Chap 1: Điện trở của cuộc đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PJH_99: 'Ngày mai đi chơi công Viên đi! '
                             PWJ_99: Có vợ t mới đi
                         HS-WJ: Vk mún đi Ck ơi
                             PWJ_99: Chiều vk t đi
PJH_99: Bớt lại tém vào t còn ế ăn gato muốn nghẹn đây rồi này.
                             KĐN_: Tôi cũng được đi nhỉ?
PJH_: Anh... Anh đi á?
                             KĐN_:Bộ tôi ko được đi à?
PJH_: À có.. Có chứ :)))
                             KĐN_: Thời gian địa điểm?
PJH_: 8h sáng mai tại công Viên XX.
                             KĐN_: Tôi qua đón cậu.
PJH_: Nae~^~
                             PWJ_: Aigu! JiHoon của chúng ta chắc hẳn đang trên đà vui sướng nhỉ? :)))))
PJH_: M đg nói j thế hả? -.-
                             HS-WJ: Anh JiHoon nha! Sướng nhất rồi nha.
PJH_: Hai đứa bây cí thôi đi ko hả?
                             PWJ: Vk ơi ngừi ta hạnh phúc qué!
                            HS: Chắc ngừi ta phấn khởi lắm nhỉ?
PJH: Hứ! Ko nch vs bây nữa. Ta đi đây
                            PWJ: Ơ cái thằng này
      PJH đã đặt sự kiện cho ngày mai
!!!!!8h sáng ngày mai tại công Viên XX thẳng tiến!!!!!!!
              PWJ sẽ tham gia
              HS sẽ tham gia
             PJH sẽ tham gia
             KĐN sẽ tham gia
Cậu bỏ điện thoại đi vào phòng. Lục tung cả tủ đồ. Mãi gần hai tiếng sau cậu mới lực đồ xong. Mãi mê lo cho ngày mai ngoài trời đã tối sập còn cậu vẫn chưa ăn thứ gì. Bao tử lên tiếng biểu tình dữ dội.
Bổng cô giúp việc như một bà tiên cứu nạn cất giọng nói vang lên phòng cậu 'Cậu chủ mau xuống ăn cơm đi ạ!'

Vì cơn đói biểu tình khi nghe tiếng gọi cậu hấp tấp phóng xuống kết quả là bị té sml 'Ối trời! Cục cưng của mẹ sao hậu đậu quá vậy con' Trong vơn đau cậu nghe thấy tiếng của mẹ mình. Cậu ngước lên với vẻ mặt ngạc nhiên ' Ủa mẹ sao mẹ lại ở đây'
-' Aigu! Con của tôi là vậy sao trời' Bà Park dùng tay chỉ nhẹ vào chổ đau khiến cậu la toáng lên ' Á! Đau đó mẹ à. '
-'Con còn nói đau được à. Haizzz con mau lại ăn cơm rồi tí mẹ xoa thuốc cho'
-'Dạ'
Cậu ngồi vào bàn ăn. Trước mặt toàn những món ngon do chính mẹ làm. Cậu cầm đũa gắp cái nọ gắp cái kia nhồi hết vào miệng. Tay hoạt động đông đều với miệng ko điểm dừng.
Sau khi ăn xong cậu ngồi nch vs mẹ. Mẹ cậu xoa thuốc cho cậu rồi mắng. ' Sao lại hậu đậu vậy ko bk nữa á? ' Cậu nhăn nhó trả lời 'Chỉ sơ xuất chút thui một chút thui à! '
-'Sưng tó vầy mà ns là ít ỏi'
-'To lắm á! '
-'Bộ mai con đi đâu à? '
-' Mai con phải ik chơi với a Kang của con'
-'Thì đi chơi chứ có sao đâu nào'
-'Nhưng mặt của con.... '
-'Vẫn còn đẹp lắm'
-'Sưng như vầy mà mẹ nói đẹp -.-'
-'Thôi trễ rồi con mau đi ngủ đi rồi mai còn đi chơi chớ ko mai xấu đó'
-'Mẹ lo gì có a Kang con tươi ko cần tưới đó mẹ'
-'Biết r biết rồi mau đi ngủ đi'
-'Tạm biệt mẹ. Để con đưa mẹ ra cổng.
-'Thôi cô giúp việc đưa mẹ đi được rồi'
-'Nae~~'
Cậu đi lên phòng. Nhảy vọt lên giường cậu suy nghĩ trên mây ánh đèn ngủ mờ ảo khiến cậu đi vào giấc ngủ nhanh hơn. Zzzzzzzzzzzzz

Ở nhà Kang Daniel hắn đang ngồi chăm chú tìm hiểu thứ gì đó rất chăm chú đến vò đầu bức tóc. Hắn thở dài ' Làm sao để động đến trái tim đó đây'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#neiwink