duyên phận trớ trêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tên truyện : iả : Hi
Mục đích : Quà đền bù cho các bạn đọc fic của Hina trong thời gian chờ đợi những ngày Hina không thể làm việc được
Cảnh báo : Vì đây là một trang trích trong quyển nhật kí của Hina viết hồi năm lớp 4 nên sẽ không được hay lắm (hoặc nói trắng ra là dở một cách kinh dị) ~ Lớp 4 mà ~ =))
Nhân vật chính : Các bác còn nghĩ ai ngoài cái cúp bờ le huyền thoại : Sakura x Syaoran ???

************************

"Nếu như em biết trước được định mệnh , em sẽ không gặp anh
Nếu như biết trước được định mệnh , em sẽ không để anh yêu em

Nếu như biết trước được định mệnh , em mong chúng ta sẽ không gặp nhau
Nếu biết trước được định mệnh , em sẽ không đau khổ
Nếu biết trước được định mệnh , em ước chúng ta chỉ là người dưng
Nếu em biết trước được định mệnh ..."

************************

Cậu ngồi vắt chéo chân trên cái ghế tựa bằng gỗ đặt trên sân thượng , dùng ngón tay giở từng trang giấy trắng muốt của quyển tiểu thuyết dày cộm

Gió thu thổi

Từng chiếc lá phong đỏ nghiêng mình theo hướng của cơn gió

Leng keng ... Leng keng ...

Tiếng của chiếc chuông gió treo ở cửa vang lên từng hồi

Tự dưng cậu dừng mắt lại , nhìn một khoảng vô định trên trang giấy

Tiếng của chuông gió vang lên , vẫn nhẹ nhàng như ngày ấy ...

Âm thanh trong vắt , rất khó có thể nắm bắt được âm thanh ấy ...

Thoắt ẩn thoắt hiện trong làn gió

Rút tấm ánh trong túi áo ra , cậu chợt cười , một nụ cười buồn

Tấm ảnh của một cô gái tóc nâu , mặc chiếc váy màu trắng đang ngồi bên chiếc đàn Piano , nhắm mắt lại , miệng hơi cong lên

Cười nhạt

Ngước mắt lên bầu trời , thầm nghĩ

"Em đã đi ... Và sẽ không bao giờ quay trở lại ... Phải không ...?"

*************************

~Flashback~

...

Gió thu thổi nhẹ , vẫn là cái mùi ảm đạm như ngày trước

Cậu lê bước trên con đường trải đầy lá phong đỏ một cách khó nhọc

Buồn chán

Nắm chặt quyển sổ dày cộm trên tay , cậu ngó quanh mọi hướng , không biết mình phải tìm kiếm thứ gì

Ánh mắt như dừng hẳn tại biển hiệu của một cửa hàng bên kia đường , tấm biển màu xanh nhạt với những dòng chữ màu trắng bên trên

- Chuông gió ...? - Cậu lẩm bẩm

Chân bước đi như có gì đó thôi thúc , hướng về phía cửa hàng đó

Tiếng chuông gió vang lên từng hồi , nhẹ nhàng làm cậu đứng ở đó gần một phút mới định thần lại được

Đưa tay lên , chạm vào cánh cửa , đẩy vào

Leng ... keng ...

- Chào mừng quý khách ạ ! - Cô phục vụ đứng ở cạnh cửa nhìn thấy cậu liền nở một nụ cười thật tươi , cúi đầu kính cẩn

- À ... Có còn bàn trống không ...

- Vâng , còn ạ ! - Cô phục vụ chỉ tay về phía chiếc bàn trống đặt giữa quán - Quý khách hôm nay may thật đấy ạ , bàn đó mà ngồi nghe chuông gió của chúng tôi hát thì còn gì bằng !

- Chuông gió ...? - Cậu nhíu mày lại , nhìn cô phục vụ với vẻ mặt khó hiểu

- Ơ ... Quý khách mới đến đây lần đầu ạ ?

- À ... Phải ...

- Vậy thì quý khách càng phải ở lại thưởng thức giọng hát của cô ấy rồi , không xem thì phí cả đời đấy ạ !

- Cô ấy hát hay thế cơ à ?

- Vâng , dĩ nhiên rồi ! - Cô phục vụ gật đầu lia lịa - Bởi thế nên gần đến giờ cô ấy biểu diễn là quán lại chật cứng hết thôi ...

- Ồ ! Thế thì tôi nhất định phải xem mới được !

- Vâng ... - Cô phục vụ lấy thực đơn đặt xuống bàn , rút quyển sổ và cây viết trong túi áo ra , nhìn cậu - Quý khách uống gì ạ ?

- Ừm ... - Cậu giở quyển thực đơn ra , lật vài trang rồi gấp lại đưa cho cô phục vụ - Cà phê đen nhé !

- Vâng ... - Cô phục vụ ghi vào nhận lại quyển thực đơn rồi quay vào trong - Quý khách vui lòng đợi một chút , cà phê sẽ được mang ra ngay ...

- Khoan ... Cô cho tôi hỏi ...

- Có chuyện gì ạ ?

- Khi nào cô công chúa đó mới bắt đầu biểu diễn ?

- Ừm ... Chừng hai mươi phút nữa , buổi diễn sẽ bắt đầu ạ !

Bóng của cô phục vụ khuất dần vào trong cánh cửa

Với tay lấy quyển sổ ở góc bàn , cậu mở nó ra , bắt đầu viết những dòng chữ lên đó

"Không hiểu sao đôi chân tôi tự dưng bước vào cửa hàng này , cửa hàng mang tên "Chuông gió"

Tôi nghĩ cửa tiệm này có một cái gì đó đặc biệt . Nó mang một cái không khí gì mà ngoài kia không có , một luồng không khí rất đặc biệt , rất yên bình và dịu dàng làm cho tôi cảm thấy rất dễ chịu

Nhưng điều tôi thắc mắc là cô gái được mệnh danh là "Chuông gió" , giống như tên của cửa tiệm ... Tôi tự hỏi cô ấy thật sự hát hay đến như thế sao ?"

Cộp

Tách cà phê được đặt trước mặt cậu , làn khỏi màu trắng mỏng bay lên

Tách

Bỏ một viên đường vào trong tách cà phê , dùng thìa khuấy đều lên , tay kia gấp quyển sổ lại , đưa tách cà phê lên miệng

Vẫn đắng

Leng ... keng ...

Cánh cửa tiệm bật mở

Một vị khách mặc bộ vest đen bước vào , vẻ sang trọng

- Kính chào quý khách !

- Còn bàn nào tốt để nghe "Chuông gió" hát không ?

- Vâng , dĩ nhiên là còn rồi ạ ! - Cô phục vụ dẫn người đàn ông lại chiếc bàn đặt cạnh bàn cậu

Ngồi xuống

Câu nói lúc nãy của người đàn ông làm cậu chú ý ...

Nó làm cho cậu càng thêm hiếu kì , muốn biết "Chuông gió" là ai mà lại được nhiều người nhắc đến như thế

Leng ... keng ...

Cánh cửa lại bật mở lần nữa

Nhưng lần này là một người phụ nữ , hỏi cô phục vụ với câu nói tương tự người đàn ông ban nãy

Vẫn nhắc đến cái tên "Chuông gió" ...

Nhâm nhi tách cà phê nóng và đắng , cậu đưa mắt quan sát kĩ căn tiệm hơn ...

Trông cũng không mấy gì rộng lớn nhưng được trang trí theo kiểu cổ điển , bốn góc quán đều có reo những chiếc chuông gió đủ kích cỡ và đủ màu sắc

Sân khấu nhỏ đặt ở giữa quán . Nói là sân khấu nhưng chỉ đặt có một chiếc ghế dựa bằng gỗ cây đàn Piano và một cây đàn Guitar , trông rất giản dị

Những chiếc bàn lúc nãy còn trống mà bây giờ đã chật kín khách , thậm chí còn có những người chịu đứng để đợi buổi diễn của "Chuông gió"

Tích tắc ... Tích tắc ...

Tiếng kim đồng hồ chuyển động ... Mười phút ... Mười lăm phút ... Hai mươi phút dần trôi qua

Cốc cà phê cũng gần cạn hết

Chốc chốc lại ngước mắt về phía sân khấu rồi lại quay sang chiếc kim đồng hồ cứ chuyển mình theo chiều của mặt đồng hồ

Hai mươi phút

Một cô gái mặc chiếc váy màu trắng mỏng dài đến tận gót chân , bước lên sân khấu , nhẹ nhàng kéo chiếc ghế lại trước cây đàn Piano , mỉm cười nhẹ nhàng quay xuống mọi người rồi quay mặt lại chiếc đàn Piano

Không gian trong quán bỗng trở nên im lặng một cách kì lạ , khác hẳn với ban nãy

Cậu cũng im lặng , hai tay đan vào nhau , đặt lên bàn , nhìn chăm chăm vào cô gái đang ở trên sân khấu đó

"Cô ấy là Chuông gió ...?"

Ngón tay bắt đầu chuyển động trên những phím đàn trắng muốt

Ping ...

Âm thanh của chiếc đàn vang lên khi cô chạm ngón tay vào phím đàn

Hít một hơi thật sâu

Tiếng nhạc bắt đầu

Cất giọng hát trong trẻo , cao vút của mình lên

"Sự đau khổ trong trái tim
Lấp đầy nỗi đau của giấc mơ
Tất cả những thứ này em tự hỏi tại sao lại xuất hiện
Là do định mệnh phải không anh ?

Định mệnh
Có thể mang đến cho người ta hạnh phúc
Cũng có thể mang đến cho người ta đau khổ
Giống như em vậy

Em ước
Nếu như em biết trước được định mệnh
Em cầu mong mình sẽ không gặp anh

Nếu như em biết trước được định mệnh
Em sẽ không muốn chúng ta gặp nhau
Vì em biết nó sẽ làm chúng ta đau khổ

Anh có ghét nó không ?
Cái thứ gọi là định mệnh ...

Cho dù không muốn , em vẫn níu giữ nó
Bởi vì đó là món quà mà Thượng đế ban tặng cho em

My Destiny ..."

Tiếng hát trong trẻo ngân vang , từng luồng gió thổi vào trong căn quán làm cho những chiếc chuông gió cũng lay động theo

Đẩy chiếc ghế gỗ ra , đứng dậy , cúi đầu một cái rồi lẳng lặng bước vào trong , không nói thêm gì nữa

Cậu vẫn chưa hoàn hồn , mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sân khấu trống rỗng

Ngạc nhiên

Vội rút quyển sổ và cây bút ra , viết thật nhanh những dòng chữ vào trong đó

"Hoá ra Chuông gió là một cô gái rất xinh đẹp , hát rất hay , khi cô ấy cất tiếng hát lên , tôi cứ tưởng chừng như nó đã hút sạch toàn bộ linh hồn của tôi bởi giọng hát đầy mê hoặc ấy . Đối với tôi , cô ấy xuất hiện rất nhanh , rồi biến mất cũng nhanh khiến cho trái tim của tôi đến khi bài hát kết thúc vẫn như còn đọng lại một chút dư âm nào của bài hát đó vậy

My Destiny ...

Tôi tưởng chừng như giai điệu đó vừa vui tươi mà lại pha thêm một chút hương vị của sự tha thiết , nhớ mong , hối hận ... Hay ... Đó là ẩn ý của cô ấy ... Hay tôi đã suy nghĩ quá nhiều ...?

Nhưng có thêm một điều nữa làm tôi thắc mắc . Thường thì khi lên sân khấu biểu diễn , người ta cũng phải nói chừng hai ba câu để chào hỏi khán giả ... Nhưng tại sao cô gái này lại không ..."

Soạt

Một cuốn sổ tay khổ to đưa ra trước mặt cậu với dòng chữ được viết bằng bút chì

"Có phải cậu đang nhắc đến tôi không ?"

Vội vàng quay lại

Ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái ban nãy trong bộ váy ngắn màu đen , phía trước đeo một chiếc tạp dề màu trắng còn tay đang cầm quyển sổ chìa ra trước mặt cậu , tay kia cầm chiếc khay , nhìn chăm chăm vào cậu mỉm cười

Rút quyển sổ lại , ghi gì đó vào trong , đưa ra cho cậu xem

"Những gì cậu viết trong quyển sổ của cậu là đang nói về tôi đúng không ?"

- Ơ ... Tôi ... - Cậu ngượng chín cả mặt khi thấy dòng chữ đó

"Tại sao lại ngượng ?" - Cô viết thêm một dòng chữ nữa

- Tôi ... Tôi đâu có ngượng ... Tôi chỉ là ... - Cậu ấp úng - Đang ...

Im lặng , bước đến chiếc ghế đối diện cậu , cô gái kéo ghế ngồi xuống

Mỉm cười nhẹ

Cậu lại đỏ mặt

"Tôi tên là Sakura , cậu tên gì ?"

- À ... Tôi tên Syaoran ...

Gật nhẹ như ra hiệu đã hiểu

- Sao ... Cô lại không nói chuyện mà phải truyền đạt bằng cách đó ... - Syaoran chỉ tay vào quyển sổ Sakura đang cầm

Chỉ im lặng , cúi đầu xuống , viết thật nhanh vào trang giấy , đưa cho Syaoran

"Tôi không muốn nói vì tôi muốn bảo vệ giọng hát của mình ... Vả lại ... Còn một lí do khác làm tôi không muốn nói ..."

- Lí do khác ...?

Gật

- Là gì ...?

Như đã đoán trước được rằng cậu sẽ hỏi câu đó , cô đưa tay lật sang trang khác

Chỉ có duy nhất một dòng chữ

"Xin đừng hỏi tôi bây giờ ..."

- Được ...

Cười

- À ... Này ... - Syaoran gọi - Cô làm gì ở đây vậy ?

"Tôi làm ca sĩ chính kiêm phục vụ cho cửa hàng này ..."

- Ca sĩ ...?

"Vâng , cậu có gì thắc mắc không ?"

- Chả là ... Tôi khá ấn tượng với màn biểu diễn của cô ...

"Cảm ơn !"

- Nhưng tôi cảm thấy trong bài hát ấy ... Có một chút gì đó buồn ... Rất buồn ...

"Cậu có nhận ra sao ?"

- Cái này ... - Syaoran nhìn quyển sổ - Tôi chỉ cảm thấy như thế thôi chứ không chắc ...

"Có lẽ cậu nghĩ đúng chăng ?"

- Sao ...?

"Tôi nghĩ cậu là một người có tâm hồn khá nhạy cảm với những việc như thế này đấy ..."

- Ơ ...

Sakura đứng dậy , cầm quyển sổ viết gì đó rồi giơ ra

"Tôi phải đi làm việc đây , có chuyện gì nói sau nhé , Syaoran !"

- Ừm !

Bước đi

- A ...

Quay đầu lại

- Tôi có thể đến đây mỗi ngày để nghe cô hát được không ?

Ánh mắt hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười , gật nhẹ đầu một cái

*************************

Cót két ... Kít ...

Tiếng của chiếc xích đu vang lên

Ánh hoàng hôn màu đỏ nhạt phủ lên khắp công viên mà Sakura và Syaoran đang ngồi

- Đi với tôi ... Cô có cảm thấy vui không ?

Gật

"Rất vui là đằng khác nữa ấy chứ !"

- Ừm ... Vậy thì tốt ... - Cậu cúi đầu

Cả hai lại im lặng

- À ... Ừm ... Tại sao cô lại làm việc ở đó ...?

"Tôi thích thế !"

- T ... Thích ...? - Cậu nghiêng đầu vẻ khó hiểu

"Có chuyện gì sao ?"

- Không ...

"Vậy tại sao cậu lại đến quán mỗi ngày ?"

Chợt khựng lại

- Ừ ... Thì ...

Nghiêng đầu mỉm cười , lắng nghe câu trả lời từ phía cậu

- Tôi muốn nghe cô hát ...

Lắc đầu

"Vẫn còn một lí do nữa cậu muốn nói ra thì phải ...?"

- Tôi ... Tôi ...

"Ngại sao ?"

- Tôi muốn gặp cô ... - Cậu cúi đầu thấp xuống hơn nữa , giọng cũng nhỏ hơn hẳn lúc nãy

Cười

Ngước lên nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng

"Đừng làm vẻ mặt đó chứ !"

Lục như tìm thứ gì đó trong túi , rút ra một cây kẹo , đưa cho cậu

- C ... Cho ... Tôi ? - Cậu chỉ vào mình để xác nhận

Gật một cái dứt khoát

Nhận lấy cây kẹo từ cô

"Tôi thường hay ăn kẹo để khống chế cảm xúc của mình đấy !"

- Khống chế ... Cảm xúc ...?

Lại gật

"Vì kẹo có vị ngọt , nếu như lúc đang nóng giận mà ăn kẹo thì vị ngọt đó sẽ dung hoà với cảm xúc tức giận và xoa dịu sự tức giận đó để cho nó lắng xuống !"

Đọc những dòng chữ trên quyển sổ mà đôi mắt cậu như mỉm cười , quay sang nhìn cây kẹo trên tay mình

- Kì lạ thật đấy ...

"Sao ?"

- Cô là người kì lạ nhất tôi từng gặp ... Từ trước đến nay ...

"Thật không ?"

- Ừm ... Cho dù chỉ mới gặp không lâu ... Nhưng tôi lại cảm thấy cô có một cái gì đó rất cuốn hút ... Rất cuốn hút ... Làm cho tôi lúc nào cũng muốn gặp cô ... Lúc nào cũng muốn nhìn thấy cô ... - Syaoran nói rồi quay sang Sakura - Thật kì ... Ơ ...

Gương mặt cô trùng xuống

- Sao vậy ?

Lắc đầu ngước lên , nở nụ cười thật tươi

"Tôi cũng giống như anh vậy !"

*************************

Ào ... ào ... ào

Cơn mưa tháng bảy cứ rơi xuống từng giọt , từng giọt , bám vào ô cửa kình rồi nhẹ nhàng lăn xuống

Trong căn tiệm tên "Chuông gió" , có một chàng trai đang ngồi vắt chéo chân ở chiếc bàn cạnh cửa sổ , ngắm từng giọt mưa , từng cơn gió ở ngoài kia , bình thản nhâm nhi tách cà phê chỉ còn một nửa

Cạch

Cánh cửa nằm khuất trong góc quán bật mở , cô gái tóc nâu bước ra với chiếc váy ngắn màu xanh nhạt đi kèm với chiếc áo phông trắng

Tích tắc ... Tích tắc ...

Cái kim đồng hồ trên tay cô gái chuyển động thật chậm , thật chậm ...

Đúng tám giờ tối

Bước đến cửa quán , định đưa tay lên mở cửa

Khựng lại khi nghe tiếng nói của một ai đó

- Hết giờ làm việc rồi à ?

Quay lại gật nhẹ đầu

- Cô định đi về vào lúc trời mưa như thế này sao ?

Lại gật đầu

- Làm sao mà về một mình được ?

Im lặng

- Thôi ... - Syaoran rút chiếc ví trong túi ra một tờ giấy bạc , đặt xuống cạnh cốc cà phê , đứng dậy bước đến cạnh Sakura

Ngạc nhiên , đưa quyển sổ lên

"Cậu định làm gì ?"

- Tôi sẽ đưa cô về !

"Nhưng ..."

Mở cửa ra , dùng cả hai tay đẩy Sakura ra ngoài , mỉm cười

- Cứ yên tâm , tôi không phải người xấu đâu mà lo , Sakura !

...
...

Bánh xe của chiếc xe buýt vẫn di chuyển đều đều trên mặt đường trải nhựa đã thấm đẫm nước mưa

Cả chiếc xe chỉ lấp loáng có vài ba người , chắc vì đây là chuyến cuối của ngày

Cô để tay lên thành cửa sổ , mắt nhìn xa xăm vào một khoảng không gian vô định

Syaoran đan hai tay vào nhau đặt lên đùi , chốc chốc lại quay sang lén nhìn người ngồi cạnh mình

Cả hai im lặng

Cậu cảm thấy khó chịu vì cái không khí im lặng này

Liếc sang Sakura thêm một cái nữa . Cậu lại nhìn thấy nét mặt bình thản như không của cô ấy , chỉ nhìn chăm chăm ra cửa sổ , không thèm quay lại cậu một lần nào hết

Tiếng bánh xe vẫn đều đặn , từng giọt nước mưa bám vào ô cửa sổ rồi lại lăn xuống

Kít

Đột nhiên xe phanh gấp lại

- Tới nơi rồi kìa ! - Syaoran lên tiếng

Im lặng đứng dậy , bước về phía cửa ra vào , Syaoran cũng bước theo

Cộp cộp cộp

Tiếng bước chân

Sakura dẫn Syaoran đến một khu chung cư nhỏ ở gần trạm xe buýt khi nãy

Dừng lại , đưa cuốn sổ lên

"Cậu có thể về được rồi , không cần đi theo tôi nữa đâu !"

- Đây là nhà cô à ?

Gật đầu

- Cô thật sự không muốn tôi đưa cô lên trên đó chứ ?

Gật

- Thôi được rồi ... - Syaoran rút hai tay vào túi quần , quay bước - Tôi về trước nhé !

Bóng của Syaoran khuất dần , khuất dần , Sakura im lặng đứng nhìn theo cho đến khi không còn thấy bóng dáng của cậu nữa thì mới bước vào trong khu chung cư

Lạch cạch

Tra chìa khoá vào ổ của phòng 104 , đi vào

Bên trong căn phòng vô cùng đơn giản , chỉ có một chiếc giường nhỏ , một chiếc tủ quần áo và một cái bàn nhỏ đặt cạnh cửa sổ hướng ra ngoài

Cửa sổ treo một chiếc chuông gió

Ngồi phịch xuống giường , với tay lấy khung ảnh ở đầu giường , nhìn vào đó cười

Trong tấm ảnh là người phụ nữ tóc tím , từ khuôn mặt , nụ cười , đôi mắt đều trông rất giống với cô

Hít một hơi thật sâu , tay lướt trên gương mặt của người phụ nữ trong ảnh

- Mẹ à ... Con nghĩ là con đã đi sai hướng rồi ... Con nghĩ con thật sự đã đi sai hướng rồi ... Con xin lỗi ...

Thở nhẹ

- Con đã tập cách im lặng ... Sống một mình ... Nhưng con lại đi làm quen với một người đáng ra con không nên quen ... Con không chắc là khi con bước đi ... Người đó sẽ không đau ... Mối quan hệ này ... Đã bước quá xa giới hạn của nó rồi ...

Cười

- Mẹ đã bảo ... Nếu như muốn đi khỏi thế giới này ... Thì hãy tập cách sống im lặng ... Im lặng để khi mình ra đi không ai nhớ ... Im lặng để khi mình ra đi không ai tiếc ... Nhưng ... Ngay từ đầu ... Chính con là người phá bỏ cái giới hạn do bản thân mình đặt ra ...

Đặt khung ảnh lại chỗ cũ , lấy tập hồ sơ ở cạnh đấy . Tập hồ sơ màu vàng đề dòng chữ bằng mực đen "Hồ sơ bệnh án , Kinomoto Sakura"

Soạt

Lấy từ trong đó ra một xấp giấy , lật đi lật lại rồi chợt dừng ở một trang giấy nằm giữa đống giấy lộn xộn đó , trong phút chốc , đôi mắt nâu bỗng trở nên vô hồn

"Họ tên bệnh nhân : Kinomoto Sakura
Tuổi : 16
Ngày sinh : 01/04
Địa chỉ : Số 137 đường X , thành phố Tokyo

Chẩn đoán bệnh án : Bệnh tim giai đoạn cuối " ...

Đứng dậy , bước về phía cửa sổ , tựa lưng vào cánh cửa , nhìn ra ngoài trời , nơi những giọt nước mưa vẫn rơi không ngớt

Đưa tay ra

" - Cháu chỉ còn thời gian là một tuần nữa thôi ...

- Vâng ... Cháu hiểu ...

- Cháu có cảm thấy hối hận không ?

- Không ạ ...

- Ta thật sự rất tiếc cho cháu ... Nhưng không còn cách ... Quá muộn để có thể cứu giãn tình hình rồi ...

- Vâng ...

- Trong một tuần đó , ta hi vọng cháu vẫn có thể sống một cách vui vẻ trước khi về thế giới bên kia ...

- Chắc chắn rồi ạ ...

- Ừm ... Nếu như cháu có những gì quan trọng muốn nói với mọi người xung quanh thì hãy nói đi nhé , nên nhớ cháu chỉ có một tuần thôi , nhiều nhất là một tuần ... Đừng bao giờ ra đi mà mang theo tâm trạng nuối tiếc ..."

Tiếng của vị bác sĩ cứ vang vọng trong tâm trí của cô

- Tôi nghĩ ... Tôi không nên nói chuyện này với người đó khi tôi còn ở lại đây ...

Quay đầu lại , dừng mắt ở chiếc máy thu âm

- Mà tôi nghĩ mình nên nói ra sau khi đi đến nơi nào đó thật xa ... Nơi nào đó thuộc về thế giới bên kia ...

**********************

Cạch

Cánh cửa sau của khu dành cho nhân viên quán Chuông gió bật mở

- A ra ... - Chị quản lí quán Chitose quay lại - Sakura - chan , em đến sớm vậy ?

"Tại hôm nay em muốn ..."

- Muốn ?

"Không có gì ạ ..."

Kéo một chiếc ghế lại gần mình , nhìn Sakura cười

- Em lại nữa rồi
Điện thoại của mình bị gì rồi nên các bạn đừng có chú tâm đến phần giới thiệu tựa đề

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinh