Chương 6: Mỏng Manh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Phong đưa đôi mắt nặng trĩu nhìn chiếc đồng hồ vạn niên treo trên tường.

3 giờ 25 phút, thứ tư ngày 29 tháng 12 năm 2012.

Hạ Băng đã chìm sâu vào giấc ngủ, bàn tay nhỏ nhắn của cô nằm trọn trong tay Phong.

Lần thứ 4, một giọt nước mắt lăn dài trên khoé mắt người con gái đang mơ màng ấy.

Giờ thì Phong tin, khi ngủ, người ta cũng có thể khóc. Khóc trong vô thức. Ngay cả khi ngủ, nỗi đau ấy vẫn chẳng vơi. Người con gái này, rốt cuộc đã trải qua những điều tồi tệ gì?

Tiếng kêu khóc lúc Hạ Băng ở mộ người đã khuất lờ mờ khiến Phong hiểu sự việc.

Quốc Anh là bạn thân đại học của Hạ Băng, là ân nhân và cũng là nỗi ám ảnh của cô ấy. Hạ Băng đã từng tự tử. Năm cuối đại học và trùng với ngày mất của Quốc Anh - người đã ra sức cứu Hạ Băng khi cô gieo mình xuống dòng sông chảy siết. Người ra đi là Quốc Anh, cậu ấy không hề biết bơi. Và Hạ Băng, tâm hồn cô ấy cũng đã  chết từ giây phút đó rồi.

Có lẽ, lúc trên ô tô, khi nghe bản tin về vụ tai nạn thương tâm sáng nay, trái tim cô ấy chắc đau lắm. Trong cơn mê sảng vài hôm trước, chẳng phải cô ấy đã luôn miệng gọi tên người thanh niên kia hay sao?

Điều Phong không thể lí giải nổi, lí do gì khiến Hạ Băng nghĩ đến cái chết? Điều đó chắc phải tồi tệ và đớn đau lắm.

Điều duy nhất khiến cô ấy có thể tiếp tục sống có lẽ là gia đình và người bạn thân nhất kia. Sự ràng buộc những mối quan hệ con người với con người có lẽ là lí do duy nhất để người ta có thể tiếp tục cuộc sống khi cảm thấy cuộc sống này chẳng còn gì để níu kéo. Người con gái kia sống cho những sự mất mát đã qua, sống cho những kì vọng của người đã khuất, cô ấy sống bởi…sự ràng buộc.

Và ngay lúc này, Phong cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình. Có sợi dây ràng buộc nào giữa anh và người con gái ấy?

   Vừa về nước sau chuyến du học, lần đầu tiên Phong gặp Hạ Băng là khi cô đang chăm chú tô lại lớp son môi trước cửa xe một cách tự nhiên nhất có thể. Ấn tượng về một người con gái xinh đẹp có chút bất cần khiến cậu chưa vội quên, thì tối đó, Hạ Băng đột ngột mở cửa xe của cậu, kêu đến quán rượu và uống say mèm. Vẫn cô gái đó, vẫn đôi mắt buồn xa xăm, vẫn đôi môi đỏ mọng ban chiều, nhưng vẻ bất cần ấy đâu? Trước mặt Phong là một cô gái với tâm hồn mỏng manh, tựa như chỉ cần một cơn gió khẽ thảng qua cũng khiến tâm hồn tổn thương ấy rạn vỡ. Và giờ, người con gái khóc khi ngủ, người con gái có trái tim chứa nhiều vết cứa này còn có bao nhiêu nỗi đau giấu kín nữa?

Có chút cảm giác đau xót bỗng len lỏi trong trái tim chàng thanh niên trẻ ấy. Phải chăng, với những chàng trai có trái tim đủ ấm, sự cảm thông với một tâm hồn mỏng manh vụn vỡ là điều tất yếu?

Chỉ biết rằng, bàn tay đủ ấm đêm đó, vẫn giữ chặt một bàn tay nhỏ nhắn run run.

***

Từng cơn gió khẽ khàng hất nhẹ tấm mành che cửa trắng muốt. Phong giật mình tỉnh khi chiếc chuông báo thức hàng ngày kêu ầm ĩ. 6 giờ sáng.

Bàn tay bỏ lửng, căn phòng trống trải, người con gái nắm chặt tay cậu tối qua hoàn toàn biến mất. Mọi chuyện cứ như chưa từng xảy ra.

6 giờ sáng cuối đông, trời vẫn chưa sáng hẳn, mưa phùn lạnh giá, gió buốt tận sống lưng. Hạ Băng, cô ấy đi đâu?

Con phố tối qua hoàn toàn im ắng, nghĩa trang không một bóng người, nơi đầu tiên gặp Hạ Băng?

Phong thở hổn hển trước khách sạn mà 3 hôm trước cậu gặp Hạ Băng, cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế đá bên cạnh.

Gió lạnh mà mồ hôi cậu ướt nhèm chiếc áo trắng mỏng tanh, 8 giờ 20 phút sáng. Hạ Băng không hề qua đây.

Đôi khi con người ta hành động những điều mà người ta không thể lí giải nổi vì sao lại làm như vậy. Chính Phong, cậu cũng không thể hiểu nổi bản thân mình.

Vì điều gì mà cậu điên loạn tìm cô gái có đôi mắt to kì dị kia? Lo lắng cho cô ấy, muốn hiêủ rõ con người bí ẩn ấy, muốn nối những yêu thương đứt đoạn, muốn nắm lấy bàn tay ấy.

Vì cô ấy quyến rũ? Vì cô ấy bí ẩn? Vì cô gái ấy mỏng manh? Vì cô gái ấy bất cần?

Có lí do nào cho những tình cảm không thể nói bằng lời? Có lí do nào cho những hành động không thể lí giải? và có lí do nào cho những suy nghĩ ngổn ngang trong tâm trí ?

Không, chẳng có lí do nào cả.

Đơn giản là vì trái tim cậu muốn thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kio