Duyên phận là điều tuyệt vời không thể tả - Minh Nguyệt Thính Phong [ HOÀN ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch : Hương Cỏ

Lương Lâm cầm chiếc kính gọng đen trong tay ngắm đi ngắm lại, nàng khẽ mím môi rồi đặt nó vào trong hộp, cất sâu trong ngăn kéo đóng lại.

Chiếc kính này nàng đã giữ ba năm. Nàng không bị cận nhưng nàng vẫn đeo vì gọng kính này cùng một kiểu với kính của hắn. Vừa tốt nghiệp xong, nàng xúc động vội vã đi kiếm khắp thành phố để tìm bằng được một chiếc kính giống với kính của hắn. Nàng cũng không biết vì sao mà trong lòng nhớ mãi không quên như thế.

Có thể chỉ vì hắn là mối tình đầu tiên của nàng. Cũng không đúng, tình cảm này nàng chôn giấu trong lòng nên gọi là thầm mến mới chính xác, lần đầu tiên thầm mến, hơn nữa cũng là tình cảm duy nhất cho đến lúc nàng 24 tuổi 

Tận ba năm sau, ngày hôm qua nàng gặp lại hắn Chu Thụy Thần, nam nhân đã khiến cho nàng và người bạn gái thân thiết Tiếu Đình cùng yêu mến. Ngày đó, ai thổ lộ trước người đó thắng, Tiểu Đình tiết lộ tình cảm này trước cho nên nàng đành phải chôn giấu tình yêu của mình, vẫn âm thầm giấu đến bây giờ

Chu Thụy Thần đã đổi kính, còn nàng vẫn giữ chiếc kính giống y như của hắn.

Tình cảnh hai người gặp lại cũng không có gì đặc biệt. Hắn dường như cao hơn một chút nhưng vẫn là nước da trắng, phong thái lịch sự, giữa đám đông Lương Lâm chỉ nhìn một cái liền nhân ra ngay. Hắn không biết nàng đã từng yêu hắn. Nàng càng không biết hắn cũng có thể không nhớ nàng, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Hắn quay người, ánh mắt vừa vặn gặp mắt nàng, sau đó cười nhẹ, nụ cười vẫn ấm áp như ngày xưa.

"Thật là trùng hợp, đã lâu không gặp." Hắn nói.

Lương Lâm khẩn trương, ngón tay theo bản năng sờ sờ lên mũi kính. Đó cũng là động tác quen thuộc của hắn. Nàng hơi mất tự nhiên chỉ sợ hắn nhìn ra điều gì đó nên cố gắng giữ nét mặt thoải mái, tâm tình thả lỏng đáp: "Đúng vậy, thật là trùng hợp."

"Mấy năm nay có tốt không?"

"Cũng tốt."

"Đang đi dạo phố sao?"

"Không, đi phỏng vấn, thuận đường ngang qua đây."

"Ô, tốt không?" 

"Cũng không biết."

Nói chuyện như vậy không có chút thú vị nào nên nàng cố gắng tìm cách trả lời: "Dù sao cũng phải chờ thôi"

"Ừ." Hắn vẫn nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu dịu dàng khiến trái tim nàng nhảy loạn lên. Có lẽ bệnh cận thị của hắn tạo nên ảo giác, nàng tự nhắc nhở chính mình.

Gặp lại cũng chẳng mang lại nhiều thân thiết, nàng chưa nói được mấy câu liền vội vã tạm biệt, hắn không hỏi nàng cách liên lạc lại, nàng cũng không hỏi hắn. Lúc nàng quay đi, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng nàng khó chịu thì được gì? Hai người cùng lắm cũng chỉ là hai kẻ đã từng quen biết, giữa biển người mênh mông vô tình gặp lại nhau, lần sau vô tình gặp lại cũng không biết là ngày tháng năm nào.

Về đến nhà, Lương Lâm tháo mắt kính xuống, đặt nó vào hộp cho vào ngăn kéo. Nếu như lần này gặp lại có chút tác dụng thì đó chính là để cho nàng hoàn toàn chết tâm.

Đã ba năm, nàng đang làm gì đây? Làm một cô gái u mê quên cả thời thanh xuân tươi đẹp nhất? Ngẫm lại, nàng và hắn tuy có duyên gặp lại nhưng hắn lãnh đạm vô tình, còn nàng thì rối rắm khổ sở. Nàng biết nên buông xuống tình cảm này nhưng đã mang theo từng ấy năm, đâu phải nói quên là quên ngay được.

Như muốn chứng minh có thể giải thoát chính mình, Lương Lâm đi hai vòng quanh phòng, vận động tay chân. Đúng rồi, nàng còn muốn đem lễ vật đã trao đổi hồi tốt nghiệp vứt bỏ tựa như làm thế thì cũng giải thoát được gánh nặng tinh thần của mối tình giấu kín kia.

Nàng chạy về phía hộc tủ, ở dưới hộc tủ lộ ra một quyển sổ. Đây là quà khi tốt nghiệp hắn tặng nàng, một quyển lưu bút, còn nàng thì kỷ niệm cho hắn một cây viết. Lúc hắn đưa có nói điều gì đó nhưng nàng không còn nhớ rõ. Nàng vuốt ve quyển sổ lòng đầy cảm xúc, từ ngày đó đến giờ vì luyến tiếc mà nàng chưa từng dùng đến.

Nàng ngồi dưới đất, đem quyển sổ đặt trên đầu gối ngắm nó như muốn hồi tưởng lại dĩ vãng, trên bìa sổ in hình một chú mèo nhỏ đang vui vẻ ôm một cuộn len. Nàng chạm tay vào đầu chú mèo, trong lòng thầm nói tạm biệt, sau đó giơ tay ném quyển sổ vào thùng rác bên cạnh.

Nàng quả quyết đứng dậy đi tắm rửa sạch sẽ, tắm xong, đi vào bếp nấu cơm, ăn cơm rửa chén xong thì ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon, mắt nhìn chằm chằm vào ti vi nhưng trên ti vi đang chiếu cái gì nàng cũng không biết, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh của hắn hôm nay.

Vóc dáng cao ráo, bờ vai rộng vững chãi, áo sơ mi trắng lịch sự, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thoải mái. Nụ cười của hắn mang lại sự ấm áp, cảm giác đó bao nhiêu năm qua cũng không hề thay đổi.

"A. . . . . ." Lương Lâm lắc lắc đầu thật mạnh. Thì ra, dẫu cho không dùng tới kính kia, vứt bỏ quyển sổ đi thì lúc tắm nàng cũng nhớ hắn, nấu cơm nghĩ đến hắn, rửa chén cũng muốn hắn. . . . . . 

Lương Lâm đau khổ, nàng bệnh thật rồi!

Nàng chạy về phòng, lấy lại quyển sổ đang nằm trong thùng rác, quyết định trước tiên viết ra tâm sự của mình, sau đó sẽ đem thiêu hủy, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn chăng?

Nàng bật đèn bàn, cầm cây bút lên, lật trang thứ nhất của quyển số.

Trang giấy thứ nhất vừa mở ra, trong nháy mắt, nàng ngây người.

Trên mặt giấy là nét chữ ngay ngắn rõ ràng, bút tích cứng cáp tiêu sái quen thuộc.

Nàng nhìn như muốn xuyên thấu những con chữ, thậm chí có thể tưởng tượng ra ngón tay sạch sẽ thon dài cùng với dáng vẻ cầm bút viết của hắn.

"Lương Lâm, tôi phân vân rất lâu khi viết thư này, tôi đã thấy em từ chối nhận thư tình của nam sinh khác nên không dám viết thư đưa cho em sợ em tiện tay đánh mất. Biết em thích sưu tập những cuốn sổ xinh xắn vì vậy tôi muốn thổ lộ trái tim mình ở đây, dường như điều đó dễ dàng hơn là gặp trực tiếp em để nói."

Lương Lâm ngây dại, sao lại như vậy? Không ngờ bên trong cuốn sổ này lại cất giấu một lời tỏ tình, càng bất ngờ hơn nữa là do hắn viết cho nàng. Hắn chưa từng nói rõ, nàng chưa từng mở ra.

Ngày ấy, lúc Tiếu Đình khóc kể chuyện bị hắn cự tuyệt nàng cũng không biết an ủi như thế nào, nàng càng không thể kể chuyện nàng cũng có tình cảm sâu sắc dành cho hắn. Nàng không dám, mà hắn cũng im lặng, cho nên hai người bọn họ cứ thế mà bỏ lỡ mất ba năm.

Lương Lâm không cách nào hình dung cảm xúc trong lòng, nàng muốn khóc mà không ra nước mắt, nàng vuốt nhẹ lên hàng chữ.

"Tôi biết Tiếu Đình là bạn tốt của em, tôi không muốn làm cho em ngại ngùng lúng túng, lại sợ ảnh hưởng đến tình bạn của hai người. Bây giờ tốt nghiệp rồi, tôi muốn nói cho em biết là tôi thích em, em có chấp nhận tình cảm của tôi hay không?"

Những lời này như một cây ghim châm vào lòng nàng, tất nhiên nàng chấp nhận, nàng vui mừng vô cùng nhưng đã ba năm trôi qua. . . . . .   Lần đầu tiên Lương Lâm nhìn thấy Chu Thụy Thần là đầu năm học sơ trung. 

Một chiều mùa thu sau giờ tan học, Lương Lâm đang cầm túi sách trên đường đi về nhà, nhìn trên vỉa hè lá rụng thành một thảm dày, nàng cố ý đi lên nghe tiếng lá cây xào xạc dưới chân. Vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh thì nàng thấy một thiếu niên trắng trẻo mặc áo sơ mi trắng đang đứng ở góc đường cho một chú chó lạc ăn gì đó.

Thiếu niên kia nghe được tiếng động sau lưng quay đầu lại nhìn nàng rồi khẽ mỉm cười. Nụ cười ấm áp tươi đẹp ấy đã ghi khắc vào trong lòng Lương Lâm. 

Ngày thứ hai ở trường học Lương Lâm lại thấy hắn, nàng phát hiện hắn chính bạn học ở lớp bên cạnh. Nàng hơi ngạc nhiên, học cùng trường 3 năm, lớp học kề bên vậy mà nàng chưa từng để ý tới nhưng bắt đầu từ hôm đó nàng thường lén nhìn hắn. Lúc tan lớp hắn đi ngang qua cửa sổ, lúc tan trường hắn đeo cặp sách cùng bạn học đi lướt qua nàng. Mọi chuyện diễn ra tự nhiên như thế, như thể chỉ cần có lần đầu tiên thì họ sẽ cứ vô tình gặp lại nhau.

Ba năm sơ trung trôi qua rất nhanh, nàng và hắn cùng lên cao trung. Lần này hắn và nàng ở cách nhau hai phòng học nhưng nàng cũng vẫn thường xuyên gặp hắn. Phòng học lớp nàng có cửa sổ đối diện sân trường, hắn phong cách lịch sự nhưng lại thích đánh cầu, mỗi lần hắn chơi cầu nàng thường tìm vị trí thuận tiện chỗ cửa sổ lén nhìn ra. Năm lớp 11, nàng mới biết được tên hắn là Chu Thụy Thần, còn tên của nàng thì nàng nghĩ hắn không biết.

Nàng cứ nhìn hắn ba năm như vậy, mỗi ngày sau giờ tan học nàng đều đi lại con đường đó, nhìn nơi cũ xem chú chó lạc còn ở đó hay không. Đáng tiếc là chú chó không còn mà nàng cũng chẳng gặp hắn.

Sau khi tốt nghiệp trung học nàng thi đậu trường Đại học A ở thành phố lớn B. Ngày tốt nghiệp, nàng hạ quyết tâm muốn nói cùng hắn nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy đâu. Nàng khẽ đến gần chỗ các bạn cùng lớp hắn nghe ngóng thì biết được hắn bị bệnh không tới. Lương Lâm cảm thấy rất tiếc nuối, tình cảm mơ màng này ngay cả một câu chưa nói thì kết thúc sao?

Kết quả dĩ nhiên là không có kết thúc.

Đến thành phố lớn B, nàng lại phát hiện bọn họ học chung một khoa, nàng cao hứng vô cùng nhưng lại vờ như không biết nói: "Thì ra bạn cũng học ở đây, tôi từng gặp bạn rồi."

Hắn cũng cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như vậy trả lời: "Mình cũng thấy bạn, bạn thích xem đánh cầu, bạn hay ngồi ở chỗ cửa sổ lầu hai nhìn ra ngoài sân, cách lớp mình hai phòng học."

Nàng đỏ bừng cả mặt chăm chú nhìn hắn thấy hắn dường như vô tình nên trong lòng âm thầm kêu may mắn rồi nhẹ thở phào.

Có mối quan hệ này, lại cùng học chung một khoa, bọn họ gặp gỡ nhiều hơn. Tính nàng hay xấu hổ, hắn lại dịu dàng lịch sự nên giữa họ chỉ là những câu chuyện bình thường đạm mạc nhưng nàng biết rõ nàng yêu hắn. 

Thời gian đó người bạn tốt nhất trong lớp của nàng là Tiếu Đình, Lương Lâm không biết thổ lộ tấm lòng này thế nào nên nhờ Tiếu Đình nghĩ cách giùm. Lúc ấy Tiếu Đình cũng rất hưng phấn, cô nói cô cũng muốn thổ lộ tình cảm với một người nhưng cô đã nghĩ ra biện pháp rồi, Tiếu Đình còn nói cô yêu Chu Thụy Thần.

Ngay lập tức ba chữ này khiến Lương Lâm ngây dại. Tiếu Đình không phát hiện ra điều gì, vẫn nhiệt tình hào hứng nói về kế hoạch của cô, nào là nói Chu Thụy Thần tính tình lãnh đạm nên nhất định phải dùng phương pháp mạnh mẽ. Cô líu lo nói rất nhiều còn Lương Lâm một lời cũng chẳng dám thốt ra.

Cho đến khi các nàng trở lại ký túc xá, Lương Lâm cũng không nói đến đối tượng mà nàng muốn thổ lộ là ai mà Tiếu Đình cũng không để ý, trong đầu cô đang tràn đầy kế hoạch lớn lao kia. 

Một tháng sau trong buổi biểu diễn văn nghệ của khoa, Tiếu Đình biểu diễn đàn dương cầm. Nhìn Tiếu Đình là một cô gái xinh đẹp lại có tài, Lương Lâm đứng ở cánh gà có cảm giác mình thật kém cỏi. Màn biểu diễn của Tiếu Đình được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt vỗ tay như sấm. Tràn đầy tự tin với nét mặt tươi cười như hoa, cô cầm micro hướng xuống hội trường phía dưới nói: "Cám ơn mọi người. Nhân cơ hội này, tôi muốn thổ lộ cùng nam nhân tôi thích . . . . . ." Lương Lâm không đủ dũng cảm nghe tiếp từ trong hậu trường chạy ra ngoài, đi mấy vòng quanh sân trường đến không còn biết làm gì nữa thì mới trở về ký túc xá. Đêm đó, Tiếu Đình trở về rất khuya, mắt đỏ hoe kể lúc ấy Chu Thụy Thần không nói gì nhưng ngay sau khi đêm hội diễn kết thúc thì trả lời cô rằng hắn không thể đón nhận tình cảm của cô. Trước mặt Lương Lâm, Tiếu Đình nắm chặt hai tay nói cô quyết không bỏ cuộc, sẽ tiếp tục theo đuổi đến cùng.

Lương Lâm không biết cô làm thế nào để theo đuổi đến cùng nhưng sau đó, tình cảm thân thiết giữa nàng và Tiếu Đình cứ vô tình mà nhạt dần. Công việc của Tiếu Đình bề bộn, ngoài việc tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa lại còn phải theo đuổi Chu Thụy Thần, mà bản thân Lương Lâm cũng rất bận rộn, đi học, làm việc ngoài giờ, còn phải che giấu ánh mắt dõi theo Chu Thụy Thần của chính mình nữa.

Bốn năm đại học trôi qua rất bình yên. Lương Lâm cũng đã hai lần từ chối sự tỏ tình của người khác. Thư tình đưa đến nàng không nhìn một cái liền trả lại rồi trả lời trong khi đang học nàng không muốn yêu. Đối với các bạn học, nàng được coi là một cô gái thanh cao hướng nội, học cực kỳ giỏi, chỉ đơn giản như thế mà thôi.

Cuối cùng vào ngày tốt nghiệp đại học Lương Lâm cũng tặng quà kỷ niệm cho Chu Thụy Thần. Mặc dù không phải là tỏ tình nhưng cũng coi như sự bù đắp cho những tiếc nuối của thời trung học, hoàn thành tâm nguyện đầu tiên của nàng. Điều bất ngờ nhất chính là Chu Thụy Thần cũng tặng nàng quà kỷ niệm, một quyển sổ nhỏ cỡ chiếc máy tính xách tay vô cùng xinh xắn. Lương Lâm vốn thích sưu tập các kiểu sổ này, nàng không ngờ hắn cũng biết sở thích của nàng.

Lúc Chu Thụy Thần cười nhẹ nhàng, bàn tay thon dài đưa quyển sổ tới, Lương Lâm không tự chủ được đỏ hết cả mặt, chỉ cúi đầu nói cám ơn mà không biết rằng mình đã bở lỡ không thấy vẻ mặt muốn nói gì đó lại thôi của hắn. Sau khi tốt nghiệp, nàng tìm được một công việc ở thành phố D cách thành phố A rất xa nên chẳng bao lâu sau thì rời đi.

Ngày đó nhận được quà kỷ niệm, Lương Lâm ôm quyển sổ kia trong lòng đột nhiên có cảm giác đau đớn thấu tâm can. Nàng xúc động đi mãi đi mãi tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được một gọng kính giống y chang của hắn. Nàng lắp kính trắng vào đeo, lòng tự nhủ coi như giữ kỷ niệm cuối cùng về hắn.

Sau đó Lương Lâm xin được việc tại một công ty lớn nên mướn một phòng nhỏ gần đó để thuận tiện đi làm, nàng cũng không liên lạc với Chu Thụy Thần nữa, thỉ thỉnh thoảng cùng Tiếu Đình nói chuyện qua mạng. Quyển sổ kia Lương Lâm cất trong ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo, không bỏ đi được mà cũng chưa từng đụng tới. 

Chuyện xảy ra đã ba năm, ý đậm tình sâu như vậy cũng đã bị nàng bỏ lỡ. Chu Thụy Thần viết trên đó rằng nếu như nàng chấp nhận tâm ý của hắn thì gọi điện thoại cho hắn, nếu nàng gọi hắn sẽ không đi nữa.

Lương Lâm nhìn dòng chữ mắt nhòa lệ nhớ lại năm đó sau khi tặng cho nàng, hắn có gọi điện hỏi nàng có thích quà hay không nhưng nàng không nói được gì chỉ trả lời qua quýt để ứng phó, vì vậy hắn không đợi nàng nữa mà nàng cũng cứ như vậy bỏ qua tâm tư của hắn. Ba năm, sợ rằng người ta cũng đã có bạn gái, thậm chí bàn đến chuyện kết hôn rồi.

Lương Lâm ngơ ngác ngồi một hồi lâu chợt cầm điện thoại lên, nhìn vào dãy số kia gọi tới. Đáng tiếc đúng như dự đoán của nàng, phía bên kia chỉ truyền tới một âm thanh trả lời "Xin lỗi, số điện thoại này không đúng." Nàng đã thay số điện thoại, hắn đương nhiên cũng thế.

Lương Lâm mở máy tính ra, nhiều năm qua chưa bao giờ nàng cảm thấy bị kích động như vậy. Thấy Tiếu Đình đang trực tuyến, nàng gọi điện hỏi xem cô có còn liên lạc với Chu Thụy Thần hay không, đáng tiếc là ngay cả Tiếu Đình cũng không còn giữ liên lạc.

Kết quả này khiến cho Lương Lâm cả đêm không ngủ được, không lẽ hai người lại một lần nữa vuột mất nhau? Lương Lâm vò đầu con gấu bông rồi rời khỏi giường, sau khi dọn dẹp xong xuôi nàng cầm túi xách đi ra ngoài. Thời gian này nàng chỉ làm việc bán thời gian nên có khá nhiều thời gian rảnh rỗi. Nàng chưa từng có quyết tâm như thế, đã một lần lại một lần bỏ qua nhau nên lần này nàng phải nắm cho thật chặt.

Lương Lâm trở lại nơi hôm qua nàng đã gặp Chu Thụy Thần. Nàng đứng ở đầu phố nhìn mọi thứ xung quanh. Khắp nơi đều là người. Nàng bước từng bước trên nền gạch được ghép những ô vuông như một bức tranh xinh đẹp, đột nhiên có cảm giác như mình trở lại khoảnh khắc đó, lúc nàng đi trên con đường nhỏ phủ đầy lá rụng, nghe tiếng lá vỡ dưới chân, vừa ngẩng đầu lên là nàng có thể nhìn thấy hắn.

Nàng ngẩng đầu, đáng tiếc không thấy hắn. Giữa biển người mênh mông, nàng thấy mình giống như một cô hồn đang không ngừng tìm kiếm, bất chợt nhớ tới bộ phim ‘Quẹo trái, rẽ phải’ nàng đã từng xem, trong đó hai nhân vật chính luôn xuất hiện trong cùng một khung cảnh nhưng họ lại luôn đi lướt qua nhau. 

Lương Lâm quay đầu lại nhìn sau lưng không thấy hắn, nàng nhìn bên trái rồi quay sang phải cũng không thấy. Mấy người đi đường ngạc nhiên nhìn nàng. Lương Lâm làm mặt quỷ, họ coi nàng là người mắc bệnh thần kinh cũng được nhưng nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội lần nữa. Hai bốn năm qua, nàng đã nhút nhát, thiếu quyết tâm nên mới xảy ra bi kịch này, bây giờ dù thế nào nàng cũng phải tìm lại. 

Lương Lâm điên khùng đi vòng vo trên con đường đó ba ngày liền. Nàng đi sớm về trễ, không lên mạng, không mở điện thoại, tinh thần tập trung đến mức nàng nghĩ nàng sắp phát điên mất. Nàng nhìn thấy chú chó nhớ tới hắn, thấy lá cây sẽ nghĩ về hắn, thấy người đeo kính cũng liên tưởng hắn, người đã từng đứng chỗ này nói với nàng đã lâu không gặp nhưng bây giờ lại không thấy chút bóng dáng nào.

Lương Lâm thở dài đếm từng viên gạch dưới chân vừa vặn một đám lá rụng xuống, nàng khẽ nhún người bước trên đám lá, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một chú chó nhỏ tung tăng phía trước. Lương Lâm nhìn cô gái xinh đẹp dắt chó đi tới đang chuẩn bị than thở nhưng chưa kịp than gì thì nàng ngây dại.

Đó là một quán cà phê có cửa sổ nằm sát đất, cô gái cùng chú chó đi qua lộ ra khuôn mặt tươi cười của Chu Thụy Thần phía sau cửa kính. Lương Lâm dụi mắt nghiêm túc nhìn, đúng là hắn. Hắn vẫn cười nhìn nàng, sau đó vẫy vẫy tay với nàng.

Lương Lâm cảm giác mình không phải đi mà là bay tới. Nàng không biết làm sao mà đến được trước mặt hắn, Chu Thụy Thần nói nàng ngồi xuống, kêu người phục vụ mang cho nàng một ly cà phê. Lương Lâm không biết nên nói chuyện gì nhưng nàng cảm thấy lần này vì bất cứ lý do gì, nàng cũng phải là người chủ động, vì thế nàng nói: "Thật là trùng hợp nhỉ."

Chu Thụy Thần cười sáng lạn: "Không phải trùng hợp, tôi vẫn ngồi ở đây ngắm em nhìn đông ngó tây đi lòng vòng nãy giờ." Lương Lâm cả kinh há hốc miệng, sau này nhớ lại nàng cảm thấy lúc đó vẻ mặt của mình nhất định là cực ngốc.

"Tôi rất muốn chờ xem khi nào thì em mới nhìn thấy tôi." Chu Thụy Thần vẫn cười: "Nhưng em đi tới đi lui khá nhiều lần, nhìn bên kia ngó bên này cũng không nhìn đến tôi."

Lương Lâm lúng túng cười cười: "Hôm nay tôi … tôi hơi buồn nên ra ngoài đi dạo giết thời gian."

Chu Thụy Thần gật đầu, ngón trỏ đẩy chiếc kính đeo trên mũi cười: "Ngày hôm qua tôi cũng ngồi ở đây."

Trong nháy mắt Lương Lâm như hóa đá nhưng nàng lại nghe được Chu Thụy Thần nói tiếp: "Ngày hôm kia tôi cũng ngồi đây."

Lần này Lương Lâm hoàn toàn không thể nói được gì, nàng không biết phải đối diện thế nào với hắn, chỉ hận không có một cái lỗ để chui vào. Chu Thụy Thần mỉm cười nhìn nàng đỏ mặt cúi đầu, hai người im lặng một hồi lâu không ai nói với ai điều gì.

Cuối cùng vẫn là hắn nói trước: "Ngày đó gặp em ở đây nhưng em từ biệt quá nhanh khiến tôi không kịp hỏi cách liên lạc. Cho nên ngày hôm sau tôi trở lại đây, muốn tìm chút may mắn xem có thể gặp lại em hay không."

Mặt Lương Lâm càng đỏ lựng nhưng trong lòng niềm vui như muốn vỡ òa, trái tim của hắn vẫn nhớ đến nàng.

"Tôi nhìn thấy em nhưng em cứ vòng tới vòng lui mà không hề nhìn đến tôi, vì vậy hôm sau tôi lại đến xem có thể gặp lại em hay không."

Lương Lâm ngẩng đầu thật nhanh: "Vậy sao anh không gọi tôi, nhỡ đâu ngày thứ hai tôi không trở lại, ngày thứ ba cũng không tới thì sao?"

"Tôi có số điện thoại của em." Một lần nữa Chu Thụy Thần khiến cho Lương Lâm bất ngờ, hắn nói: "Ngày đó gặp em, buổi tối tôi đã hỏi thăm những bạn học còn liên lạc được và cuối cùng cũng hỏi được số điện thoại của em. Nhưng ngày thứ hai, tôi muốn xem duyên phận may mắn đến đâu, xem đến khi nào thì em mới có thể nhìn thấy tôi?"

Lương Lâm lúng túng nói: "Tôi … trước đây tôi ít liên lạc cùng bạn học," cho nên cô mới ngốc như vậy, chỉ biết chạy đến nơi này tìm kiếm như một người điên. 

Chu Thụy Thần cười cười: "Không sao, tôi có thể tìm được em." Hắn dừng một chút: "Chẳng qua là trước đây tôi không dám tìm."

"Tôi … hôm qua tôi mới thấy lá thư anh viết trong cuốn sổ. Tôi đã không biết, thật xin lỗi." Nhắc đến chuyện này, Lương Lâm cảm thấy hối hận muốn chết.

Chu Thụy Thần xoa xoa trán: "Quả nhiên là vận xui rồi, lúc ấy tôi chỉ nghĩ không biết viết vào đó có được hay không nhưng sau khi gọi cho em, em lại lãnh đạm khiến tôi nghĩ em đang từ chối tôi."

Hắn cong cong khóe miệng vẻ mặt tỏ ra vô cùng đáng thương: "Trải qua thời gian đó thật là khó khăn vô cùng." Lương Lâm cắn cắn môi nén cười, sao trước đây cô không cảm thấy hắn cũng có nét mặt đáng yêu như vậy nhỉ.

"Đó là tại anh không nói rõ chứ."

"Ừ, ừ, đều tại tôi." Hắn hào phóng nhận hết lỗi về mình, sau đó nói: "Nhưng ngày đó gặp em ở nơi này tôi đột nhiên nghĩ rằng chuyện không phải như thế."

"Tại sao?"

"Em đeo kính giống của tôi." Hắn cười khoái trá tỏ ra vui vẻ vô cùng: "Sau khi chiếc kính kia bị hỏng, tôi đã tìm rất nhiều nơi cũng không thấy chiếc nào tương tự. Vậy mà em lại đeo, không những thế còn là kính trắng."

Lương Lâm đỏ mặt kéo vạt áo, nhìn Chu Thụy Thần lấy điện thoại di động ra bấm số, sau đó hắn nhẹ nhíu mày nói với nàng: "Mở máy đi."

"Gì?" Nàng còn đang ngơ ngẩn.

Chu Thụy Thần lắc lắc điện thoại di động trên tay nói lại: "Mở máy."

"Ưm." Nàng lấy điện thoại di động từ trong túi mở ra, nghe tiếng chuông vang lên nhanh chóng rồi hắn nói với nàng: "Đây là số của tôi, em hãy lưu kỹ nhé."

Nàng mạnh mẽ gật đầu rồi bấm máy lưu số lại.

Hắn lại chìa ra một vật, nàng nhìn thấy vật đó là một trái tim xếp bằng giấy gói kẹo, hắn cười cười: "Thật là lâu để đợi em thấy được tôi, tôi phải tìm việc để làm." Lương Lâm cầm trái tim xinh đẹp kia lên lại nghe hắn nói: "Đây là trái tim tôi, em hãy cất đi."

"Ô." Lần này Lương Lâm thật sự không nhịn được cười rạng rỡ, lộ ra hoàn toàn tình cảm đã gìn giữ bấy lâu. Nhưng nàng lại hỏi: "Nhỡ đâu tôi đã có bạn trai thì thế nào?"

"Em còn đeo mắt kính này mà có bạn trai khác sao?" Dường như hắn quá hiểu nàng, nàng chỉ đành tiếp tục giả bộ kiêu hãnh: "Vậy cũng đâu có sao."

"Em không có, tôi biết." Hắn vẫn bình tĩnh trước sau như một.

Lương Lâm cắn cắn môi, không được, nàng phải giành lấy lần chủ động đầu tiên: "Anh có đồng ý cùng em hay không?"

Hắn cười, nụ cười rất ôn nhu, rất đẹp: "Em giành lời kịch của anh."

"Vậy em tặng cho anh lời kịch miễn phí đó, nói đồng ý mau."

Hắn kéo tay nàng qua, giữ tại trong lòng bàn tay: "Em đã bắt anh chờ thật lâu, rất lâu. Nếu như anh không vì công việc quay lại đây, nếu như chúng ta không có đi qua con đường này sợ rằng chúng ta đã bỏ lỡ mất nhau rồi."

"Anh còn chưa nói đồng ý." Với lần chủ động đầu tiên trong đời mình Lương Lâm tỏ ra rất coi trọng.

"Anh đồng ý" Hắn cười, cúi xuống hôn lên tay nàng: "Thật may là chúng ta đã không mất nhau, thật là may mắn." Sau đó hai người yêu nhau.

Hai người hẹn hò, nắm tay, ôm, hôn quên trời đất. Mặc dù xa cách bao năm mới được tương phùng nhưng Lương Lâm lại cảm thấy như đã yêu hắn từ lâu lắm rồi, dù cho hắn nói gì, làm gì đều cảm thấy rất thân thiết không có chút nào mất tự nhiên.

Nàng hỏi hắn lúc nào thích nàng, hắn nói từ sơ trung khi hắn chơi bóng phát hiện nàng hay nhìn hắn. Mỗi khi hắn thấy nàng nhìn thì trái tim sẽ đập loạn lên. Hằn đã nghĩ rằng học tốt trung học, khi nào tốt nghiệp sẽ nói với nàng tình cảm của hắn nhưng tiếc là hôm đó hắn bị bệnh nên bỏ lỡ mất cơ hội. Chẳng qua lúc ấy hắn nghĩ mình còn nhỏ, nếu đã lỡ thì cho qua cũng không có gì nghiêm trọng lắm.

Không nghĩ tới lên đại học bọn họ lại học cùng nhau nhưng nàng dường như cũng không có ấn tượng gì đặc biệt đối với hắn nên hắn muốn tìm hiểu trước đến thời điểm chín muồi mới thổ lộ. Không ngờ hắn chưa kịp làm gì thì Tiếu Đình lại tỏ tình trước mặt nhiều người như vậy khiến cho dư luận xôn xao, mà nàng sau đó cũng bắt đầu tránh mặt hắn, đối với hắn càng ngày càng lạnh nhạt, vì vậy hắn lại muốn chờ thêm chút nữa.

Có ngờ đâu, chờ tới chờ lui, chờ đến kết quả là nàng "từ chối".

"Đều tại anh","Đều tại em". Hai người mỗi ngày đều vì mối duyên này mà cười đùa đổ tội cho đối phương. Lương Lâm không chỉ một lần nghĩ lại may là nàng vẫn giữ chiếc kính kia, may là lúc ấy nàng đi con đường đó.

Tình yêu của nàng và hắn phát triển nhanh chóng đến mức keo sơn gắn bó. Sau hai tuần, công việc của nàng cũng có kết quả, nàng nhận được điện thoại thông qua cuộc phỏng vấn hơn nữa trong lần phỏng vấn thứ hai lại vô cùng thành công.

Ngày đó, nàng rất vui đi đến công ty mới trình diện, vừa vào thang máy thì gặp được Chu Thụy Thần.

"Anh làm ở đây à?"

"Đúng vậy, tầng 16."

"Em cũng thế."

Thang máy dừng ở tầng 16, hai người làm việc ở hai công ty có cửa đối diện nhau. Cả hai anh nhìn em, em nhìn anh, Lương Lâm cười rạng rỡ: "Anh xem, có phải ông tơ bà nguyệt quá giỏi không, dù thế nào cũng không để chúng ta bỏ qua nhau"

Duyên phận này, có đôi lúc thật sự là điều tuyệt vời không thể tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro