Không Tên Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải Thu cung.

"Mọi chuyện như thế nào rồi?" Cự Giải đang ngồi thêu khăn, cất giọng hỏi.

"Bẩm nương nương . . . ." Thúy Vân lúng túng, không biết là nên nói hay không.

"Mau nói đi"

"Hiền phi đã cho người lột da tiểu bạch thỏ, sau đó vứt xác vào Lam Dương viện, còn nữa, lúc nãy Hiền phi có tới đó, em nhìn thấy cung nữ ở bên cạnh nàng ta cầm một cái túi da màu trắng . . . " Thúy Vân nói tới đây, không nhịn được run rẩy.

Cự Giải giật mình, buông khăn thêu xuống "Có chắc không?"

Thúy Vân gật gật đầu.

Cự Giải cũng thoáng hơi run rẩy, nàng đưa tay day day huyệt thái dương "Thật không ngờ, ả Hiền phi này lại độc ác tới vậy . .. ta chỉ tưởng nàng ta sẽ đem tiểu bạch thỏ ra dọa Song Ngư . . . không ngờ . . .. "

"Song Ngư hiện tại sao rồi? Có động tĩnh gì không?" Cự Giải nhìn Thúy Vân hỏi.

"Dạ, em cũng không rõ, chỉ thấy lúc Hiền phi đi ra, y phục xộc xệch, tóc tai bù xù, trên mặt còn có vết thương . . . "

Cự Giải bỗng cất tiếng cười "Ha ha ha . . . bổn cung thật muốn xem bộ dạng nàng ta như thế nào? Em cho người đi bắt một tiểu bạch thỏ khác về đây, sau đó thay ta đem tặng cho Song Ngư" Câu sau, Cự Giải đã không còn cười nữa, mà là vẻ mặt xót xa nói.

Thúy Vân tròn mắt nhìn tiểu thư của mình, vội vâng dạ rồi lui ra ngoài.

Cự Giải cười nhẹ, cầm lấy khăn tay, tiếp tục thêu "Song Ngư à, sống ở nơi đây là phải tranh đấu . . . ."

Trên đường trở về Lam Dương viện, Song Ngư bắt gặp phải Thục phi.

Do tâm trạng buồn bực thành ra nàng không chú ý tới sự xuất hiện của Thục phi, cắm đầu đi thẳng về phía trước.

"Ngư mỹ nhân, thấy bổn cung sao lại không hành lễ?" Thục phi giọng không vui.

Song Ngư lúc này mới biết được sự xuất hiện ấy.

"Thật xin lỗi, thần thiếp do mải suy nghĩ, không thấy Thục phi, thần thiếp tham kiến Thục phi" Song Ngư khuỵu gối nhún người một cái, không đợi Thục phi nói "miễn lễ" mà trực tiếp đứng thẳng người cất bước đi tiếp.

Thục phi tức giận vì thái độ không coi ai ra gì của Song Ngư, khi Song Ngư vừa đi lướt qua ả, ả liền giả vờ ngã xuống.

"Ai nha!!!!" Ả đau đớn kêu lên.

Song Ngư ngạc nhiên, đình chỉ cước bộ, xoay người nhìn Thục phi ngã trên nền đất.

Hai cung nữ nhanh nhẹn đỡ Thục phi đứng dậy, Thục phi bèn nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào mặt Song Ngư.

"Ngươi thật to gan, dám xô ngã bổn cung?"

Song Ngư như hiểu ra . . . .

"Thần thiếp còn chưa chạm qua nương nương"

"Ngươi còn ở đó già mồm? Ngươi xô ngã bổn cung, làm vỡ cái vòng ngọc, ngươi còn không nhận tội?" Thục phi chua ngoa nói, tay chỉ về cái vòng đang vỡ nằm dưới đất kia.

Tình cảnh này, sao giống ngày hôm đó vậy? Song Ngư cười, không nói gì.

Thục phi thấy Song Ngư cười, càng thêm tức giận.

"Ngươi thừa nhận?"

Song Ngư nhìn thẳng vào Thục phi, vẻ mặt thản nhiên "Là ta làm, thì đã sao????"

Thục phi nhìn vẻ ngông nghênh của nàng, hét lên "Hành lễ!!!! Xin bổn cung tha tội!!!!!"

Song Ngư cắn răng, cúi người nói "Là thần thiếp mạo phạm, mong Thục phi thứ lỗi"

Thục phi được nước càng lấn tới "Muốn bổn cung tha tội, nên hành đại lễ a"

*Chú thích: Hành lễ thông thường thì chỉ cần khuỵu người xuống, cúi mình một chút thôi. Còn hành đại lễ là quỳ xuống, hai tay chạm vào đất, đầu cũng cúi xuống, sát mặt đất.

Song Ngư đờ người, bắt nàng hành đại lễ??? Nàng dù không muốn nhưng cũng không muốn chuốc thêm họa vào thân.

Song Ngư quỳ xuống, nhưng nàng không xấp mình, chỉ cúi nhẹ người "Xin Thục phi thứ lỗi"

"Xem ra ngươi không hiểu được, hành đại lễ là như nào" Thục phi cười, vẻ mặt ả độc ác vô cùng "Vân Y, mau chỉ ả cách hành đại lễ"

Cung nữ tên Vân Y vâng lệnh, tới gần Song Ngư, hắng giọng nói: "Thấp xuống chút nữa"

Song Ngư nhẫn nhục, cúi gập người một ít.

"Vẫn chưa đủ"

"Thấp nữa, thấp nữa"

Song Ngư oán giận, nhìn thoáng qua cung nữ Vân Y, ả vẫn nhìn Song Ngư đầy khiêu khích như cũ, ngón tay chỉ chỉ, còn muốn Song Ngư quỳ thấp xuống nữa.

Khóe miệng Thục phi nở một nụ cười, ả như đang hưởng thụ thú vui tra tấn Song Ngư. Mặt mày dần dần rạng rỡ lên.

Cung nữ Vân Y không hài lòng với cách quỳ của Song Ngư, ả liền dùng sức, đưa tay đè lên vai Song Ngư, ấn mạnh nàng xuống.

Mà Song Ngư, cuối cùng không thể giữ được, "Bịch" một tiếng, cả người Song Ngư như dán hẳn trên nền đất lạnh lẽo.

Cung nữ kia cười cười, xoay người nhìn Thục phi "Nương nương, xem ra Ngư mỹ nhân rất thành tâm nhận lỗi a, hành lễ lớn như vậy"

Thục phi cười: "Ha ha ha ha ha. Thì ra ngươi không có tự trọng như vậy nha, cho ngươi hành lễ nhẹ nhàng thì không làm, sao phải hành đại lễ? Cũng được, sau này gặp ta, ngươi cứ quỳ lạy với ta như vậy là được"

Song Ngư nén giận trong lòng.

Quỳ lâu quá, cơn đau từ chỗ đầu gối truyền tới, Song Ngư nhíu nhẹ mày.

Thục phi xem ra đã hả dạ "Được rồi, bổn cung niệm tình thứ lỗi cho ngươi lần này. Chúng ta hồi cung"

Sau khi tiếng bước chân của Thục phi đi xa, Song Ngư lúc này vẫn còn quỳ trên mặt đất lạnh, Tử Liên vội vã đỡ nàng dậy, nhưng nàng vẫn bất động như cũ, trên nền đất, ướt đẫm nước mắt nàng, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, Song Ngư mím môi, không để cho mình khóc thành tiếng, hai tay trên mặt đất nắm lại, thân hình nàng run lên.

"Nhất định, ta sẽ trả lại cho các ngươi những gì ta phải chịu đựng ngày hôm nay"

Song Ngư liên tục bị hành hạ, đánh đập. Dù nàng cố gắng không hề bước ra khỏi Lam Dương viện, nhưng bọn họ cứ liên tục tìm đến tận nơi để trừng trị nàng.

Cự Giải biết được, liền tìm tới hỏi thăm.

"Song Ngư đâu?"

"Dạ . . tiểu thư . . .tiểu thư . . . " Tử Liên khóc lóc, nói không nên lời.

Cự Giải nhíu mi "Không lẽ đã xảy ra cái gì rồi?"

Nâng bước tiến vào phòng trong, tiến lại gần đặt tay lên vai Song Ngư đang vô thần ngồi trước cửa sổ.

"Ngư muội .. . "

Song Ngư cảm nhận được bị đụng chạm, giật bắn người, run rẩy nhìn Cự Giải "Đừng , đừng đánh tôi nữa"

Dường như Song Ngư nghe được tiếng cười man rợ, sảng khoái của bọn họ, nàng che hai tai, lắc đầu không ngừng "Đừng . . . tha cho tôi, tha cho tôi đi!!"

Cự Giải mặt tái đi, nhìn Song Ngư đang điên cuồng múa máy loạn xoạn, lẩn tránh nàng.

"Ngư muội . . . " Cự Giải tiến gần hơn.

Song Ngư hoảng sợ, hét lớn.

"ĐỪNG!!!!!!!!!!!!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro