnh kéo cô vào lòng. Tiểu nữ nhân này cô hắn lần đầu tiên trong đời nếm mùi vị yêu. Anh thừa nhận cả quãng đời sau này chỉ muốn cô bầu bạn.

Nhưng muốn thật sự có được cô không dễ, làm sao bỏ đi ý nghĩ muốn rời xa anh của cô đây? Làm sao để cô cam tâm tình nguyện ở bên anh. Nếu có một vật gì đó, có thể khiến quan hệ hai người gắn bó, tăng tình cảm lên, không phải có thể hoàn thành việc thu phục tâm của cô sao? Trịnh Khiết Liệt quyết định, chỉ có một cách mới khiến cô hoàn toàn ở lại. Nữ nhân một khi có hài tử, thì sẽ hy vọng hài tử mình có phụ thân như thế sẽ an tâm ở lại. Lúc đó chuyện đi hay không, cô cũng không quyết được. Chỉ có thể gả cho anh, anh nghĩ tới lúc cô sẽ gã cho anh.

Quen biết đám nữ nhân nhiều năm, anh làm việc gì cũng cẩn thận không để xảy ra sơ sót, không để cho bất kì ai dùng hài tử để nhốt anh, uy hiếp anh. Nhưng cô thì khác, anh sẽ không dùng bất kì biện pháp ngừa thai nào, anh cố ý muốn cô mang thai. Phụ nữ mang thai lập gia đình không phải chuyện tốt, nhưng cô đặc biệt, thông minh, trí tuệ, bình tĩnh thuần khiết khiến người khác yêu say đắm, nữ nhân như vậy sinh hài tử nhất định sẽ thông minh khả ái. Thời gian qua lâu dài, cô ở lại bên anh, tình cảm sẽ không nguội lạnh mà ngày càng sâu đậm.

Sáng sớm rời giường, Trịnh Khiết Liệt thần thanh khí sảng. Bên cạnh cô đang mơ màng mở mắt nhìn sang, sau khi có thai, con nhất định là của anh.

Chuyện phát triển ngày càng nhanh khiến cho Hải Vy không dự liệu được, mỗi ngày Trịnh Khiết Liệt lại để cho cô tự do làm gì mình thích, nhưng trên thực tế anh vẫn không buông cô ra. Điều làm cô khó giải thích, chính là tối hôm qua anh không dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào. Cô biết trên phương diện này anh luôn cẩn thẩn, không ngu ngốc làm chuyện hồ đồ, tất nhiên cũng không cho nữ nhân mang thai con anh, cho nên nhiều năm qua anh vẫn bình an vô sự. Cô sẽ có thai sao? Cô không tự chủ xoa xoa bụng, chuyện tối qua có thể khiến cô mang thai, Vy Vy thầm nghĩ, hai lông may chau lại tạo thành một đám mây đen.

Chuyện không trùng hợp như vậy, sơ suất một lần cũng có thể thụ thai, Trịnh Khiết Liệt dĩ nhiên không để chuyện này xảy ra, sau này anh sẽ không sơ sót như thế.

Nhưng trong cuộc sống càng làm cô không thể biết trước, Trịnh Khiết Liệt chẳng những không dùng biện pháp tranh thai, ngược lại còn lựa trúng khoảng thời gian thụ thai tốt nhất của cô. Tại sao anh lại thế? Điên rồi sao? Anh không biết làm như vậy cô sẽ mang thai sao? Hay anh cố ý? Hải Vy không khỏi rùng mình, không có lý do nào để anh làm thế.

Bất kể vì sao anh muốn, cô cũng không để bản thân mang thai. Thân là tình nhân, không có tư cách mang thai, càng không có quyền làm mẹ. Không danh không phận sống trong bóng tối như bóng ma, không cha, không có ai, không có một gia đình hoàn hảo, sao nuôi dạy con tốt. Cô không muốn làm khó cha đứa trẻ, càng không muốn người khác, hay những bạn cùng tuổi kì thị con mình. Cô biết cuộc sống khó khăn, nếu không thể cho con mình một ngôi nhà hạnh phúc, hoàn cảnh sống tốt thì đừng bắt con chịu tội chung.

Nửa tháng sau, cô phát hiện mình không mang thai, trong lòng bình tĩnh lại. Nhưng cô lại phát hiện vẻ mặt hắn có chút âm trầm. Cô hẳn là may mắn, mới khiến cô dễ dàng đạt thành tâm nguyện không mang thai như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro