Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Heejin đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cô vội vàng đưa tay vỗ nhẹ lồng ngực, xoay người bật đèn đầu giường lên, rồi lập tức ngồi dậy tựa vào đầu giường, ngây ngốc nhìn vách tường phía trước.

Mình đang ở đâu? Là ở trong nhà mình sao?

Đúng! Ở trong nhà!

Jeon Heejin từ từ phục hồi lại tinh thần, nhìn bốn phía phòng ốc bài trí xa lạ mà quen thuộc, tim đập dần dần ổn định lại.

Một tháng, đã qua một tháng, cô vẫn còn chút không thể tin được, mình vẫn còn sống?

Không chỉ còn sống, mà còn trở về hè năm mình tốt nghiệp cấp ba ấy?

Jeom Heejin từ cơn ác mộng giật mình tỉnh lại, hô hấp chậm chạp, sợ chỉ hít thở mạnh một cái sẽ xé nát ảo tưởng hư cấu này rồi đẩy mình ra ngoài với hiện thực.

Hiện thực, rốt cuộc cái nào mới là hiện thực?

Một tháng trước, Jeon Heejin từ trong hôn mê tỉnh lại, thấy ba mẹ ở bên vui mừng khóc, tóc đen nhánh, chưa nhiễm sợi bạc, khóe mắt không có nếp nhăn, không có già nua giống như trong trí nhớ của cô.

Đó là, cha mẹ hơn mười mấy năm trước?

Nhìn chằm chằm vách tường trắng như tuyết trong bệnh viện, khăn trải giường trắng toát, Jeon Heejin ngây ngốc vài phút, cho đến khi mẹ lo lắng vỗ mặt cô, la hét bảo ba đi gọi bác sĩ, cô mới ngỡ ngàng tỉnh lại, chần chờ kích động gọi một tiếng: "Ba, mẹ?"

Cô còn nhớ rõ, vào tháng bảy sau khi mình thi vào trường đại học có bị tai nạn xe, lúc ấy cũng ở trong bệnh viện hôn mê mấy tiếng mới tỉnh lại, mà tình huống trước mắt, rõ ràng đã quay về ngay lúc đó!

Trong khoảng thời gian ngắn, kiếp trước kiếp này, rất nhiều hình ảnh xuất hiện thoáng qua trong đầu Jeon Heejin, suốt hai ngày, cô rơi vào trạng thái mơ hồ, không phân rõ rốt cuộc cái nào mới là hiện thực.

Cho đến khi ba mẹ đón cô về nhà, ngôi nhà trong trí nhớ đã có rất nhiều năm cô không trở về.

Lúc Jeon Heejin học năm nhất, ba mẹ liền mua một căn nhà nhỏ ba phòng trong trung tâm thành phố, không lâu sau, cả nhà bọn họ liền dọn đến nhà mới. Từ đó, ngôi nhà này, đã trở thành hồi ức. Đây cũng là một mảnh ấm áp nhất trong ký ức của cô, cô sống trong ngôi nhà hai phòng đơn giản này vượt qua tiểu học, trung học cơ sở, cấp ba, kiếp sống học tập phiền phức nhất, chính là ở chỗ này mà trôi qua.

Bây giờ, nhìn phòng ngủ nhỏ chỉ có thể bày một cái giường, một cái bàn và một ghế dựa be bé, nhìn giá sách trên tường toàn là sách giáo khoa cấp ba, sách bài tập vô cùng quen mắt, những thứ kia phảng phất như đã trải qua cả đời, giờ lại lần nữa trở về trước mắt.

Jeon Heejin hoàn toàn tỉnh táo lại, tay nắm thật chặt mép khăn trải giường màu xanh da trời, yên lặng nghẹn ngào, nước mắt nóng bỏng lã chã rơi xuống....

Sáng sớm hôm sau, ba Jeon , Jeon Sungho cùng vợ Jo Mikyung vừa đi tới phòng khách, đã thấy con gái Jeon Heejin từ phòng bếp đi ra, nhất thời có chút kinh ngạc.

"Heejinie, sao con dậy sớm vậy?"

Jeon Heejin để chén cháo hoa trong tay lên bàn ăn, hướng về phía ba mẹ cười nói:

"Ba mẹ, ăn điểm tâm đi. Mau tới nếm thử tài nấu nướng của con."

Tối hôm qua sau khi tỉnh lại, Jeon Heejin cuối cùng không ngủ được nữa, nghĩ đến bởi vì mình gặp tai nạn sau, khi tỉnh lại luôn trầm mặc suy tư khiến cho ba mẹ lo lắng không thôi, cô cảm thấy mình thật bất hiếu.

Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp, Jeon Heejin mượn trong nhà năm mươi vạn tiền vốn đi theo Lee Hyunwoo gây dựng sự nghiệp ở thành phố Gwangju, từ đó về sau cực kỳ ít khi về nhà, coi như ba mẹ khó có dịp tới được một chuyến, thì cô công việc bề bộn cũng không có thời gian ở cùng bọn họ.

Cuối cùng, lại khiến cho bọn họ nếm nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh....

Nếu ông trời đã thương cô, cho cô sống lại, vậy cô tuyệt không đi lại đường cũ!

Kiếp này, cô sẽ hiếu thuận với ba mẹ hơn, sẽ bồi thường thật tốt cho bọn họ, sẽ không làm cho ba mẹ vì mình mà lo lắng đau lòng!

Jeon Heejin hạ quyết tâm, phải quý trọng sinh mạng mới cực kỳ khó có được này, không thể giẫm lên vết xe đổ nữa!

"Ba mẹ, mau tới đây, con chính là thật vất vả mới xuống bếp được một lần nha!"

Ở kiếp trước, vì Lee Hyunwoo nói món ăn ở ngoài quá khó ăn, nên cô đặc biệt bớt chút thời gian học nấu nướng, cũng trong khoảng thời gian đó, ngày ngày xuống bếp, nhưng cô lại chưa từng làm cho ba mẹ một bữa cơm...

Jeon Sungho cùng Jo Mikyung nhìn nhau cười.

"Hôm nay cơn gió nào thổi tới, mà khiến con bé lười này biết dậy sớm xuống bếp như vậy?"

Jo Mikyung đi tới bên cạnh con gái, nhìn kỹ một chút, thấy Jeon Heejin tuy người vẫn còn hơi tiều tụy, nhưng tinh thần lại khá nhiều, lúc này mới an tâm.

"Người con còn chưa có dưỡng tốt, rời giường làm bữa sáng làm gì? An tâm ngủ là được!" Jo Mimyung đi theo Jeon Heejin vào trong phòng bếp giúp đỡ, lải nhải bên cạnh, "Trước kia lúc đi học muốn con dậy tốn bao nhiêu sức lực, hiện tại thì hay rồi, thi vào trường đại học xong, được nghỉ hè, ngược lại con lại không muốn ngủ, con nha, rõ là..."

Jeon Heejin nghe mẹ Jo Mikyung lảm nhảm, chỉ cảm thấy vừa ấm áp lại an tâm, đã bao lâu cô không được nghe tiếng mẹ lải nhải rồi? Giống như đã rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm.

Jeon Heejin cảm động, nhớ lại, khóe mắt không nhịn được ướt át, vội vàng mượn động tác cầm đũa xoay người lặng lẽ lau nước mắt đi.

Từ sau khi cô tỉnh lại, ba mẹ vẫn luôn luôn cẩn thận chăm sóc, mẹ ngay cả lải nhải cũng không dám, sợ cô kinh sợ.

Chỉ vì bác sĩ nói, cô bị thương ở não, mặc dù nhìn qua có vẻ là đã khỏi, nhưng não là nơi khó nói nhất, vẫn nên quan sát thật tốt mới được.

Tình yêu của ba mẹ, vẫn thuần túy nhất vô tư nhất, vĩnh hằng nhất...

Jeon Heejin nấu một nồi cháo hoa đặc, lấy dưa muối mẹ để trong tử lạnh cố gắng xào lại đảo vài cái.

Thời điểm này, cho tới nay mình chưa từng xuống bếp, tuyệt đối là thiếu nữ xinh đẹp được ba mẹ che chở lớn lên, cô cũng không dám lập tức thể hiện tài nấu nướng quá mức, khiến ba mẹ nghi ngờ.

Rất nhiều chuyện, cần đi từ từ từng bước một. Cho dù, đối với tương lai, cô biết trước rõ ràng.

Cho nên sau bữa sáng, nhân lúc ba mẹ nghỉ ngơi, Jeon Heejin vội vàng nói:

"Ba me, hai người mấy hôm trước nói muốn đi mua nhà, định lúc nào thì đi xem một chút ạ?"

Jeon Sungho để tờ báo trong tay xuống, nhìn Jeon Heejin cười.

"Thế nào? Con cũng có hứng thú? Lần trước nói với con cùng ba mẹ đi chọn, không phải con không muốn sao?"

Jeon Heejin vội vàng phất phất tay: "Lần trước là lần trước, bây giờ là bây giờ. Nhà cũng có phần của con, vậy con có quyền lựa chọn về sau ở chỗ nào."

Jeon Heejin nói lời hợp tình hợp lý.

Sự thật là, ở trước mặt bố mẹ, cô luôn luôn có chút tùy hứng cùng yếu đuối do ba mẹ nuông chiều.

Jo Mikyung cũng cười phụ họa: "Để cho Heejinie cùng đi chọn đi. Dù sao hiện tại con cũng không sao rồi."

Jeon Sungho giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, gấp tờ báo để gọn ở trên bàn, đứng lên.

"Đã như vậy, không bằng đi luôn đi. Nhân dịp hôm nay mát trời, đi xem mấy hộ bán hoặc cho thuê."

Jeon Heejin gật đầu liên tục .

"Con trở về phòng thay quần áo!"

Jeon Sungho cùng Jo Mikyung nhìn bóng lưng con gái chạy nhanh như bánh xe, chỉ cảm thấy con gái hoạt bát đã trở về, hơn một tháng lo lắng này, cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Jeon Heejin trở về phòng thay quần áo, không cẩn thận làm rơi phong thư mỏng xuống đất, cô vừa ôm Áo, vừa nhặt phong thư lên, ánh mắt phức tạp.

Đó là giấy thông báo cô trúng tuyển đại học, cũng là trường học này, cũng là chuyên ngành này, cùng thời gian nhận được giống kiếp trước như đúc....

Sau khi có điểm thi đại học, cô do dự nhiều ngày, cho đến ngày cuối cùng hết hạn, mới chính thức hạ quyết tâm, nguyện vọng kê khai giống hệt năm đó.

Đó là trường học cô thích nhất, chuyên ngành thích nhất, năm đó thành tích chuyên ngành của cô vẫn luôn đứng đầu, tuy nhiên sau này vì cùng Lee Hyunwoo gây dựng sự nghiệp, cô dường như hoàn toàn bỏ qua chuyên ngành vốn có.

Nhưng bây giờ, cô không có lý do gì vì hai người không liên quan trong kiếp này, mà buông tha cho trường học và chuyên ngành mình yêu thích, cùng với bạn bè năm đó.

Trừ Seo Soyeon ra, cô còn có Jia cùng Minseo, cô không bỏ được hai người đó, lúc trước, các cô từng vui đùa nói qua, cho dù là kiếp sau, cũng muốn cùng ngủ chung phòng.

Khi đó, cũng có Seo Soyeon...

Khi đó, các cô đều có nụ cười đơn thuần...Khi đó, có lẽ trong lòng các cô cũng đều có nhau....

Kể cả Seo Soyeon. . .

Chỉ là, thời gian có thể thay đổi rất nhiều . . .

Khi Jeon Heejin cẩn thận hạ bút điền nguyện vọng, trong đầu không nhịn được hiện lên bộ dáng Na Jaemin.

Trong ký ức, phần lớn đều là Na Jaemin yên lặng cười nhìn mình, khóc trước bia mộ lạnh lẽo cũng là Na Jaemin.

Nếu như, cô thật sự không điền nguyện vọng ban đầu nữa, không đi thành phố Seoul nữa, có thể hay không, đời này, không chỉ có Lee Hyunwoo cùng Seo Soyeon xa rời cuộc đời cô, mà Na Jaemin, cũng giống vậy sẽ không xuất hiện nữa?

Nếu như nói, Lee Hyunwoo cùng Seo Soyeon, khiến cho lòng cô trở nên lạnh lẽo, thì chỉ trong nháy mắt, vì Na Jaemin, cô có chút mềm lòng lại có chút chua xót.

Hạ ngòi bút cũng không di chuyển được.

. . .

Nhìn giấy trúng tuyển, trên mặt Jeon Heejin lộ ra một nụ cười khổ.

Tuy là trường học giống trước, chuyên ngành giống trước, nhưng cô, Jeon Heejin đã không giống trước...

Cho nên, tất cả phát sinh ở kiếp trước, cô đều muốn thay đổi...

Jeon Heejin thay quần áo ngủ ra, mặc quần ngố bò màu xanh nhạt, xoay người ra khỏi cửa phòng.

Jeon Sungho đã sớm cầm chìa khóa xe, Jo Mikyung đóng cửa sổ ban công, quay đầu thấy Jeon Heejin đi ra, vội vàng nói:

"Đợi mẹ đóng cửa sổ lại đã, lỡ buổi chiều có mưa, chúng ta còn chưa có trở về, thì lại phải giặt quần áo thêm lần nữa mất."

Jeon Heejin vội vàng đi qua, giúp mẹ đóng cửa sổ chặt lại, Jo Mikyung trở lại phòng bếp, kiểm tra bình gas, lúc này mới yên lòng ra khỏi cửa.

Trước tết âm lịch năm nay, Jeon Sungho vừa mới mua xe, một chiếc Santana màu đen, cũng là kiểu xe có rèm che thông dụng nhất khi đó.

Jeon Heejin nhớ được, trong bạn bè họ hàng thì nhà cô là nhà đầu tiên mua xe có rèm che, nửa tháng đó, là Jeon Sungho tự mình lái xe đưa cô đi nhập học, so với bao lớn bao nhỏ ngồi xe lửa tiện hơn rất nhiều.

Ba Jeon Heejin lúc này là kỹ sư cao cấp của viện thiết kế quy hoạch giao thông huyện, tiền lương coi như cao, Jo Mikyung là giáo viên Toán cấp ba của trường huyện, thu nhập hai vợ chồng cộng lại cũng rất khả quan, chẳng qua hai người đều đã quen tiết kiệm, cho nên đến lúc này mới chuẩn bị đổi nhà.

"Đi đến chỗ nào xem trước đây?" Khởi động xe, Jeon Sungho quay đầu nhìn Jo Mikyung ngồi ở vị trí kế bên cùng Jeon Heejin ngồi ở phía sau.

"Trước đến trung tâm Ginza đi. Lần trước chị hai anh không phải nói nơi đó cũng không tệ lắm sao." Jo Mikyung đề nghị.

Jeon Heejin lân la đến khoảng giữa của hai ghế đầu nói: "Hai người quyết định đi, hôm nay con là đầy tớ!"

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro