Phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái y cấp tốc chạy tới, bắt mạch xem xét tình hình. Cùng lúc này một giọng nói âm lãnh vang lên.

"Đã xảy ra chuyện gì???"

Thiên Yết một thân long bào thêu rồng sống động bước vào, đám người có mặt ở đó liền quỳ xuống.

"Tham kiến Hoàng Thượng"

Tên Thái y cũng vội quỳ xuống "Bẩm Hoàng Thượng, Vân chiêu nghi bị trúng độc mạn đà la, cũng may là phát hiện kịp, chì cần dùng chút thuốc sẽ không sao"

"Mau đi làm việc đi"

Thái y dạ một tiếng, đứng dậy chạy đi sắc thuốc.

Dung phi giảo hoạt cất tiếng nói "Hoàng thượng, sau khi Vân chiêu nghi uống canh Duyên quý phi mang đến, liền nôn ra máu"

Đám phi tần khác cũng phụ họa theo, Thiên Yết lúc này mới để ý tới thân ảnh nhỏ bé của Song Ngư.

"Lại là nàng??"

"Yết . . .thiếp không . . ."

"To gan, Sao dám gọi tục danh của Hoàng thượng???" Thục phi lập tức mắng người.

Song Ngư lúc này đã lâm vào tình cảnh hoàn toàn bất lợi.

"Nàng lại định chối tội? Lần này có hàng chục phi tần làm chứng, nàng dám khẳng định mình vô tội???" Thiên Yết quát.

Song Ngư thực sự bị dọa, nước mắt ngắn dài "Thiếp không có, quả thực không có. Chàng phải tin thiếp"

Mặc kệ lời cầu xin của nàng, Thiên Yết liền lớn giọng ra lệnh.

"Người đâu, mang Duyên quý phi tống vào lãnh cung, sám hối ở đó ba tháng, không ai được phép tới thăm"

Lập tức có hai thị vệ tiến vào, đưa Song Ngư đi, Song Ngư không hề giãy dụa, tâm nàng dường như đã chết, Thiên Yết không còn tin tưởng nàng nữa, nàng phản kháng có ít gì sao??? Chỉ là nàng không thể ngăn bản thân ngừng rơi nước mắt.

Dung phi và Thục phi hả hê cười, mà Nhạc Vân đang nằm bất động trên giường, nơi khóe miệng ả ta cong lại, tràn đầy đắc ý.

—-s2Holys2—-

Lãnh cung.

"Tiểu thư, người không muốn ăn sao???" Tử Liên nhìn chỗ cơm trên bàn, lại nhìn Song Ngư đang trầm ngâm ngồi ở mép giường.

"Em kiếm gì đó chua chua được không???" Song Ngư đáng thương nói.

"Sao??? Em nhớ tiểu thư đâu có thích đồ chua a"

"Không biết, tự nhiên ta lại thấy thèm, kì lạ"

"Để em tìm xem sao, bây giờ ở trong lãnh cung, không được hưởng nhiều ưu đãi nữa"

"Phiền em rồi"

Tử Liên bước ra ngoài. Chỉ còn lại mình Song Ngư ở căn phòng xơ xác, màng nhện giăng đầy, những tấm màn đã rách tươm không còn nguyên vẹn. Gió từ bên ngoài lùa vào lạnh căm.

Song Ngư ôm lấy hai vai, xoa xoa. Miệng nàng thở ra khói trắng . . .

Mấy đêm này nàng luôn cảm nhận được có ai đó đến đây, sáng ra hỏi Tử Liên thì nàng ấy lại bảo làm gì có ai. Nhưng rõ ràng là cảm nhận có tiếng người nói bên tai, còn cảm nhận được có người chạm vào nàng nha.

. . .

Ánh trăng cô quạnh ở trên cao bị màn mây mờ che phủ, tuyết đã ngừng rơi, trong gió mang theo khí lạnh thấu xương.

Một bóng người xuất hiện trong lãnh cung. Hắn liếc nhìn Tử Liên đang say ngủ một bên, lại nhấc chân nhẹ nhàng tới gần giường, nơi Song Ngư đang nằm ngủ say.

Hắn cẩn thận ngồi xuống bên mép giường, kéo tấm chăn mỏng manh đắp cho nàng. Đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt tiều tụy đi không ít.

"Ngư nhi, ủy khuất cho nàng rồi . . ."

Hắn cầm lấy tay Song Ngư, xoa nắn để giúp tay nàng ấm lên, trời lạnh mà lại đày nàng vào lãnh cung, hắn thấy thật có lỗi vô cùng.

"Chịu khó chờ một thời gian . . . một thời gian . . .nữa thôi, ở nơi đây nàng mới có thể an toàn"

Song Ngư khẽ động người, nhưng vẫn tiếp tục ngủ, hắn mỉm cười sủng nịnh, cúi xuống hôn lên trán nàng.

"Ngủ ngon. Ái phi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro