CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-trúc tử hôm nay mua gì nhiều vậy

-ờ…thì lâu lâu tẩm bổ cho em

-tiền đâu trúc tử mua, em ăn gì cũng đc mà

-em đừng lo chuyện tiền nông trúc tử lo đc mà em chỉ cần ăn thật ngon là đc rồi

Hạ âu cười ôm cánh tay trúc tử

-trúc tử khai mau hôm nay sao lại làm nhiều món em thích có phải làm điều gì có lỗi với em ko?

Trúc tử bối rối vội lãng sang nơi khác

-trúc tử ko làm gì có lỗi với em mà chỉ muốn làm những món em thích để em có một bữa ăn thật ngon thôi

-vậy em mà còn tưởng hôm nay cứ như là buổi tiệc chia tay vậy

Trúc tử cốc lên trán hạ âu đầy yêu thương

-em đó suy nghĩ lung tung

Hạ âu cười hôn lên má trúc tử.nhìn hạ âu vui vẽ mà lòng trúc tử chợt quặn đau.”chỉ còn hôm nay nữa thôi em và trúc tử sẽ rời xa nhau.em phải sống thật tốt và vẫn cứ vui vẽ như thế này em nhé”trúc tử tránh đi giọt nước mắt vừa rơi.cả hai cùng vui đùa cùng nấu những món họ thích.một bữa tiệc nhỏ diễn ra thật ám áp.với ly rượu mặn đắng bờ môi.

-trúc tử ko đc uống nhiều đâu đó

-trúc tử biết rồi phải còn tỉnh táo để ru em ngủ nữa mà

Hạ âu đỏ mặc quay đi nơi khác.trúc tử ôm hạ âu vào lòng

-em cứ như thế này làm sao trúc tử chịu nỗi đây

-nhìn trúc tử gian quá đi.há miệng ra em đút cho nè

Trúc tử vừa há miệng ra thì hạ âu đã đưa vào miệng mình cười khúc khích

-em dám gạt trúc tử hả.cho em chết nè

Trúc tử cúi xuống khóa chặt bờ môi mềm mại của hạ âu.nụ hôn với tất cả yêu thương cháy bỏng.họ đang đến bến bờ hạnh phúc để ngày mai họ sẽ rời xa nhau trong nỗi đau nghẹn ngào.

-trúc tử đừng rời xa em nha

Trúc tử gật đầu siết chặt vòng tay mình hơn.họ lại trao nhau nụ hôn trc khi chìm vào giấc ngủ.trên môi hạ âu vẫn vương vấn nụ cười hạnh phúc.trúc tử vén những sợi tóc hạ âu sang một bên ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của người con gái mình yêu mà trúc tử rơi nước mắt.đợi hạ âu đã ngủ say trúc tử viết vài dòng để lên bàn.trúc tử ngắm nhìn hậ âu hôn lên bờ môi hạ âu thật nhẹ nhàng rồi bước đi.mỗi bước đi như ngàn nỗi đau trúc tử phải gánh chịu tan nát cõi lòng

Hạ âu thức dậy ko thấy trúc tử đâu.

-trúc tử ……trúc tử đâu rồi

hạ âu tìm khắp nhà cũng ko thấy ra đồng cũng ko thấy trúc tử đâu.nỗi lo sợ mơ hồ làm hạ âu càng thêm hoang mang.hạ âu vừa vào nhà thì mới để ý thấy một phong thư trên bàn.tôi tay run run hạ âu mở ra và mong rằng sự thật ko như cô đang nghĩ

“Hạ âu xin lỗi em.trúc tử ko thể sống bên em mãi thế này đc.trúc tử còn tương lai của mình.trúc tử cần một cuộc sống khá hơn chứ ko phải một bát cơm trắng mãi như thế này đc.ngày ngày phải làm vất vã lo cho em để đc gì khi mà gánh nặng trên đôi vai trúc tử cứ tăng dần.trúc tử ko thể sống bên cạnh một người bệnh như em .nó làm trúc tử cảm thấy mệt mõi lắm .trúc tử cần tìm cho mình một cuộc sống tốt hơn.trúc tử ko muốn đánh mất tương lai của mình.còn một chuyện mà bao lâu nay trúc tử đã dấu em yên nhi mới thật sự là người trúc tử yêu.em chỉ cho trúc tử cảm giác mới mẻ của một tiểu thư đài cát.nhưng nó cũng bình thường ko có gì đặc biệt cả.nên sự chán nản cứ mỗi ngày tăng lên.đã đến lúc trúc tử phải vun đấp cho tình yêu của mình rồi,em hãy tự bảo trọng đừng quá đau lòng khi em và trúc tử mãi mãi cũng sẽ ko bao giờ đến đc với nhau.chúc em tìm đc người tốt hơn mang đến em nhiều hạnh phúc”

trúc tử

Hạ âu buông rơi lá thư lấy tay chặn ngực nỗi đau xé nát tim cô.cô ko tin đó là sự thật trúc tử ko phải là người như vậy.chẳng lẽ lòng người mau thay đổi vậy sao.có phải vì cô bệnh tật mà trúc tử đã thay lòng như thế.hạ âu ko tin nên chạy khắp nơi tìm kiếm

-trúc tử em ko tin trúc tử bỏ lại em như vậy.trúc tử đang đùa với em mà phải ko?trúc tử mau ra đi có đc ko

Hạ âu cứ gọi nhưng bóng dáng trúc tử vẫn ko xuất hiện trúc tử đã đi thật rồi.bỏ lại cô với bao yêu thương với biết bao nỗi đau.hạ âu ngồi phịch xuống nước mắt cứ rơi làm sao cô có thể sống khi ko còn trúc tử bên cạnh nữa.hạ âu lê từng bước quay về nhà trúc tử cô muốn gặp trúc tử để xem những lời nói đó có thật ko nhưng cảnh tượng trc mắt càng làm hạ âu đau đớn nhiều hơn.trúc tử đang hôn yên nhi cả hai đang tình tứ bên nhau.vậy là quá rõ rồi lời trúc tử là sự thật.chỉ có cô ngốc cứ nghỉ đang sống trong thiên đường hạnh phúc.nhưng có ngờ đâu đó là địa ngục hố sâu.nó đau gấp trăm ngàn lần.do quá kích động hạ âu đã ngất đi.ông giang đứng từ xa đã cho người đưa hạ âu về.trúc tử nhìn theo nhói đau

”hạ âu xin lỗi em trúc tử ko muốn em đau khổ như vậy trúc tử muốn em khỏi bênh muốn em có tương lai tốt hơn mà phải làm em buồn.dù em ở đâu em làm gì trúc tử vẫn mãi yêu em"

trúc tử mặc cho những dòng nước mắt tuôn rơi.yên nhi lặng lẽ lau đi những dòng nước mắt đó. tình yêu của họ liệu rồi sẽ ra sao.hai trái tim yêu hướng về nhau có thể xa nhau đc ko

”ông trời ơi nếu họ có duyên gặp nhau thì xin ông hãy định mối lương duyên tiền định cho họ đừng bắt họ phải chịu đau đớn cay đắng như thế này”

yên nhi ngước lên trời cao cậu nguyện cho cả hai một mối tình đẹp biết bao giọt nước mắt đắng cay.

Hạ âu sau khi tỉnh lại thấy căn phòng quen thuộc thì vội bật dậy

-ba……….

-con gái cưng con tỉnh rồi ah

-sao con lại ở đây

-ba nghe người ta nói con ngất xĩu nên đã đưa con về đây.sao con ôm và xanh xao thế này

-con ko sao.con ko phiền ba nữa con đi đây

-hạ âu con về sống với ba đi con.những ngày qua ba nhớ con lắm

hạ âu nhìn ba bất chợt cô ôm chầm lấy ông

-ba ơi con xin lỗi con sai rồi

-con ngoan ba ko trách con.ba muốn con biết ba mới chính là người yêu thương con che chỡ cho con.

-ba ko trách con khi con đã làm ba buồn sao

-sao ba lại trách con khi mà ba luôn yêu thương con,nói ba nghe trúc tử đã làm gì con,nó chăm sóc con thế nào mà để con đau bệnh thế này.con nói đi ba bắt nó về hỏi tội mới đc

Nghe nhắc đến trúc tử hạ âu lại rơi nước mắt

-ba đừng nhắc đến trúc tử nữa con ko muốn gặp lại con người bội bạc đó con muốn đc yên tỉnh con cũng ko muốn ba trị tội trúc tử gì cả nếu ba thương con thì ba cứ để mọi chuyên êm xuôi đc ko?

Ông giang ôm hạ âu vào lòng ánh mắt ông sáng bừng niềm vui chính ông cũng ko ngờ mọi chuyện lại diễn ra dễ dàng như vậy.những ngày sau đó hạ âu đc điều trị đúng liều đúng lượng nên bệnh tình cũng đã thuyên giảm rất nhiều.cũng kể từ đó hạ âu ko cười ít nói chuyện với ai chỉ hay ra cánh đồng nhìn xa xăm rồi đêm về lại rơi nước mắt.có điều hạ âu ko biết trúc tử hằng ngày vẫn lén nhìn cô.thấy hạ âu đã khỏe trúc tử cũng yên lòng nhiều hơn.muốn ôm hạ âu vào lòng hôn đi những giọt nước mắt đó nhưng vì hạnh phúc của hạ âu trúc tử chỉ có thể lặng lẽ nhìn người yêu mà ko khỏi xót xa.

-trúc tử dạo này hạ âu thế nào rồi con

-dạ đã bớt nhiều rồi mẹ

-con nhớ hạ âu lắm phải ko?sao con ko nói cho con bé hiểu để nó nghĩ con là người phản bội thì sao

-thà như vậy sẽ tốt cho hạ âu hơn mẹ ah.để cô ấy sống bên con thì càng khổ nhiều hơn

Ba hoa thở dài thương con mà ko biết giúp gì đc cho con

-mà dạo này mẹ thấy con xanh xao vậy con có bị làm sao ko

-dạ ko sao đâu mẹ con vẫn ổn mà

-con làm gì cũng giữ gìn sức khỏe biết chưa

-dạ con biết rồi mẹ nghĩ ngơi đi con đi làm đây

Trúc tử đi ra ngoài ba hoa nhìn theo.dạo này bà thấy trúc tử ho nhiều lại ko ngủ đc nên trông người gầy đi nhiều lại còn xanh xao nữa.bà cảm thấy lo cho trúc tử rất nhiều.

Trúc tử vội đi ra chợ phụ bán hàng do hấp tấp nên đã va vào người đối diện

-tôi xin lỗi……………

Trúc tử ngước lên hai ánh mắt chạm vào nhau.cả hai lặng yên.trc mặt trúc tử là hạ âu

-nè đi đứng kiểu gì mà ko thấy đường đụng trúng tiểu thư thế hả

Hạ âu nhìn trúc tử ánh mắt xót xa người cô thương nhớ ngày đêm đang trc mặt cô vậy mà chẳng nói đc lời nào.trúc tử nhìn hạ âu rồi lạnh lùng bước đi

-trúc tử……………

Trúc tử quay lại ánh mắt nhìn hạ âu lạnh lùng đến tàn nhẫn

-tiểu thư gọi tôi có gì ko?

-tôi muốn nói chuyện với trúc tử một chút đc ko?

trúc tử gật đầu cả hai đến bên thác nước

-tiểu thư muốn nói gì?

-có phải vì tôi bệnh mà trúc tử từ bỏ tôi ko?

-chẳng phải những gì cần nói tôi đã nói trong thư rồi sao

-nhưng tôi muốn trúc tử nhìn vào mắt tôi mà nói đó cố phải là thật ko?

Trúc tử lấy hết can đảm quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt hạ âu nói từng tiếng

-phải đó tôi cảm thấy mệt mõi khi sống bên một người chỉ toàn mang đến gánh nặng cho tôi.tôi còn tương lai tươi sáng ở phía trc tôi ko muốn gắn liền với cô một người chỉ luôn bệnh hoạn.khi sống bên cô tôi mới biết người tôi thật sự yêu là yên nhi còn cô chỉ là một cuộc vui khi đã chán thì còn lưu luyến làm gì

Hạ âu rơi nước mắt.trúc tử mà cô từng yêu từng thề non hẹn ước là người như thế sao.ánh mắt lạnh lùng lời nói cương quyết vậy cô còn hy vọng để làm gì.hạ âu nhìn trúc tử nói trong nghẹn ngào

-nếu tôi ko bệnh trúc tử có từ bỏ tôi như bây giờ ko?

Trúc tử bối rối

-dù cô ko bệnh đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ từ bỏ cô bởi tôi rất chán cô.tôi ko muốn sống bên người tôi ko còn cảm giác nữa đó còn đau khổ hơn cô hiểu ko.tôi nghỉ cô thông minh để hiểu khi người ta ko yêu thì đừng níu kéo làm gì

Nói rồi trúc tử bước đi hạ âu ngồi phịch xuống.”đã ko yêu thì đừng nên níu kéo làm gì”lời nói trúc tử cứ như ngàn mũi kim đâm vào trái tim cô đau nhói.hạ âu cứ ngồi đó mặc cho nước mắt lăn dài trên hàng mi ở một gốc cũng có người với những giọt nước mắt đớn đau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro