Chương 1: Gíâc mơ kỳ lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả: lần đầu tớ víêt truỵên, mong mọi ngừơi đóng góp ý kíên nhé
Chương 1: gíâc mơ lạ
Tôi tên Pun, năm nay cũng lên lớp 8 rồi. Hiện gìơ tôi đang nghĩ hè sau một năm học lớp 7 đáng ghét. Ở nhà không làm gì còn đáng ghét hơn. Tôi không có ai chơi, không có gì vui để làm, đã vậy còn hay bị ông bà nội chửi oan. Đi học thì tòan thầy cô dữ, quan hệ bạn bè không tốt mấy, kết quả học tập chỉ vừa đủ ăn, đã vậy còn bị mấy đứa khốn nạn thấy tôi hìên mà ăn híêp. Những lúc bùôn tôi không có ai ở bên cạnh và chia sẻ. hajzzzz, số tôi nhọ thật đó. Vậy những lúc như vậy tôi bíêt làm gì? Chỉ bíêt cụôn mình trong chăn kín mà khóc nức nở rồi lịm đi mất. Hôm nọ, tôi đi chùa và thầm cầu nguỵên rằng: vào một ngày không xa, sẽ có một ngừơi con trai đẹp trai, hìên lành và tính tình dễ thương làm bạn với tôi, cùng tôi san sẻ nỗi bùôn và đem lại cho tôi một nụ cừơi thật sự chứ không giả tạo như lúc trứơc; cả hai chúng tôi sẽ đem lòng yêu nhau, cứơi nhau và sống trong một ngôi nhà bé nhỏ cùng những đứa con đáng yêu. Đấy, đìêu ứơc của tôi đầy hư cấu như thế đấy. Đứa xấu xí như tôi thì có ngừơi yêu là may lắm rồi, làm sao mà có ngừơi hòan hảo như vậy đem lòng yêu tôi đựơc. Nói không phải ảo tửơng đâu, tôi cũng có chút nhan sắc đó nha. Mắt đen láy to và tròn xoe, múi cũng khá cao, môi tôi khá đầy đặn, tôi cao nhưng do trông tôi hơi tròn (mặt dù chỉ 40kg) nên nhìn tôi bé bé xinh xinh. Nhưng da tôi hơi ngăm nên mấy nét xinh xắn của tôi ít ngừơi thấy đựơc lắm. Thấy tíêc ghê hông.
Tác giả ver:
Hôm nay, nó (Pun) lại bị bạn bè gây sự, thầy cô la mắng, ông bà chửi oan, nó bùôn lắm. Chạy lên phòng khóa cửa lại, nó lại cụôn ngừơi vào chăn khóc nức nở. Trứơc khi lịm đi, miệng nó lẩm bẩm: "chàng trai mà em mơ ứơc, hãy ở bên em!". Nó mở mắt ra, trứơc mặt nó là một cánh đồng cỏ rộng mênh mông, đẹp quá! Nó nhìn thấy bên cạnh có cái gương, lìên ngắm thử mình trong gương. Woa! Trông nó xinh hơn mọi ngày nhìêu. Nó khóac trên mình một chíêc váy trắng tinh khíêt dài đến gần đầu gối, mái tóc nâu bồng bềnh đựơc xõa ra, phần đuôi tóc xơan nhẹ, làn da trắng mịn màng mà nó từng mơ ứơc, đôi má hồng hồng, đôi mắt tròn xoe, chíêc mũi cao tinh tế, nhìn nó bây gìơ cứ như một thiên thần vậy .Bỗng nó nghe tíêng bứơc chân, quay đầu lại thì.... OMG!!!! Một ngừơi quá ư là đẹp trai đang tíên đến gần nó. Nhìn anh baybi lắm. Mắt màu nâu cà phê nhìn mơ hồ mà như có lực hút chết ngừơi, mũi cao dọc dừa, đôi môi mỏng hồng hồng như có tô son vậy, anh mặc chíêc áo thun số 23 tay ngắn làm nó thấy đựơc tay anh có tí cơ bắp (đủ đẹp chứ không cùôn cụôn đâu, gớm lắm),chíêc quần jean xanh bó lấy đôi chân thon dài, anh có phải hòang tử trong cổ tích không vậy? "Đừng nhìn tớ như vậy, tớ ngại!" - anh lên tiếng làm nó gịât cả mình và nhận thức đựơc rằng mình rất vô duyên. "Xin...xin lỗi! Tớ... tớ không cố ý..." - nó ngứơc mặt lên nhìn anh. Anh đứng hình, nãy gìơ do mặt nó ngơ ra và cúi gằm mặt xúông nên anh không bíêt nó dễ thương như vậy. Nhìn đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn cậu, đôi môi hồng chúm chím mấp máy câu xin lỗi, má ửng hồng vì ngại, dáng ngừơi nhỏ bé, lùn lùn thua cậu cả một cái đầu làm cậu múôn ôm nó vào lòng và hôn một cái vì nó dễ thương quá. "Đừng nhìn tớ như thế... tớ ngại!" - nó nhại lại câu của cậi, nháy mắt tinh nghịch làm cậu xấu hổ. Đưa tay nhéo má nó một cái, cậu trách yêu "dám nhái tớ à, cậu gan nhỉ? Cơ nà múôn tớ đừng nhìn như vậy thì tốt nhất cậu nên bới dễ thương đi nha!". Nó ngựơng quá nên đổi đề tài.
Nó: mà cậu là ai? Đây là đâu?
Cậu: tớ cũng tính hỏi á.
Nó: ủa gì kỳ vậy. Mà kệ. Tớ tên Trần Hùynh Phi Ýên, cứ gọi là Pun
Cậu: tớ hông nói tên thật đâu. Nhưng gọi tớ là Jen nha.
Nó: ok. Tụi mình làm bạn nha - nó cừơi thật tươi, chìa tay mình ra
Cậu: hửm? Ok nà - cậu cừơi, thóang đỏ mặt vì nụ cừơi của nó, bắt tay nó.
Khi hai bàn tay ấy đụng nhau. Một lùôn địên xẹt qua hai ngừơi. Cả hai cũng đỏ mặt, cùng nhìn nhau bằng ánh mắt khó hỉêu rồi cùng cừơi ngại. Không khí im lặng một lát thì nó rủ cậu đi chơi cùng nó. Cả hai tung tăng đùa gĩơn trên cánh đồng ấy. Mệt lả, hai ngừơi ngồi bệt xúông đất. "Mệt chưa?" - cậu quay qua hỏi nó. Nó khẽ gật đầu. Cậu lấy tay khẽ đưa đầu nó đặt lên vai mình.
Cậu: tớ hát ru cho cậu ngủ nhé
Nó: hát hay không á? Tớ sẽ an tòan chứ?
Cậu: *xụ mặt* tất nhiên rồi! Cậu không tin tửơng tớ gì cả. Gịân lun
Nó: thôi đừng gịân tớ mà Jen đáng yêu. cậu hát đi mà, tớ múôn nghe
Cậu: *nhéo má nó* tha cho cậu lần này thôi đó.
Nó: mơn nạ, hát nhanh đi
Cậu cất tíêng hát, gịong hát trầm ấm nghe rất êm tai
"Cứ qua thêm một ngày, mới bíêt thế nào là yêu
Một ngày trôi qua vội vã nhưng trong anh rất nhìêu đìêu
.........................
[Suy nghĩ trong anh- Khắc Vịêt]
Mới hát đựơc vài câu mà cậu thấy bùôn ngủ. Quay qua thấy nó ngủ rồi, cậu hôn lên trán nó rồi cũng nhắm mắt, tựa đầu mình vào đầu nó mà ngủ. Thật ra lúc đó nó chưa ngủ vì cậu hát ít mà, nhưng thấy cậu bùôn ngủ nên giả ngủ để cậu yên tâm thôi. Lúc cậu hôn lên trán nó, tim nó đập trật nhịp, mặt nóng bừng. Nó nhận ra nụ hôn này đem lại cho nó cảm giác bình yên lắm. Nó mỉm cừơi rồi ngủ đi lúc nào không hay.
------ta là dãy phân cách-------
"CON PUN KIA DẬY MAU LÊN" - tíêng hét gầm trời của bà nội làm bó thức tỉnh. Ủa Jen đâu rồi? Cánh đồng đâu rồi? Là mơ sao? Nó bứơc đi làm vệ sinh cá nhân mà cứ tự đặt ra vô số câu hỏi. Nó thấy gíâc mơ đó rất thật mà tại sao...? Một cảm gi sc hụt hẫng đến khó chịu dấy lên, nó bỗng dưng múôn gặp lại Jen. Nhưng mà dễ gì mơ lại đựơc chứ, hajzZz. Nó không bíêt ở nơi nào đó,có một ngừơi nào đó mơ gíông nó,cũng đang hụt hẫng và múôn gặp lại nó. Lịêu đâu có phải là duyên phận? Mời xem chương 2 nhé
End chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro