duykhanh 29/12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi kể chuyện...ma!

--------------------------------------------------------------------------------

Kính thưa Ban Quản Trị cùng toàn thể diễn đàn!Xin vui lòng cho tôi được lập chủ đề này với lòng mong mõi được đóng góp một chút gì đó giúp vui vui cho diễn đàn.

Rất mong.Thanh Hoài.

Câu chuyện HỒN MA MẸ-CON BÀ MỌI.

Hồi mới giải phóng,xóm tôi còn nghèo nàn lắm,cả xóm chừng vài chục nóc nhà,đa phần là nhà tranh lụp xụp,xung quanh nhà bà con hay trồng cây keo,cây dẹp,cây nổ làm hàng rào.Chỉ vài nhà có điện thôi.Tối đến cả xóm tối thui,ít ai ra đường ngoại trừ có công việc.Ban đêm ra đường đi giữa hai hàng cây keo ,cây dẹp um tùm phủ ra hai bên đường,khi có cơn gió nhẹ thoảng qua làm các nhánh cây rung động,dưới ánh sao trời tưởng tượng như những hình thù kỳ dị ma quái ẩn hiện trước mặt làm cho ai yếu bóng vía phải rợn tóc gáy.

Nhà tôi ở cuối con hẻm cụt,dọc con hẻm,mỗi bên chừng chục nóc nhà.Cách nhà tôi hai nhà là nhà bà Ba.Như vậy mỗi lần về nhà tôi là phải đi ngang nhà bà Ba.Bà Ba già rồi,bà sống với hai đứa cháu ngoại còn nhỏ là con Tuất(vì nó sinh năm Canh Tuất-70)và con Tân(vì nó sinh năm Tân Hợi-71).Ba bà cháu sống heo hút với nhau trong cảnh khổ cực,thiếu thốn.Phong cảnh nhà bà thấy âm u,quạnh quẽ lắm,tối ai có việc đi ngang qua cũng có cảm giác rờn rợn,lạnh lạnh sao sao ấy.

Bà khó tính,nên hàng xóm ít quan hệ với bà.Ban ngày bà đi mót lúa,hay mò cua bắt ốc gì đó,tối về bà cháu hủ hỷ với nhau dưới ánh đèn dầu một chút rồi đi ngủ;chứ bà ít tới nhà ai,có chăng chỉ tới nhà tôi chơi một chập lát rồi về mà thôi.Sở dĩ bà thân với nhà tôi hơn vì ba tôi hay giúp bà làm cái này,cái kia...Đáp lại cũng chỉ có anh em tôi mới dám đến nhà bà chơi với tụi con Tuất,con Tân mà thôi.Như vậy nhà bà vốn dĩ quạnh quẽ thì lại càng quạnh quẽ hơn.

Mấy hôm nay bà con trong xóm xì xầm bàn tán với nhau là nhà bà Ba-ngoại con Tuất có ma:Cứ khoảng 12 giờ khuya trở đi thì nghe văng vẳng tiếng đàn bà khóc than ai oán,giọng khóc kể giống như người ta hay khóc khi có người thân vừa mới chết vậy,có điều là tiếng khóc nghe có vẽ ma quái lắm-tiếng khóc nghe như lúc gần,lúc như từ hư không xa thẳm vọng lại.Dù người có bạo gan cách mấy cũng không tránh khỏi cái cảm giác lạnh sống lưng khi nghe tiếng khóc.

Từ khi có tin đồn có tiếng khóc than ở nhà bà Ba,tối đến người ta càng ít dám ra đường hơn,cơm nước xong nhà nào nhà nấy đóng cửa ở trong nhà,làm cho khu xóm nghèo vốn vắng vẻ,lại càng thêm vắng vẻ!

Mặc dù người ta biết chắc tiếng khóc ma quái phát ra đầu hè nhà bà Ba nhưng không ai dám đem chuyện ấy kể cho bà nghe vì sợ bà chưởi,bảo là trù ẻo nhà bà.Không biết là ngoại cháu bà có nghe tiếng khóc không?!

Lúc đầu hầu như đêm nào cũng nghe.Về sau thì thưa dần,một tháng chừng vài ba đêm,rồi hai ba tháng một lần,nhất là những đêm mưa dầm gió bất,mưa dãi,gió mây...

Có người kể là nhiều lúc người ta còn thấy cục lửa xanh ẻo bằng cái chén bay lờ lờ từ đầu con hẻm đến trước cửa ngỏ nhà bà Ba,cục lửa bay đảo qua đảo lại trước cửa hai ba vòng rồi bây vào nhà.Khi vào nhà cục lửa bay tới trước cửa cái dừng một tí rồi bay xuống cửa nhà bếp,rồi bay tiếp lên đầu hè trên rồi mất biệt.Chừng một lúc hơi lâu thì thấy cục lửa bay lại trở ra ngoài rồi theo đường cũ rồi bay đi.Có một đêm bà Nhơn-nhà đối diện nhà bà Ba ra ngoài đi tiểu,dưới ánh trăng mờ hạ huyền,nhìn qua đầu hè nhà bà Ba,bà thấy dáng một người đàn bà tóc xoã dài đến mông nắm tay thằng nhỏ đứng nhìn ánh trăng nhưng bà không thấy rõ mặt.Có chồng bà cũng thấy nữa.

Người ta nói đó là hồn ma mẹ con bà Mọi vì chết tức tưởi quá nên không siêu thoát được,nhớ nhà dẫn con về thăm nhà,thấy lại cảnh cũ,thương hai đứa con ở lại côi cút,khổ sở,nên khóc than buồn cho số phần ngắn ngủi.

Đó là chuyện lúc nhỏ,tôi nghe lõm được khi những người hàng xóm kể cho Ba-Má tôi nghe.Không biết thực hư thế nào.Chỉ nhớ thằng Tèo.Tội nghiệp,nó chết thảm quá,ruột lòi ra cả đùm!Ngoài hàng rào,mấy cây mồng tơi là kỷ niệm của thằng Tèo,nó nhổ ở nhà nó đem tới nhà tôi,hai đứa hì hục trồng cả buổi chiều,nó nói trồng để Má tôi hái nấu canh ăn.Dậu mồng tơi không nhớ đã qua bao độ úa tàn,bao nhiêu lần rụng hạt,chờ mỗi mùa xuân tới lại mọc lên,nay lại xanh mơn mởn,phủ kín một gốc rào.Nhìn dậu mồng tơi lòng tôi thấy buồn vời vợi.

Ở đời chuyện gì mới lạ thì người ta bàn tán xôn xao một lúc nào đó thôi,rồi cũng quên dần đi.Chuyện vụ án mạng thương tâm của Mẹ con Bà Mọi năm nào cũng làm xôn xao một lúc rồi cũng chìm vào quên lãng.Rồi gần đây lại chuyện mẹ con bà Mọi hiện hồn làm hâm nóng lại chuyện án mạng năm xưa,tới đâu cũng nghe bàn tán về hồn ma bà Mọi,một lúc rồi cũng lại chìm vào quên lãng.

Tôi cũng vậy, chuyện bà Mọi bị giết cũng thoáng trôi nhanh qua đầu óc non nớt của mình.Hàng ngày sau buổi học,tôi vẫn thường chạy qua chơi với con Tân ,con Tuất,vì ngày nào bà Ba cũng đi mót chỉ có ai chị em nó ở nhà.Anh em tôi qua nhà nó bày ra đủ trò chơi tuổi thơ.

Rồi ngày tháng cứ dần trôi,một ngày nọ bà Ba sức yếu,mắt kém không thể đi mót được nữa con Tuất lại tiếp tục công việc của bà.Nó còn nhỏ không tranh nổi với người lớn nên mót không được bao nhiêu.Tối về thấy có ít lúa,bà đánh đập chưởi bới nó thật tội nghiệp!Nhiều lúc bà chưởi luôn vong hồn đứa con gái bạc phước của bà sao ngu dại ưng trúng thằng chồng sát nhân để rồi bị hắn giết chết phải bỏ lại hai đứa con cho bà.Bà chưởi thế cũng tội nghiệp cho vong hồn bà Mọi,tội cho hai đứa con côi cút mất mẹ phải sống bữa đói bữa no.Nói cho cùng thì chẳng qua số phần của bà nó ngắn và số hai đứa nhỏ phải chịu khổ cực đói khát,chớ bà Mọi nào có muốn như thế đâu,chắc ở nơi âm cảnh lòng bà cũng quặn thắc đớn đau lắm chớ!Nhiều lúc như thế nghĩ lại thấy thấm thía câu hát mẹ ru:"Ầu ơi...,mồ côi cha ăn cơm với cá,mồ côi mẹ lót lá mà nằm!Tôi nghĩ chắc bà Mọi cũng đau khổ lắm vì không còn sống để chăm sóc hai đứa con còn thơ dại,nên vong hồn bà không thể siêu thoát được để hàng đêm lại về thăm con,thấy con khổ mà bất lực không thể giúp được gì nên tủi thân ngồi khóc than cho số phận.

Hồi mới giải phóng cho đến năm tám mươi mấy,thực phẩm khan hiếm ghê lắm.Mười nhà thì tám chín nhà ăn độn thêm khoai lang,khoai mỳ.Tiếng là nông dân có ruộng nhưng có nhà vẫn đói như thường vì sản phẩm làm lên chỉ đủ đong cho HTX,thậm chí còn thiếu nợ nữa.Tội nghiệp có hộ làm mà không đủ đong cho HTX,đến lúc gặt HTX cho lực lượng du kích đến canh giữ.Khi gặt lên họ chở về kho hết(gọi là bao thu).Nhiều cảnh cay đắng thường xảy ra:những hộ bị bao thu đó chờ lúc du kích không để ý liền vác một bao,hay xúc một mủng bưng chạy,không bị phát hiện thì thôi;còn lỡ bị phát hiện là...Đùng,đùng,đùng...thì phải lật đật bỏ "hàng" lại mà chạy trối chết mà...thoát thân để...rồi còn có cơ hội...về nhà nhìn vợ con... nhịn đói!Bao công sức mồ hôi nước mắt của mình đổ xuống để làm ra hạt thóc để mà,giờ đây mình lại trở thành tên trộm ăn cắp lại tài sản của mình!

Người nông dân thực thụ còn sống trông cảnh thiếu đói như thế,thì nhà con Tân,con Tuất làm sao tránh khỏi cảnh bà cháu phải nhịn đói thường xuyên?!Bà cháu nó có hôm trong nhà chỉ còn lưng chén gạo không đủ nấu cơm chỉ nấu đủ vài chén cháo húp đỡ.Có bữa được ăn cơm nhưng một phần cơm tới hai phần khoai mỳ,hoặc khoai lang ăn với đọt dẹp chấm nước muối ớt.Tới dịp cắt lúa,má tôi gọi con Tuất theo để sai vặt rồi chiều về cho nó mủng lúa.Hoặc thỉnh thoảng má tôi đem đến vài ký gạo.Cùng là bạn nghèo với nhau của ít lòng nhiều giúp nhau lúc ngặt.

Vì bữa đói ,bữa no,lại phải vất vả cả ngày ngoài đồng để nhặt từng bông lúa rụng,nên một ngày kia con Tuất ngã bệnh toàn thân phù thủng-do bị suy dinh dưỡng và cảm nhiễm mưa nắng lâu ngày.Rồi lại không có tiền chữa bệnh nên con Tuất đã...phải bỏ lại bà ngoại và đứa em.

Sau khi con Tuất chết chừng một tháng,bà Ba bán nhà cho người hàng xóm đối lưng với nhà bà về ở với con gái đầu-bà này cũng nghèo lắm.Con Tân thì được bà hàng xóm tốt bụng ở xóm trên đem về nuôi để sai chuyện lặt vặt,vì bà này không chồng con nên bà thương nó như con vậy.(Hiện giờ con Tân đang ở Sài Gòn)

Căn nhà bà Ba người ta mua để chứa đồ chớ không để ở.Nên từ khi bà dọn đi thì căn nhà vốn đã u ám nay lại càng lạnh lẽo,u ám hơn,ai đi ngang qua đây đều có cảm giác rờn rợn đằng sau gáy!

Mấy ngày nay người ta bắt đầu xôn xao lại chuyện hồn ma bà Mọi:nào là nghe bà Mọi ngồi khóc ở đầu hè;bà Mọi dắt con về;cục lửa bay vòng vòng...thôi thì đủ thứ, đủ kiểu hết!

Hồi đó,nghe đoàn cải lương nào đến hát thì thanh niên,thanh nữ,bà già,con nít hầu như ai cũng thấy trong lòng vui như mở hội,trông mau tới tối để đi coi. Lúc đó có đoàn Sông Bé 3 đến lưu diễn,đêm đó hát tuồng Bạch Viên Tôn Cát,bà con ở xóm tôi đi xem thật đông,tôi cũng đi xem nữa.

Khi về tới đầu hẽm,ai vào nhà nấy còn mình tôi lủi thủi,vì nhà tôi ở cuối con hẽm lận.Tôi còn nhớ đêm đó độ mùng chín,mùng mười,ánh trăng thượng tuần chênh chếch về Tây,ánh sáng mờ ảo soi qua tán cây ổi già của nhà bà Nhơn đối diện nhà bà Ba tạo thành những khoảng sáng tối có hình thù kỳ dị ma quái.Còn chừng độ hơn 10 mét thì tới cửa ngỏ nhà bà Ba,nhìn tới đó thì tôi thấy thấp thoáng một cái bóng mờ trắng trắng,tôi nghĩ là ánh trăng xuyên qua tán ổi chiếu xuống chỗ trụ cửa ngỏ.Tôi vẫn vô tư đi tới,khi tới gần tôi mới biết không phải là ánh trăng mà là... một người đàn bà mặc áo trắng,tay dắt đứa nhỏ. Thấy thế tự nhiên tôi cảm thấy như có một luồng hơi lạnh trong ruột từ bụng dưới chạy lên tận cổ,lúc đó tôi điếng hồn định co giò chạy,mà có chạy thì tôi cũng phải chạy ngang qua hai mẹ con bà này mới về nhà được,vì đến quá gần rồi,tiến thoái lưỡng nan,nên đành liều mạng mà thôi!Tôi bắt đầu co chân chạy thì khi ấy tôi cũng vừa thấy người đàn bà và thằng nhỏ quay lại nhìn tôi;Ôi,người đàn bà mặt mày và toàn thân trước đầy máu me;còn thằng nhỏ thì tôi không kịp thấy mặt chỉ thấy hình như nó mặc chiếc quần đùi và chiếc áo màu đỏ hay trắng mà dính máu gì đó không phủ hết mà để lộ một đùm...gì đó đỏ lòm trước bụng.Trời,chân tôi như xụm xuống,dường như không thể nào bước nổi nữa,song cũng rán hết sức vì còn chừng 20 mét nữa là tới nhà.Tôi tung cửa ngỏ,cửa cái chạy thẳng vào giường trùm mền kín đầu đuôi.Ba Má tôi thấy lạ mới chạy tới hỏi,phải một lúc lâu tôi mới trả lời được,vừa trả lời,vừa run.(sở dĩ tôi tung cửa vào được là vì Ba Má tôi không cài chốt để chờ tôi về)

Kể tới đây, quý vị có thể cho rằng vì tôi ám ảnh chuyện người ta đang đồn về hồn ma mẹ con bà Mọi nên trông gà hoá cuốc.Sao cũng được,nhưng đối với chính tôi cho tới bây giờ tôi vẫn tin rằng tôi đã thấy rõ ràng như vậy.Còn chuyện tôi sợ đến bủn rủn tay chân,tôi nghĩ rằng dù ai có dạn cách mấy cũng không tránh khỏi nỗi sợ hãi này:vì bất ngờ nhìn thấy đâu kịp phản ứng gì,với lại rất gần con ma ấy nữa;thấy con ma bình thường đã mất hồn rồi đằng này còn thấy thêm ruột gan, máu me nữa chớ!Ban ngày mà thấy cảnh đầy máu me ruột gan như thế đã điếng hồn rồi!!!

Tôi tin chắc rằng đó là hồn ma mẹ con bà Mọi,do nhớ hai đứa con của mình nên mới về thăm,thấy ngôi nhà xưa còn đó mà con đâu rồi.Đứng ngoài nhìn cảnh cũ rồi nhớ đến cái chết tức tưởi của mình và đứa con nên hiện hình ảnh của mình và đứa con lúc vừa bị giết,có lẽ để tiếc nuối giây phút cuối cùng mình còn sống trong đêm định mệnh ấy.Vì có thể bà rất muốn được sống lại để được chăm sóc cho hai đứa con côi cút bơ vơ nơi dương thế.

Dậu mồng tơi mơn mởn đang bỏ ngọn phủ kín hàng rào trước sân là kỷ vật duy nhất thằng Tèo còn lưu lại cho tôi.Chiều hôm ấy nó nhổ mấy cây mồng tơi qua nhà tôi trồng;nó trồng,tôi múc nước tưới,hai đứa hì hục vui vẻ bên nhau suốt cả buổi chiều.Tôi,Nó nào có biết đâu đó là lần cuối hai đứa bên nhau để rồi đến khuya hôm đó nó xa tôi mãi mãi.

Đêm hôm đó đang ngủ thì Má tôi nghe tiếng kêu:"Bớ làng xóm ơi có ai tới cứu mẹ con tôi.Thằng T nó giết con Mọi chết rồi".Má tôi tỉnh ngủ hẳn,gọi ba tôi dậy:"Ông ơi thằng T nó giết con Mọi rồi".Ba tôi thức dậy nhìn đồng hồ thấy chừng một giờ rưởi.Lúc này hàng xóm náo động cả.Mấy người xung quanh chạy tới đứng ngoài ngỏ chớ không dám vô vì họ sợ ông T chồng bà Mọi còn trong đó chờ họ vô là giết luôn.Ba Má tôi chạy qua ,lúc này bà Ba không còn la nổi nữa mà chỉ rên lên từng hồi thôi.Ba Má tôi xô cửa chạy vào,dưới ánh đèn leo lét thì thấy cảnh tượng hãi hùng:Trên giường xốc xếch,bà Mọi máu me lênh láng.Con Tuất,con Tân hai đứa ôm nhau ngồi co rúm run cầm cập ở góc giường gần chân má nó.Bà Ba nằm trên vũng máu dưới nền nhà,vừa rên ư ử vừa lầm bầm nguyền rủa.Chiếc lưởi lê M16 dính đầy máu vứt lăn lóc cạnh đó.

Rồi mấy người hàng xóm chạy vào xem.Ba tôi chạy ra nhà ông Đích ở xóm ngoài,kêu ông đánh xe lam tới chở nạn nhân đi nhà thương.

Khi Ba Má tôi đến bà Mọi nằm yên bất động,mặc dù còn thoi thóp thở, không nói lời nào.Hình như bây giờ cảm giác được Má tôi đang ngồi bên cạnh thì bà cố gom chút tàn hơi,hả miệng cố lấy một hơi lên thều thào nói với Má tôi:"Nhờ chị trông giùm mấy đứa con em.",rồi bà nấc lên mấy tiếng,thở ra một hơi dài rồi xuôi tay.Còn bà Ba lúc thì yên lặng,lúc thì lẩm nhẩm nguyền rủa thằng con rể.

Xe lam đến mọi người giúp một tay khiêng bà Ba và xác bà mọi lên xe.Má tôi cũng theo xe đến nhà thương.Ở nhà,lúc này,Ba tôi mới trực nhớ tới thằng Tèo,nãy giờ bối rối công chuyện mà quên bẵng nó,hỏi ai cũng không thấy.

Bây giờ mới rọi đèn nháo nhác kiếm thằng Tèo thì thấy nó ngồi co rúm lại chỗ hốc tủ với bộ đang sợ hãi lắm.Nghe có tiếng người,nó cố ngước lên nhìn mọi người như cầu cứu với đôi mắt lạc thần,nó lấy hơi ức ức lên hai tiếng,xong thở ra một hơi dài,ngã tựa vào góc tủ ngoẹo đầu về một bên rồi... xuôi tay!Ai đó bế thằng Tèo đặt lên giường rồi người ta kiểm tra sao thằng Tèo lại chết,không lẽ ba nó giết luôn nó?Khi vén cái áo thun đỏ ướt đẫm của nó lên,thấy một đùm ruột to bằng cái bát trên bụng nó.Ôi, như vậy thằng Tèo cũng bị ba nó đâm rồi,tội nghiệp thằng nhỏ nó có biết gì,tiếng ai đó nấc nghẹn!Ba tôi rọi đèn xem kỹ thì thấy ruột thằng Tèo không bị đâm lủng,chỉ lủng bụng,mà máu ra cũng không nhiều lắm chỉ ướt chỗ bụng mà thôi.Vây sao thằng Tèo lại chết?Hay là nó sợ quá?Ba tôi cho rằng thằng Tèo bị lòi ruột mà không phát hiện kịp thời để cấp cứu nên ruột nằm lâu bên ngoài bị khô;hễ ruột bị khô là chết.Ai nấy nhìn thằng nhỏ cũng thở dài tiếc nuối mà nói rằng:Phải chi lúc xe lam tới mà phát hiện mất thằng Tèo thì chắc nó sẽ không chết tức tưởi,tội nghiệp như vầy!

Độ 5 giờ sáng,Má tôi về cho biết:Bà Ba bị một vết thương chéo ngang hông dài chừng 25 phân,sâu lối 1 phân đến một phân rưỡi,bị mất máu.Bà Mọi bị 6 nhát đâm khoảng 3-4 phân trong đó có một nhát trúng chỗ hiểm.Bác sỹ còn cho biết bà Mọi đang mang thai.Khi đưa bà Mọi vào nhà xác,Má tôi có thấy qua lớp áo bụng bà Mọi một khối gò lên gò xuống một lúc lâu mới yên.Bệnh viện không cho chở xác nạn nhân về ngay mà phải nhập nhà xác để làm thủ tục xong mới được chở về.

Như vậy vụ án mạng có một người bị thương,2 người và một thai nhi chết.

Chiều hôm đó những người trong xóm tôi khiêng hai quan tài mẹ con bà Mọi đi chôn.Theo sau hai chiếc quan tài-một lớn,một nhỏ là hai đứa trẻ thơ độ bốn-năm tuổi,đầu đội khăn tang,buồn hiu nắm lấy tay nhau-đó là con Tuất và con Tân đưa tiễn mẹ và anh về nơi an nghỉ.Đám tang đi trong lặng lẽ không một tiếng trống,tiếng chiêng!Hai mẹ con được nằm cạnh nhau ,bên cạnh mộ bà mẹ người ta trồng một cây chuối sứ.Người ta nói khi nào cây chuối trổ bông là lúc người dưới mộ sinh con.

Qua lời bà Ba và Ông T(chồng bà Mọi)trước phiên toà(phiên toà án binh mở ở Nha trang vì ông T là lính.Toà có mời Má tôi với tư cách là nhân chứng)thì diễn biến vụ án mạng như sau:Hôm đó ông T chồng bà Mọi từ đơn vị về nhà.Cơm nước xong ,cả nhà nghỉ ngơi một chút rồi đi ngủ.Bà Ba ngủ nhà dưới.Vợ chồng bà Mọi và ba đứa con nằm chung cái giường lớn ở nhà trên.Hình như bà Mọi ghen tương gì đó nên kiếm chuyện gây với ông T. Lời qua tiếng lại sao đó,ông T không kiềm chế được nên mới tát tai bà Mọi một cái.Có thể vừa tức bởi cơn ghen,vừa bị đau bởi cái tát tai nảy lửa,nên bà Mọi ngồi dậy lấy lưỡi lê M16 để sẵn dưới gối(lưỡi lê này bà Mọi để dưới gối lâu rồi,để cho con cái ngủ khỏi giật mình)giá lên đâm ông T.Nhanh tay, ông T chụp được cái lưỡi con dao,hai người dằn co dữ dội,cuối cùng bà Mọi cũng rút lại được con dao,hai bàn tay ông T bị lưỡi dao cắt hai đường.Bà Mọi giành lại được con dao,giá lên đâm tiếp thì ông T chụp được tay bà Mọi,hai người vật nhau rầm rầm trên giường. Ông T giật lại được con dao trở lại đâm bà Mọi.Nằm ở nhà bếp bà Ba nghe vật lộn rầm rầm,tiếng bà Mọi rên la khi bị đâm,bà vội chạy lên xem sao.Thấy ông T đang ngồi trên bụng bà Mọi mà giá dao đâm xuống,bà liều mình chạy đến ôm ông T lại,ông T vung tay hất bà ra,bà té nằm xuống đất.Ông T đâm bà Mọi thêm mấy nhát nữa thì bà Mọi nằm yên bất động.Nghĩ rằng bà Mọi đã chết,ông T vứt con dao lại đó rồi đến cảnh sát đầu thú.

Còn về vết thương ngang hông của bà Ba và vết thương ở bụng của thằng Tèo,ông nói ông không hề đâm con ông và không hề biết con ông bị thương,có thể lúc ông và vợ ông vật lộn để giành con dao,vô tình lưỡi dao đã trúng vào bụng con ông;còn khi ông vung tay hất mẹ vợ ông có thể lưỡi dao đã trúng bà.

Như vậy người ta mới lý giải rằng:Khi thằng Tèo bị thương đau quá nên sợ,nhân lúc ba-má nó đang vật lộn không để ý thì nó ôm bụng nén đau cố lén bò xuống giường rồi trốn ở hốc tủ.Tội nghiệp thằng nhỏ đau lắm mà không dám rên một tiếng vì có lẽ sợ rên ba nó nghe thấy tới đâm tiếp!

Từ khi tôi thấy hồn ma mẹ con bà Mọi cho đến càng về sau này,người ta càng thấy bà hiện hồn nhiều hơn.Cách một hai đêm là có người thấy bà hiện hồn về.Không như mấy năm trước hai mẹ con bà chỉ âm thầm khóc lóc rồi ra đi;bây giờ bà hiện hồn về như để chứng tỏ mình hơn:Có nhiều đêm hai mẹ con bà hiện lừng lựng đi chung quanh nhà,làm đồ đạc chuyển động nghe loảng xoảng trong nhà,rồi ra đi.Người ta nói khi bà ra đi thì không thấy rõ bóng dáng của bà mà chỉ thấy một cục trắng lợp trắng lợp xẹt qua một cái,trong đêm tối,một dãi lụa trắng lợp kéo dài từ cửa ngỏ của bà ra đến tận đầu hẻm.

Có anh bạn gặt (người cắt lúa mướn)tên Xuân,khoảng 2 giờ rưỡi-3 giờ sáng anh đi gặt,tới bụi bông giấy đầu hẻm thì bất chợt anh thấy bóng một người đàn bà mặc bộ bà ba trắng,tóc xoã khoanh tay đứng tựa bụi bông.Lúc này hồn vía anh như lên mây lên mưa,lỡ chừng,tiến lui cũng khó,đánh bạo anh cứ đi tới,chân đi,miệng niệm to thần chú"Án Ma Ni Bát Di Hồng"-câu thần chú mà hồi nhỏ anh nghe bà ngoại anh nói nó có công năng trừ các loại ma quỷ,hễ thấy ma mà niệm thần chú này thì ma sẽ sợ mà biến mất.Mặc dù biết thế mà chưa có dịp nào thử xem sự linh ứng của thần chú.Trong lúc này là cơ hội ngàn năm có một để kiểm nghiệm xem,nhưng sao anh cũng thấy sợ quá,anh vừa run cầm cập,vừa ấp a ấp úng niệm chú (Không biết lúc đó có từ nọ xọ từ kia không nữa!T-H).Vừa được một hai câu thì...trời ơi, bà ấy đứng chần ngần ngay trước anh cái mặt chầm vầm như cái mâm con,máu me lênh láng...Lúc này chữ "Án" của anh thành ra chữ Á!!!!!!!!,rồi cái rật,nằm yên bất động,tay chân lạnh ngắt.

Đêm khuya thanh vắng nghe một tiếng lảnh lót trước nhà,giật mình tỉnh giấc bà chủ nhà cầm đèn chạy ra thì,trời ơi,...một cảnh tượng hãi hùng:một cái "xác"nằm yên bất động xung quanh nào là cơm cá nước non lăn lóc, lổn nga, lổn ngổn.Hoảng kinh hồn vía bà la oải oải báo động hàng xóm.Bà con túa ra thì ''ôi,trời ơi thằng Xuân ở xóm dưới bị trúng gió" ai đó la lên như thế.Người ta xúm nhau khiêng thằng"trúng gió"về nhà.Không biết vì sợ quá hay sao mà anh ta bệnh hơn nửa tháng mới hồi phục.Anh ta nghỉ gặt lúa luôn vì không dám đi ban đêm nữa.

Những buổi chiều tối trời mưa lâm râm,người ta có chuyện đi ngang qua thổ mộ Cây Trôm,nơi chôn mẹ con bà Mọi,người ta thấy thấp thoáng nơi mộ mẹ con bà là bóng một người đàn bà ngồi khoanh tay bó gối cúi mặt,và một cục lửa nhỏ bay vòng vòng qua lại gần đó.Người ta nói đó là hồn bà Mọi ngồi buồn,cục lửa là đứa con hồn nhiên,vô tư, thơ thẩn dạo chơi quanh mẹ nó.

Càng ngày những câu chuyện rùng rợn về hồn ma bà Mọi càng nhiều.Chuyện đồ đạc kêu loảng xoảng trong nhà bà Ba lúc đêm khuya làm ông chủ mua ngôi nhà này sợ quá phải dở bỏ chỉ còn lại nền nhà cho bồn bồn mọc.Thế mà cũng chẳng chịu yên.Những chuyện này đã ảnh hưởng không ít đến nề nếp sinh hoạt thường ngày của bà con.Thấy tình trạng mỗi lúc càng tệ hơn,những người lớn tuổi bàn tính vận động bà con đóng góp kẻ ít người nhiều để nhờ Thầy làm lễ siêu độ cho bà.Má tôi có đem chuyện này bàn với bà ''má'' nuôi con Tân,bà này đồng ý chịu hoàn toàn kinh phí cho chuyện này.

Buổi cầu siêu diễn ra rất đơn giản trong không khí trang nghiêm và thầy đã đưa vong linh mẹ con bà về chùa để sớm hôm nghe kinh kệ.Từ đó đến nay không còn nghe ai nói bà Mọi hiện hồn nữa.

*********

Trở lại chuyện anh Xuân niệm chú mà ma không chịu biến đi mà còn quay lại nhát anh.Tới đây có thể có một vài trong quý vị thắc mắc về chuyện này.

Theo tôi nghĩ,không phải chú không linh nghiệm đâu,mà lúc đọc chú tâm anh ta lại quá tán loạn(do sợ quá)thì làm sao chú phát huy tác dụng được,lại nữa,anh ta đọc là đọc như vậy thôi chứ chưa thực sự tin hẳn vào oai lực của thần chú;với lại trước giờ anh có trì tụng chú bao giờ đâu thì làm sao có sự cảm thông với chư Phật và Bồ tát?Mà không có cảm làm sao có ứng!Mặt khác anh thấy ma hồn vía anh lên mây lên mưa thì đó là điều kiện thuận lợi để con ma tác oai tác quái;còn giả sử mà khi ấy anh bình tỉnh với tâm niệm chỗ bà-bà đứng,đường tôi-tôi đi thì có thể bóng ma đó biến mất,hoặc đứng yên chứ không hù nhát anh ta đâu.Trường hợp của tôi ở trên cũng vậy,lúc đó tôi mà không" hồn bất phụ thể"chắc mọi chuyện cũng khác rồi.Đây là suy luận chủ quan thô thiển của tôi.

Duy có một điều tới bây giờ tôi còn thắc mắc là "dải lụa trắng".Bà Mọi ra đi với một dải lụa trắng.Mà vào trung tuần năm 2004,thằng Sáu Sụt ngã gục ngay gốc rào nhà bà với một con dao Thái lan đâm lút tới cán,đứt động mạch cảnh, sau đó cũng hiện về đứng trên cây sung với dải lụa trắng phất phơ,mà tôi và mấy người khác thấy tận mắt.Chuyện "dải lụa" thằng Sáu Sụt thì tôi còn lý giải được theo quan điểm chủ quan của mình.Còn chuyện bà Mọi với "dải lụa" thì tôi cứ...thắc mắc hoài!Hồn ma có liên quan gì với "dải lụa"?Không phải vô lý khi cầu hồn,các thầy có dùng đến dải lụa?!Khi có dịp tôi sẽ kể hầu quý vị câu chuyện HỒN MA THẰNG SÁU SỤT

Ma Ở Cần Thơ

--------------------------------------------------------------------------------

Chắc hẳn ai ở cần thơ đa số đều biết nhà ba bà cháu,căn nhà đã xảy ra 1 vụ giết người dã man ko kém phần tàn nhẫn và thương tâm,bạn của dì tôi đã mua lại căn nhà đó để ở,gia đình bạn dì tôi có 7,8 người thế mà bình thường ko ai dám ở trong nhà họ đợi đến khi ba má của họ về họ mới dám vào nhà mặc dù họ đã gần 20 hay 20 mấy tuổi rồi vì họ ở trong nhà thì luôn xảy ra chuyện lạ,vòi nước thì tự chảy,quạt trần thì tự quay,dao thì tự chẻ củi,còn vào đúng 10h lúc giờ ba bà cháu bị giết thì tự động cái đồng hồ reng lên mặc dù ko ai chỉnh gì cả,vào 1 ngày kia ngày rằm bạn dì tôi mua nải chuối để cúng ba bà cháu,bạn dì tôi có dặn đứa con nhớ cúng đúng giờ,sau đó đứa con do ham chơi nên quên việc cúng kiến khi bạn dì tôi hỏi có cúng chưa thì tự nhiên nải chuối rớt từ trên bàn thờ xuống,còn buổi tối khi đứa con bạn dì tôi ngủ thì nghe tiếng nói,dễ thương quá chị nựng đi,thôi em nựng trước đi,sáng ra mặt con bạn dì tôi sưng chù vù,đa số những đứa con bạn dì tôi đều bị phá hết,sau này bạn dì tôi sợ quá bán căn nhà đó cho 1 người bộ đội,khi người đó vào ở nhà đó thì vợ con người đó đều bệnh chết nên người bộ đội đó sợ quá bán căn nhà đó đi,bây giờ ko ai dám ở nên căn nhà đó bỏ hoang lâu rồi

Ma ở xóm dì tôi

--------------------------------------------------------------------------------

đây là câu chuyện tôi nghe dì tôi kể lại sau khi tôi đã đi nước ngoài khi về vn thì dì tôi kể lại cho tôi nghe

Trong xóm dì tôi có 1 gia đình làm nghề chiết gas lậu ,có nghĩa là lấy gas từ bình lớn sang ra bình nhỏ để bán kiếm lời,1 bữa kia do bất cẩn đã làm nổ bình gas làm cho 2 người chết 1 người bị thương nặng ,trong những người chết có 1 cô gái còn trẻ,sau khi vụ nổ gas xảy ra vài ngày thì người trong xóm đi làm về khuya khoảng 11,12h đêm đi ngang căn nhà đó thì thấy người con gái đó đang đứng trước cổng chơi

Trong xóm dì tôi cũng đã xảy ra 1 câu chuyện tình yêu thương tâm,do gia đình ngăn cấm người con trai ko đến được với người con gái nên đã dùng dao đâm chết người con gái rồi tự sát,1 bữa sáng kia khoảng 4h sáng 1 người hàng xóm kế nhà cô gái đó thức dậy chuẩn bị đi tập thể dục thì thấy người con gái đó lảng vảng trước nhà cô ta,sau khi gặp người con gái đó người hàng xóm đó bị bệnh mấy tuần mới hết phải cúng kiến nữa đó

Ngôi nhà ma

--------------------------------------------------------------------------------

chuyện này do ông anh họ của bitis kể lại ,kể về nhà ông nội của ông anh họ bitis trước khi xây nhà mới bây giờ thì ko còn ma nữa

chuyện xin được bắt đầu

đó là 1 ngôi nhà 1 tầng nhìn bên ngoài rất cũ kỹ với cánh cửa gỗ màu đen pha 1 chút bụi thời gian làm cho ngôi nhà thêm vẻ cổ kính và kỳ quái,vào buổi trưa hôm đó khi ông nội của ông anh mình ở dưới nhà nằm ngủ ,ông anh và bà chị mình thi đang ở trên lầu chơi ,lúc đó ông anh và bà chị mình khoảng 11,12 tuổi ah,mọi người đều biết ở việt nam vào buổi trưa người lớn hay bắt trẻ con ngủ trưa anh và chị mình cũng ko ngoại lệ,khi 2 người đang chơi ở trên lầu thì nghe tiếng bước chân đi lên cầu thang ,anh và chị mình tưởng ông nội của a và chị lên nên 2 người giả bộ nằm ngủ,nhưng lạ thay 2 người chờ 1 lúc lâu vẫn ko thấy ông nội lên nên 2 người bắt đầu nghi ngờ vì xưa giờ nhà đó có ma ai cũng biết cả,sau đó 2 người lại chơi tiếp và lại tiếp tục nghe tiếng bước chân,lần này 2 người lại chờ đợi và cũng ko thấy ông nội lên ,sợ quá biết đó là ma rồi nên 2 người bỏ chạy xuống cầu thang thì thấy ông nội vẫn nằm ngủ ở dưới nhà,

mình kể chuyện ko hay nhưng là chuyện thật thanks các bạn mình chỉ muốn đóng góp cho mọi người thôi,vì mình cũng biết được nhiều chuyện ma lắm nhưng kể chuyện ko hay nên ko dám viết nhiều ,nếu các bạn thấy được xin ủnng hộ mình sẽ viết tiếp thanks

Bóng Người Trong Suơng...

--------------------------------------------------------------------------------

Kính thưa bạn đọc,

Trên đời này có biết bao nhiêu truyện ma mà chúng ta đã kể cho nhau nghe chưa chắc đã có một truyện thật, điểm lớn là do trí óc tưởng tượng, do cảm giắc sở hãi mà khiến chúng ta tưởng rằng mình đã gặp phải ma. Những người thường dễ gặp ma là những người có giắc quan thứ sáu, kính thưa quý vị câu truyện tôi sắp sửa kể đến quý vị nơi đây là do câu truyện có thật của người bạn của tôi mang tên là Đào Xuân Linh. Cách đây một tuần tôi có người bạn gọi điện thoại cho tôi từ bên thành phố Houston, Texas chúng tôi quen nhau trên mạng ở nơi website khác nhưng nàng chưa biết được là tôi viết truyện tôi nói nàng nhưng nàng không tin. Thậm trí lúc đầu nàng lại tưởng rằng tôi trộm những câu truyện ma tôi thường sáng tác là của ông nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn, ngay sau ấy tôi mới xin nàng cái e-mail để gởi riêng câu truyện ma của tôi đã sáng tác một tháng rưỡi qua mang tên là "Xác Chết Trong Vách Tường". Sau đó khoảng một tuần nàng lại gọi cho tôi một lần nữa với những lời khen ngợi của nàng là truyện ma của tôi theo nàng nghĩ là tôi có tài năng viết truyện ma, chúng tôi nói chuyện với nhau được một tiếng rưỡi thì nàng mới kể cho tôi câu truyện có thật của nàng và yêu cầu tôi viết thử một câu truyện nưa. Thưa bạn đọc tôi cũng xin được cám ơn người bạn gái mang tên Đào Xuân Linh đã để lại cho tôi câu truyện này, tôi xin phép kể lại cho quý vị câu truyện ấy và đặt tên là "Bóng Người Trong Sương" xim mời các bạn cùng chúng tôi đón coi.

Năm xưa khi Linh còn bé thì rất thân thiện với ông và bà ngoại nhưng khi Linh vừa trực lên 12 tuổi đã phải rời quê hương và sang bên mỹ, hôm ấy là vào ngày mùng 6 tháng 6 năm 1995 khi Linh và gia đình dọn từ appartment đến nhà mới mà bố mẹ đã lựa chọn. Linh có một người anh là Thắng 16, và một người em là Xuân 14, Linh và gia đình dọn vào căn nhà ấy thì cả nhà đều thấy vui vẻ và hạnh phúc vì đã có cơ hội trốn thoát khỏi căn phòng appartment ấy. Đêm hôm ấy khi Linh và gia đình dọn vào căn nhà ấy được hoàn tuất thì trong khi Linh nằm ngủ trong đêm khuya thì nàng bỗng mở rằng trong một ngày nào đó trong tháng giêng năm tới là ông ngoại sẽ ra đi, sáng ngày hôm sau khi Linh thức giấc sớm hơn mọi thường (thì nhà lạ không ngủ được) thì xuống bếp nàng bỗng thấy mẹ mình đang dọn chén bát và bỏ vào tủ, Linh thấy mẹ mình làm việc cực kỳ Linh bước xuống chào và hỏi thăm mẹ vài lời rồi phụ mẹ dọn dẹp. Một tiếng sau Linh bỗng thấy cơn mơ đó trở lại trong đầu mình nàng hết hồn và định la lên thì bị lên cơn tróng mặt, buổi trưa buông xuông Linh và bà Thành dọn xong nhà cửa thì Linh thấy mệt quá và đi nằm nghỉ cho thảnh thơi. Trong lúc khi Linh vừa xìu xìu mắt và định nhắm lại để ngủ thì bỗng thấy con quạ đen bay ngang qua cửa sổ và kêu lên (qua qua qua qua), lúc ấy linh lại lên cơn nhức đầu lạ lùng và hét lên (ahhhhhhhhhhhhh) bà Thành, Thắng, và Xuân chạy vào phòng khách Xuân vội vàng hỏi chị rằng

Xuân: Chị, chị Linh à chị có sao không?

Thắng: Cái, cái gì vậy Linh?

Bà Thành: Con, con có sao không con?

Linh: Bớ người ta đau đầu quá à

Bà Thành: Thằng Thắng, Con Xuân đi tìm cho mẹ dầu xanh cho mẹ mau

Hai anh em: Vâng tụi con đi liền

Trong khi Thắng và Xuân đi tìm dầu xanh cho mẹ thì Linh càng lúc càng đau nhưng bà Thành không còn biết cách làm sao để dìu con mình cho khỏi đau, hai phut sau bà không còn nghĩ được nữa nên bà lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ có bức tượng phật và đeo lên trên cổ con mình và trụng kinh. Lúc ấy Linh thoát khỏi cơn đau đầu lạ lùng ấy bảy tháng trôi qua Linh tiếp tục mơ rằng ông ngoại của cô sẽ ra đi vào ngày nào đó trong tháng giêng, mùng 10 tháng giêng năm 1996 Bà Thành nghe tin buồn từ em trai bên việt nam gọi điện thoại sang và báo tin rằng ông Dũng (ông ngoại của Linh, Thắng, và Xuân) đã đột ngột ly chần vì lên cơn đau tim. Bà Thành khóc nức nở vì không có dịp trở về thăm bố, buổi chiều hôm đó ông Sáu (bố của lình, chồng bà Thành) về từ chỗ làm về nhà lịch sự hỏi thăm vợ mình cho ra lẽ tại sao bà khóc. Bà Thành kể lể rằng ông Dũng đã tạ thế buổi sáng hôm nay, trong khi ấy Linh đã lén lút và nghe được tin buồn rằng ông ngoại mình đã tạ thế, lúc ấy Linh nhớ lại cơn mơ mà đã khiến nàng sợ hãi rằng ông ngoại mình sẽ tạ thế vào mùng 10 tháng giêng năm 1996 Linh lật quấn lịch và nhìn thì bỗng nhận ra rằng hôm ấy là mùng 10 tháng giêng. Linh sợ quá và la lớn lên (ahhhhhhhhhh) lúc ấy bà Thành, ông Sáu, Thắng, và Xuân nghe tiếng Linh la lớn lên và vội vàng chạy tới Linh và hỏi rằng.

Bà Thành: Linh, Linh à con có sao không vậy?

Ông Sáu: Gì đó con, bình tĩnh lại đi con.

Xuân: Chị Linh, chị Linh à chi Linh

Thắng: Linh à, em bị sao vậy nói anh nghe coi nói đi.

Linh: ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

Đầu của Linh càng lúc càng đau nhưng lần này tệ hơn kỳ trước khi Linh và gia đình dọn vào trong nhà mới ấy, một lúc sau Linh đổi giọng từ giọng người thường trở thành giọng ma quỷ đôi khi mắt trở thành màu đen đậm (không tròng trắng), đôi khi mắt Linh trở thành con mắt màu đỏ ***i rồi nghiến rằng và tức lên và nhìn người xung quanh bằng con mắt ma quỷ. Sau đó ông Sáu, bà Thành, Thắng và Xuân cảm thấy căn nhà mình rung lên, bóng đèn tự mở tự tắt, tivi tự mở lên và đổi đài này sang đài nọ một lúc sau ông Sáu cảm thấy có một cơn đấm mạnh vào bụng ông. Riêng bà Thành thì nhớ lại hồi hôm đó bà chữa cho Linh khỏi đau đầu bằng cách nào bà lanh trí và Tháo dây truyền trên cổ có bức tượng phật và nắm bàn tay linh, lúc ấy mọi điều sợ hãi đã trở về bình phục và mọi người đều tưởng rằng không còn chuyện lạ lùng sảy ra cho gia đình mình nữa. Buổi đêm hôm đó trởi bất chợt đổ cơn lạnh lùng và sương mờ mờ nhưng lần này thì lại tới Xuân bỗng thấy trong buồng ngủ của mình có mùi thuốc lá, nhưng Xuân nhớ rằng bố mình không hút thuốc, uống rượu mà sao lại có mùi thuốc lá ấy. Một lát sau Xuân tỉnh dậy trong lúc nửa đêm thì bỗng thấy có một người đàn ông đầu trọc, mặc kiếng cận, và thân người gầy gò.

Trong lúc Xuân thấy một người đàn ông ấy xuất hiện trong buồng ngủ của mình Xuân ngồi co chân và và đắp tấm chăn rồi ngồi ngay đầu giường, lúc ấy con mắt cua Xuân vẫn còn mờ mờ và không thấy rõ nên Xuân vội vàng dụi mắt đi và nhìn lại cho rõ thì bóng linh hồn ông ấy chính là linh hồn của ông Dũng ông ngoại mình hiện về báo tin. Một lát sau trong giấc nửa đêm về sáng thì Thắng bỗng cảm nhận rằng trời mùa hè mà sao lại có cơn gió lạnh lùng thổi buốt quá buồng ngủ của anh, trong khi ấy anh ngủ mà không mở cửa sổ như mọi đêm trong khi đó khoảng một vài phút sau anh bỗng nghe tiếng vang vang trên không trung gọi tên mình rằng (Thắng, Thắng ơi, Thắng) lúc ấy anh bật dậy và thấy bóng hình người đàn ông trọc đầu, mặc kiếng cận, thân người gần gò Thắng la lên (Ahhhhhhhhhh) và dụi mắt tỉnh dậy thì thấy mình nhin vào khoảng không. Buổi sáng hôm sau Thắng, và Xuân hỏi qua hỏi lại rằng có ai thấy bóng hồn ma hiện về hôm đêm tối hôm qua không, riêng Linh thì tánh rất hiền và ít nói nhưng nàng phải buộc miệng ra và nói rằng Linh đã nằm mơ rằng ông ngoại sẽ ly chần vào mùng 10 tháng giêng. Linh giải thích về cơn mơ ấy đã phá rầy Linh cho đến nay lúc ấy bà Thành, Thắng, Linh, và Xuân nhận ra rằng nhà mình có chuyện gì không ổn định nhưng đàng phải chờ ông Sáu về và bàn tính dọn ra đi buổi tối hôm ấy ông Sáu về và vào nhà bếp thì thấy vợ con ngồi ngay bàn ăn và chờ ông, ông bảo rằng

Ông Sáu: Ủa Linh, Thắng và Xuân sao không chịu đi ngủ đi con.

Linh: Bố, bố con... con.....

Xuân: Bố, ý chị Linh muốn nói là trong nhà mình không ổn định rồi bố ơi, mình phải mau mau thoát ra khỏi nhà này đi.

Thắng: Bố, con biết bố không tin lời tụi con nói đâu nhưng này không chính em Linh, và em Xuân bị nhưng cả con đâu nhưng này là chuyện thật.

Bà Thành: Ông à các con nó nói đúng đó tôi lúc đầu cũng đâu có tin tụi nó đâu, bà bây giờ tôi thấy tụi nó nói chuyện qua lại thì tôi mới hiểu được tụi nó là trong nhà mình đang có ma.

Ông Sáu: Tụi con đó nha nói bậy bạ coi chừng trời sẽ phạt đó bố không tin đâu, nhưng mà nếu nó có thật đi nữa mình cũng mặc kệ nó đi là nó không làm gì hại mình đâu, còn bà nữa kia bà lại tin bậy bạ nữa rồi ai nói gì cũng tin hết vậy đâu có được.

Bà Thành: Thôi đi ngủ đi tụi con, trời cũng đã khuya lắm rồi

Ba anh em: Dạ bố mẹ ngủ ngon

ông Sáu: Tụi con đi ngủ bình an nhe

Thắng, Linh, và Xuân đi vào buồng và sửa xoạn đi ngủ cho đêm hôm ấy nhưng rồi khoảng nửa tiếng sau khi ông Sáu, và bà Thành vừa ăn cơm tối xong thì ông Sáu vào buồng tắm và sửa xoạn đi tắm cho mát để đêm hôm đó ngủ cho dễ. Nhưng trong lúc đang định cởi đồ thì ông bỗng nhìn trong tấm gương và thấy người đàn ông mà Thắng, Xuân, và Linh đã kể lại cho ông quay lại đang sau và nhìn thì bỗng thấy mình nhìn vào khoảng không. Ông nhìn lại tấm gương thì lúc ấy bóng hồn ấy đã hiện lại trong tấm gương ông Sáu sợ quá và la lên (Ahhhhhhhh) lúc ấy linh hồn ông ma không còn hiện về với ông, nửa tiếng sau khi ông tắm ra và vô buồng ngủ và chờ vợ tắm xong và ngủ chung nhưng rồi trong giấc nửa đêm về sáng ngoài trời đổ sương mờ mờ thì cái tivi trong buồng ngủ của ông bỗng bật lên và đổi đài này sang đài nọ. Bà Thành, ông Sáu, Thắng, Linh, và Xuân không còn chịu nổi nữa nhưng vẫn ngủ để chờ đến sáng rồi vào chùa và mời các sư vào nhà trụng kinh rồi dán lá bùa ngay trước cửa để lài trừ ma quỷ. Buổi chiều hôm ấy khi các sư đến nhà thì không may có một ông sư vừa bước vào nhà thì cảm nhận được một người đàn ông trong đầu, nhưng trong lúc ấy ông ta đã bị cơn đấm mạnh lực vào bụng ông sư la lớn lên rằng.

Sư: ahhhhhhh

Bà Thành: Sư, sư à sư có sao không

Sư: A di đà phật mô tài

Ông Sáu: Con và gia đình hết lòng xin lỗi sư ạ.

Sư: Không phải lỗi của anh đâu, anh đừng lo

Sau đó các sư cùng nhau ngồi lại và trụng kinh để loài trừ ma quả rồi ban phép cho lá bùa và dán vào thanh cửa của nhà ông Sáu, nhưng rồi không may mắn cho gia đình ông rằng một tháng sau trời lại có một cơn bão lớn gió mưa ào ào và thổi lá bùa bay mất và trôi đi chỗ khác. Ngày hôm sau khi trận bão ông Sáu bắt đầu phải đi làm từ sáng sớm đến đêm mới được tan việc, thì buổi chiều hôm ấy khi Linh, Thắng, và Xuân đều đi chơi với bạn bè nhưng chỉ còn bà Thành ở nhà mà thôi thi buổi chiều vào khoảng lúc 7:00 thì bà nhận được cú điện thoại của chồng gọi từ trên hãng về bảo rằng ông phải ở lại đến qua đêm mơi về đến nhà. Bà Thành vừa nói chuyện với chồng và gác điện thoại lên bà vào nhà bếp và sửa xoạn nấu đồ ăn cho chồng và con về ăn tối cho ngon, nhưng trong lúc khi bà Thành cúi xuống lựa nồi xong thì bỗng nghe tiếng nước trong bồn chảy ra bà giật mình và ngẩng đầu lên và nhìn chung quanh coi có ai ở đó không nhưng lại không có ai chung quanh bà. Mười lăm phút sau trong khi bà đang nấu nồi canh cho chồng thì ba bỗng nghie tiếng cửa của buồng ngủ ngay chỗ buông của Linh đóng mạnh và khiến bà sợ hãi đến gần đứng tim, một lúc sau bà thấy rõ mắt là những món ăn của bà để trên bàn ăn tự động văng *** tùm lum và rơi xuống đất ngay sau đó có một con dao vừa dài vừa nhọn từ trong tủ phóng ra vào vách tường.

Bà Thành sợ quá và gọi điện thoại di động cho các con mau mau mà về tới nhà để bà hết sợ, trong lúc ấy Thắng, Linh, và Xuân vôi chạy về tới nhà thì thấy mấy món đồ ăn bà để trên bàn đã bị văng xuống ba anh em sợ quá và vội vàng bắt điện thoại lên gọi các sư về nhà. Linh bắt điện thoại lên và đinh gọi cho sư về nhà làm phép bùa thì lại nghe tiếng vang vang từ bên kia thế giới nói rằng (you will die hu hu hu hua hua ha ha ha ha ha ha), Linh sợ quá và gác điện thoại lên lại thì thấy chiếc ghế ngay bàn tự động xoay lại phía mình và tự động kéo tiến tới mình và dừng lại. Một lát sau Linh bắt điện thoại lên lại và gọi đến các sư và mời các ông về làm lễ cầu siều để trừ ma quỷ lại, nhưng rồi riêng Xuân thì cảm thấy có một bàn tay lành lạnh bóp chặt lấy cổ mình và khiến Xuân không thở nổi nhưng cũng may mắn cho bà Thành rằng Sư hẹn sẽ đến nhà bà vào buổi đêm hôm đó. Buổi đêm buông xuống các sư đã giữ lời hứa cùng bà và đã thành công lời hứa ấy và trở lại căn nhà bà để làm lễ cầu siêu, 45 phút sau các sư câm đồ đạc trừ ma quỷ tới nhà và làm lễ trụng kinh thì trong lúc cắm nhang hương để đốt lên thì bỗng Linh lại bị cơn đau đầu như hôm bữa đó nữa. Nhưng lần này linh hồn ấy đã khiên Linh dữ lên và nhìn mấy các sư bằng con mắt của ma quỷ và tiễn tới các sư và cào chúng mặt một ông sư và khiến ông đau đớn và chảy máu, trong một ông sư phụ đã dán lá bùa lên đầu Linh rồi trụng kinh và nói rằng.

Sư: A di đà phật, a di đà phật ta muốn ngươi ra khỏi người của Linh mau lên.

Bà Thành: A di đà phật, tổ tiên hãy giúp chúng con

Thắng: mô tài mô tài xin phật tổ cứu giúp

Xuân: Chị ơi chị cố gắng lên nha chị

Linh: Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

Năm phut sau linh hồn ma đã thoát khỏi người của lình và các sư lần này kỹ càng hơn nữa là vẽ bốn chữ bùa lên trên cánh cửa nhà ông Sáu, Nhưng không biết là có phải rằng lễ cầu siêu mà các sư đã làm lễ cho nhà ông Sáu hôm ấy không nhưng qua nhiên từ ấy ông ma không còn trở với căn nhà cũ của mình nữa và tất cả điều sợ hãi đã trở về bình phục. ba tháng sau khi trời trực hết hè thì Thắng, Linh, và Xuân trở về mãi trường và học cho thành tài, còn riêng ông Sáu thì đi làm lại bình thường với giờ khá tăng cho ông rằng ông đã làm 11 tiếng trong ngày 5 ngày trong tuần. Thứ năm tuần ấy khi Linh, Thắng, và Xuân xin ở lại trường và vào trong thư viện và kiển tra nhà mình coi có ai đã chết oan trong nhà ấy, Thắng kiếm được câu trả lời rằng ông Vũ Thành Dương chết oan vì tử vọng vì đã thiếu tiền bạn bè và không đủ trả nhưng ông không muốn cho ai ở trong nhà của ông. Chiều hôm đó 3 anh em về thì Thắng, và Linh ra ngoài vườn đành sau và nhìn lấy cây cao trong vườn và thấy một bộ xương người đàn ông, mặc quần nhắn màu kem, và chiếc áo thung màu trắng với mô, tấm bản đồ việt nam.

Tác Giả: Nguyễn Anh Khoa

Tiếng Gào Trong Đêm (kinh dị lắn)...

--------------------------------------------------------------------------------

Ghe chòng chành giữa dòng nước, tôi sợ hãi ngồi bám chặt mạn thuyền, mắt láo liên nhìn trời đêm sáng lờ mờ ánh trăng mười chín. Chúng tôi ngồi dồn đống trong khoang thuyền. Hai tên đàn ông to người chèo ghe gõ nhẹ trên mui báo hiệu đã đến nơi tạm an toàn, chúng tôi có thể cử động đôi chút. Người chèo mũi vén tấm lá che mui nhìn vào.

"Bây giờ mình phải đi bộ một khoảng, tui dẫn hai người một lần. Chia ra để khỏi lộ. Mấy người khác cứ ngồi đợi đến phiên, nhớ đừng nói chuyện lớn tiếng."

Hắn dẫn hai người đàn bà ngồi sát cửa mui đi trước. Cả đám ngồi đợi ẩn nhẫn. Tim tôi chưa hết hồi hộp đập thình thịch thể như bất cứ người nào ngồi gần cũng đều có thể nghe được nhịp ấy. Phong nắm tay tôi. Tay Phong đẫm mồ hôi và lạnh. Tôi phải ngồi bệt và khom lưng, hai đầu gối co **ng cằm, gọn lỏn trong lòng Phong. Khoang ghe quá chật cho mười người ngồi lèn nhau, phía ngoài còn tấn mấy buồng chuối mùi nhựa nồng chát. Bên trái tôi, cha mẹ Phong dúi sát nhau. Một bé trai độ bốn, năm tuổi, bị uống thuốc ngủ, nằm im lìm trong lòng cha nó. Bà vợ ngồi kế bên, chân trái đạp chân tôi nhưng hình như bà không biết và tôi cũng không thể dời chân đi nơi khác. Đành chịu. Người con gái ngồi kế có lẽ là em gái bà, mặc bà ba đen như gái quê, mặt từa tựa nét.

Khí trời đêm hơi lạnh nhưng bên trong khoang, nóng hầm hơi người. Hình như cái nóng hậm hực ấy tăng gấp bội vì trộn lẫn với nỗi căng thẳng bập bùng ngập ngụa không gian. Tôi lén nhìn đồng hồ giấu trong ngực áo. Khoảng 2g15 sáng. Tôi thì thầm nơi tai Phong "Hơn hai giờ sáng rồi anh." Phong gật nhẹ đầu. Người đàn ông chèo lái ngồi im như pho tượng. Đôi khi ánh mắt của hắn lấp lánh nhẹ dưới ánh trăng khi chớp. Cái mũi dài mang nét khoằm khiến mặt hắn lộ đầy vẻ gian ác nhưng nụ cười nở rộng với hàm răng thưa làm giảm bớt ấn tượng xấu nơi người đối diện. Hắn mặc áo bà ba đen, tay áo xắn quá cùi chỏ.

Người đàn ông đưa hai người đàn bà lội bộ băng qua hàng cây thấp trở lại. Hơi thở của hắn nóng hôi hổi phà ngay mặt tôi khi thò đầu vào khoang kêu người đàn ông ẵm đứa con ngủ mê mệt. Người chồng bò ra đằng lái, vác đứa bé trên vai như vác bị gạo mò mẫm bước lên bờ. Vấp phải vật gì trên bờ đất, ông chúi nhủi suýt té, tay cố giữ thằng bé, người lảo đảo bước quàng xiên lòm khòm rồi mới đứng thẳng lên được.

Tên đàn ông dẫn đường mặc áo sơ mi màu nâu đen, quần tây nhàu nát ống nhỏ túm hơi ngắn trên mắt cá, có chỗ sờn, đôi dép mỏng. Hắn ta tương đối trông được hơn người ngồi lái. Với nước da tái, môi thâm vì thuốc lá nhưng lại vẽ nên một nụ cười thật đẹp với lúm đồng tiền bên trái, kẽ răng đóng nhựa thuốc. Đôi mắt mí to với hàng mi rậm, duy có ánh mắt của hắn là không thẳng thắn, còn ngoài ra hắn dễ dàng lấy cảm tình của người xa lạ với giọng nói trầm và chậm.

Tôi và Phong chưa bao giờ gặp hai người đàn ông này. Chuyến đi này chúng tôi qua trung gian bởi người bạn thân giới thiệu. Người bạn đó đã đến Mã Lai an toàn, chính vì vậy mà tôi và Phong mới tin tưởng nơi người trung gian này. Hơn nữa, chuyến đi có cả gia đình người thân gì đó của người trung gian cùng đi, như vậy thì không có gì để chúng tôi lo ngại. Thường là chắc ăn, người trung gian mới dẫn gia đình đi sau khi đã mối lái nhiều lần có vàng có tiền làm của hoặc manh mối bắt đầu bị lộ. Ba mẹ Phong và tôi phải xuống Cần Thơ, giả đi thăm bà con. Tôi mặc hai bộ đồ trên người, giấu theo ít vàng và nữ trang. Phong mặc quần áo nhăn nhíu không ủi. Mẹ Phong thì mặc bà ba quần thâm. Ba Phong thì vận đồ rách, vá chùm vá **p mấy chỗ, chân mang dép rách quai cột nối bằng cọng kẽm. Tất nhiên là không dễ gì qua mắt người miệt quê đó nhưng hình như họ cảm thông (hay tội nghiệp) trước sự trá hình không mấy chỉnh nên tôi thường bắt gặp ánh mắt ái ngại nhìn mà không dám hỏi vài lần suốt đường đi.

Đến nơi, cả bốn được dẫn đến một căn nhà nằm dựa mé sông chờ đến tối mới xuống ghe nhỏ theo sông ra cửa biển nơi có ghe lớn đợi sẵn. Trong nhà có độ hơn mười người khác đợi sẵn khi chúng tôi đến rồi chia nhóm theo ghe. Tôi dặn Phong tìm cách đi chung với người trung gian, bảo đảm hơn. Phong gật nhưng gia đình người đó cả thảy là tám, thêm hai người thì vừa đủ cho một chuyến. Nhưng tôi lẫn Phong đều không muốn đi tẻ riêng thành ra đành phải chờ chuyến ***t, mười người, hơn mười giờ tối.

Thoạt đầu, ngồi chen chúc trong khoang, tôi muốn ngộp thở với hơi người và mùi bùn non lẫn mùi nước đọng hôi hám nơi đáy ghe. Hai người chèo bắt chúng tôi khom lưng gần như nằm mọp xuống, tấn bên ngoài dằn bên trên, mấy buồng chuối xanh ngắt sau khi đậy bao bố tời dơ bẩn lên đầu mọi người. Đường đi may mắn yên tĩnh không có chuyện gì xảy ra tuy rất chậm và kéo dài như không bao giờ đến nơi.

Người đàn ông dẫn đường trở lại, kêu bà vợ và cô em gái của bà cùng đi. Tôi chợt ngửi phải mùi nồng tanh tưởi nơi áo hắn khi hắn nghiêng người khều vai bà vợ. Bỗng dưng tôi nghe lợm giọng không hiểu tại sao. Cái mùi thật lạ lùng. Bóng tối trong khoang không cho phép tôi nhìn rõ mặt hắn. Mùi tanh đến lạ. Hơi thở của hắn cũng nặng nề hơn. Tôi thì thào với Phong sau khi hắn đã đi.

"Anh có nghe mùi gì không?"

"Không. Mùi gì?"

"Có mùi tanh tanh kỳ lắm... "

Phong bâng quơ qua chuyện.

Mùi bùn đó mà."

Cũng khá lâu người đàn ông dẫn đường mới trở lại. Có thể hắn đi không lâu lắm nhưng khi chờ đợi thì năm ba phút dễ biến thành năm ba giờ. Chỉ còn bốn người trong khoang. Hai tên đàn ông bàn tính nho nhỏ trên bờ. Tôi bỗng nghe gai ốc nổi đầy người. Tôi nắm chặt tay Phong. Mồ hôi tươm ướt lưng. Người đàn ông đẹp trai kêu chúng tôi ra khỏi khoang. Hắn nói, giọng khoan thai.

"Bây giờ tui dẫn ông bà đi, hai người một. Để khỏi mất thì giờ, hai người đi với anh Ban, hai người đi với tui. Tụi tui đi hai đường nhưng đường nào cũng dẫn tới chỗ ghe lớn. Đi đông nhiều tiếng động dễ bị lộ. "

Rồi không đợi phản ứng của người nào hết, hắn hất hàm người mũi khoằm tên Ban, đẩy cha mẹ Phong về phía đó. Quay nhìn hai đứa tôi, hắn cười, hàm răng lởn nhởn dưới ánh trăng, bóng đen lúm đồng tiền nổi rõ trên má, rồi hắn quay lui bắt đầu đi về phía rừng cây thấp. Phong nắm tay tôi đi theo hắn. Rừng cây tối mờ dù là rừng thưa, bóng lá đen ngòm trên đường lồi lõm. Tôi vấp té loạng choạng nhiều lần, đi chậm hẳn lại.

Chợt một nhánh cây đập vào mặt đau điếng, tôi khựng lại, giằng tay khỏi tay Phong rồi đỡ nhánh cây cúi người lom khom. Bỗng dưng, tôi nghe thấy... không chắc mình nghe đúng, nhưng tứ chi chai cứng. Thứ âm thanh nhọn như tiếng mèo gào giữa khuya. Tim tôi đập nhịp cuồng. Tôi quờ quạng tìm tay Phong. Chàng đứng sát tôi, chợt tôi cảm thấy cả người mệt mỏi và thỏng dài. Người đàn ông dẫn đường quay nhìn hai đứa tôi. Bóng tối mờ nhưng tôi vẫn thấy được ánh mắt kỳ lạ của hắn. Bỗng nhiên nỗi sợ hãi ùa tới tràn ngập người tôi với sự im lặng kỳ lạ của người dẫn đường không thúc hối khi thấy chúng tôi khựng lại. Hắn không hề kêu chúng tôi nhanh bước. Thời gian đứng khựng và cả ba đứng im như chờ đợi phản ứng của nhau. Chợt Phong kéo ngược tay tôi chạy trở lại hướng vừa rời đi lúc nãy. Tôi chạy cuống cuồng theo tay kéo mù loà. Rừng cây như mê hồn trận, chúng tôi chạy bất kể mọi thứ.

Rồi cả hai cũng trở lại được bờ sông nơi ghe cặp bến. Người đàn ông tên Ban đang cúi khom lục lọi chi nơi bóng đen nằm im bên chân hắn. Tôi đứng sựng kêu không ra tiếng. Miệng lưỡi dính thành một khối nghèn nghẹn. Bóng đen dưới chân hắn là mẹ Phong, nửa trên loã thể, tư thế co quắp, mặt úp xuống bùn. Ban hình như cũng không ngờ sự có mặt của tôi và Phong. Hắn đờ người, tay còn cầm sợi dây chuyền vàng lòng thòng. Trong khoảnh khắc chúng tôi nhìn hắn, nhìn cái búa bửa củi vất bên chân. Tôi không thấy máu vì bóng đêm làm nhoè bẩn mọi thứ. Nỗi sợ hãi dâng lấp trí óc. Ý nghĩ lướt thật nhanh trong đầu. Tôi đã hiểu tại sao chúng muốn dẫn từng hai người một. Tôi sực nhớ đến người dẫn đường. Đầu óc hoảng sợ nhưng vẫn còn sáng suốt để nghe rõ tiếng chân chạy đuổi và tiếng la của hắn đâu đó "Ê Ban, coi chừng tụi nó chạy. Ban! Ban! Tụi nó chạy rồi!" Phong vụt chạy về chỗ neo ghe. Tôi chạy theo tay níu của Phong đến sát mé nước, chân vấp vật gì. Tôi ré lên như đạp phải giòi. Nhìn xuống, ba Phong nằm nửa người vùi dưới nước. Phong khựng lại vì tiếng la của tôi rồi đẩy tôi ra sông. Tôi sặc sục, nước mới ngang ngực. Phong hét vào tai tôi.

"Lội mau lên, lội ra giữa sông."

Tôi bơi hối hả, tay chân nặng chình chịch vì hai bộ đồ ướt nước. Tôi quay cuồng tứ phía, không rõ mình bơi về hướng nào mới đúng. Tiếng người la hét sau lưng nghe ***i tai đến độ hãi hùng. Một tràng đạn bắn *** quanh tôi và Phong. Chàng đè đầu tôi ngụp xuống nước. Không mấy lâu, tôi ngộp thở hất tay Phong trồi lên hớp không khí. Súng nổ liên hồi như sát mang tai. Tôi luýnh quýnh đập tay chân loạn xạ, chưa đầy mấy phút đã mệt lả. Tôi càng ráng trồi lên chừng nào thì lại càng chìm xuống nhanh chừng nấy. Tôi lặn hụp lên xuống như người sắp chết đuối. Có lẽ nhờ vậy mà tôi tránh được đạn bắn xối xả chung quanh. Phong khi lặn kéo tôi hụp xuống, khi nổi đẩy tôi trùi tới. Tôi bơi tới tấp với cảm tưởng mình nổi ì một chỗ. Đầu óc tôi rối loạn nhưng hình như vẫn tỉnh táo, rất tỉnh táo để thấy ánh trăng mờ trên cao, cây cối đứng im nơi bờ, bóng nước lấp lánh quanh mình, hơi thở hào hễn, cơn mệt muốn đứt hơi và mấy bóng đen trên bờ với loạt đạn dữ dội. Tôi bơi như máy, hơi thở dần ngắn với nước tuôn vào mũi mồm sặc sục. Biết mình không đủ sức, tôi thả ngửa để Phong vịn vai đẩy đi. Hình như chúng tôi đã ra được giữa sông. Tôi nhìn vào bờ, chỉ thấy dạng cái ghe, hai bóng đen tàn ác nhoè lẫn trong bóng đêm nhưng ánh lửa nháng với tiếng nổ vẫn hiện hữu. Tôi đạp chân phụ sức với Phong, mắt nhìn thẳng lên lòng đêm có trăng sao đầy đủ. Trời đất có đó nhưng hình như bịt tai im lặng trước hành động dã man. Tôi nhẩm cầu những đấng tối cao mà tôi có thể nghĩ đến trong nhịp tim hỗn loạn.

Tiếng súng bỗng im. Sự im lặng hãi hùng đè chụp lấy tôi. Tiếng đập nước vùng vẫy của chúng tôi bỗng trở thành tiếng động duy nhất rõ mồn một trong đêm. Tôi lật sấp người lại tiếp tục bơi, bờ bên kia vẫn còn xa thăm thẳm. Có bơi mới thấy con sông không nhỏ như tôi tưởng khi còn ngồi trên ghe. Phong nhìn lại rồi nói qua hơi thở đứt quãng.

"Tụi nó chèo theo... bơi lẹ... lên em... May ra mình... thoát."

Câu nói của Phong lại được đệm bằng tiếng súng nhưng rời rạc hơn lúc nãy. Tôi muốn bịt tai để đừng nghe thứ âm thanh dữ dằn chở đầy gai nhọn đâm thẳng tim óc. Tôi nhìn lui, không hiểu sao trong lúc bấn loạn, trí óc vẫn tiếp tục có lúc minh mẫn để thấu suốt những thứ không dính dáng gì hết, quanh mình. Chiếc ghe trôi lừ lừ ra giữa sông thật nhanh. Lửa đỏ loé quanh. Tôi nghe được tiếng giầm quậy nước lẫn với tiếng súng mỗi lúc thưa hơn. Tiếng lủm chủm của đạn rơi không còn nghe gần đâu đây nữa mà vạt xa xa về phía bờ bên phải. Phong kề tai thì thào.

"Tụi nó không thấy mình. Em bơi nhẹ dưới nước trôi lần vào bờ, đừng gây tiếng động mạnh. Khi tụi nó bắn thì mình bơi nhanh hơn một chút."

Đám lục bình nhẩn nha trôi đâu đó làm hai tên đàn ông lầm lẫn. Chúng la hét lẫn nhau.

"Mày bắn lục bình không hà, Ban! Ê. Đ.m. tụi nó trôi hướng này sao mày cứ bắn hướng đó hoài vậy? Đ.m. giết có hai đứa mà cũng không xong, biết làm gì ăn đây mậy?"

"Câm cái miệng của mày lại. Đứa nào để xẩy? Hả? Mẹ cha nó, tao bắn đúng chỗ, chắc tụi nó chìm rồi. Không tin thì thôi. Đ.m, bỏ cho rồi. Sống chết kệ mẹ tụi nó. Về cho xong, trời gần sáng rồi, làm cả đêm, mệt chết mẹ!"

Mọi thứ vụt im. Không có tiếng chèo lẫn tiếng chửi thề. Tay Phong nắm cứng vai tôi trong khoảnh khắc rồi buông. Tôi chúi đầu sát mặt nước, tay chân cố khuẫy thật nhẹ nhưng vẫn mang cảm tưởng nặng chịt lào xào khuyấy nước. Im lặng nặng như tấm màn sũng nước phủ đè lên tâm trí. Tim tôi đập rối rít, mạch máu nhảy theo nhịp tim hào hễn, tai tôi nghe được tiếng bình bịch của tim mình tưởng như ai cũng đều nghe ra. Chợt có người dúi chân tôi xuống. Tôi hơi giật mình khi chân đạp phải lớp sình mềm. Phong đứng, mặt ngửa chừa mũi thở, cả đầu dìm gần hết dưới nước. Tôi bắt chước Phong, đỡ mệt vì chân chạm đáy sông nhưng phải đổi chân chống vì lớp sình mềm khiến chân chuồi nghiêng không vững. Được một lát, tôi ngẩng nhìn vừa lúc bóng đen nơi ghe lên tiếng.

"Đằng kia kìa. Đó. Đ...đ... tụi nó vừa hụp xuống. Chỗ này nè. Mày bắn chỗ đó coi."

Phong nắm tay tôi kéo hụp xuống nước. Nghe được câu nói của người trên ghe nên tôi kịp chuẩn bị để hít một hơi không đến nỗi chịu ngộp lâu. Đạn bắn tung toé sát nơi tôi đứng. Phong dò dẫm bước đi dưới nước. Tôi bước theo mò mẫm, chân đạp sình loạng choạng nhằm nơi trũng sâu làm tôi hốt hoảng bíu chặt tay Phong. Miệng há ra bất ngờ khiến nước ùa vào mồm, tôi ngột ngạt trồi đầu lên thở. Trước mặt, đám lục bình kẹt nhánh cây chết dồn đống bên bờ. Tôi truồi sâu vào đám lá, chỗ nước cạn ngang bụng nên ngồi chồm hỗm dưới nước. Bóng ghe đi ngang thật rõ. Tiếng nói chuyện vang vang.

"Kệ mẹ tụi nó, về cho rồi. Mày cất đồ chưa?"

Giọng trầm khoan thai trả lời như không bị ảnh hưởng chi hết với hỗn loạn máu me vừa rồi.

Rồi, hỏi hoài! Xét hết mấy cái thây rồi. Trừ khi nào họ nuốt vô bụng thì tao chịu chớ... Ờ, hay là mình quay lại mổ mấy cái thây đàn bà. Tụi nó có khi nuốt hột xoàn..."

Giọng kia bẳn gắt hơn. "Sao hồi nãy hổng nói? Mẹ nó. Xì. Đ.m, gì cũng mày. Đợi xong rồi mới nói. Xẩy hết hai đứa... Gần sáng rồi, mổ miết gì nữa. Đ. m.."

Tiếng nói nhỏ dần theo dạng ghe loãng dần trong đêm tối. Phong đứng dậy, lần mò trượt lên trượt xuống với lớp sình nơi bờ rồi mò lên bờ đất. Tôi đạp sình nhão nhoẹt len chảy qua mấy kẽ chân, theo Phong lên chỗ có đất cứng. Bờ đất đầy rễ chằng chịt của thân cây chết, không rõ cây gì. Tôi lại vấp chân đau điếng nhưng cơn đau không đủ nồng độ để tôi nhận biết lâu hơn. Ngồi bệt xuống, tôi lần mò ngực áo tìm đồng hồ. Ánh lân tinh mờ ảo. 4g20 sáng. Tôi nói với Phong, hơi khựng lại khi nhận ra mình lạc giọng.

"Gần bốn rưỡi rồi anh. Giờ tính sao đây?"

Phong cởi áo vắt nước không trả lời. Tôi cởi bớt một bộ đồ bên ngoài cố vắt cho ráo rồi phơi đại trên mấy nhánh cây gần đó. Hơi lạnh thấm qua lần áo ướt còn lại trên người khiến tôi nổi ốc. Cả người tôi run từng cơn theo phản xạ cơ thể. Tôi ngồi bó gối, hai tay ôm chân co ro. Phong choàng tay qua vai tôi cho ấm. Hai đứa chúi vào nhau. Trí óc tôi dần dần tỉnh và tôi cố tránh không nghĩ đến những gì vừa xảy ra.

Rừng cây thưa thớt không một bóng nhà hay bóng đèn. Sao thật sáng và thật nhiều. Tiếng ếch nhái ễnh ương đâu đó nổi lên thật bình yên như không có chuyện gì xảy ra. Nước mắt tôi rơi chầm chậm nhiểu trên tay mới hay. Cơn sợ hãi lắng xuống, giờ chỉ còn lạc lõng khốn cùng sau cơn bão tàn khốc. Tôi mang cảm tưởng vừa rỗng không vừa đầy ắp đến độ muốn nôn. Không biết tôi nên nói gì, làm gì. Sau con giông tàn bạo, sực thấy mình không là gì cả, tay chân dư thừa, đầu óc đầy rẫy những hình ảnh chết ***c và cảm tưởng mình rất mỏng manh dễ bị xúc phạm thì lấp đầy cả người.

Giọt nước mắt đầu rơi xuống, khơi dậy trùng dương trong tôi. Tôi khóc ngon lành như chưa bao giờ được khóc. Trí óc lần mò trở lại xác người vấp phải nơi mé nước, sợi dây chuyền vàng đong đưa nơi tay gã đàn ông cúi mình trên cái xác trần. Hoá ra, tim tôi hụt nhịp, những người chung ghe đã chết. Tôi nhớ đứa bé trai ngủ mê vì thuốc. Cô gái trẻ thì thầm với tôi "Bồ em ở Texas. Ảnh hứa sẽ đón khi em tới đảo. Mấy năm rồi em chỉ đợi có dịp này. Tưởng sẽ không bao giờ gặp rồi chứ. " Giọng cười khẽ vui sướng đầy hy vọng của cô. Giờ thì thật là không bao giờ gặp. Tôi gục đầu ủ rũ với nước mắt. Phong ngồi im lặng lẽ. Chúng tôi đã gặp phải lũ cướp cạn tàn ác. Lũ cướp cùng màu da cùng tiếng nói với mình. Tôi thường nghe nói đến hải tặc Thái lan nhưng chưa nghe nói đến lũ cướp cùng màu da tiếng nói với mình. Giờ thì tôi hiểu, nạn nhân chết cả, lấy ai kể lại câu chuyện thương tâm nơi bờ sông vắng. Biết bao bờ sông vắng đã chứng kiến những cảnh tượng tương tự? Tôi lau nước mắt trên tay áo còn ẩm ướt, nằm lăn ra đất. Phong nằm theo, gối đầu tôi lên tay chàng. Tôi sờ soạng mặt Phong trong đêm tối mờ, ngón tay tôi ướt khi lướt ngang mắt. Tôi vùi mình trong lòng Phong, cảm kích và đau đớn vô vàn.

o O o

Bà ngoại Phong mất khoảng sau hai giờ sáng cùng ngày hôm ấy. Dì Sáu cho chúng tôi hay mấy ngày sau, khi hai đứa mò về đến nhà. Bà mất cùng ngày chúng tôi bị nạn. Lúc hai giờ, bà còn đòi dì Sáu rót cho tách trà. Sau đó, dì Sáu về giường của mình. Đến sáng thì bà đã chết cứng, hai chân thò ra ngoài như sửa soạn xuống giường, tay phải níu chặt thành giường, mắt mở hé.

Phong ngồi ôm đầu nghĩ ngợi. Chập sau Phong hỏi.

"Dì có chắc là sau hai giờ không?"

"Chắc. Dì cho ngoại uống nửa tách trà. Lúc để tách xuống bàn sực thấy đồng hồ gần hai giờ chớ dì có tính coi giờ đâu mà nhớ."

Dì Sáu là em út của mẹ Phong. Dì lớn tuổi nhưng không con. Chồng dì còn ở trại học tập nên dì không đi với chúng tôi, vả lại không ai trông nom bà ngoại, đã hơn bảy mươi lăm già yếu nhiều bệnh tật. Dì giống mẹ Phong nhiều nét nhưng khô khan cằn cỗi hơn. Mặt dì sưng húp vì khóc nhiều.

Lúc mở cửa thấy hai đứa tôi, dì oà khóc như trẻ nhỏ. Thấy trở về, hiểu ngay là không thoát, phần mới chôn mẹ một mình nên dì tủi thân. Đến khi biết cha mẹ Phong tử nạn, dì khóc thảm thiết hơn. Phong chỉ ngồi yên nhìn tôi và dì Sáu, mặt chàng chai cứng với giận dữ và oán hờn.

Tối hôm đó, Phong ngồi nơi giường ngoại, vụt nói một câu lạ.

"Mình thoát được là nhờ ngoại!"

Tôi nhìn Phong không hiểu. Dì Sáu hỏi.

"Sao? Con nói sao?"

Phong chậm rãi kể, mắt nhìn mông lung.

"Lúc Ngà giật tay con đứng lại, tự nhiên con thấy bà ngoại. Thấy như thế nào thì con không biết, chỉ biết là thấy mà trong người không hề thắc mắc tại sao. Bà ngoại xua xua tay nói. Chạy đi con, lội qua bên kia sông. Lẹ lên. Chạy đi con! Con nghe rõ ràng giọng thúc hối nóng lòng của Ngoại. Con đang hoang mang chưa biết làm gì thì lại nghe bà nói. Mẹ mày chết rồi. Chạy mau lên con ơi. Rồi như có gì ám, con lôi tay Ngà chạy về phía bờ sông theo lời Ngoại. "

Tôi nghe lạnh nơi sống lưng. Tôi đã không kéo tay Phong đứng lại vô cớ, rõ ràng có nhánh cây đập nơi mặt đau như trời giáng nên tôi đứng lại không suy nghĩ. Khi mặt trời lên, Phong nhìn và không thấy vết bầm hay trầy trụa nào trên mặt tôi cả. Điều này khiến tôi ngạc nhiên vì cái đau xé da thịt kia không thể nào không để lại dấu vết trên mặt. Còn tiếng gào, thứ tiếng đau đớn của một con thú bị nạn. Thứ âm thanh chỉ có thể tạo được bởi cơn đau tận cùng xương tuỷ. Phong đã không nghe tiếng gào nào hết khi giật tay tôi quay lui chạy ngược về hướng cũ. Không dám suy tưởng nhiều hơn, tôi chỉ giản dị cho rằng mẹ Phong đã tìm cách cứu chúng tôi bằng tiếng gào mà bà đã không kịp thoát thành tiếng. Tôi đã nghe được thứ âm thanh xé rách màn đêm chọc thẳng óc mình, đã ngửi được mùi máu trên áo kẻ giết người. Nếu không có nhánh cây quật mặt, tôi đã không dừng lại và đã tiếp tục ngoan ngoãn đi theo tên dẫn đường gian ác. Nếu không có tiếng gào, có lẽ tôi vẫn tiếp tục đi không chút ngờ vực. Tiếng gào và cái đau của nhánh cây quật mặt, cả hai đều thật, thật như nỗi hãi hùng của cuộc thảm sát ghê rợn nơi bờ sông vắng. Tôi đã cảm thấy được tất cả mọi thứ bằng mọi giác quan trên người. Có thể, nhánh cây làm tôi đau nhưng không để lại dấu vết, nhưng còn tiếng gào, tôi phải giải thích làm sao khi Phong không hề nghe có tiếng gào nào hết. Hai đứa tôi đã được báo động cùng một lúc bằng hai hình thức khác nhau. Và nhờ hành động vụt chạy bất thần khiến tên dẫn đường không kịp trở tay. Nếu không, nếu không... tôi vẫn thường tự hỏi, nếu không, nếu không, chuyện gì sẽ xảy ra và tôi sẽ làm gì nếu gã đàn ông không gờm tay với mình giả như tôi và Phong cùng rơi vào tình trạng sống chết dưới tay hắn? Đây là nỗi ám ảnh không biết đến khi nào tôi mới được quên dù đã yên ổn xứ người nhiều năm sau đó.

Nhà Nghĩ cÓ mA

--------------------------------------------------------------------------------

Cách đây 2 năm vào 1 đêm mưa gió đêm cuối thu hôm ấy.....

Tôi cùng cô bạn gái , tiến vào khu nhà nghỉ thiên lôi , 1 ngày trời lang thang , làm cơ thể tôi mệt nhoài , phía trước nhà nghỉ Yến Nhi hiện ra ,tôi cho xe chạy thẳng vào cổng 1 người phụ nữ chạc tuổi tứ tuần bước ra , tôi hỏi bằng giọng mêt mỏi .

- Cô ơi còn phòng ko cô?

Người phụ nữ nở nụ cười mát dịu.

- còn 2 đứa cho xe vào trong hộ cô nhé

Tôi mừng thầm , vì xẽ được đánh 1 giấc thật ngon sau 1 ngày mệt mỏi , cho xe vào trong tôi mở của căn phòng dài khoang tầm 5 mét rông 2 mét tuy ko được đẹp cho lắm nhưng cũng chỉ để ngủ qua đêm mà thôi ,nghi~ vậy tôi tiến về phía phòng tắm bên ngoai' những cơn gió thổi vào hàng phượng vĩ co vào của kính kêu lên

keeet keeet

hơi rùng mình 1 phần vì cái lanh

quấn chiếc khăn tắm qua người tôi tiên đến phía chiêc giường trải chiếc khăn mầu trắng toát ánh đèn hồng làm mắt tôi díp lại moi vật thật yên ắng lạ thường tôi vẫn nghe thấy cô ban gai bước ra từ phòng tắm lău' bằu .

- Ngươi gì mà lạ đặt mình là quên hết

Cô keo chiếc chăn va' đắp ngang người cho tôi , rồi nằm xuông bên cạnh

tôi mơ màng chìm dần vào giấc mộng nhưng lạ thay , tôi như đang rơi vô trọng lượng tôi muốn hét lên nhưng không được , tôi giật mình tỉnh dậy nhưng tôi không động đậy được tôi tim người cầu cứu nhìn sang bên cạnh người yêu tôi không thấy đâu cả tôi nhìn ra phía cửa tôi thấy 1 người đàn ông mặc 1 chiếc áo choàng đen nhìn sơ xác như vừa từ lòng đất chui lên tôi ko thấy mặt hắn chỉ có 1 giong cười man dại rôi' 2 đến 3 người tiến về phía tôi , tôi ú ớ

bất chợt cánh cửa phòng tắm bật ra , 1 cô gái cao to cầm trên tay 1 cái di ảnh đi rất nhanh về phía tôi vừa đi cô ta vừa nói rất to .

-Người thế này mà anh cũng yêu à ?

_Người thế này mà anh cũng yêu à ?

tôi ú ớ nói ko lên câu

- Tôi ...Tôi ...

lúc này tôi bật dậy xung quanh tôi tối om ko 1 tiềng động người yêu tôi vẫn ngủ ngon ngoài kia gió vẫn thổi mạnh tôi nghĩ tôi ngủ mơ lên đặt mình nằm lai.

bỗng co tiếng bước chân bên ngoài rất nhẹ tôi nghĩ chỉ là những người dọn phòng mà thôi nhưng , tầm 2 h đêm rồi ai lại dọn phong' tầm này bỗng người tôi có cảm giác ớn lạnh , cảm giác ko an toàn chiếm lấy tôi , lay nhẹ tay người yêu

- Hồng anh , Hồng anh .

Hồng anh mở mắt nhìn tôi người tôi mồ hôi ướt đẫm , cô ấy bật dậy và hỏi

- anh sao vậy ?

tôi ú ớ ko biết trả lời làm sao , tôi liền nói

- Em có nghe thấy tiếng gi ko ?

Cô ta tròn mắt nhìn tôi ngặc nhiên , nhưng cũng làm theo những gì tôi nói

- iem đâu co nghe thấy gi đâu

- em nghe kĩ xem na'o ?

1 lần nữa cô ấy chăm chú , tôi vẫn nghe thấy tiếng bước chân nhưng nhỏ dần tôi nhin cô ấy chăm chú như 1 đứa trẻ con , cô ấy lắc đầu va nói

- có lẽ anh mệt quá thôi , ngủ di anh

tôi nằm xuống nhưng không ngủ được lai nữa , tôi xuy nghĩ miên man va phân vân có phải tôi vừa mơ hay ko , hay là sự thật , tôi đã găp ma bỗng

- cach..... két

tiếng cánh của phong bên cạnh , tôi nghe có tiếng của 1 người con gái đang khóc tiếng khóc rên rỉ nhưng rất nhỏ âm ỉ rồi tiếng khóc tắt hẳn bắt đầu tiếng bước chân lai tiến về phòng của tôi qua ô cửa hoa của căn phòng 1 phụ nữ mặc 1 chiếc áo trắng tóc dài chấm hông xoẹt qua rất nhanh tiếng bước chân ko còn nữa , tôi bật dậy rất nhanh với tay bât công tăc đèn

nửa tin nửa tin nửa ngờ tôi mở của phòng nhìn ra bên ngoài bên ngoai hơi lạnh vì trận mưa han con rả rich , chinh mat tôi nhìn thấy 1 bóng trắng đi về phía cuối hành lảng rôi mất hut theo khúc quẹo lúc này Hồng anh đã dậy , tôi giục iem lấy cho anh chiếc quần , tôi mac that nhanh va keo Hồng anh xuống nhà bà chủ ngủ gà ngủ vit gần quầy tiếp khách bi tôi dánh thức bà hỏi

- chuyện gi thế 2 đứa ?

Tôi hỏi ngay

- cô cho cháu biết căn phòng bọn cháu thuê có phải đã có chuyện gì ko ?

-chuyên gì ?

bỗng bà đổi cach sưng hô rất nhanh

- 2 đứa mài không thuê thi thôi , đừng co ăn nói linh tinh

-cô .....được bây giờ cũng gần sáng rồi cho cháu trả phòng

Tôi di nhanh lên phòng , vi cái tức đã lên đến tận cổ ,mặc quần áo xong tôi đi xuống nhà , nhưng trong đầu tôi vân nghi~ chang nghe~ la ao? anh? , và liên miên suy nghĩ cho đến ngày hôm nay câu chuyên này

hải phòng 13-5-2007

Hồn ma cô gái hiếu thảo

--------------------------------------------------------------------------------

Có một ông bác sĩ nổi tiếng là chữa bệnh giỏi. Tiếng đồn gần xa ai cũng biết đến. Một đêm nọ, ông nằm vắt tay lên trán trằn trọc không sao ngủ được. Ông linh cảm có một bệnh nhân sắp đến tìm mình. Đến nửa đêm, ông cảm nhận thấy tiếng có bước chân đang tiến về nhà mình. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần và thậm chí ông cảm nhận được hơi thở của người nào đó sắp gõ cửa ngôi nhà ông. Quả nhiên, có tiếng gõ cửa. Vị khách là 1 cô gái trẻ chừng 18 tuổi, mặc chiếc áo choàng màu đỏ. Trời tối, cô lại chùm mũ áo kín đầu nên vị bác sĩ không nhìn rõ mặt cô gái đó. Cô gái nói với giọng nhỏ nhẹ nhưng rất gấp gáp:

- Mẹ tôi đang cơn nguy kịch, mong bác sĩ nhanh lên cho.

Vị bác sĩ vội vã vơ mấy món dụng cụ cần thiết. Khi ông ra đến cửa nhà thì cô gái kia đã đi được 1 quãng. Ông nhanh chân bước theo bóng áo đỏ của cô gái trẻ.Ông đi mãi, đi mãi và vài lần đã cất tiếng hỏi cô gái sắp đến chưa. Mỗi lần như thế cô gái đều trả lời là sắp đến rồi. Cuối cùng ông băng qua một cánh rừng, ông hấy một ngôi nhà nhỏ còn cô gái thì không thấy ở phía trước nữa.Ông bước vào căn nhà nhỏ đó và thấy một người đàn bà độ chừng ngoài 40 đang nằm rên lên hừ hừ vì bị bệnh. Lập tức ông bác sĩ bắt tay vào công việc cứu người.Được chừng vài giờ thì người đàn bà hồi tỉnh. Bà ta rối rít cảm ơn bác sĩ:

- Ông thực sự là ân nhân của tôi. Nếu không có ông thì chắc tôi không qua được đêm nay.Đội ơn ông nhiều lắm.

- Không có chi, bà nên cảm ơn con gái bà.Nếu không có cô bé báo tin, tôi không thể đến kịp thời như vậy.

Người đàn bà không khỏi ngạc nhiên:

- Con gái? Tôi đâu có con gái.

Ông bác sĩ lúc này cũng vô cùng ngạc nhiên:

- Rõ ràng là có mà. Đó là một cô gái chừng 18 tuổi, khoác áo khoác màu đỏ, trùm mũ áo đỏ .Bà đừng giấu tôi.

Lúc này bà ta mới nức nở:

- Đúng là trước đây tôi có một đứa con gái nhưng cháu nó không may chết yểu.Nếu còn sống thì nó vừa tròn 18. Cháu nó cũng có một chiếc áo đỏ có mũ trùm như thế, nhưng bao lâu nay tôi cất nó trong tủ mà.Vừa nói, bà ta vừa mở tủ ra. Hai người không khỏi sững sờ khi đằng sau cánh tủ là một chiếc áo đỏ còn ướt đẫm hơi sương.

(st)

Ma Bệnh Viện !

--------------------------------------------------------------------------------

Tôi có người cậu lúc trước làm trong ban bảo quản nhà thương được vài năm trước khi sự việc xảy ra. Một câu chuyện đáng ghi nhớ nhất vào thời thơ ấu của tôi, khi cậu tôi kể về sự kinh hoàng mà ông ấy gặp phải vào một đêm để rồi sau đó ông xin nghỉ việc luôn. Tôi nhớ câu chuyện này rất kỹ vì đó là dịp hiếm có, chúng tôi đã năn nỉ ông ấy kể, lúc kể ông có vẻ như đang đi vào một trạng thái xuất thần. Giọng của ông trở nên đều đều và ông cố gắng tránh bất cứ sự xúc động nào...

Khi mới làm việc tại bệnh viện, ông để ý có một căn phòng đặc biệt trong khu bệnh thần kinh mà không bao giờ dùng đến vã lại cửa phòng luôn luôn khóa chặt. Lúc nào ông hỏi thì người Giám Ðốc hoặc là những người làm chung đều nói rằng "đừng thắc mắc" và họ nhanh ***ng đổi sang chuyện khác. Ðôi khi họ còn giả bộ không nghe ông hỏi và lờ đi.

Vào một đêm khuya, ông thay bóng đèn điện trên trần nhà ở hành lang cách căn phòng này không xa. Gắn bóng đèn mới xong ông vừa leo xuống thang thì bóng đèn mới thay bỗng chớp chớp mấy cái rồi tắt. Ngay lúc này ông để ý thấy nhiệt độ bỗng nhiên xuống thấp và một mùi kỳ lạ từ đâu tỏa ra khắp cả hành lang như một làn khói vô hình.

Ông phải đi ngang qua cái phòng đó về khu vực chính của bệnh viện để lấy một bóng đèn khác, khi gần đến cửa phòng lúc nào cũng khóa mùi hôi thối bắt đầu nồng nặc, rồi ông nghe những tiếng lạ lùng quái gỡ phát ra từ chung quanh cánh cửa đó.

Lúc đầu thì có tiếng giống như ai đang hát, nhưng rồi nó trầm xuống với một giọng lầm bầm lạ lùng. Những tiếng kế tiếp, ông nghe được mang một nỗi xúc động sầu thương: có lúc như là giận dữ, có lúc thì sợ sệt. Mặc dù, không nhận ra được gì, nhưng nó nghe như tiếng bà nội đã qua đời của ông vậy.

"Mike", tiếng thân yêu quen thuộc khóc lớn, "Cứu bà Mike, chỉ có con mới cứu được bà. Bà ở đây nè, nhanh lên Mike. Hãy nhanh lên!"

Lúc đó, cả người đều lạnh ngắt ông thấy thật bối rối, chuyện này làm sao mà xảy ra được? Bà nội đã chết hơn 20 năm rồi mà. Lúc đó người cậu lớn tuổi của tôi tự nhiên sụt sùi khóc như một đứa trẻ thơ

Ðằng sau giọng nói cầu cứu của bà nội, ông còn nghe được một tiếng kỳ hoặc giống như tiếng cười giễu cợt từ một âm thanh... không thuộc thế giới này. Như là có lực lượng nào thúc đẩy, ông đi đến định mở cửa phòng, nhưng khi vừa cầm cái nắm cửa, ông ngửi thấy mùi cháy khét rất khó chịu nơi bàn tay của ông, và nó đã để lại một vết thẹo lưỡi liềm mà ông phải mang theo cả cuộc đời như là một sự nhắc nhở đau lòng.

Sau đó cái nắm cửa bắt đầu tự động vặn tới vặn lui, rồi đến cả cánh cửa đều rung rinh thật mạnh, tiếp theo là tiếng đập và đá trên cánh cửa rất dữ dội như có ai (hay cái gì đó) bên kia cửa đang cố gắng phá tung cửa để đi ra.

Dưới sự việc như vậy, ông biết rằng mình phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức, nên ông chạy nhanh như bay xuống hành lang không thèm quay đầu lại, ở sau lưng tiếng cười kỳ hoặc càng ngày càng vang lớn hơn. Khi chạy ra khỏi đến được bàn làm việc của nhân viên y tá, ông ngã quỵ xuống đất ngất xỉu.

Khi tỉnh dậy, mọi người đứng xung quanh đều ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho ông. Khi người y tá đến săn sóc vết phỏng, ông đã kể lại những gì ông mới vừa chứng kiến.

Không ai dám đi một mình đến hành lang đó để dò xét, nên người Giám Ðốc đã phái hai người làm việc đến đó để xem tình hình ra sao. Khi trở lại, một trong hai người được phái đi không nói gì hết, anh ta chỉ đi thẳng đến nơi máng áo chụp lấy chiếc áo khoác và lặng thing đi thẳng ra cửa. Còn người thứ hai nói rằng không có chuyện gì lạ xảy ra hết, chiếc thang vẫn còn để ở hành lang như cậu tôi đã để và bóng đèn thì vẫn cháy sáng như thường.

Vài hôm sau, người được phái đi xem xét, để rồi phải nghỉ việc luôn, gọi điện thoại cho cậu tôi và nói với cậu tôi rằng ông ta cũng có một kinh nghiệm giống như vậy nhưng chỉ khác rằng tiếng của người nói bên kia cửa là tiếng của người anh của ông đã chết từ lâu. Và ông cũng nghe được những nỗi xúc động ào ạc không sao diễn tả được từ bên kia cánh cửa. Sau khi nghe xong, cậu của tôi quyết định xin nghỉ việc luôn.

Khi đến gặp người Giám Ðốc để đưa đơn thôi việc, thì cậu mới biết là mình đã bị đuổi ngay đêm hôm đó, và ông còn bị cảnh cáo rằng không được nói chuyện này với bất cứ một ai...

một câu chuyện làm tôi ám ảnh mãi

--------------------------------------------------------------------------------

Trước tiên tui phải nói là tôi thuộc về chủ nghĩa duy vật,không tin trên đời này có Ma nhưng mà sau khi tôi nghe câu chuyện của cô tôi thì liềm tin của tôi bị lung lay,lung lay thực sự.

Tôi xin thề là câu chuyện này là hoàn toàn có thật,và đến tận bây giờ câu chuyện này vẫn còn đè nặng lên cuộc sống của gia đình cô tôi.Cô tôi kể rằng cách đây một thời gian một hôm đêm đang ngủ cùng chồng(tức là tôi phải gọi bằng chú) thì gì mở mắt ra, định dậy để đi vệ sinh thì đột nhiên gì tôi nhìn thấy một người mặc áo xanh ngồi ở cuối giường,quay lưng lại,cô tui nhìn kỹ trong vòng 30 giây và sau đó thì hoảng hồn hét lên "anh ơi,trộm trộm" vì nghĩ lúc đó là một thằng trộm nào đó,Chú tôi đang ngủ bật dậy ngay và vớ lấy con dao để ngay đầu giường(chú tôi đi ngủ bao giờ cũng để vũ khí bên người mà),tuy nhiên chú tôi tìm mãi mà chẳng thấy ai hết và kỳ lạ là cánh cửa vẫn khóa chứ chưa hề bị mở,thế là chú tôi cho là gì tôi bị hoa mắt và coi như không có chuyện gì sảy ra.Hôm sau câu chuyện đấy lại tiếp tục được tranh cãi trong gia đình cô và họ hàng,cô thì cho rằng đấy là sự thực một trăm phần trăm rằng gì đã trông thấy,thậm chí còn thấy cả màu áo xanh người đấy mặc,còn tất cả mọi người trong gia đình thì cho rằng cô bị hoa mắt(tất cả mọi người trong gia đình tôi không bao giờ biết sợ ma là gì hết,trừ cô tôi) cho nên tất cả mọi người nghĩ rằng gì yếu bóng vía lên tưởng tượng lung tung.)

Thấy mọi người phản đối ghê quá nên bản thân cô tui cũng nghĩ rằng gì bị hoa mắt thật,câu chuyện tưởng như bị chìm vào quyên lãng thì một hôm có một ông đến nhà chơi(ông ý là một nhà ngoại cảm),tôi xin thưa ông này chỉ là một người bạn của nhà bên cạnh đến nhà bên cạnh chơi thôi nhưng tiện thể đi qua nhà cô tui,tự dưng ông y nói là trong nhà gì tôi có 2 cái mộ và có Vong chú ngụ,thấy thế nhà bên cạnh mới bảo ông ý vào tận bên trong nhà cô tôi xem cụ thể hơn,ông ý vào và đã chỉ ra vị trí 2 ngôi mộ,một cái ở ngay giưới giường,chôn sâu 3 mét(ông ý đánh dấu luôn),một cái ở cửa ra vào.Thế là từ đấy mọi người mới tin những gì mà Cô tôi nhìn thấy là thật.

Sau đó gia đình cô tôi sinh cháu thứ 2 và cháu bé này đến nay lên 7 tuổi vân chưa nói được,tôi không hiểu có gì liên quan giữa việc cháu bé đó chậm nói và mấy cái vong đó không nữa,đến nay gia đình cô tôi đã chuyển đi nơi khác vì không thể chịu đựng được hơn cái cảnh phải chung sống với những cái vong chưa chịu siêu thoát đấy được nữa,không hiểu có ai giống hoản cảnh cô tôi không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#duykhanh