Duyên Là Gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta hỏi Phật: "Duyên là gì? " Phật bảo rằng: " Duyên là băng, ta ôm băng trong lòng, băng tan rồi ta mới biết duyên chẳng còn nữa.

Có lẽ trên đời này, khó nhất là đối diện với chính  mình sau một cuộc chia ly dù là bất kỳ lý do gì. Cảm giác mới ngày hôm qua thôi chúng ta còn như những nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu của chính mình, đều như thể là tập cuối cùng bộ phim mang tên Tuổi trẻ..đã nguyện cùng nhau âm thầm bước qua khó khăn, không rời xa, cùng có những ngày tháng ý nghĩa ghi dấu ấn tuổi thanh xuân cho đến ngày mắt yếu tay run…Bỗng chốc khó khăn đến, sự cảm thông thấu hiểu không cảm nhận được nhau, khi những dòng tin nhắn ít đi, thời gian gặp xa dần…Sự mệt mỏi lấn át và cảm giác xa cách không cứu vãn được. Cùng gật đầu buông tay, không đủ can đảm gặp nhau mà chỉ nhắn tin…

Và khi đối diện với chính mình trong những ngày đấy….

Trở về cuộc sống không còn bóng dáng tình yêu, khi vẫn sống cùng nhau trong một thành phố, vẫn đôi lúc phải gặp lại do tính chất công việc liên kết…Chỉ những ai đã từng xem người mình yêu là người thân, khi mất đi mới hiểu từ ngày ấy bản thân ta đã chết đi một góc tâm hồn không thể nào bù đắp nổi. Càng mạnh mẽ buông, càng đau thấu tận tâm can, không cảm nhận được mọi thứ xung quanh đang tồn tại. Cười đấy, bình thản đấy nhưng đang sống mà tưởng như trái tim đã chết từ cái tin nhắn cuối cùng trong nước mắt không để ai nhìn thấy.

Rồi khi vô tình thấy người đi bộ về trên con ngõ, mình đi phía sau và lướt qua như một người qua đường

Rồi khi bất chợt chợt thấy chiếc xe thân quen ấy ngược chiều trên phố sau giờ làm, bản thân cũng ngỡ như bao người xa lạ

Rồi khiđối mặt với những kỷ niệm, con phố, cung đường, góc quán ghi dấu ấn tình yêu đậm sâu trong bình lặng

Rồi khi xem những tấm hình người chụp và mỉm cười

Rồi khi cầm những kỷ vật người tặng đong đầy kỷ niệm cất vào góc tủ sâu bình tâm

Vậy mà.. tôi không thể ngừng rơi nước mắt khi trong một chuyến đi công tác xa, ngửi lại mùi hoa bưởi như mùi hoa khi tôi bước vào ngõ về quê hương của người. Rồi một đêm bất chợt tôi mơ lại kỷ niệm khi đi qua con đường chốn quê thanh bình ấy trong một lần bắt xe chạy về gặp người. Người đã đưa tôi đi lang thang, lấp lánh ánh mắt chỉ cho tôi nơi người sinh ra, lớn lên, gắn bó và yêu thương.. Sự cứng rắn cũng bị bào mòn bởi những điều thật đơn giản khi đối diện với ký ức sau biệt ly

Hóa ra cái mà con người khó đối diện để quên đi đó là ân tình. Có người để nó ở những hành động mà người ấy làm cho mình cảm động, có người để nó ở những câu nói dịu dàng khi bão tố..Còn tôi đã để nó lại ở nơi thiêng liêng nhất, ở nơi mà người tôi yêu gắn bó, ở chốn anh mệt mỏi đi về …

Có những khi buông tay rồi, trong mỗi người vẫn còn rất nhiều ân tình được giữ lại. Lỗi hẹn dắt tay nhau, ngồi uống ly cà phê ngắm hoa khi tuổi già không phải là nỗi đau đọng lại, mà là hết duyên thì đành buông. Mong cuối con đường ta lại gặp lại nhau ở con đường đó một lần, chỉ để cười và gọi nhau 2 tiếng "người thương"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro